Vay nóng Tima

Truyện:Bá Chủ Lừa Thê - Chương 05

Bá Chủ Lừa Thê
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Vào một buổi chiều mà đằng trước không thấy có thôn làng, phía sau lại cũng chẳng có tiệm quán nào, ba người họ bèn cùng cắm trại dưới một gốc cây to. Trước mắt người giúp việc duy nhất là cô nương Ly Nhi kia, thì kỹ thuật đi dã ngoại của hai vị thiếu gia và tiểu thư này rõ ràng thực đáng ngạc nhiên.

Nhìn họ không hề có gì lúng túng, rất thành thạo mà dựng gỗ đốt lửa, hiện giờ ngoại trừ lương khô cùng thịt nguội ra, Hướng Ngạo Thiên vừa rồi còn đi bắt một con gà rừng để tăng thêm khẩu phần, Lăng Trúc cũng không nề hà mà đi bắt được hai con cá béo ngậy đem về.

"Nàng làm sao mà bắt được thế?" Hướng Ngạo Thiên tò mò hỏi, lại thấy hai con cá này trên thân hoàn toàn không có vết tích gì cả, giống như là được câu lên vậy, song ở nơi hoang vu hẻo lánh này, nàng ấy làm sao lại có đồ câu được chứ?

"Ta câu đấy." Đem muối rắc lên trên cá rồi xiên xong, nàng một tay lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho hắn xem.

"Có thứ này rồi, có thể tùy ý mà câu cá ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có cá là được."

Hướng Ngạo Thiên mở hộp ra, bên trong có ba cái lưỡi câu cùng một ít dây làm từ gân bò."Hóa ra là thế này." Thật phục nàng nghĩ ra được thứ này, nhưng đúng là rất thuận tiện, chỉ cần tìm thêm một cành trúc hoặc cành cây là đã có thể câu cá bất cứ lúc nào được rồi.

"Tiểu thư giỏi quá!" Ly Nhi khâm phục nhìn nàng, càng tiếp xúc với tiểu thư nhiều, nàng ta càng cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn về tiểu thư.

"Cũng tạm được! Trước đây ta vẫn thường xuyên làm thế này mà." Lúc trước khi nàng còn ở Lăng phủ, thi thoảng lại kéo người bên cạnh cùng đi ra phía ngoại ô để chơi, vì vậy đi dã ngoại cũng là việc thường xuyên, nhưng nàng cũng chỉ biết câu cá, chứ còn bắt gà hay những con vật khác thì đúng là chịu rồi.

"Nàng vì sao lại bỏ nhà ra đi?" Hướng Ngạo Thiên đột ngột hỏi nàng, hắn muốn biết lý do, là đã xảy ra chuyện gì nàng không thể chịu đựng được sao? Tại sao một cô nương như nàng lại phải bỏ nhà ra đi như thế?

"Cái này ......." Nàng nghĩ một lúc, "Có nhiều nguyên nhân lắm! Ngươi hỏi cái này làm gì? Lẽ nào cũng muốn học ta sao?"

Lý do của nàng rất đơn giản, nhưng nàng cũng không muốn phải nói ra chút nào, do xã hội này vốn không thể chấp nhận được suy nghĩ kỳ quái của nàng, còn Hướng Ngạo Thiên lại giống như loại nam nhân gia trưởng, nàng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, rồi lại phải nghe hắn cằn nhằn tí nào.

"Là vì tình cảm sao?" Hắn nghĩ một cô nương xinh đẹp lại dễ thương thế này nếu đã nguyện ý rời bỏ quê hương, lại cũng không muốn ở lại cùng một chỗ, thiết nghĩ có lẽ là do gặp phải chuyện gì đó, mà chuyện tình cảm là có khả năng nhất.

Vừa mới nghĩ tới chuyện nàng có thể là vì một nam nhân nào đó mà từ bỏ cả nơi đã sống suốt mười bảy năm, là hắn đã có chút khó chịu rồi.

"Trên đời này làm gì có chuyện nào lại không có quan hệ với tình cảm chứ?" Cũng phải xem xem là tình cảm gì chứ, mà chuyện của nàng thì quan hệ lại lớn lắm, có tình thân, có tình bạn, có tình yêu, đồng tình, vô tình ......

"Vậy còn nàng? Nàng là vì tình yêu sao?"

"Tình yêu?" Nàng trước giờ chưa từng nghĩ nàng sẽ có tình yêu, nhưng có một điểm có thể xác định được, đó là nàng quyết không vì kẻ khác mà hi sinh đi tình yêu của mình, nàng muốn được làm một nữ nhi độc lập.

"Ta làm thế này tất cả chỉ vì bản thân ta mà thôi, di nương của ta muốn tìm cho ta một mối hôn sự, nhưng ta không muốn nghe lời bà ấy, bị bà ta bức ép quá lâu rồi, nên muốn phản kháng lại bà ta, để bà ta phải tức đến nhảy dựng lên mới thôi. Chính vì lẽ đó, mà ta đã bỏ lại tất cả để chạy trốn." Bất kể là ai, đều không thể khống chế tương lai của nàng được.

Lời nói của nàng làm hắn an tâm không ít, cũng vô cùng vui mừng vì việc nàng đã bỏ nhà đi như vậy, nếu không làm sao hắn có thể gặp được nàng.

"Nàng không hối hận sao? Nói không chừng nàng đã bỏ mất một mối duyên tốt đẹp thì sao." Đã bỏ đi thì không thể quay đầu lại, chính vì thế mà hắn mới an tâm để hỏi nàng như thế này.

Hắn hỏi thế này là có ý gì chứ?

"Sao lại phải hối hận? Ta bây giờ không phải đang sống rất tốt sao? Hơn nữa ta đã chọn lựa con đường mà mình đi, thì sẽ không vì quyết định của mình mà hối hận." Đã là một nữ nhi độc lập thì phải dám làm dám chịu, nỗ lực mà bước về phía trước, quyết không dễ dàng bỏ cuộc được.

"Nghe lời nàng nói, thì có phải nàng định không gả cho ai hết?" Nữ nhân nào cũng đều phải gả cho người ta, dù cho có độc lập đến mức nào cũng đều thế cả, thiên chức của phụ nữ chính là ở nhà tòng phu hiếu tử, quản lý các việc trong gia đình.

"Có gì mà không được?" Nàng thực sự không muốn - không muốn - không muốn gả đi chút nào, luật pháp cũng đâu có quy định không được độc thân đâu, không phải sao?

"Đương nhiên là không thể được rồi, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, nữ nhân vốn đã được định là sẽ theo nam nhân mà sống rồi, không có nữ nhân nào lại nguyện muốn làm bà cô già cả." Hắn cũng không hề muốn nàng trở thành bà cô già a.

Tiếc là những lời này của hắn lại làm nàng bốc hỏa lên, "Ai quy định nữ nhân nhất định sẽ phải sống vì nam nhân? Hơn nữa ta đồng ý làm bà cô già lẽ nào cũng không được hay sao?"

Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, nàng không hề muốn phải làm một nữ nhân có địa vị thấp hèn chút nào, nàng muốn người khác phải tôn trọng nàng, được sống cuộc sống có tự trọng và tôn nghiêm.

"Làm bà cô già sẽ bị người đời chê cười đấy." Đó là sự thật, một nữ nhân nếu không được gả đi làm thê tử sẽ bị người đời dựng điều đặt chuyện rất nhiều, hắn cũng tin là chuyện này không phải chuyện nàng có thể nhẫn nhịn được.

"Làm bà cô già dù sao cũng tốt hơn làm bà lão mặt vàng chứ, hơn nữa nếu ta là nam nhân, thì ai còn dám nói gì!" Nàng sớm đã nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ dùng thân phận của nam nhân để sống trên đời này, tuyệt đối không để cho kẻ khác có cơ hội để chế giễu nàng.

(Bà lão mặt vàng: Vốn dĩ để chỉ những phụ nữ do dùng phấn son quá nhiều mà bị lây độc tố ra làm da mặt khi có tuổi sẽ bị vàng vọt đi. Nghĩa bóng là để chỉ những người phụ nữ đánh mất cả tuổi thanh xuân của mình. )

"Nàng muốn giả nam cả đời sao?" Quan niệm này của nàng là do ai dạy thế không biết? Nữ nhân thì phải làm việc nữ nhân nên làm chứ.

Theo sự quan sát mấy ngày này của hắn, thì nàng đúng thực là không giống một nữ nhân tí nào, nữ nhân thì phải dịu dàng thùy mị, còn nàng toàn thân trên dưới ngoại trừ bên ngoài là giống nữ nhân, còn hành động và lời nói thì chẳng có đến nửa điểm của nữ nhân. Nói nàng là 'nam nhân bà 'quả cũng không sai tí nào! Mà hắn cũng thật là rất kỳ quái, sao lại đi thích 'nam nhân bà 'như nàng thế này chứ! (Nam nhân bà: xin xem lại giải thích ở chương trước ^^)

"Có gì mà không được? Là nam nhân thì làm gì cũng dễ hơn không phải sao?" Nếu là nữ nhân thì chẳng có cách nào để có được chỗ đứng trên thương trường cả.

Nàng sớm đã quyết định rồi, đợi việc lần này giải quyết xong, nàng sẽ chuẩn bị cho tiệm của nàng, hơn nữa nàng cũng đã quyết định là sẽ mở một tiệm nhỏ chuyên bán những đồ dùng của nữ nhân; khi đó khách đến thì tám chín phần đều là nữ nhân, nàng lại giả trang nam nhân tuấn dật phi phàm, vừa hay có thể dựa vào điểm mỹ sắc này mà lôi kéo được các cô gái đến đó.

"Đương nhiên là không được, nàng là nữ nhân." Nàng nhất định sẽ phải gả cho hắn, làm sao lại có thể để nàng cả đời giả trang làm nam nhân được!

"Ngươi lắm điều quá đấy!" Nàng có chút bực mình, "Chuyện của ta để ta tự lo."

"Nàng muốn ta đừng quản sao?" Trừ phi thế giới này bị hủy diệt.

"Vâng, đúng vậy, không sai." Nàng không cần bất cứ ai đến quyết định chuyện của nàng.

"Ta không làm được." Hắn cứng như thép nói, đôi mắt lại như phát ra lửa mà nhìn nàng.

"Ngươi ......" Đáng ghét! Hắn dựa vào cái gì mà quản nàng chứ?

Cầm lấy cá đã được nướng chín, nàng đem vây cùng da cá đều bỏ ra, lộ ra lớp thịt bên trong trắng nõn tỏa ra hương thơm lừng thu hút người khác. Nàng cùng Ly Nhi hai người chia nhau một con cá, đem con còn lại đã được nướng chín đưa cho Hướng Ngạo Thiên rồi tiện thể không nói gì thêm với hắn nữa.

Ly Nhi cẩn thận dò xét hai người, nàng ta sớm đã biết chủ tử đến giờ trải qua những gì, mà nàng cũng chỉ muốn được xin chủ tử thu nhận mình, chứ không hề muốn phải sống một cuộc sống bình thường, đem tương lai của bản thân giao vào tay một người nam nhân hoàn toàn xa lạ, lúc nào cũng phải lo lắng phu quân của mình có mới nới cũ.

Nếu theo chủ tử, nàng sẽ có thể được sống cuộc sống vui vẻ, được là chính mình rồi. Nhưng nàng cũng không hiểu được Hướng Ngạo Thiên đang phản đối cái gì chứ? Dựa vào điều kiện của hắn thì có thể tìm được thê tử có điều kiện tốt hơn nhiều, còn nếu cưới về chủ tử của nàng, đúng là đời này hắn sẽ có cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nhưng lại cũng sẽ mạo hiểm vô cùng a.

"Ly Nhi, ngươi thấy thế nào?"

Ly Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghi ngờ vô cùng không biết hắn đang có ý đồ gì đây? Nhưng nàng chỉ là hạ nhân, làm sao có thể hỏi ngược lại được, "Lời tiểu thư nói rất có đạo lý ạ."

Đây là điều duy nhất mà nàng có thể nói được.

"Xem ra ngươi cũng bị nàng ấy rửa não rồi."

"Ngươi vừa rồi lại không phải muốn rửa não ta sao." Lăng Trúc liếc một cái, lại nhận ngay lấy cái đùi gà mà hắn đưa cho.

"Tiếc là không thành công không phải sao?" Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ bỏ cuộc, hắn muốn là nàng, muốn lấy nàng làm thê tử, điểm này không còn gì phải nghi ngờ nữa. Trước giờ chưa từng có việc gì mà hắn không làm được, vì thế nên nàng rồi sẽ trở thành của hắn thôi.

Nàng cũng biết được hắn là người hỉ nộ không biến sắc chút nào, nhưng nghe ngữ khí vừa rồi của hắn, nàng đột nhiên lại thấy thật muốn an ủi hắn, tiếc là không biết cách nào để mở miệng cả, nàng cũng không thể nòa bảo hắn tiếp tục cố gắng được a!

Làm vậy khác nào hại chính mình. Haiz! Chỉ mong việc này mau mau được giải quyết xong, thì nàng và hắn sẽ có thể không phải gặp nhau thế này nữa rồi.

Vừa nghĩ tới đó, nàng lại bất chợt mà cảm thấy một nỗi thất vọng cùng trống rỗng, chỉ trời mới biết được nàng sao lại thế này? Có lẽ là nàng bị lây nhiễm rồi! Từ lúc quen biết hắn đến giờ, nàng đã biến thành không còn giống như nàng nữa rồi, chỉ không cẩn thận chút nữa, thì rồi sẽ có một ngày nàng sẽ bị hắn rửa não thành công mất, đến lúc đó thì đúng là không vui được nữa.

Ăn no xong, Hướng Ngạo Thiên nhìn hai người họ nói: "Nghỉ ngơi chút rồi lát nữa sẽ lên đường." Hắn biết mấy ngày này đã làm cho hai người họ mệt thảm lắm rồi.

"Còn bao xa nữa mới đến nhà ngươi?" Lăng Trúc thoải mái dựa vào thân cây, có chút mơ màng muốn ngủ rồi.

"Không lâu nữa." Thực ra tối nay bọn họ sẽ đến nơi rồi.

Mắt nhắm mắt mở, nàng vứt cho hắn một nụ cười trêu chọc: "Đây là câu trả lời kiểu gì thế?" ~

"Tiểu thư, người rốt cuộc đang nhìn cái gì thế?" Ly Nhi tò mò hỏi, nhìn thấy tiểu thư vừa mới vào thành đã bày ra một bộ dạng cẩn thận quan sát bốn phía liên tục, hại nàng ta cũng căng thẳng theo.

"Không có gì." Lăng Trúc miệng thì nói như vậy, nhưng đôi mắt kia lại không ngừng mà liếc khắp bốn phía, chú ý xem có nhân vật khả nghi nào hay không.

Nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn trong trạng thái phòng bị của nàng, thực có chút buồn cười, Hướng Ngạo Thiên bèn thúc ngựa đến bên nàng nói: "Nàng không cần phải căng thẳng đến thế đâu, nơi đây sẽ không có chuyện gì cả."

Những kẻ áo đen tối hôm qua toàn bộ đã bị hắn phế đi võ công, lại sai người đi giải quyết nốt, vì vậy nàng ấy thực sự cũng không phải bày ra bộ dạng như sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào như vậy.

"Tối nay chúng ta ngủ ở đâu?" Hắn không phải đã nói những kẻ đối đầu với hắn nhiều không kể xiết sao? Sao mà lại có thể lơ là được chứ! Cẩn thận không khéo chết cũng không biết là vì sao a.

Hướng Ngạo Thiên thấy vậy chỉ lãnh đạm cười cười, tiếp tục tiến lên phía trước.

Lăng Trúc âm thầm thúc ngựa đi phía sau hắn, càng đi tiếp lông mày của nàng lại càng nhíu chặt vào nhau hơn, "Chúng ta hết tiền rồi sao? Lẽ nào tối nay phải ngủ trong miếu hoang?"

Hắn rõ ràng càng đi lại càng ra phía ven thành, mắt nhìn thấy đã cách cửa thành một đoạn khá xa, mà hắn lại vẫn đang đi tiếp về phía trước, nàng đột nhiên chỉ muốn được tự vác tay nải mà đi vào trong thành tìm khách điếm.

"Này! Hướng Ngạo Thiên, nơi đây đến một cái miếu cũng không có a!" Đã sắp đến lúc mặt trời lặn rồi, hắn rốt cuộc còn muốn đi đâu nữa? Nàng đã sắp chết vì đói rồi!

"Chúng ta tối nay sẽ không ngủ ở ngoài."

"Không ngủ ở ngoài?" Lăng Trúc xoay đầu lại giao mắt với Ly Nhi đang đi phía sau, thấy nàng ta cũng chẳng hiểu hắn đang nói gì cả."Nhưng chúng ta đã cách khách điếm một đoạn rồi a! Tối nay muốn ngủ ở đâu đây ?". Không ngủ ở ngoài vậy thì chắc chắn phải 'ngủ ở trong' rồi, nhưng nơi này làm gì có chỗ nào là 'ở trong' để cho bọn họ có thể ngủ một đêm chứ?

"Đến nơi rồi." Hắn bỗng dừng lại ở trước một cánh cửa lớn treo đèn lồng sáng rực rỡ, vui vẻ nhìn hai chủ tớ nàng.

Woa~ căn nhà thật là to quá, tường cũng cao nữa, hóa ra nãy giờ nàng vẫn men theo bức tường này mà đi, chỉ vì sắc trời đã tối không nhìn rõ, nhưng khung cảnh hiện giờ nàng có muốn nói không nhìn thấy cũng khó.

"Đây là nhà ngươi sao?" Đây là khả năng lớn nhất rồi.

"Chính thế." Hắn xoay người xuống ngựa, Lăng Trúc và Ly Nhi cũng nhanh chóng xuống theo.

"Nhà ngươi thật là tráng lệ a." Mạnh phủ đã đủ lớn rồi, thật không nghĩ tới nhà hắn lại còn lớn đến vậy, vĩ đại hơn nhiều.

"Đi thôi." Hắn dẫn đường đi vào bên trong, thẳng đến tận phòng khách, đã nhìn thấy người nhà đang đợi hắn trở về.

"Cha, mẹ, hài nhi đã về rồi."

"Vất vả rồi, Ngạo Thiên, ăn cơm tối chưa?" Hướng lão gia cười ha ha nhìn đứa con trai ưu tú của mình.

"Cấp tốc đi đường, con muốn về nhà ăn cơm ạ"

Hướng Dữ Thiên ở bên cạnh lập tức hưng phấn hỏi hắn: "Đại ca, tân nương của huynh đâu? Không phải nói là muốn đưa đại tẩu về đây sao?" Hắn thực hiếu kỳ vô cùng về nữ tử có thể làm đại ca hắn tự động muốn thành hôn như thế này.

"Là ở ......" Hướng Ngạo Thiên xoay người một cái, thì làm gì còn thấy bóng dáng của Lăng Trúc và Ly Nhi nữa đâu, sau lưng hắn lúc này chẳng còn bóng dáng ai cả.

"Sao thế?" Hướng phu nhân lo lắng hỏi han. Liệu có phải là con dâu còn chưa qua cửa của họ đã mất tích rồi không?

"Để con ra ngoài xem xem." Hướng Ngạo Thiên lời còn chưa nói hết, đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

"Liệu có phải là con dâu tương lai không muốn gặp mặt chúng ta chăng ?" Hướng lão gia có chút lo lắng nói. Trong thư mà con trai ông gửi về có nói rằng cô gái này rất đặc biệt, nhưng cũng đừng đặc biệt quá, còn để cho bọn họ chấp nhận được thì mới là tốt a.

"Cha, mẹ, hai người đừng quá lo lắng, đại ca ưu tú như vậy, liệu có cô gái nào không muốn gả cho huynh ấy chứ? Cha mẹ đừng nghĩ nhiều như thế nữa." Hướng Dữ Thiên lạc quan nói, hắn rất tin tưởng vào năng lực của huynh trưởng.

"Ừm, con nghĩ có lẽ cô nương kia là do ngượng ngùng, nhất thời không dám vào đây thôi." Hướng Ngạo Tuyết làm người khác cảm thấy ngọt ngào đáng yêu cười nói. Bộ dáng nhu nhu mì mì thực làm cho người ta thương yêu vô cùng.

"Đúng vậy! Cha mẹ xin đừng lo lắng quá nữa, nữ nhân đều có chút ngượng ngập, cũng chính là điểm đáng yêu nhất của họ a!" Hướng Dữ Thiên cứ nghĩ tới đám hồng nhan tri kỷ của mình là lại vui vẻ vô cùng.

"Hi vọng là như thế."

+++ +++ +++ +++ +++

Lúc đó, Lăng Trúc và Ly Nhi hai người đang ngồi xổm xuống ở lối đi vào cửa lớn mới được mấy bước, tò mò mà nhìn đóa hoa nhỏ trên thảm cỏ kia.

"Thật kỳ lạ, sao ta lại chưa nhìn thấy loại hoa này bao giờ nhỉ?" Lăng Trúc cất tiếng hỏi.

"Nô tì cũng chưa từng trông thấy, ở Mạnh phủ không có loại hoa này." Ở Mạnh phủ đã mười mấy năm, từng bông hoa từng ngọn cỏ ở Mạnh phủ nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng thực sự chưa bao giờ nhìn thấy loại hoa này cả.

"Xem ra thì rất giống với hoa dại, nhưng lại có chút quá ngay ngắn nhỉ." Lăng Trúc dù nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ vô cùng.

"Không biết liệu có thể trồng ở trong Mạnh phủ được hay không?"

"Khi quay về xin Hướng lão gia một ít đem về trồng là được rồi, chính là không biết có hạt giống hay không thôi?" Mẹ nuôi nàng thích nhất là cây cối, đám hoa nhỏ này nhất định có thể làm bà vui vẻ được một thời gian dài.

"Hai người vì lý do gì mà lại dừng lại ở chỗ này?" Giọng nói lạnh lùng của Hướng Ngạo Thiên vang lên từ trên đầu hai người họ, rõ ràng đã làm ảnh hưởng đến giây phút thưởng hoa này.

"Hướng Ngạo Thiên, ngươi đừng có đột ngột xuất hiện sau lưng ta có được không? Sẽ dọa ta sợ chết đấy!" Lăng Trúc không vui vẻ chút nào đứng dậy, vẫn chưa hết giật mình mà vỗ vỗ ngực."Cũng không thèm nghĩ giờ đang là buổi tối, chẳng thích hợp cho kiểu đùa này tí nào."

"Ta mới là người bị nàng dọa chết đấy!" Cũng không nghĩ cho hắn khi nàng đột nhiên biến mất khiến hắn lo lắng đến mức nào.

"Ta đâu có dọa gì ngươi? Ngươi đừng có nói linh tinh nhé, ta không công nhận đâu đấy." Nàng thiện lương thế này, làm sao dọa được hắn cơ chứ?

"Vậy đột nhiên biến mất không phải là dọa chết ta hay sao?"

"Thật là bất công a! Đại nhân, chúng ta chỉ là dừng lại thưởng thức loài hoa kỳ lạ mà nhà ngươi trồng thôi, chứ mất tích đi đâu?" Nếu thật là mất tích liệu còn đứng đây để cho hắn trừng mắt hay không chứ ...

"Nàng có muốn dừng lại thì cũng phải nói với ta một tiếng chứ!" Hắn quả thực chẳng hề nghe thấy nàng nói một câu nào cả.

Suy nghĩ kỹ lại, nàng chợt nhớ ra vừa nãy khi nhìn thấy loài hoa kỳ lạ này là quên hết tất cả mọi thứ rồi."Do tính hiếu kỳ đã che mất giọng nói của ta rồi, cho nên ngươi mới không nghe thấy thôi."

"Đây là cái lý do vớ vẩn gì của nàng thế?"

"Aiya! Đại nhân không chấp tiểu nhân mà! Ngươi cứ coi như không có chuyện này đi, bây giờ làm lại là được." Lăng Trúc nhướn nhướn mày cười toe toét, lại dùng sức mà vỗ vỗ xuống bờ vai hắn.

"Làm sao lại có thể dễ dàng thế được?" Nếu dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, thực sự đúng là không phải phong cách của hắn.

Vừa nghe hắn nói như vậy, gương mặt đang vui vẻ của nàng lập tức biến mất, "Nếu không thì ngươi định thế nào? Đánh nhau chắc?"

"Nàng liệu có phải là đối thủ của ta hay không?" Hắn chỉ cần một tay này cũng có thể giải quyết được nàng rồi.

"Ngươi đúng là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ là nam mà hiếp nữ, chẳng quân tử chút nào." Ha ha, đấu thử bằng miệng xem, nàng chắc chắn không thua được.

"Ta ức hiếp nàng lúc nào chứ?" Xem cách nói của nàng kìa, cứ như thể hắn ác độc lắm vậy.

Thấy hắn đã mở miệng hỏi như vậy, nàng cũng chẳng ngại gì mà không trả lời: "Ngày nào cũng, ngươi ngày nào cũng ức hiếp ta."

Nàng nói câu này mà gương mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nghe xong làm hắn chỉ muốn lập tức bóp chết nàng.

"Nàng nói lời gì thế?" Hắn ngày nào cũng ức hiếp nàng?

"Lời nói của người a."

"Nàng còn dám nói?" Nàng đây là muốn chọc hắn tức chết mà.

"Là ngươi hỏi ta mà, ta đã có lòng tốt trả lời lẽ nào cũng là sai sao?" Đúng là cún cắn càn, không biết lòng tốt của người ta! Nàng là đang giúp hắn giải quyết hoài nghi của hắn cơ mà.

Hướng Ngạo Thiên thất bại mà thở dài một hơi, "Đừng nói những lời làm ta không vui nữa." Còn nói tiếp, cha mẹ hắn chắc cũng không gặp được nàng nữa mất, vì nàng sẽ chết ở chỗ này, nếu không cũng là hắn bị tức mà chết ở chỗ này.

"Nhưng ta vui vẻ mà!" Có thể để hắn nghẹn lời là việc mà nàng cảm thấy vui vẻ nhất.

"Nàng ......" Hắn thật đúng là sẽ bị nàng làm tức chết đi thôi, "Mau theo ta. Đi mau! Cha mẹ ta muốn gặp nàng."

"Oh! Nhưng ta đột nhiên không muốn gặp họ a! Nàng còn chưa chơi đủ cơ mà.

"Không do nàng quyết được." Nói xong, hắn kéo tay nàng nhanh chóng bước vào phòng khách.

Ly Nhi ở phía sau nghe không rõ ràng nhưng vẫn chỉ đành đi theo hai người họ, xem ra Hướng công tử đang rất không vui vẻ, nếu không cũng chẳng thể kết thúc trận đấu khẩu này sớm như vậy. ~

Bá phụ, bá mẫu hảo! Lăng Trúc xin thỉnh an hai vị." Lăng Trúc lễ phép chào hỏi, thái độ tốt vô cùng, trầm tĩnh giống như bao nữ nhi khuê các khác, làm Hướng Ngạo Thiên cùng Ly Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy mà suýt thì rơi cả tròng mắt ra.

"Lão gia, phu nhân hảo! Nô tỳ là Ly Nhi, cũng xin được thỉnh an hai vị." Ly Nhi cũng rất phối hợp với chủ nhân, giả bộ đỡ lấy nàng.

"Được được được, các ngươi cũng chưa ăn tối đúng không. Nào, đừng khách khí, Ly Nhi cũng ngồi xuống đây." Hướng phu nhân dịu dàng kéo hai người họ, rất mãn nguyện mà nở nụ cười, trong tâm đã coi Lăng Trúc như con dâu rồi.

"Bảo nhà bếp chuẩn bị đem thức ăn lên." Hướng lão gia nói với một a hoàn đứng cạnh bên, cũng đồng thời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ở bàn ăn tròn, Hướng Dữ Thiên và Hướng Ngạo Tuyết cũng ngồi xuống, mặc dù bọn họ đều đã ăn tối rồi, nhưng ai nấy đều rất hiếu kỳ về tẩu tẩu (chị dâu) tương lai này, vì vậy nên cũng ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp khách.

Chỉ một lát sau, trên bàn đã được bày đầy sơn hào hải vị, Lăng Trúc và Ly Nhi chẳng giữ ý gì mà nhìn chằm chằm vào đó, nếu thức ăn có chân chắc cũng chạy hết dưới cái nhìn của hai nàng. Còn người nhà Hướng gia thì tận tình tiếp đãi hai người họ, liên tục gắp thức ăn, múc canh để mời.

"Trúc Nhi bình thường hay làm những gì?" Hướng phu nhân quan tâm hỏi han.

"Vâng, cũng không có gì đặc biệt, do thân thể cháu không được tốt lắm, cho nên thường xuyên phải nằm trên giường dưỡng bệnh." Lăng Trúc lộ ra một nụ cười như có như không, dường như yếu đuối lắm vậy.

Hướng Ngạo Thiên cau mày lại nghĩ nàng ta rốt cuộc là lại đang bày trò gì đây? Nếu như không phải lúc đầu đã đáp ứng nàng ấy, để nàng dùng "bất cứ cách gì" để thuyết phục cha mẹ hắn, thì hắn lúc này thật muốn xé cái mặt nạ giả tạo của nàng xuống. Nếu không xem tình hình này hắn hình như lại đáp ứng không đúng việc rồi, dựa vào cái đầu quỷ quái của nàng ấy, e là rất có khả năng sẽ thành công a.

"Như vậy sao! Thế thì phải bảo nhà bếp làm thêm mấy đồ tẩm bổ cho cháu ăn mới được."

"Lăng Trúc xin đa tạ bá phụ, bá mẫu đã quan tâm." Nàng không hề thích ăn đồ tẩm bổ tí nào, nhưng vì kế hoạch vĩ đại này, không thể không chịu ủy khuất vậy.

"Lăng tỉ tỉ có thích hoa lan không?" Hướng Ngạo Tuyết ngây thơ hỏi, rõ ràng đã rất thích nàng.

"Ừm, thích lắm." Lăng Trúc lại càng thích nàng ta hơn, nàng ấy xem ra chỉ kém nàng hai ba tuổi, trên gương mặt xinh xắn kia vẫn còn hơi thở ngây thơ của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, làm nàng thật chỉ muốn cắn một cái.

"Vườn lan của Tuyết Nhi có rất nhiều loại lan quý, ngày mai sẽ đưa Lăng tỉ tỉ đi thưởng thức nhé."

"Nhất định đấy nhé." Thật là dễ thương quá! Nàng cũng muốn có một muội muội như thế này, Húc Nhi của nàng cũng dễ thương, nhưng nàng có muốn thế nào cũng chẳng thế biến hắn trở thành nữ tử được a, cho nên hắn đương nhiên không thể nào so được với Hướng Ngạo Tuyết này, ai bảo hắn là nam nhân, mà dù cho đôi khi có giả trang thì cũng vẫn cứ là nam nhân.

"Lăng cô nương không thoải mái sao?" Hướng Dữ Thiên lộ ra nụ cười luôn được hắn tự nhân là làm mê lòng người khác, cho dù có là chị dâu nhỏ tương lai, thì hắn cũng vẫn không thể bỏ được cái bản tính phong lưu chuyên muốn câu dẫn người khác.

"Ưm, có chút không hợp." Dù cho không chết vì đi suốt mấy ngày, thì nàng cũng sẽ bị cái mặt nạ giả dối này giày vò chết mất thôi. Hóa ra để làm một thục nữ thật chẳng dễ chút nào! Cũng may là kiếp này tâm nguyện của nàng không phải thứ này, nếu không nàng nhất định sớm đã chết mất rồi.

"Để ta đưa nàng về phòng thì hơn, mấy ngày này ta vừa hay được rảnh rỗi, mấy hôm nữa sẽ giới thiệu với nàng thắng cảnh trong phủ, nàng nhất định sẽ thích lắm." Hướng Dữ Thiên dù thấy nàng mặc nam phục, nhưng dựa vào kinh nghiệm đã xem qua không biết bao nhiêu gương mặt mỹ nhân của hắn, thì vừa nhìn đã thấy được tướng mạo của nàng không hề tầm thường, khí chất cũng rất cao quý, rất có tư cách để trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn.

"Đệ tránh xa nàng ấy một chút." Hướng Ngạo Thiên lạnh lùng trừng mắt với đệ đệ, hắn biết đệ đệ của mình không thể ăn được quả ngọt này, cũng biết Trúc Nhi của hắn chẳng hề yếu đuối dễ bị bắt nạt như những cô gái khác, nhưng hắn chính là không muốn tên kia quá gần gũi với nàng, để tránh hắn lại bị lợi dụng mà đối phó với huynh trưởng này.

"Đúng đấy! Con ai cũng có thể, chính là không được đụng vào Trúc Nhi, nàng ấy là chị dâu tương lai của con đấy." Hướng phu nhân cảnh cáo con trai thứ của mình một tiếng, rồi lại quay đầu cười híp mắt với Lăng Trúc, càng nhìn nàng lại càng thấy thuận mắt.

"Hướng bá mẫu, xin bác đừng hiểu lầm, Trúc Nhi cùng Hướng công tử không có gì hết." Lăng Trúc bày ra bộ dáng xấu hổ, làm Hướng Ngạo Thiên nhìn thấy nổi hết cả da gà lên.

"Ta biết, ta biết." Hướng phu nhân mỉm cười vỗ vỗ tay Lăng Trúc, rõ ràng là chẳng hề tin lời nàng nói chút nào, coi như là nàng đang xấu hổ.

"Cha, mẹ, muộn lắm rồi, hài nhi đưa Trúc Nhi về phòng nghỉ ngơi trước, có chuyện gì để mai rồi nói tiếp." Hướng Ngạo Thiên đứng dậy, muốn kéo nàng đi.

"Ngạo Thiên, con muốn đưa Trúc Nhi đến ......"

"Nguyệt ảnh các." (Lầu bóng trăng) Vội vàng đáp lại lời cha mẹ một tiếng, hắn đã kéo Lăng Trúc đi khỏi, Ly Nhi cũng vội vàng theo sau lưng hai người họ, nàng ta vốn chẳng muốn bị lạc đường tí nào.

"Nguyệt ảnh các a!" Hướng lão gia vuốt vuốt râu, rất vừa ý mà gật gật đầu.

"Xem ra lần này đại ca là nghiêm túc rồi." Hướng Dữ Thiên cảm thán thở dài một hơi, hắn xem ra phải từ bỏ nữ nhân xinh đẹp này rồi.

"Tuyết Nhi sắp có tẩu tẩu (chị dâu) rồi." Hướng Ngạo Tuyết vui mừng mà cười híp cả mắt.

Ai cũng biết, Nguyệt ảnh các là biệt uyển mà Hướng Ngạo Thiên tự mình làm ra, chỉ có nương tử tương lai của hắn mới có tư cách để vào ở, vừa rồi rõ ràng là hắn đã chủ động chứng minh tất cả.

"Phu nhân, xem ra ngày chúng ta có cháu để bế đã không còn xa nữa rồi."

"Đúng vậy! Thật hy vọng hai đứa có thể mau mau thành thân a!" ~


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)