Bạn tốt lâu năm!
← Ch.017 | Ch.019 → |
Lăng Dịch Sâm gật đầu mãi: "Đúng đó đúng đó, hôm nay con xuống lầu dưới ăn cơm, một chị gái xinh đẹp trả tiền cho con đó, có phải con rất có sức quyến rũ không?" Lăng Dịch Sâm chớp chớp đôi mắt to của cậu, hàng mi dài kia tựa như cánh quạt vậy.
Lăng Vi cất cây súng vào, bế Lăng Dịch Sâm lên liền lặng lẽ lướt xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa mới ra thang máy, không biết từ đâu phát ra một luồng sáng xa xa. Lăng Vi che mặt lui về phía sau mấy bước, lúc định đi trở vào tháng máy, thì sau lưng có tiếng nói gọi nàng lại.
"Thực sự là cô sao Lăng Vi?"
Nghe được giọng nói, Lăng Vi liền nghĩ tới là người nào rồi, chỉ là không ngờ, thời gian qua năm năm, lại lần nữa gặp được người quen.
Lăng Vi lén lút nói thầm bên tai Lăng Dịch Sâm: "Đừng để hắn ta biết mẹ là mẹ của con nhé." Trông thấy ánh mắt đã hiểu của Lăng Dịch Sâm, cô mới thả cậu xuống, để cậu trốn sau lưng mình.
"Lý Canh, đã lâu không gặp." Sau khi người kia đến gần, Lăng Vi ngẩng đầu lấy lại nụ cười ngọt ngào nhất.
Lý Canh sửng sốt, nhàn nhạt nói: "Ừ, đã lâu không gặp". Lần trước sau khi hắn thả Lăng Vi đi, đã nhận lấy hình phạt mất nhân tính của Tống Thu Minh. Còn có sự trả thù của nhà họ Lăng nữa.
Thực ra giây phút thả Lăng Vi đi, hắn đã từng nghĩ đến sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào rồi, chỉ là, sự trừng phạt đó quá thảm khốc, lão già Tống Thu Minh chết không nổi kia, lại khiến cho hắn nhà tan của nát, đi tới đâu cũng không sống yên ổn được. Thế này, đều là nhờ Lăng Vi ban cho.
Còn cách vài mét nữa, thì Lý Canh đã đi đến trước mặt Lăng Vi, đối diện với gương mặt mịn màng yêu kiều kia, đủ loại cảm xúc trước kia ngập tràn trong lòng.
Lúc này, Lăng Vi đã nhìn ra sự khác thường của Lý Canh, sau này cô từng hỏi thăm qua, Tống Thu Minh trừng phạt hắn như thế nào, đợi đến khi nàng biết được, đến khi nàng có được năng lực rồi muốn giúp hắn, cũng đã quá muộn rồi. Mà bây giờ...... từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra, tràn đầy hận thù.
Năm xưa, là hắn thích cô nên thả cô đi, hiện giờ...... muốn bắt cô lại lăng nhục một phen, cũng là hắn. Chuyện tình cảm trên thế giới này, biến hóa cũng thật là nhanh quá đi.
"Vi Vi, thành thật khai báo, khi nào thì mẹ lại nhiều thêm một người bạn tốt lâu năm thế?" Lăng Dịch Sâm ôm lấy ống quần của Lăng Vi, ló đầu ra nhìn về phía Lý Canh đang đi tới. Trong lòng cho người đàn ông này một cái đánh giá kém.
Lăng Vi không chú ý trả lời câu hỏi của Lăng Dịch Sâm, tay phải của cô nắm lấy cây súng mà Dịch Dịch trộm được, chuẩn bị dùng để phòng thân. Cô vẫn cảm thấy Lý Canh thay đổi rồi, nếu như lần này hắn làm ra chuyện gì tổn hại đến cô, cô tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, đây là nguyên tắc cô lăn lộn nhiều năm trên quốc tế.
"Lăng Vi, cô có biết không? Từ sau khi cô rời đi, tôi đã gặp phải cảnh ngộ gì, một nhà chúng tôi đã bị Tống Thu Minh tra tấn thành dáng vẻ như thế nào, cô biết không?" Lý Canh nhớ đến những người thân đã bỏ hắn mà đi, tâm trạng khó chịu.
Lăng Vi lùi lại hai bước, che Lăng Dịch Sâm lại không muốn cho Lý Canh nhìn thấy. Nhưng một đứa bé lớn như thế, ở một nơi nhỏ hẹp thế này, sao có thể không thấy được chứ.
Lý Canh lê bước thật nhanh, mấy giây sau đã đi đến trước mặt Lăng Vi.
Tuy ánh đèn trong bãi đỗ xe có hơi tối, nhưng Lăng Vi vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lý Canh.
"Sao thế? Bởi vì chuyện của nhà anh mà giận lây lên người tôi à?" Lăng Vi cười như không người nhìn Lý Canh.
Lý Canh hừ lạnh một tiếng, lấy con dao quân dụng từ trong ngực ra, đối mắt với Lăng Vi, chợt cười phá lên, rồi từ từ mở miệng nói: "Giận lây cô? Có phần như thế đấy, nhưng bây giờ có một vụ buôn bán lớn, cần cô đi với tôi một chuyến."
Nói xong, mới nhìn sang Lăng Dịch Sâm yên lặng ở sau lưng Lăng Vi, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Thằng nhóc con này là ai? Con cô à?"
Tâm tình của Lăng Vi có chút thấp thỏm, nhưng chốc lát sau liền làm cho mình bình tĩnh lại. Cô cười giễu một tiếng, quay đầu nhin Lăng Dịch Sâm một cái, cho cậu một ánh mắt, sau đó xoay lại nói với Lý Canh: "Con tôi? Anh nghĩ nhiều rồi đấy, đây là con của bạn tôi."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |