Viêm Bá Nghị bắt đầu ra chiêu
← Ch.061 | Ch.063 → |
"Vi Vi, lần trước anh không nên......" Trong mắt Viêm Bá Nghị dần dần hiện lên ý xin lỗi. Lúc trước anh cho rằng Vi Vi không có tình cảm với anh, nên mới có suy nghĩ, lấy được thân thể thì lấy được trái tim.
Thì ra, đó là nỗi vướng mắc của một người làm mẹ. Nói cho cùng, cũng là do anh không đem lại cảm giác an toàn cho Vi Vi và con trai thôi.
Lúc nhìn thấy tờ báo cáo xét nghiệm DNA được Dịch Dịch giấu đi, trong lòng Lăng Vi đau như là bị kim đâm vậy. Cô biết con trai khao khát tình yêu của cha, lại không ngờ Dịch Dịch lại làm như thế. Nó mới bốn tuổi thôi, một đứa trẻ bốn tuổi vậy mà lại có thể dựa vào cảm giác của mình mà phán đoán người nọ có phải là cha mình không, hoặc nói cách khác...... Dịch Dịch đã biết chuyện gì rồi?
"Vi Vi, có lẽ em không biết, vào khoảnh khắc anh gặp em, trong lòng đã chôn xuống hạt giống tình yêu rồi. Như anh đã quá tự cao, tự cao đến mức cho rằng có được thân thể của em thì có thể giữ lại trái tim của em, nhưng anh sai rồi, sai rồi." Viêm Bá Nghị nghĩ đến đủ mọi chuyện trong 5 năm qua, nghĩ đến nỗi cực khổ mà Dịch Dịch nói mẹ nó gánh chịu. Nghẹn ngào nói.
Lăng Vi lắc đầu, rút cổ tay của mình trong tay anh ra, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tất cả đều đã tốt lên rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi rất ổn, Dịch Dịch cũng rất ổn. Nếu như nó muốn nhận lại anh. Tôi sẽ không ngăn cản." Nói xong rồi đi ra ngoài.
Viêm Bá Nghị thấy Lăng Vi sắp đi, lập tức nhảy xuống giường, kéo hết tất cả những dây nhợ, thiết bị trên người mình xuống. Bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ, giữ cô lại. Giữ lấy Vi Vi và con trai anh. Từ nhỏ anh đã không có tình thương của mẹ, anh hiểu được mùi vị của gia đình đơn thân, anh không muốn để cho Dịch Dịch sống trong thế giới thiếu tình thương của cha.
"Vi Vi, em đừng đi." Viêm Bá Nghị nhảy đến trước người Lăng Vi, ngăn cô lại. Mà bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động cũng đẩy cửa ra, thò đầu vào.
Vừa trông thấy tư thế ngăn cản mami của chú cao to, cậu cũng dang tay ra cản mami lại. Vẻ mặt rất phong phú nhìn sang Lăng Vi nói: "Mami, chú cao to đã nói gì thế? Mặc dù con nghe không được, nhưng dựa bên cạnh cửa, cảm nhận được hai người bên nhau thì rất cảm động, mami, thật sự phải về Mỹ sao?"
Lăng Vi thấy nước mắt long lanh trong mắt con trai, sợi dây trong lòng cuối cùng cũng đứt. Thôi vậy, con trai đã muốn thế, cô lại không phản cảm với Viêm Bá Nghị, ở bên nhau thì ở bên nhau đi. Dù sao, Viêm Bá Nghị cũng là cha của Dịch Dịch. Về phần người kia, cô không thể đáp trả một chút tình cảm nào, nhưng vẫn nợ nhiều như thế.
Viêm Bá Nghị không để ý sức khỏe của mình, hơi xúc động bế Lăng Vi lên, quay mấy vòng trên đất, rồi mới khom người bế Lăng Dịch Sâm lên.
"Dịch Dịch, chú là ai?" Viêm Bá Nghị yêu thương nhìn Lăng Dịch Sâm.
"Chú cao to." Mặt Lăng Dịch Sâm đỏ lựng.
"Kêu daddy, daddy có thể mua cho con rất nhiều, rất nhiều đồ ăn vặt." Viêm Bá Nghị bắt đầu ra chiêu.
"Thật ạ?" Lăng Dịch Sâm chảy nước miếng, thèm thuồng nhìn vào mắt Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị gật đầu, Lăng Dịch Sâm lập tức cao giọng hô một tiếng "daddy". Rồi xoay người trốn sau lưng Lăng Vi. Mặt Lăng Vi cũng đỏ ửng lên. Thực ra cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nhưng, theo tình tình phát triển thế này, đã thỏa hiệp rồi.
Trong một tòa cao ốc nào đó đối diện với bệnh viện, một người đàn ông vóc người cao to, buông ống nhòm trong tay xuống, hồn bay phách lạc đi xuống lầu. Anh ta tưởng rằng, anh ta có thể làm được. Vì Lăng Vi, anh ta buông bỏ mọi thứ ở Mỹ, mặc kệ mọi thứ chạy đến thành phố Liêu, mà bây giờ...... anh ta muốn chán nản trở về sao? Giống như một quân lính chạy trốn vậy ư? Nếu như vậy, cô ả Từ Niệm Niệm kia nhất định sẽ cười đến rớt cả răng mất.
Bầu trời xám xịt, Dịch Khôn ngẩng đầu lên nhìn, vẫn luôn cảm thấy dường như ở nơi nào đó sắp có một cơn mưa bão vậy. Ngồi vào trong xe, anh ta tăng tốc chạy về phía trước, chẳng mấy chốc đã rời khỏi con phố này.
Sở Phong trốn phía sau cửa nhìn cả nhà Lão Đại đoàn tụ, trong hốc mắt hơi mờ sương. Đột nhiên có một khung cảnh lướt qua não anh ta. Đó là thời niên thiếu của anh ta và anh trai Sở Dụ. Lúc đó tình cảm giữa hai anh em họ cực kỳ tốt. Bọn họ cùng nhau quậy phá không ít, mặc dù thường bị cha mẹ mắng, nhưng vẫn luôn ăn ý cùng nhau gánh chịu. Mà bây giờ...... Thực ra anh ta biết, Hiểu Hiểu rời đi không thể trách Sở Dụ, nhưng người phụ nữ mình yêu lại thích anh trai mình, bất kể là ai cũng không thể chịu được.
Mộ Bạch cầm lọ thuốc đi đến sau lưng Sở Phong, dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào Sở Phong một cái."Này, tôi mới đi ra không bao lâu, bên trong xảy ra chuyện gì thế?"
Sở Phong dẹp suy nghĩ của mình qua một bên, xoay người lại nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mộ Bạch, lập tức kéo tay áo của anh ta đi về phía góc tường.
"Hai chúng ta đánh cược đi, thế nào?" Sở Phong tươi cười.
Mộ Bạch liếc mắt, lắc đầu, "Tôi không cược với cậu, cậu nói đi, rốt cuộc còn có chuyện gì?"
Mỗi lần nói chuyện với Mộ Bạch, Sở Phong đều cảm thấy rất mất hứng. Nếu như ở bang Xích Viêm, anh ta chỉ cần hét lên đánh cược, các anh em lập tức ủng hộ ngay. Cược nhỏ cho vui thôi mà.
Trừng Mộ Bạch một cái, Sở Phong vuốt lại phần tóc lòa xòa trước trán của mình, rất tự hào nói: "Lần này là công lao của tôi nhé, dụ được nhóc con kia về, lại khiến cô Lăng đuổi theo đến đây. Nếu như Lão Đại dạy dỗ tôi, cậu phải giúp đỡ tôi một chút đấy."
"Công lao của cậu? Nếu như trong lòng cô Lăng không có Lão Đại, thì lần này cậu gây họa đó cậu biết không? Cậu muốn cược với tôi là cô Lăng có theo Lão Đại về tổng bộ bang Xích Viêm hay không chứ gì?" Điệu bộ Mộ Bạch như là đã đoán trước mọi việc rồi. Anh ta còn không biết suy nghĩ này của Sở Phong sao, cộng sự đã nhiều năm, anh ta cực kỳ hiểu rõ tác phong của Sở Phong.
Sở Phong mím môi, nhìn khóe mắt tươi cười của Mộ Bạch, anh trả lại cho anh ta vô số cái liếc mắt khinh thường. Muốn ra tay xử lý cái tên như khúc gỗ này, nhìn thấy tay anh ta đang bưng lọ thuốc, đành thôi vậy.
Mộ Bạch thì không để ý Sở Phong nghĩ thế nào, anh ta lại bồi thêm một câu: "Cậu cảm thấy mình thông minh lắm hả? Tôi nói cho cậu nghe, nếu không phải Lão Đại có kế sách hay, cậu nghĩ Dịch Dịch và cô Lăng có thể đến đây sao?"
"Cậu, cậu nói, Lão Đại giả bệnh hả?" Lúc này Sở Phong mới chợt hiểu ra, nhìn sang Mộ Bạch, giơ ngón cái lên, Lão Đại oai thật.
Nghe bên trong có tiếng gọi mình, Mộ Bạch vội vàng đi vào. Vừa vào phòng liền thấy Lão Đại đang ôm Lăng Dịch Sâm cười, mà Lăng Vi thì có chút không tự nhiên ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn di động.
"Mộ Bạch, cậu nói cho Vi Vi biết đi, tôi có thể ra viện rồi phải không?" Viêm Bá Nghị nháy mắt với Mộ Bạch.
Mộ Bạch lập tức gật đầu, nói với Lăng Vi: "Cô Lăng, Lão Đại có thể ra viện rồi, chỉ là......" Thật sự không biết nói câu tiếp theo như thế nào. Sau khi nhìn thấy Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, Mộ Bạch nhỏ giọng nói: "Chỉ là, không thể vận động mạnh mẽ...... đặc biệt là...... Ui da, Lão Đại, sao anh lại nhéo tôi." Mộ Bạch lập tức im miệng, quay đầu nhìn thấy Viêm Bá Nghị đang nghiêm mặt, dáng vẻ trông như muốn ăn thịt người vậy.
"Vậy, cô Lăng cũng là bác sĩ, tôi không múa rìu qua mắt thợ trước mặt cô nữa, tôi, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé. Lão Đại, xin hãy tha thứ." Mọ Bạch đặt cái khay trong tay xuống, rời khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất, sợ bị Lãi Đại đập chết.
Mộ Bạch vội vã chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, thì nghe thấy tiếng cười hả hê của Sở Phong.
Anh ta dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Sở Phong đang dựa tường che miệng cười, anh ta sải bước đi đến trước mặt Sở Phong. Chỉnh sửa cổ áo lại, sau đó làm như không có chuyện gì nói: "Sở Phong, tôi nhớ tiểu thư Đình Đình muốn trở về đây, cậu xem, hay là tôi nói với Lão Đại một tiếng, đến lúc đó cậu ra sân bay đón cô ấy?"
Nụ cười trên mặt Sở Phong không còn sót lại chút nào, anh ta ai oán nhìn Mộ Bạch: "Cậu cố ý hả? Cái thằng mặt trắng này, đừng có châm ngòi trước mặt Lão Đại đó, cô nàng kia có về hay không liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao tôi phải đi đón, trong bang còn một đống công việc đấy."
"Chậc chậc, cái đó thì tôi lo không được, chuyện này cứ quyết định vậy đi, khi nào Đình Đình về, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu, nếu như cậu bận bịu quá đến không được, thì tôi nói cho cô ấy biết địa chỉ căn hộ của cậu ở thành phố Liêu vậy."
"Mộ Bạch!" Sở Phong gào lên một tiếng, tức đến dậm chân bình bịch, chỉ vào Mộ Bạch, tức tối hừ lạnh nói: "Cậu giỏi thật đấy, cậu chờ đó." Nói xong, đầu cũng không thèm quay lại rồi đi mất.
Chuyện của Đình Đình thì phải nói sau rồi, người trong bang Xích Viêm đều nghĩ rằng cô ấy sẽ thích Viêm Bá Nghị, nhưng không ngờ cô ấy lại nhìn trúng Sở Phong khờ khạo.
Nếu nói hôm nay ai là người hạnh phúc nhất, thì đương nhiên chính là bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm rồi. Lúc này cậu đang ôm một đống đồ ăn vặt ngồi giữa daddy và mami, ăn ngấu nghiến. Kể từ hôm nay, trong cuộc sống của cậu lại có thêm một người quan trọng nữa. Có lẽ từ khoảnh khắc nhìn thấy Viêm Bá Nghị, thì đã báo trước ngày này sẽ đến.
Dù sao mặc kệ mami và daddy sống chung như thế nào, Lăng Dịch Sâm cậu đã trở thành tiểu thiếu gia của bang Xích Viêm và tập đoàn thượng Lạc, bây giờ bọn họ đang trên đường về tổng bộ bang Xích Viêm.
Trong xe hơi nóng, Lăng Vi cởi áo khoác ra, để trên đùi. Cô vừa ngước mắt lên, khóe mắt đã có thể nhìn thấy rõ ràng Viêm Bá Nghị đang nhìn mình. Chỉ cần nghĩ tới ngày tháng sau này, cô phải sống chung với người đàn ông này, mặt bắt đầu nóng lên.
"Mami, mẹ che mặt làm gì thế?" Lăng Dịch Sâm ngẩng đầu lên thì thấy mami đang che mặt lại, cậu nuốt miếng khoai tây trong miệng xuống, tò mò hỏi.
Không nhận được câu trả lời của mami, Lăng Dịch Sâm lại hỏi tiếp: "Vậy mami nè, sau khi tìm được daddy rồi, có phải con sẽ nhanh chóng có em gái không?"
Lăng Vi càng im lặng hơn, thằng nhóc này, thật là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
Viêm Bá Nghị lại bật cười thoải mái, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Dịch Sâm, cưng chiều hỏi: "Dịch Dịch thích em gái lắm à?"
Lăng Dịch Sâm gật đầu nói: "Phải đó, phải đó, những bạn khác đều có em gái chơi cùng. Không vui thì có thể đánh hai cái, vui cũng có thể đánh hai cái. Nhưng mà, con là bé ngoan, sẽ không ngược đãi em gái, đợi đến khi con có em gái rồi, con có thể bảo vệ em không bị người ta bắt nạt, nếu bắt nạt, thì đi bắt nạt em gái của người khác đi, phải không daddy? Vậy nên, daddy à, cha phải cố gắng nha." Lăng Dịch Sâm cổ vũ cho Viêm Bá Nghị.
"Phụt." Mộ Bạch ngồi trên ghế lái và Sở Phong ngồi trên ghế phụ lái nhịn không được phì cười. Thằng nhóc Dịch Dịch này, thật là đáng yêu quá đi, không hổ là tiểu thiếu gia của bang Xích Viêm bọn họ.
Lăng Vi nghe thấy tiếng cười, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, vốn muốn trách mắng bọn Sở Phong, nhưng lại đỏ mặt. Cô vươn tay nhéo mặt của Lăng Dịch Sâm một cái, Lăng Dịch Sâm bị đau, kêu lên một tiếng, cô lập tức thả tay ra, cúi đầu xuống. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có kết cục như thế này, dự định xấu nhất cũng chính là cho mượn con trai, để Viêm Bá Nghị nuôi mấy ngày rồi đưa trở về thôi. Đâu nghĩ đến, mình cũng góp phần vào. Hơn nữa, trong lòng cô hình như không có cảm giác không tình nguyện.
Thời gian một ngày, bọn họ trải qua rất nhiều chuyện. Dường như từ khoảnh khắc cô đưa con trai đến sảnh sân bay, thì đã định sẵn hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhóc con nói, chút nữa gặp lại, lại nói chuyện của chú cao to. Quả nhiên...... Thật sự là trong chốc lát đã gặp lại nhau rồi.
Đối với chuyện con trai thông đồng với Viêm Bá Nghị tạo ra một trò đùa dai cho mình như thế, Lăng Vi đã không muốn truy cứu nữa, kể từ khi Dịch Dịch kêu Viêm Bá Nghị là daddy, trong lòng cô cũng có một cảm giác thỏa mãn. Giống như mộ sứ mệnh chưa hoàn thành, rốt cuộc cũng đã hoàn thành rồi.
Xe còn chưa về đến tổng bộ bang Xích Viêm, Sở Phong đã nhận được cuộc gọi từ thuộc hạ, nói rằng Carrera bị một nhóm người cưỡng ép cứu đi rồi.
Bang Xích Viêm là chỗ nào, vậy mà ban ngày ban mặt lại để cho người ta vào cứu người đi, hoặc là phòng thủ không thỏa đáng, hoặc là kẻ địch quá mạnh.
Viêm Bá Nghị bảo Mộ Bạch tăng tốc, phóng xe về phía trước. Gần đây chuyện của anh khá nhiều, phần lớn lực chú ý đều đặt lên bên Lăng Vi và Dịch Dịch, không ngờ, hơi không chú ý một chút, đã để cho người ta lẻn vào kẻ hở.
Cảm nhận được bầu không khí bên trong xe, Lăng Dịch Sâm bỏ khoai tây trong tay xuống, nghiêm túc nhìn sang Viêm Bá Nghị, hỏi: "Chú cao to ơi, ý không đúng, daddy ơi." Lăng Dịch Sâm vừa gọi nhầm, liền thấy khóe môi của Viêm Bá Nghị hơi động đậy, lập tức sửa lại: "Ừm, daddy, Carrera chính là gã người nước ngoại lần trước bị thú cưng của con cắn ở nhà hàng phải không?"
Viêm Bá Nghị gật đầu, không nói gì.
Lăng Dịch Sâm cũng gật đầu theo, nghiêng đầu nói: "Vậy daddy nhức đầu lắm phải không, người nước ngoài thù dai lắm đó, nếu như hắn ta lại về trả thù, con với mami có bị nguy hiểm không?"
Lăng Dịch Sâm hỏi như thế, ngược lại Viêm Bá Nghị sửng sốt mấy giây, xoay lại nhìn sang Lăng Vi đã ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.
Anh giơ tay bế Dịch Dịch qua, ôm vào lòng nhẹ giọng hỏi: "Vậy Dịch Dịch sợ nguy hiểm không?"
Lăng Dịch Sâm quả quyết gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu nói: "Thực ra con sợ nguy hiểm, nhưng con biết chỉ cần có daddy ở đây, con và mami sẽ không sao cả, đúng không?"
Viêm Bá Nghị gãi gãi cái mũi nhỏ của Lăng Dịch Sâm, mỉm cười gật đầu. Kể tư khi Dịch Dịch gọi anh một tiếng daddy, trên người anh dần dần phát ra ánh sáng tình yêu của người cha.
Trời tối dần, sau khi mọi người về đến tổng bộ bang Xích Viêm, Viêm Bá Nghị dặn dò Sở Phong mang Lăng Vi và Dịch Dịch đến phòng ngủ của anh đợi anh. Lại gọi Mộ Bạch đi đến nơi giam giữ Carrera dò xét. Anh vẫn luôn cảm thấy, chuyện hôm nay có gì đó không đúng lắm, nhưng lại nghĩ không ra cạm bẫy ở đâu.
"Cậu cho người đi để ý kĩ bên sân bay và trạm xe, nếu như thấy Carrera thì trực tiếp bắt về, trong vòng hai ngày mà không thấy, thì không cần tìm nữa." Nếu hai ngày mà còn tìm không được, thì hoặc là gã đó đã trốn vào một góc nào đó rồi, hoặc là, đã rời khỏi đây từ sớm.
Bất kể thế nào, chuyện Carrera trốn được đã chứng minh một điều, chính là...... Người đứng sau lưng hắn ta, có thực lực không thể xem thường.
Hai mẹ con Lăng Vi được Sở Phong dắt vào nhà của Viêm Bá Nghị, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, tán gẫu với kiểu một hỏi một đáp.
"Lăng Dịch Sâm, con đã biết từ sớm rồi phải không?" Lăng Vi nhíu mày, rót cho mình ly nước, chậm rãi hỏi.
Lăng Dịch Sâm chỉ gật đầu: "Mami, chú cao to là daddy, tại sao không nói sớm cho con biết?" Đối với chuyện mami giấu giếm, cậu vẫn có chút không hiểu.
"Dịch Dịch, có thể nói cho mami nghe, con...... tại sao, tại sao con lại lén đi xét nghiệm DNA không?" Lăng Vi vốn không muốn hỏi nhiều, nhưng thật sự rất tò mò, quét mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai, cô mới hỏi.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |