← Ch.08 | Ch.10 → |
Ngực Tiêu Dịch giống như một bức tường cứng rắn làm xương cốt Tô Mị đau nhói.
Chẳng lẽ người hắn làm bằng đá à? Tô Mị không nhịn được càu nhàu, che mũi rồi giãy giụa đứng lên.
Nhưng việc đi đứng vẫn phải dựa vào sức lực của ma ma, dù nàng dùng cả tay chân và bò nhưng vài lần cũng chưa đứng lên được.
Trong lúc hoảng loạn, Tô Mị không phát hiện ra ánh mắt Tiêu Dịch đã thay đổi.
Phúc ma ma thấy thế không được nên nhanh chóng chạy đến đỡ nàng, giọng điệu rất không tốt: "Xương của Vương gia không được tốt nên chịu không nổi va chạm, người đúng là không cẩn thận."
Bà ấy vừa nói vừa phân phó cho nha hoàn đến mời Lô thái y.
Mặt Tô Mị đỏ chót, trong lòng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng như giấu đầu lòi đuôi nên nàng chỉ đơn giản ngậm miệng không nói nữa.
Tiêu Dịch ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngoài ý muốn thôi... Không phải xương ta không tốt, ta cũng không phải bình sứ nhân đụng một cái đã vỡ ra đâu. Tô cô nương không cần để trong lòng."
Đối diện với ánh mắt trách cứ của Phúc ma ma, da mặt Tô Mị cũng không dày nên nàng xoa nhẹ đầu gối bị trật của mình rồi không dám nhìn sắc mặt Tiêu Dịch, cúi đầu vội vàng đi đến thuỷ tạ.
Bên ngoài mưa to như trút nước, hơi nước mù mịt không hề có dấu hiệu giảm đi.
Dưới hành lang, Yến Nhi ôm một bộ áo rơm chờ nàng.
"Ở đâu ra vậy?" Tô Mị hỏi nàng ta.
"Là tỷ tỷ của Vương phủ đưa cho, cái này tốt hơn dù, hạt mưa cũng không rơi vào người được." Yến Nhi giũ áo rơm phủ thêm cho nàng, bỗng tay hơi dừng lại, nàng ta nói nhỏ: "Tiểu thư, ngực người có một mảng lớn màu đỏ kìa."
Tô Mị kinh ngạc, chắc là nàng cọ vào người Tiêu Dịch nên mới thành ra như vậy!
Da thịt nàng mềm mại trắng trẻo hơn người bình thường nên khi xưa lúc chơi đùa cùng tỷ muội, muội muội vừa đụng vào sẽ lập tức để lại vết đỏ, đừng nói vừa rồi lại dùng lực lớn như vậy.
Cái này... Tấn Vương cũng thấy sao?
Lúc này Tô Mị mới phản ứng lại tư thế vừa rồi không đúng nhường nào, khuôn mặt nàng lập tức nóng đến bốc cháy, hận không thể tìm một cái khe đất để chui xuống.
Yến Nhi vội trấn an tiểu thư nhà mình: "Là nô tỳ không tốt, nô tỳ nghĩ tiểu thư sợ nóng nên đã tìm áo lót có cổ áo thấp nhưng lại quên hôm nay trời không tốt."
Tô Mị miễn cưỡng cười cho qua, chỉ mong Tấn Vương không đổi ý là được.
Áo rơm này tinh tế tinh xảo lại nhẹ nhàng kín đáo, không phải đồ vật tầm thường ngoài chợ, nhà nàng cũng không có ấy chứ.
Lòng Tô Mị khẽ động, chắc chắn nha hoàn sẽ không dám tự ý mượn thứ tốt thế này, chẳng lẽ bên trên có người phân phó? Là Phúc ma ma hay là... Tấn Vương?
Vô thức đến cửa thùy hoa, đoàn người trước mặt vội vàng đi tới, Tô Mị cẩn thận lướt qua giọt nước đọng trên mặt đất, nàng không biết có người đang quan sát mình.
"Lô thái y, ngài mau chút đi." Gã sai vặt bên cạnh cười nói: "Ma ma thúc giục phải đến gấp, ngài đừng làm tiểu nhân khó xử."
Lô Hữu Đạt thu hồi ánh mắt, vuốt râu dê ẩm ướt cười cười, bước chân nhanh chóng đuổi tới thuỷ tạ.
"Xương cũng không bị thương gì." Ông ta kiểm tra một chút rồi cười ha ha nói với Phúc ma ma: "Một tiểu cô nương thì có sức lực bao nhiêu chứ, bà lo lắng thái quá rồi."
Mặt Phúc ma ma rất nghiêm túc: "Chỉ sợ là gặp phải người khỏe mạnh, Lô thái y ngàn vạn lần đừng sơ ý, chờ xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp."
Tiêu Dịch không để ý bọn họ nói chuyện, hắn chỉ say mê nhìn chằm chằm mưa rơi róc rách bên ngoài, trầm mặc một lát, nói: "Người tới là khách nên không thể chậm trễ, Phúc ma ma đưa người trở về đi."
Người này tất nhiên là chỉ Tô Mị, Phúc ma ma nghe vậy thì hơi giật mình, bà ấy không hiểu vì sao Vương gia lại quan tâm một tiểu cô nương như vậy.
"Vừa rồi ngươi có chút thất lễ, nàng ấy không phải dòng dõi bình thường, người ta cũng là tiểu thư thế gia." Tiêu Dịch nhanh chóng giải thích: "Ta và phụ thân nàng cùng làm quan, ít nhất ta muốn mặt mũi cũng không có trở ngại gì."
Phúc ma ma ngẩn ra, sau đó bà ấy cúi đầu nói: "Lão nô hành sự không đúng, không có phong thái của Thất vương phủ, ta sẽ sắp xếp cho người đưa Tô cô nương hồi phủ."
Hai đầu ngón tay Lô Hữu Đạt đặt trên cổ tay Tiêu Dịch, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của người nọ, chẳng lẽ đó là "Tô cô nương"?
"Vương gia, vừa rồi hạ quan có gặp một tiểu cô nương, chậc, ôi dáng vẻ đó, hậu cung của Hoàng Thượng 3000 giai nhân, nhưng ta nhìn thì chẳng ai so được với nàng."
Trong lòng Tiêu Dịch đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng mặt hắn lại vô cảm nói: "Ta không thấy đẹp, cũng bình thường thôi."
Mắt Lô Hữu Đạt chớp chớp: "Vương gia biết ta nói ai không?"
Tiêu Dịch hừ lạnh một tiếng, không để ý tới ông ta.
"Lại nói quan viên họ Tô trong kinh thành không ít, dáng vẻ nữ nhi trong nhà đều xinh đẹp như tiên." Lô Hữu Đạt như rất xúc động nói: "Nghe nói đã hứa hôn cho Từ gia nhị công tử rồi, tiểu tử đó có phúc thật."
Tâm trạng Tiêu Dịch lập tức tệ đi, mí mắt hắn gục xuống, giọng nói cũng trở nên cực lạnh: "Lô thái y thích bàn chuyện nhà người khác quá nhỉ, miệng thái y quá lớn thì cũng không có kết cục tốt đâu."
"Ta chỉ tán gẫu hai câu thôi, Vương gia đừng trách, ha ha." Lô Hữu Đạt cười mỉa hai tiếng rồi tập trung bắt mạch.
Thủy tạ rộng lớn lại trở nên yên tĩnh, Tiêu Dịch không thể bình tĩnh, lúc hắn nhắm mắt đều là bộ dạng lúc nằm trên người nàng.
Sợ hãi ban đầu qua đi, vốn dĩ đã có thể đỡ nàng nên hắn rất luyến tiếc.
Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nàng, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Một khắc đó não hắn hoàn toàn trống rỗng, không nhớ rõ gì cả, chỉ cảm thấy thật sự... Rất mềm.
Trái tim mạnh mẽ nhảy lên, miệng hắn có chút khô, nhưng vừa mở mắt lại thấy Lô Hữu Đạt như đang nghĩ gì đó nhìn mình.
Tiêu Dịch thản nhiên rút cánh tay về.
Sau đó Lô Hữu Đạt cười nói: "Vương gia ổn rồi, mạch tượng hai ngày nay đã vững hơn trước rất nhiều, hạ quan sẽ kê thử hai thang thuốc. Hôm nay trời không tốt, dùng châm sẽ có thể dẫn tới nước nhập vào người nên tạm dừng một ngày đã."
Tiêu Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm than: "Lần này mưa không đúng lúc gì hết, mau tạnh đi."
Trời mây âm u, đen kịt qua lại hỗn loạn, hạt mưa không đầu không đuôi rơi trên ngói trúc, càng rơi lại càng mạnh.
Trong mưa bụi, Tô Mị mặc áo rơm chỉnh tề, chỉ có làn váy phía dưới là dính nước, nhưng Yến Nhi thì không may như vậy, chỉ bung dù mà nàng ta cũng bị mưa tưới ướt cả nửa người.
Chủ tớ bọn họ theo bà mụ dẫn đường đến cửa phía tây, không thấy kiệu đâu mà chỉ thấy một chiếc xe ngựa rèm xanh bình thường dừng lại trong cổng.
"Tiểu nhân được nội viện giao phó chuẩn bị xe đưa tiểu thư hồi phủ." Ngoại quản sự chỉ trời bên ngoài, cúi người nói: "Mưa lớn không bằng ngồi xe ngựa sẽ vững hơn là kiệu."
Tô Mị hỏi: "Là Vương gia phân phó sao?"
Ngoại quản sự đáp: "Là Phúc ma ma truyền lời ạ, có phải ý của Vương gia hay không thì tiểu nhân không biết."
Tô Mị cười cảm tạ rồi cùng Yến Nhi bước lên xe ngựa.
Bên ngoài nhìn không chớp mắt còn bên trong lại có đủ thứ đồ, trừ khăn mặt ấm, thảm cao cấp ra. Trên bàn nhỏ còn có hộp đựng bát bảo, Yến Nhi mở ra nhìn vào, nào là bánh hoa quế, bánh in, mứt bồ đào, bánh hạt mè... Đầy như muốn tràn ra ngoài.
Buổi trưa Tô Mị không dùng cơm nên thực sự rất đói, nhưng nàng ngại những món đồ động lòng người trong xe ngựa.
Nhìn không ra Tấn Vương cũng thích ăn vặt đấy! Tô Mị cảm thấy bản thân lại biết thêm về hắn.
Xe ngựa chạy như bay trong mưa, tốc độ vừa nhanh lại rất vững chắc, người trong xe như không cảm giác được xe ngựa đang đong đưa.
Bên trong bịt kín nên mưa không thể vào được, gió cũng vậy.
Tô Mị thấy khó chịu nên Yến Nhi đã cuốn màn xe lên, một trận mưa và gió lạnh hỗn loạn tùy ý đánh tới, hướng nàng ta là cảm nhận nhiều nhất.
Bỗng dưng, Yến Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi kinh hoảng nhìn về phía Tô Mị: "Tiểu thư, Từ công tử!"
Tô Mị cũng nhìn thấy.
Người đang đứng bên đường kia, không phải Từ Bang Ngạn thì là ai?
Chỉ một cái chớp mắt ngắn, nhưng nàng rất quen thuộc, chỉ một cái liếc mắt nàng đã có thể nhận ra đó là dáng dấp của hắn ta.
Yến Nhi hỏi: "Hình như ngài ấy không mang đồ che mưa, tiểu thư muốn đến đó không?"
Tô Mị vô cùng do dự, nàng không biết Từ Bang Ngạn có thấy mình hay không, một khi đã trở lại thì chuyện nàng âm thầm lui tới phủ Tấn Vương có lẽ sẽ không thể giấu được.
Nếu không từ hôn với Từ gia thì nàng sẽ trong thế bị động, nhưng nếu mặc kệ thì kỳ thi Hương cũng sắp tới gần, hắn ta đừng có lâm bệnh đó!
Tự nhiên cảm thấy tức giận, Tô Mị đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quay lại, một hai ta phải mắng hắn một trận cho hả giận mới được."
Xe ngựa nhanh chóng quay lại, trong chốc lát đã ngừng ở trước mặt Từ Bang Ngạn.
Mưa to ào ào tưới trên người hắn ta, cả người cứ như được vớt ra từ nước.
Tô Mị gọi: "Mau lên xe!"
Từ Bang Ngạn giống như không nhìn rõ nàng là ai, hắn ta lau mặt nhưng hai mắt lại nhanh chóng mờ mịt, vì thế hắn ta lại lau lần nữa, ngơ ngác hỏi: "Tiểu Mị?"
"Là ta, đứng ngây ra đó làm gì, lên đây mau!"
Từ Bang Ngạn vẫn không nhúc nhích, mơ hồ đánh giá xe ngựa trước mắt, tựa như cân nhắc ý của nàng, hồi lâu hắn ta mới nói: "Nàng đi đâu vậy?"
Tô Mị bực mình: "Ngươi quản ta đi đâu làm gì, có lên hay không? Không lên ta đi đó."
Từ Bang Ngạn vắt quần áo, sau đó bò lên xe: "Tiểu Mị, đây là xe nhà ai thế?"
"Lau mặt đi." Tô Mị cầm khăn tay ném lên đầu hắn: "Sao ngươi không đợi ở nhà đi mà chạy lung tung ra đây làm gì?"
"Ta tới tìm nàng."
"Thôi bỏ đi, ngươi gây phiền toái cho ta thì có, ngươi đọc sách đến choáng váng rồi à? Sinh thần của tổ mẫu mà ngươi không chúc thọ, hôm kia cũng không đi dỗ dành lão nhân gia, mà lại tới tìm ta, ngươi cảm thấy tổ mẫu của ngươi thích ta quá rồi đúng không?"
Từ Bang Ngạn trố mắt: "Nhưng ta không thể để nàng đi như vậy, ngày mai ta khởi hành rồi, chắc chắn sẽ không có thời gian đến tìm ngươi, nếu trong lòng có vướng mắc thì ta đọc sách cũng không tĩnh tâm được."
"Ngươi..." Tô Mị nghẹn lời, một lúc lâu mới thở dài nói: "Đừng nghĩ đến chuyện của ta, chuẩn bị tốt cho kỳ thi Hương đi, chuyện này đối với ngươi mới là quan trọng nhất."
Từ Bang Ngạn không hề chớp mắt nhìn nàng: "Nàng còn chưa nói xe này là ở đâu ra đó."
"Ta bàn chuyện làm ăn, thấy mưa lớn quá nên người ta tốt bụng cho ta mượn xe về thôi."
"Ai?"
"Ngươi thẩm vấn ta à? Ngươi là ai hả? Quản được ta chắc!"
Không khí trong xe đột nhiên trầm trọng, mặt Từ Bang Ngạn hiếm thấy lạnh băng, môi như mím thành một đường, quai hàm cũng phồng lên, cho thấy hắn ta thực sự rất tức giận.
"Ta là gì của nàng? Ta là vị hôn phu của nàng đó." Hắn nói: "Lý do này đã đủ chưa?"
Tô Mị nói: "Chờ ngươi thành phu quân của ta đi rồi hãy quản ta."
"Nàng muốn ta tức chết đúng không?" Ánh mắt Từ Bang Ngạn lướt một vòng qua ngực nàng, con ngươi hắn ta bỗng mở rộng, gằn từng chữ nói: "Phủ Tấn Vương... Rốt cuộc sao nàng lại đến đó!"
Da đầu Tô Mị bùng nổ, lòng lập tức kinh ngạc, sau một lúc lâu nàng mới lấy lại tinh thần hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Ta vẫn luôn tìm nàng mà." Từ Bang Ngạn cười khổ một tiếng: "Từ Từ gia đuổi tới phủ Tấn Vương mệt chết đi được, ta còn tận mắt nhìn thấy nàng vào cửa phía Tây của Vương phủ."
Trường bào trên người hắn ta đã bị mưa làm ướt sũng, tóc cũng dính sát đầu, ngọn tóc còn đọng lại nước, mặt trắng xanh, biểu cảm vừa rồi không oán giận, lại có vẻ rất bình tĩnh.
"Tiểu Mị, dù nàng nói gì, ta đều sẽ tin, ta cũng sẽ không nói cho người khác."
Tô Mị ngơ ngẩn nhìn hắn ta, nở nụ cười: "Đồ ngốc, không đáng đâu."
Từ Bang Ngạn cũng cười: "Ta thấy đáng là được."
Trong lúc cơn gió lạnh lẽo xẹt qua hai người, giọng Tô Mị cũng lạnh như gió: "Bàn chuyện hương liệu thôi, hôm nay ta gặp nội quản sự Phúc ma ma của Vương phủ, không tin ngươi có thể đến Vương phủ hỏi thăm."
Rốt cuộc nàng cũng không nói thật với hắn ta.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |