Bảo bối của anh cao H
← Ch.30 | Ch.32 → |
Minh Mị chỉ cảm thấy thân thể mất khống chế nghiêng về phía trước, ngay tại lúc cô sắp ngã xuống thì được Diêm Thần ôm vào lòng.
Vẫn mùi hương cơ thể đàn ông mát lạnh trước sau như một, không phải hương nước hoa, nhưng còn dễ ngửi hơn nước hoa.
Cô rất nóng, mặt mày ửng hồng như phát sốt, cơ thể không tự chủ được sắp nhũn ra.
Diêm Thần dìu Minh Mị với sắc mặt nghiêm trọng, anh không biết Minh Mị đã ăn gì trong đó, nhưng anh biết bây giờ phải lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Diêm Thần sẽ không nói với Minh Mị việc anh lắp thiết bị định vị GPS trên người cô, càng không nói cho cô biết, anh không thể nào kiềm chế dục vọng và ham muốn chiếm giữa của bản thân, theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Hôm nay nỗi nhớ nhung trong lòng gần như phát điên, anh mới mở máy định vị lên thì phát hiện bảo bối nhà mình đi vào hội sở Thiên Hồng, mà trong hội sở này có quá nhiều giao dịch bẩn và hành vi lạm dụng chất cấm, sau khi thu thập đủ chứng cứ, việc này vốn giao cho cảnh sát theo dõi, vì thế Diêm Thần không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dọn sạch ổ tội phạm này. Những tên vô lại ngấp nghé bảo bối nhà anh, Diêm Thần nhất định không để ai sống tốt.
Diêm Thần bế Minh Mị sải bước đi đến xe của mình, dù ý thức mơ hồ, Minh Mị cũng biết cô không có uống say, chỉ sợ trong ly rượu Lưu Toàn Hưng đã bỏ mấy thứ không sạch sẽ, song chút ý thức tỉnh táo này nhanh chóng tan thành mây khói.
Diêm Thần cẩn thận từng li từng tí đặt Minh Mị lên ghế ngồi phía sau, hai má cô ửng hồng, mu bàn tay anh mơn trớn trên da thịt mịn màng, nhiệt độ trên da cô rất cao.
Đôi môi hồng hơi hé mở, hơi thở thơm như hoa lan, đôi mắt nhắm nghiền, còn cau mày.
"Tiểu Thất, không sao, có anh ở đây."
Đầu ngón tay Diêm Thần nhẹ nhàng vuốt phẳng hai cánh môi non mềm, nhưng bỗng chốc, ngón tay anh bị lưỡi Minh Mị cuốn vào khoang miệng ấm áp.
"Ưm..."
Cô vô ý thở gấp, không ngoài dự liệu người nào đó có phản ứng.
Màu mắt Diêm Thần tối dần, anh thấy dù Minh Mị có nhắm mắt cũng càng lúc càng quyến rũ, khiến anh không khỏi suy đoán.
"Tiểu Thất, tỉnh lại, tỉnh lại." Diêm Thần tự nhận ở trước mặt Minh Mị, cho tới bây giờ anh không phải chính nhân quân tử gì, hơn nữa hiện tại cô gái anh yêu còn chủ động khiêu khích anh.
Dường như trong mộng có người đang gọi mình, Minh Mị cố mở mi mắt nặng trình trịch, lúc này đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước lấp lánh, lông mi run run, miệng cô vẫn còn ngậm đầu ngón tay anh, sắc mặt vẫn mê man không biết gì.
Dáng dấp Minh Mị vốn đã đẹp mê hoặc lòng người, sau khi lớn lên hiếm khi nào cô lộ ra vẻ ngây thơ trẻ con như vậy.
Cô hoàn toàn không ý thức được giờ phút này ánh mắt người nào đó nhìn cô, chẳng khác nào con báo đen trên sa mạc Châu Phi phát hiện miếng mồi nai con béo bở ngon miệng.
Diêm Thần biết bản thân mình không thể chống cự lại sự hấp dẫn đó, bản năng nhanh hơn lý trí, thân thể cường tráng đã chèn ép đè cô gái nhỏ dưới thân.
Anh rút đầu ngón tay bị cô ngậm ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, Diêm Thần cảm thấy bộ phận khó miêu tả nào đó sắp công phá đũng quần tây.
"Ưm..." Minh Mị không tự giác nỉ non.
Người nào đó thú tính mười phần, anh thè lưỡi liếm hôn lên đôi môi hồng nhỏ xinh, Diêm Thần hoàn toàn áp đảo Minh Mị trên băng ghế sau bằng da thật của chiếc Lamborghini SUV, anh chống tay, khoảng cách gần như vậy, trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Lúc này, Minh Mị mở to đôi mắt lấp lánh ánh nước, vẻ mặt ngây thơ vô tội, thấy thế Diêm Thần càng thầm mắng mình không bằng cầm thú.
Rõ ràng cô uống phải thuốc kích thích, hơn nữa e rằng loại thuốc này còn khiến thần trí người ta mơ hồ, nghĩ đến đây, Diêm Thần rất muốn phanh thây xẻ thịt Lưu Toàn Hưng.
"Biết anh là ai không?"
Nghe được giọng nói ấm áp từ tính, hơi nóng phà bên tai, nhất thời vành tai Minh Mị đỏ bừng.
"Anh... Anh là... Đồ khốn..."
Diêm Thần:...
"Hức... Đồ khốn Diêm Thần... Em khó chịu..."
Giữa lúc nỉ non, cô gái nhỏ lại mơ màng nhắm mắt lại, giống như chú mèo con làm nũng trong lòng anh.
Thấy Minh Mị như vậy, dây thần kinh của người nào đó đứt hẳn, dù khi tỉnh lại cô trách anh, anh cũng biết hiện giờ không có gì có thể ngăn cản nổi anh nữa.
Trong xe mở điều hòa, nhiệt độ hơi thấp, thế nhưng cả người Minh Mị khô nóng chẳng khác nào lò sưởi.
Nụ hôn của Diêm Thần lập tức rơi xuống, trên trán Minh Mị, rồi chóp mũi, môi hồng, sau đó đến phần cổ trắng như tuyết, xương quai xanh...
Có điều những nụ hôn vụn vặt làm sao đủ thỏa mãn hai người đang động tình.
Diêm Thần linh hoạt cởi váy cô ra, đôi gò bồng đào mềm mại run run trong lòng bàn tay, giống như bé thỏ trắng tìm mọi cách giãy giụa cũng không thoát khỏi bàn tay chủ nhân.
"Ưm... A..."
Ý thức của Minh Mị càng lúc càng mơ hồ, cô không biết mình đang ở đâu, thân thể nóng không chịu nổi chạm vào cái gì đó mát lạnh, khiến cô thoải mái đến nỗi càng muốn gần hơn chút nữa.
Giọng Minh Mị cũng ngọt ngào như chính thân thể cô, hai người dây dưa hôn môi càng khiến chỗ nào đó trên cơ thể Diêm Thần nổi gân xanh.
Diêm Thần chăm chú vuốt ve làm toàn thân Minh Mị khẽ run lên, ngay cả rèm mi cong vút cũng không biết thấm đẫm nước mắt từ lúc nào, thấy dáng vẻ đáng thương của cô gái nhỏ, dù lòng anh đang phẫn nộ nhưng nhiều hơn vẫn là yêu thương và tự trách.
Do anh sơ sót, dù cô muốn ly hôn với anh, nhưng anh cũng không nên giận dỗi để rồi bỏ bê không chăm sóc tốt cho cô.
Nghĩ đến đây, bàn tay đang phủ lên ngực cô bỗng dùng thêm sức.
"A... Ư ư..." Minh Mị cảm thấy nhũ thịt của mình sắp bị bóp sưng lên, song vì trúng thuốc nên cô càng tham lam sự thoải mái và tê dại mà anh mang tới.
Cô chủ động dựa sát thân thể vào vòng eo rắn chắc của anh, biết rõ vì thuốc mà cô ý loạn tình mê, nhưng Diêm Thần cũng biết từ trước đến nay khi Minh Mị yêu cầu anh đều cho, vui vẻ chịu đựng.
"Ngoan, một lát nữa sẽ thỏa mãn em." Diêm Thần nhẹ nhàng ngậm vành tai Minh Mị rồi nhẹ giọng trấn an.
Anh muốn hôn toàn thân Minh Mị, không chỉ gương mặt trắng nõn, chiếc cổ thon dài, đầu vai mượt mà, nhũ thịt mềm mại vểnh cao, còn có bụng dưới bằng phẳng, cặp chân dài xinh đẹp, càng đẹp hơn chính là hoa huyệt đang phun ra chất lỏng ấm áp ướt át.
Minh Mị nức nở thừa nhận nụ hôn dài chuyên chú của Diêm Thần, từng nụ hôn xoa tan nỗi bất an và xao động trong lòng cô, sau đó từ từ nhen nhóm ngọn lửa dục vọng trên cơ thể cô.
"A.... Ưm ưm... A..."
Minh Mị cảm nhận được đầu lưỡi thô to dễ dàng len lỏi vào nơi riêng tư vô cùng khó xử của mình, hoa huyệt Minh Mị rất đẹp, nhìn khe thịt nhỏ mất khống chế vì tình dục liên tục chảy dâm thủy, Diêm Thần lập tức hôn lên, bảo bối nhà anh như chiếc bánh bao trắng ngon miệng, chỉ cần ăn một lần là không thể nào quên hương vị ngọt ngào của cô.
Vùng tam giác nhỏ không một sợi lông, vừa há miệng có thể ngậm ngay hai cánh hoa vào trong miệng, tiểu hạch sưng đỏ không chỗ trốn bị Diêm Thần xấu bụng vừa cắn vừa cọ sát khiến nó càng lúc càng cứng.
Bảo bối của anh, mỗi một giọt dâm thủy khi động tình đều vì anh, chỉ thuộc về mình anh.
Minh Mị cảm thấy mình như một con cá mắc cạn vùng vẫy chờ chết, thế nhưng trong lúc tuyệt vọng cô lại được một người tốt bụng thả về trong nước.
Tiểu huyệt càng bị liếm càng hưng phấn, hai cánh hoa dần dần co rút lại, không chỉ dâm thủy tràn lan mà cảm giác khô nóng khó diễn tả cũng bắt đầu len lỏi khắp cơ thể, trong đầu Minh Mị hiện lên từng dải ánh sáng trắng, miệng huyệt lại phun ra một đợt dâm thủy.
Diêm Thần biết đã đến lúc rồi, bảo bối của anh vẫn đang đắm chìm trong dư vị cao trào sung sướng, anh đã muốn xâm nhập vào đó từ lâu.
Diêm Thần thè lưỡi liếm qua từng tấc da thịt thấm đẫm vị ngọt ngào của Minh Mị, giờ phút này anh đã cởi áo sơ mi trên người và dây thắt lưng ra, cơ bắp màu mật ong nam tính cuồn cuộn lộ rõ.
Diêm Thần ôm Minh Mị rồi chống người ngồi dậy, anh để cô ngồi lên đùi mình.
Bởi vì không gian trong xe tương đối chật hẹp, hai chân trắng nõn thon dài của cô gái nhỏ bị tách ra thành hình chữ M, tiểu huyệt vừa đạt cao trào vẫn đang tiết mật dịch trong suốt.
Gậy thịt của Diêm Thần rất lớn, cho nên dù tiểu huyệt Minh Mị đã ướt đẫm, anh cũng không thể để bảo bối của mình chịu chút không thoái mái nào, anh dùng ngón tay vói vào tiểu huyệt non nớt khuấy động thêm, để Minh Mị dễ dàng thích ứng.
"A... A... Aha..."
Hoa huyệt cảm nhận được dị vật xâm lấn không hề mềm mại, nhưng lại thoại mái dị thường, cô nũng nịu hừ ra tiếng, bàn tay nhỏ bám lấy vai Diêm Thần không buông.
"Bảo bối ngoan, bây giờ cho em."
Rút ngón tay đầy dâm dịch ra, thay vào đó là gậy thịt chống ngay cửa huyệt, quy đầu đỏ tím ma sát cửa huyệt đang mấp máy, giống như đã đói từ lâu, Diêm Thần còn chưa kịp tấn công thì rõ ràng miệng huyệt đã nôn nóng hút quy đầu vào trong.
"A... Ưm..."
Sau cao trào, thuốc kích thích nổi lên tác dụng lần nữa, cảm giác trống rỗng càng quét sạch mỗi một tế bào trong cơ thể.
"Bảo bối, gọi tên anh, anh sẽ cho em." Dù trong lòng hiểu rất rõ cô gái nhỏ động tình vì trúng thuốc, nhưng Diêm Thần vẫn muốn nghe cô gọi tên anh.
"... Ưm... Diêm... Diêm Thần..."
Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào run run rẩy rẩy của cô, Diêm Thần không thể chịu đựng thêm nữa, anh mãnh mẽ nhấn eo, cắm gậy thịt vào dâm huyệt mà anh ngày nhớ đêm mong.
"A..."
Gậy thịt vừa thô to vừa dài hung hăng cắm thẳng vào hoa tâm, quái vật khổng lồ mạnh mẽ xâm lấn khiến Minh Mị không thể nào thích nghi, Diêm Thần hôn lên đầu lông mày nhíu chặt của cô gái nhỏ, cảm nhận tầng tầng lớp lớp thịt non quyến rũ mềm mại bên trong đường hành lang hút chặt gậy thịt, có lẽ bảo bối nhà anh chính là vưu vật* trong truyền thuyết, tiểu huyệt chặt khít trước sau như một, Diêm Thần cảm nhận được vách thịt của Minh Mị không ngừng hút, anh cũng bắt đầu cắm rút như điên. ss
*Vưu: vật tuyệt phẩm, đặt biệt hơn cả, Vật: bất kỳ thứ gì ở trong trời đất. Vưu vật: vật tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời.. Vì thế Vưu vật dùng để chỉ đàn bà đẹp. Ý ở đây nam 9 muốn nói là nữ 9 như bảo vật ở trên giường.
"Ưm... A... Quá sâu... Quá sâu..."
Nếu không phải sau lưng có đệm ghế thật dày, Minh Mị đã cảm thấy mình sắp bị đâm lên mây.
Diêm Thần vẫn luôn kiềm chế ham muốn của chính mình, ở giây phút sụp đổ, anh chỉ muốn hòa thành một với người anh yêu, chiếm hữu thỏa thích, cảm giác tình cảm sâu kín được thỏa mãn cộng thêm người con gái anh yêu đang hiện diện chân thật dưới thân, Diêm Thần dũng mãnh xâm phạm, lý trí không thể khống chế.
"Aha... A..."
Làm chết cô.
Tiểu huyệt cô vừa mềm vừa chặt, vừa nóng vừa ướt, anh cắm thế nào cũng không đủ.
Cảm giác sung sướng tê ngứa thổi tan sự nóng bức do dược tính của thuốc, khoái cảm lấp đầy thân thể, càng khiến Minh Mị cảm thấy như hồn lìa khỏi xác.
Diêm Thần vừa không ngừng đâm rút vừa hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Minh Mị, giờ phút này, cô hoàn toàn thuộc về anh.
Diêm Thần cày cấy như điên suốt hai giờ không biết mệt là gì, sau khi bắn hết tinh hoa vào tử cung, miệng huyệt không còn bị gậy thịt chặn lại, tinh dịch và dâm dịch từ miệng chảy dọc theo bắp đùi Minh Mị.
Cô đã thoát khỏi sự khống chế của thuốc, sau đó mê man trong lòng người đàn ông.
Ngắm vẻ mặt khi ngủ của Minh Mị, đáy mắt Diêm Thần chứa vô vàn tình cảm.
Thật xin lỗi.
Diêm Thần ôm cô gái nhỏ vào lòng, thật ra điều anh muốn nói không phải là ba chữ kia.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |