← Ch.07 | Ch.09 → |
Cả ngày, Phó Quân Tú đều ngẩn người.
Mặc kệ là đánh đàn, vẽ tranh, ngắm hoa, uống rượu, từ đầu đến cuối vẫn không yên lòng, ba hồn thì thiếu một hồn, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, tâm tư bay đến nơi thật xa.
Có đôi khi đột nhiên ngây ngô cười, hai má trắng nõn cũng ửng lên một tầng mây đỏ.
Có đôi khi rồi đôi mày lại cau chặt, ngồi đứng không yên. Từ buổi sáng đến bây giờ, giống nàng như vậy, lập tức cười, lập tức buồn, đã không biết bao nhiêu lần như thế.
Hắn hôn nàng? Là nhất thời xúc động? Hay đối với nàng hữu tình?
Lòng của nàng bây giờ, tựa như đóa hoa bị gió thổi lung lay, bay tán loạn, một khúc nhạc, cũng bị nàng đàn đến âm sắc hổn độn, không thể tập trung tinh thần.
Nàng đứng lên, một mình đi vào trong sân, ngẩn ngơ như người mất hồn, cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi có cảm giác người ta đánh mình, nàng mới đột nhiên hoàn hồn.
"Ai?"
Bỗng nhiên quay đầu, bóng dáng cao lớn đứng cách nàng mười bước, lẳng lặng nhìn nàng.
Là Cảnh Vân Thiên!
Trong lòng nàng vô cùng vui mừng, lại cố tỏ ra trấn định."Là huynh?"
Người này cư nhiên liền như vậy xông vào?! Cái này cũng khó trách, thủ vệ của Thiền Quyên Lâu, làm sao ngăn được Thiết đầu mục đại danh lừng lẫy?
Lúc này gặp lại, hai người đã không còn như lúc trước giương cung múa kiếm, đối diện với ánh mắt rực lửa kia khiến hai má nàng không khỏi nóng bừng.
"Huynh tới làm cái gì?"
Hắn si ngốc nhìn nàng, hôm nay, giai nhân mặc quần áo tơ lụa màu vàng nhạt, đơn giản thanh lịch, nhưng vẫn xinh đẹp như thiên tiên, tựa như thanh linh giai nhân không nhiễm bụi trần.
Hắn đi lên trước, thân hình khôi ngô cao ngất, làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác áp bức vô hình, khiến nàng không tự chủ được lui ra phía sau từng bước.
"Ta có lời muốn nói với nàng."
"Muốn nói gì thì cứ nói, không cần dựa vào gần như vậy." Nàng cố ý nghiêm mặt lạnh lùng, kỳ thật là sợ bị hắn nhìn ra, chính mình vì dáng vẻ cao ngất hiên ngang của hắn mà động tâm.
"Rời khỏi nơi này." Hắn nói.
Nàng bất động."Cái gì?"
"Rời khỏi nơi này, ta sẽ giúp nàng chuộc thân."
"Đại nhân đang nói giỡn sao?"
"Chuyện này không phải nói đùa." Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mặt hoàn toàn đứng đắn.
"Nếu huynh nghĩ muốn chuộc tội, thì không cần, chúng ta ân oán đều đã tính xong, ai cũng không nợ ai." Nàng xoay người rời đi, tỏ vẻ hai người không liên quan gì đến nhau.
Nhưng nàng ngay cả cơ hội đi một bước cũng không có, liền bị cánh tay phía sau bắt lấy, dùng sức đem cả người nàng ôm vào lòng.
"A ——"
Người của nàng, bị nhốt trong vòng tay ấm áp khiến nàng không thể động đậy, đang muốn lớn tiếng kháng nghị, còn chưa kịp mở miệng đã bị đôi môi từ phía trên chụp xuống.
Hắn dùng nụ hôn, tốc hành trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình.
Hôm qua sau khi hôn nàng, cả một đêm hắn không thể chợp mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của nàng.
Hắn biết rõ, mình muốn nàng đến cỡ nào, bởi vậy, hôm nay hắn đến, gọn gàng dứt khoát biểu đạt khát vọng của mình.
Sau nụ hôn kéo dài thật sâu, hắn mới buông tha cánh môi của nàng, nhìn thấy nàng thở hồng hộc cùng với gương mặt e lệ thật hồng hắn vô cùng vừa lòng.
"Huynh sao có thể làm như vậy!"
Nhìn thấy nàng như vậy Cảnh Vân Thiên càng xác định, bộ dạng phẫn nộ cùng hung hăng của nàng đều là giả vờ.
Nếu nàng thật sự chán ghét hắn hoặc hận hắn, khi bị hắn hôn sẽ không giống như Tôn Ngộ Không bị bỏ rơi, cả người khí thế yếu đi không ít, ngay cả ngày thường nhanh mồm nhanh miệng cũng thành nói lắp.
Hắn rất yêu dáng vẻ này của nàng, đáng yêu cực kỳ, một chút cũng không như tin đồn đáng sợ, cho nên nói, đồn đãi bình thường đều nói quá sự thật, con người thật của nàng tất cả hỉ nộ ái ố đều là như một tiểu cô nương.
"Ta phải giúp nàng chuộc thân." Hắn mở miệng vẫn nói câu kia.
Nàng muốn tránh vòng ôm ấp của hắn, cánh tay cứng như sắt thép không thể nào mở ra được, trừ phi hắn nguyện ý, nếu không nàng đừng nghĩ rời đi hơn nữa nàng chưa trả lời hắn.
Nếu tránh không được, nàng đành phải nhịn hắn, tức giận phản bác: "Ta vì cái gì phải đồng ý với huynh?"
"Bởi vì nàng không thuộc về nơi này."
"Thì tính sao? Cũng không tới phiên huynh tới quản đi."
"Nàng không đáp ứng, là bởi vì còn trách ta?" Nàng nâng cằm lên."Không được sao?"
"Quân Tú." Hắn nhẹ nhàng gọi khuê danh của nàng, thở dài nói: "Ta biết, là ta thực có lỗi với nàng, nhưng là lúc ấy ta cũng không phải cố ý, thuần túy chỉ là không thích cha mẹ tự tiện thay ta làm chủ việc hôn nhân."
Nàng trừng mắt hắn, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.
"Bây giờ ta mới hiểu được, lúc ấy là ta nhất thời xúc động, tạo nên nhiều thương tổn đối với nàng, đẻ cho nàng bị người nhạo báng, ta cảm thấy phi thường áy náy, tha thứ cho ta?"
Nàng quay đầu đi, miệng vẫn như cũ nhếch lên cao cao, cho dù hắn hiện tai thật thành tâm giải thích với nàng trong lòng nàng còn hận vẫn như cũ.
"Thực không tha thứ ta?"
"Những chuyện như thế này, không phải nhất thời nửa khắc là có thể quên! Huynh đã nói xin lỗi xong, nếu không chuyện gì khác, có thể đi."
Hắn thở dài."Xem ra, muốn được nàng tha thứ, quả thực phải tốn nhiều công phu mới được."
"Ta cũng không phải tiểu hài tử lên ba, cho kẹo ăn là có thể quên hết mọi chuyện, thử xem nếu đổi thành là huynh, nếu như bị người ta nhục nhã như vậy, ta cũng không tin huynh có thể bỏ qua! Huynh cho là giúp ta chuộc thân, là có thể —— ngô ——"
Cái miệng lải nhải của nàng lần thứ hai bị giam trụ, hắn mang ngọn lửa nóng bỏng truyền vào dây dưa trong miệng nàng, đem nàng hôn đến thất điên bát đảo, sau đó mới buông tha môi của nàng.
"Tha thứ cho ta?"
"Ta mới không —— ngô ——"
Hôn thêm lần nữa, đánh gãy lời của nàng, hắn vô cùng nhiệt tình khiêu khích chiếc lưỡi của nàng, đem nàng hôn đến toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng, sau đó hắn thừa cơ hỏi.
"Tha thứ cho ta?" Nhiệt khí tỏa xung quanh tai của nàng.
"Thật là gian trá, thật đáng giận —— ngô......"
Môi lại hạ xuống lần nữa, mút rồi cắn, tất cả đều dùng tới, hắn không chỉ ăn miệng của nàng, vuốt ve mặt nàng, trêu ghẹo tai nàng, ngay cả cẩn thận cái gáy trắng nõn nà hắn cũng không buông tha, đều ấn hạ dấu hôn ngân của hắn.
Nàng hôn mê, mềm nhũn, ngồi phịch trong lòng hắn, bị vây quanh ở khí phách và hơi thở nam tình của hắn, biết rõ hắn là cố ý nhưng lại không thể cự tuyệt.
Chung quy, nàng vẫn là đầu hàng, khó có thể kháng cự sự bá đạo của hắn, bị hôn đến thở hồng hộc, thật vất vả mới có thể mở miệng, giọng nói đáng thương mang theo kháng nghị: "Vì sao lại hôn ta?"
Nàng phải dùng trí để đấu với hắn, không thể chân chính dùng sức đối đầu.
"Nàng còn không hiểu chút gì sao? Biểu hiện của ta đã rõ ràng như vậy, chỉ thiếu không mang nàng lên giường, đem nàng ra ăn sạch sẽ, phải như vậy nàng mới hiểu phải không?"
Nàng tâm tình kích động, lại vẫn không thể tin.
"Ta không tin."
Nhìn đôi mắt đỏ hồng của nàng, khó khi nào thấy được dung nhan yếu đuối này làm hắn mềm lòng. Đến giờ phút này, hắn mới có thể nhận ra rõ ràng, nguyên lai lúc trước chính mình làm tổn thương nàng sâu sắc đến như vậy.
Hắn đau lòng ôm nàng vào trong ngực, dùng tiếng nói vô cùng ôn nhu khàn khàn nỉ non ở bên tai nàng.
"Chờ ta, ta nhất định sẽ giúp nàng chuộc thân! Tin tưởng ta, lần này đây, ta nhất định không phụ ngươi, Quân Tú......"
Nàng nhắm mắt lại, tùy ý hắn hôn môi, trút bỏ sự quật cường của mình, một đôi tay lặng lẽ lại ôm hắn. Nước mắt rốt cục chảy xuống, những lời này, nàng đợi đã lâu a......
*********
Đêm trăng đã lên cao, soi ánh sáng trắng xuống khung cửa sổ.
Hương Cu-ri, lụa mỏng bay phấp phới, ẩn hiện lộ ra bóng dáng một đôi nam nữ kiều diễm.
Một bóng đen không tiếng động lẻn vào Thiền Quyên lâu, mủi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, vượt qua mấy ốc ngói, nhảy vào mai viện.
Tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông bạc ngân lên, thỉnh thoảng theo hương Cu-ri nhẹ nhàng truyền ra.
(ta hoàn toàn không hiểu hương cu ri là cái gì, ai biết giúp ta. )
Bóng đen lặng lẽ đi vào hành lang, vươn một đầu ngón tay, ở cửa sổ khoét một cái lỗ nhìn vào bên trong điều tra tình huống.
Phó Quân Tú vừa mới tắm rửa, trên mặt tràn đầy xuân sắc thẹn thùng, cả người chỉ mặc sa y mỏng bao bọc dáng người yểu điệu thướt tha, trang điểm còn đẹp hơn nụ hoa chớm nở.
Nàng ngồi ở nhuyễn tháp, gương mặt nghiêm nghị cúi thấp, giống như tiểu thê tử ngồi ngay ngắn.
Chỉ có nghe tiếng của Phỉ Lãnh Nghệ thì thầm, chậm rãi đi vào bên cạnh giai nhân, nâng khuôn mặt của nàng lên, không biết bên tai nàng nói gì đó, làm cho giai nhân sung sướng cất tiếng cười khẽ.
Một đôi mắt giận dữ trừng ngoài của sổ, cơ hồ có thể phun ra lửa.
Cảnh Vân Thiên cả người tản ra sát khí nguy hiểm! Quả đúng như hắn đoán, đôi nam nữ này, ngang nhiên tính toán đêm nay mây mưa hoan ái.
Hắn đời này, chưa từng bị lòng đố kị lấn ác hết cả lí trí như vậy, thấy nàng trên người chỉ có có chút ít quần áo mỏng, mà tên nam nhân kia —— cái tên chết tiệt Phỉ Lãnh Nghệ kia—— còn muốn dùng chút ít tiền nhiều, nhúng chàm nữ nhân của hắn!
Hắn rốt cuộc nhịn không được, rất không nhẹ nhàng xông vào phòng, sét đánh không kịp bưng tai đích vươn năm ngón tay, chộp lấy nàng tránh xa tên nam nhân đáng giận kia.
"Ta giết ngươi!"
Cảnh Vân Thiên sắc mặt xanh mét, toàn thân che kín sát khí, hơn nữa nhìn thấy nàng áo rách quần manh, lòng đố kị đốt cháy lý trí, cơ hồ muốn đem tên nam nhân này làm thịt! (văn văn: chú ý, "thịt" này nghĩa đen nha, đừng ai nghĩ nghĩa bóng đó =])(QH: may nhờ nàng cảnh báo nếu không ta xịt máu vì chữ thịt đó rồi!!)
Cơ hồ lúc hắn cùng đối phương giao thủ trong nháy mắt, bốn phương tám hướng cũng đồng thời nhảy ra một đám người, cầm đao kiếm hướng hắn đánh tới.
Có mai phục?
Thoáng chốc tiếng đao kiếm giao nhau vang lên, Cảnh Vân Thiên một tay chế trụ cổ đối phương, tay kia cùng những tên khác giao thủ.
"Dừng dừng dừng! Không phải huynh ấy! Có hiểu lầm!"
Đột nhiên có biến cố xảy ra, Phó Quân Tú sợ tới hoa dung thất sắc, vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
Mọi người sửng sốt, mặc kệ là cầm đao hay kiếm, dùng tay hoặc chân, tất cả đều đứng yên bất động, một đống nghi hoặc nhìn Phó Quân Tú.
"Hiểu lầm?"
"Tiểu thư xác định?"
"Di? Người kia là ai?"
"Hắn vì cái gì phải công kích Nhị ca?"
"Đúng rồi, vì cái gì?"
Phó Quân Tú vội vàng giải thích: "Đây là hiểu lầm, đừng đả thương huynh ấy." Sau đó nhanh chóng ngăn cản cái tên xông tới đang kích động kia."Huynh mau buông ra huynh ấy nha!"
Nàng ra sức ôm lấy cánh tay Cảnh Vân Thiên, sợ hắn thật sự giết đối phương, bởi vì đôi mắt phẫn nộ muốn giết người bị màu đỏ như máu che kín, thoạt nhìn thật đáng sợ.
"Hắn nghĩ muốn làm bẩn ngươi!" Hắn tức giận muốn điên rồi.
"Sự tình không phải như huynh nghĩ đâu!"
Nàng cố chết muốn đem tay hắn hất ra, năm ngón tay kiên cường kia cơ hồ muốn đâm vào cổ đối phương.
Nam nhân kia bị bóp cổ, nửa đầu lưỡi đã muốn lộ ra bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, hai mắt dường như chỉ nhìn thấy tròng trắng, ngay cả âm thanh cầu cứu cũng không kêu lên được.
Phó Quân Tú tay chân cũng đều dùng, liều mình đánh cũng không khống chế được ngọn lửa đánh ghét kia! Cảnh Vân Thiên lại vẫn như cũ thờ ơ, một lòng thầm nghĩ làm thịt đối phương.
"Ngươi dám can đảm đụng đến nàng —— dám can đảm đụng đến nữ nhân của ta ——" hắn hai mắt màu hồng, lửa giận cuồng nộ.
Như vậy chết là đáng tội!
Bất đắc dĩ, vì sợ hắn ngộ thương người, dưới tình thế cấp bách, Phó Quân Tú cũng không nghĩ nhiều, hai tay đè chặt vai hắn, đưa môi của mình lên, hôn hắn.
Môi thơm đột nhiên đưa tới, quả thực lập tức phát huy tác dụng hàng yêu phục ma vô cùng công hiệu, làm hắn cả người sửng sốt, bàn tay bóp cổ đối phương cũng không còn sức lực.
Đôi môi thơm tho ngọt ngào, làm cho sát khí cả người hắn trong nháy mắt trôi đi, ánh mắt phẫn nộ cũng dần dịu xuống.
Nàng thay đổi khoảng cách, xem kỹ vẻ mặt của hắn, hỏi: "Tỉnh táo lại chưa?"
Hắn liếm liếm môi, do ý chưa hết trả lời: "Không có."
Sau đó tiến lên, tiếp tục hôn.
Phó Quân Tú ở trong ngực hắn đánh nhẹ."Đừng náo loạn, tỉnh táo lại rồi phải thả người ra nha."
"Nàng thích hắn?" Hắn cả người lại bắn ra sát khí, đối với thái độ lo lắng cùng cầu tình của nàng cũng cảm thấy vô cùng tức giận giận.
"Bởi vì nếu huynh không buông tay, huynh ấy sẽ tắt thở ngay!"
"Hừ! Họ Phỉ đích đáng chết! Hắn cũng dám —— di? Người kia là ai?"
Hắn ngây người, trừng mắt nhìn nam tử xa lạ trên tay cơ hồ sùi bọt mép, tỉnh táo lại, mới phát hiện kẻ hắn bắt lấy cũng không phải là Phỉ Lãnh Nghệ, mà là nam tử có gương mặt ba phần tương tự như họ Phỉ.
Mày rậm chau lại."Hắn không phải tên họ Phỉ."
"Hắn vốn là không phải, còn không buông ra!"
Hắn do dự, rốt cục cũng buông tay, Phỉ Trọng Uy thật vất vả mới thoát khỏi quỷ môn quan, vuốt vuốt yết hầu, thở không ngừng, ho mãnh liệt.
"Khụ, khụ...... Mụ nội nó! Người từ đâu xuất hiện vậy ——" còn chưa kịp mắng xong, bàn tay lại kê ngay cổ nắm lấy yết hầu của hắn.
"Ngươi nói cái gì?" Cảnh Vân Thiên hàn khí bức người chất vấn.
Phỉ Trọng Uy ngoại trừ mở to hai mắt hoảng sợ, giương miệng, một chữ cũng không nói được.
"Buông tay!"
Phó Quân Tú dùng sức vặn mở năm ngón tay của hắn, đem Phỉ Trọng Uy từ Kim Cương chỉ của Cảnh Vân Thiên cứu về, vội giúp hắn hô hấp, vẻ mặt lo lắng hỏi:"Ngươi không sao chứ?"
Phỉ Trọng Uy hút vài đợt khí, những người khác cũng vội vàng đưa hắn đến một bên, rời xa kẻ đang tức giận đến tận trời kia - Cảnh Vân Thiên.
Phỉ San Hô vội vỗ lưng Nhị ca, vội vàng hỏi: "Nhị ca, ngươi có khỏe không?"
Lần này, Phỉ Trọng Uy cũng không dám... nói lung tung tùy tiện nữa, lắc đầu."Không có việc gì." Cho dù có, hắn cũng không dám nói nha.
Phỉ San Hô thở phì phì trừng mắt nhìn Cảnh Vân Thiên. Người này vô cùng kiêu ngạo, thiếu chút nữa đã thương Nhị ca của nàng, nhưng nàng cũng cười, cho cùng đối phương không dễ chọc, cẩn thận hỏi: "Quân Tú tỉ, người kia là ai a?"
"Hắn là thiết đầu mục Cảnh Vân Thiên." Phó Quân Tú trong giọng nói có ám chỉ, phải nàng cùng những người khác ngàn vạn lần đừng lộ khẩu phong.
Vừa nghe đến thiết bộ danh hào, mọi người rất là kinh ngạc, vẻ mặt vốn tràn ngập địch ý, lập tức hóa thành mỉm cười thân mật.
"Nguyên lai là thiết bộ lừng lẫy đại danh Cảnh đại hiệp."
"Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"
"Người một nhà, mọi người thu hồi đao kiếm đi.
Thương kêu leng keng, đao còn vỏ đao, kiếm trả lại vỏ kiếm, tất cả mọi sự thái bình, bộ dáng hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ.
Cảnh Vân Thiên nhìn mọi người chung quanh, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng ngực, hiện ra dáng vẻ bảo vệ, lạnh giọng hỏi: "Bọn họ là ai?"
Phó Quân Tú vội nói: "Bảo tiêu của ta."
"Bảo tiêu?"
"Đúng vậy."
"Ta chưa thấy qua bọn họ."
"Đương nhiên nha, bọn họ là Tôn đại nương mời đến bảo hộ ta, chuyên môn phòng ngừa có người trộm lẻn vào sân của ta, ví dụ như huynh."
Cảnh Vân Thiên xem kỹ vẻ mặt nàng giống như không có việc gì, mặt vẫn như cũ hoài nghi.
"Vậy hắn là ai?"
Ánh mắt giết người bắn về phía Phỉ Trọng Uy, sợ tới mức Phỉ Trọng Uy cái mông phát lạnh.
"Ta...... Ta......"
"Ngươi không phải bảo tiêu."
Phỉ Trọng Uy bị hắn trừng đến mức ứa mồ hôi lạnh, trên thực tế, hắn là giả dạng đại ca Phỉ Lãnh Nghệ, ở trong này cùng Phó Quân Tú diễn trò, mà những người khác mai phục bốn phía, chờ thích khách ý đồ ám sát đại ca mắc mưu.
Một khi thích khách xuất hiện, bọn họ liền lao tới, đem thích khách vừa tới bắt.
Ai ngờ, nửa đường xuất hiện ra một hung tần ác sát ngỡ là thích khách, đúng là bộ khoái của quan phủ! Người này, vẫn là thiết đầu mục bắt người lừng lẫy đại danh Cảnh Vân Thiên.
Nếu để cho Cảnh Vân Thiên biết kế hoạch, cả vở diễn đêm nay chẳng phải tan thành mây khói hay sao?
Kế hoạch đã được một nữa, thích khách đã lẻn vào Thiền Quyên lLu, trà trộn trong đám kỹ nữ, kế hoạch này của họ sắp đặt thật lâu rồi, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng, nếu để thích khách phát hiện người của quan phủ ở đây, mưu kế tỉ mỉ này của họ coi như là đổ sông đổ bể.
Phỉ Trọng Uy nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào, mà Cảnh Vân Thiên càng thêm hoài nghi, đôi mắt sắc bén như đao. Phó Quân Tú suy nghĩ liền lớn tiếng nói: "Hắn là thầy thuốc."
Cảnh Vân Thiên sửng sốt."Thầy thuốc?"
"Đúng rồi, hắn là thầy thuốc, đang muốn giúp ta bắt mạch, ai ngờ ngươi lung tung xông tới, phá hủy chuyện tốt của người ta."
Hắn ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, mắt đánh giá Phỉ Trọng Uy, giống như muốn xem thấu lòng người.
"Đương nhiên, hắn là đệ đệ của Phỉ trang chủ, Phỉ trang chủ gọi hắn đến bắt mạch giúp ta."
"Nàng sinh bệnh?"
"Có chút đau đầu."
Nàng làm ra vẻ đau đầu, quả nhiên lập tức làm thay đổi sự chú ý của hắn.
"Tại sao lại đau đầu?"
"Có thể quá mệt mỏi, thầy thuốc nói ta nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi, có phải hay không?"
Phỉ Trọng Uy vội nói: "Đúng, Quân Quân cô nương chính là thân thể có điểm không tốt, không có gì nghiêm trọng."
Cảnh Vân Thiên làm như tin, chỉ cần mặt nàng nhăn cái mày, hắn vội vã gật đầu như búa bổ.
"Các người không còn chuyện gì, đi xuống đi." Nàng khoát tay, không dấu vết dùng ánh mắt ý bảo, mọi người hiểu ý, vội vàng cáo lui, mất công lại lộ ra dấu vết.
Cảnh Vân Thiên giúp nàng nằm lên giường, quan tâm nói: "Nghỉ ngơi cho thật tốt, có bảo tiêu bảo hộ nàng, ta an tâm rồi."
Yên tâm? Bên trong lời nói này còn có hàm nghĩa khác.
Đắp chăn cho nàng thật tốt, hắn đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng một đôi tay nhanh hơn đã giữ chặt hắn.
"Huynhi đi đâu?" Nàng không cho hắn đi, bởi vì, cảm giác được hắn tựa hồ phát hiện cái gì, tim nhịn không được tự khắc đập nhanh.
Hắn ta cũng không gạt nàng, hiểu được nàng là nữ tử kiên cường độc lập, không nhu nhược, nên thành thật nói với nàng: "Trên đường đến đây ta cảm thấy có điểm không thích hợp, đang định đi thăm dò điều tra."
Thân là đầu mục, nhiều năm qua, trí tuệ và sự sâu sắc của hắn đã sớm khác hẳn với người thường, trực giác cho hắn biết, đêm nay không yên tĩnh, nói không nên lời là cảm giác gì, nhưng hắn biết có chuyện sắp sửa xảy ra.
Chỉ vì lo lắng cho nàng, vội vã tới nhìn xem nàng có khỏe mạnh hay không, hiện tại nàng đã không có việc gì, liền muốn đi tuần tra chung quanh một phen, nhìn xem có chỗ nào khác thường.
"Không thích hợp? Chỗ nào không thích hợp?" Nàng cố ý tò mò hỏi, cảm thấy lo lắng, nên sẽ không bị hắn nhìn ra cái gì chứ.
"Ta cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy được đêm nay tựa hồ như có việc sắp xảy ra, ta trở về phái người đến nhìn xem chung quanh."
Phái người đến xem chung quanh? Này còn phải!
Hắn nếu mang nhiều bộ khoái đến, thích khách còn có thể tới sao?
Không được! Không được! Nàng không thể để cho hắn làm như vậy!
Nhất thời tình thế cấp bách, thốt ra: "Đừng đi, ở lại giúp ta."
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, một đôi mắt đen sâu thẳn, không thể tin nổi nhìn thẳng nàng.
Vì không cho hắn phát hiện chuyện khác thường, cho nên nàng mới nói như vậy, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính mình cũng hoảng sợ!
Nàng lại còn nói lớn như vậy trong đêm tối, nhịn không được thẹn thùng mặt đỏ.
Ai nha, làm sao bây giờ! Nàng không phải có ý tứ này, nàng chính là, chính là......
Con ngươi đen trở nên sâu thẳm đầy lửa nóng."Nàng muốn ta cùng với nàngi?"
"Ta......"
Lúc này, ngoài cửa sổ vươn ra một người đầu, là Phỉ Trọng Uy, đối nàng khoa tay múa chân.
Thích khách đến đây, làm sao bây giờ?
Nàng cảm thấy cả kinh, cái tên thích khách đáng chết, sớm không đến, muộn không đến, lại ngay lúc dầu sôi lửa bỏng mà đến.
"m thanh gì vậy?" Cảnh Vân Thiên quay đầu coi, nhưng một đôi tay ngọc lại nhanh chóng đem gương mặt hắn quay lại, đồng thời dâng lên cánh môi mềm mại.
Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, cặp mắt xinh đẹp mị tình kia nhìn hắn vô cùng chân thành, thanh âm mềm mại ngọt ngào nói nhỏ: "Đúng vậy, ta hy vọng ngươi ở đây với ta, không cần đi......"
Nàng biết chính mình thành công dụ dỗ sự chú ý của hắn, bởi vì đôi mắt nóng bỏng kia giống như muốn đem nàng ăn vào bụng.
Bất chấp hậu quả, nàng dùng hết khả năng mị hoặc của mình, còn cố ý dùng cái lưỡi thơm tho liếm cánh hoa sưng đỏ, rõ ràng là khiêu khích hắn, làm hắn than nhẹ một tiếng, không hề nói gì, trực tiếp dùng hai tay gắt gao ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại, đáp lại lời mời của nàng.
Từ khi hắn vào phòng đến bây giờ, trong đầu hắn chưa bao giờ ngưng nghĩ đến dục vọng nhấm nháp nàng.
Đôi môi nóng bỏng đem hô hấp của nàng cắn hết nuốt hết.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |