Vay nóng Tinvay

Truyện:Bá Chủ Lừa Thê - Chương 04

Bá Chủ Lừa Thê
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Nói lời tạm biệt với Mạnh Hạo phu nhân xong, Lăng Trúc mang theo Ly Nhi giả nam cùng Hướng Ngạo Thiên quay về, dự định sẽ tự mình thuyết phục cha mẹ hắn từ bỏ mối hôn sự này, có kinh nghiệm lần này, nàng về sau không còn dám tùy ý nói đùa nữa, hại người không được mà lại còn thành hại chính mình nữa.

Hướng Ngạo Thiên đang đi phía đầu kia đột nhiên mất dạng, Lăng Trúc đang mải mê nhìn ngắm phong cảnh kia cũng chẳng có thời gian nhàn rỗi mà để ý đến, ngược lại chỉ có Ly Nhi đang đi đến sắp gãy cả chân ra kia kêu lên: "Tiểu thư, không thấy Hướng công tử đâu nữa!"

Lăng Trúc không biết không hay gì lúc này mới dừng bước chân lại, "Đúng oh! Hắn đâu rồi?" Xem xét bốn phía một hồi, mới nhìn thấy Hướng Ngạo Thiên đang nhàn nhã mà ngồi thưởng thức trà ở trong quán trà cách đó không xa, chủ tớ hai người lúc này mới không vui vẻ gì mà dắt ngựa đi tới, đem ngựa buộc chặt lại xong ngồi xuống đối diện với hắn.

"Này! Muốn dừng lại nghỉ ngơi thì xin ngươi thông báo một tiếng chứ, tránh cho chúng ta phải dán cáo thị tìm người, rắc rối lắm ." Cái người này không xem như bọn họ có tồn tại sao? Lại không tôn trọng họ như vậy!

"Tên ta không phải là 'Này'." Muốn nàng gọi tên hắn lại khó như vậy sao?

"Ngươi biết là ta đang gọi ngươi là được rồi, nam nhân to lớn như ngươi còn tính toán nhiều như vậy để làm gì?" Nói rồi, Lăng Trúc cầm lấy bánh bao trên bàn mở miệng để ăn, một chút hình tượng thục nữ cũng không có.

"Gọi người khác là 'Này' là hành động rất không lịch sự đấy."

Đồ nhỏ mọn!

"Được rồi! Hướng công tử, xin hỏi gọi như thế này thì thế nào?" Một việc nhỏ xíu như thế mà hắn cũng phàn nàn, thật đúng là tên nam nhân hay tính toán, ai gả cho hắn người đó xui xẻo a!

"Gọi ta là Ngạo Thiên thì nàng mất mạng hay sao?"

"Không hề." Nàng chỉ không muốn gọi hắn như thế mà thôi, "Không thân không thích tại sao phải gọi ngươi như vậy?" Hắn lại là ai của nàng cơ chứ.

"Chẳng bao lâu nữa thì sẽ là thân là thích rồi." Hướng Ngạo Thiên lời nói mang hàm ý chăm chú nhìn nàng, nhắc nhở nàng hiện thực.

Lăng Trúc uất hận trừng với hắn, "Ngươi không cần phải cứ nhắc nhở mãi lỗi lầm mà ta phạm phải như thế." Chuyện đó nàng đến giờ hối hận còn không kịp, chuyến đi này rồi sẽ làm nhỡ mất không ít thời gian quý báu của nàng đây.

"Sao lại phải nói là lỗi lầm? Nghĩ theo một hướng khác xem, lời nói của nàng không chỉ đem lại một đoạn duyên phận cho chính mình, một phu quân mà mọi mặt đều có điều kiện rất ưu tú, đây lại có gì mà không vui vẻ chứ?" Theo hắn, nàng là đang lãi ấy chứ.

"Có tốt đẹp cũng nên để cho người khác nói, tự mình nói ra sẽ bị mất giá đấy."Cái người này da mặt đúng là dày thật, tường đồng vách sắt cũng không bì được.

"Sau này nàng sẽ biết, ta là đang nói đúng sự thật." Hắn tự tin mà nói, đôi mắt kia lại chăm chú nhìn vào nàng.

"Vậy sao? Tầm mắt của ta cao lắm đấy." Cứ cho là hắn tốt nữa đi, Lăng Trúc cũng có thể chê hắn không có gì được cả.

"Tầm mắt của ta cũng không hề thấp."

"Oh! Thật sự là không nhìn ra được." Nếu không cũng không tùy ý mà đem hạnh phúc cả đời vứt đi như thế chứ, còn liên lụy đến kẻ đáng thương là nàng đây.

Hướng Ngạo Thiên đối với sự châm biếm của nàng không hề để bụng, ngược lại còn có thâm ý khác nhìn nàng mà cười, "Chỉ cần nàng chịu dùng tâm, nhất định sẽ nhìn ra được."

Lăng Trúc hừm một tiếng, không muốn đề cập đến nữa.

Ly Nhi từ đầu đến cuối bị chủ tử kéo xuống ngồi cạnh bên không hề phát biểu ý kiến gì, yên tĩnh mà uống trà, ăn đồ ăn, nàng mệt đến không muốn nói chuyện cũng không muốn động não nữa, cứ để hai người họ nói chuyện lâu một chút, nàng cũng được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Mới được một lát, Hướng Ngạo Thiên đã cầm ít bạc vụn đặt lên mặt bàn, "Được rồi, lên đường thôi!"

Lời của hắn lập tức làm hai nữ nhân kia dâng lên sự khó chịu, Ly Nhi chỉ dám giận mà không dám nói gì cúi đầu nhanh nhanh ăn hết bánh bao trong tay để còn tiện lên đường, nhưng Lăng Trúc thì không nghe lời như vậy.

"Xin ngươi! Ngươi thật sự đem chúng ta coi là nam nhân sao? "Lúc đi đường không có cảm giác gì, nhưng ngồi xuống rồi mới biết hai chân của nàng đau nhức thế nào, mà nàng bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi thêm chút nữa, lại càng không nói đến Ly Nhi thể lực không bằng nàng kia, nói không chừng đợi chút nữa đi được một đoạn nàng ta đã ngất bên đường rồi. Tên Hướng Ngạo Thiên này thật đúng là chẳng biết nghĩ cho người khác gì cả.

Hướng Ngạo Thiên cố ý xem xét nàng từ trên xuống dưới, " Dựa vào cách ăn nói cùng hành động của nàng, thực sự là không nhìn ra nàng là cô nương trong một gia đình." Mặc dù hắn vẫn rất dịu dàng, song lại không thể nhịn được mà trêu chọc nàng một cái, đấu khẩu với nàng đã là sự điều hòa trong cuộc sống, bảo hắn bỏ đi thật đúng là chuyện không thể.

"Ngươi mù rồi sao? Không nhìn thấy ta hiện giờ đang mặc y phục gì sao, đã mặc gì thì phải giống thứ đó chứ, nếu không ta tại sao lại phải mặc như thế này?" Đồ chết dẫm, hắn rõ ràng đang nói nàng là "nam nhân bà" đây mà (nghĩa: đồng nghĩa với tomboy — chỉ người con gái không chỉ ngoại hình mà cả tính cách cũng giống nam giới. )

"Nàng cả đời này cũng chẳng thể làm nam nhân được, vẫn là không nên quá làm bộ ra như vậy thì tốt hơn, đừng để người khác cười cho."

"Bị người khác cười cũng là chuyện của ta, chẳng có quan hệ gì với ngươi cả."Thật không thuận mắt tí nào! Cái người này đúng là làm nàng nhìn không thuận mắt chút nào cả! Nếu như trong tay nàng có con dao, nàng sẽ không cần suy nghĩ mà chém xuống bộ mặt tuấn mĩ kia của hắn, dạy cho hắn sau này không cười được nữa.

"Sao lại không có quan hệ gì? Nàng hiện giờ đang là hôn thê tương lai của ta, người khác cười nàng chính là cười Hướng Ngạo Thiên ta, quan hệ lớn quá ấy chứ." Rất yêu bộ dáng nàng đỏ mặt lên như thế này, hắn giơ tay ra vuốt vuốt sống mũi nàng, lại lập tức bị nàng gạt ra.

"Ai là hôn thê tương lai của ngươi?" Nàng chết cũng không thừa nhận!

"Nàng dám nói không phải ta sẽ lập tức đến nhà nàng cầu hôn, để nàng lập tức trở thành thê tử của ta." Hắn nói được là sẽ làm được.

Đồ tiểu nhân đáng ghét, lại còn dám uy hiếp nàng!

"Cứ cho là bây giờ đang là, cũng sắp không phải nữa rồi." Nàng nhất định phải chống đối lại hắn đến cùng.

"Nàng khẳng định sao?" Nàng là không thể nào rũ hắn ra được.

"Đương nhiên, thuyết phục cha mẹ ngươi đâu có phải chuyện khó." Giữ lại một người con dâu không tình nguyện thì để làm gì? Hắn lại không phải không có ai lấy, có đầy nữ nhân đồng ý gả cho hắn ấy chứ.

"Vậy sao? Cha mẹ ta cố chấp lắm đấy."

"Ta cũng không phải kẻ cố chấp bình thường, chỉ cần ta kiên trì, thì không có việc gì là ta không làm được." Lăng Trúc hếch cằm lên, đầy tự tin mà ra thư khiêu chiến với hắn.

"Thế à? Ta rất mong đợi để xem đây." Cứ cho là nàng thắng thì sao? Hắn sẽ không thả người đâu.

"Ngươi cứ đợi đấy mà xem." Cứ cho là phải đốt hết cả nhà hắn mới đạt được mục đích, nàng cũng sẽ làm.

Hắn lại chỉ cười mà không nói gì, để nàng biết được hắn đang dự định gì thì không được, nàng đã được chủ định là người của hắn —- là thê tử của Hướng Ngạo Thiên hắn.

Ly Nhi đang ngồi bên cạnh không đừng được mà run rẩy một cái, bất an mà nhìn hai người họ đang đấu đá nhau, trong tim thầm nghĩ nàng có nên quay về trước hay không, tránh để sau này chết không toàn thây? Mấy ngày trước tiểu thư chỉ đích danh nàng phải đi cùng, có phải là tiểu thư sớm đã tính toán cả rồi, mà nàng là vai trò gì trong tính toán của tiểu thư đây?

Bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi, hai kẻ đang nổi sóng ngầm kia, lại thêm một a hoàn mang theo tâm tình muốn trốn về, đủ mọi tâm tư xấu xa đang tập trung ở cùng một chỗ này, song trên nét mặt lại vẫn rất bình thường, như sự yên tĩnh trước khi trời bão, nhưng không khí nguy hiểm thật khiến người khác bất an. ~

Con đường vào buổi chạng vạng, tiếng người vẫn không ngớt, các cửa hiệu đều sử dụng hết mọi chiêu thức để lôi kéo khách hàng, hi vọng có thể vào khoảng thời gian cuối cùng trong ngày này mà kiếm thêm một chút tiền. Hướng Ngạo Thiên đang đi phía trước kia đột nhiên dừng lại, làm Lăng Trúc đang vừa đi vừa chơi không nhìn đường kia lập tức đâm vào lưng hắn, bị ngã bệt ra phía sau, làm cái mông nhỏ đáng thương đau vô cùng.

"Ngươi làm gì mà đột nhiên dừng lại thế?" Đau a! Không chỉ có đau ở mông, mũi của nàng cũng nhất định biến dạng rồi! Cái người này muốn dừng lại cũng phải nói một tiếng chứ, hại nàng không cẩn thận làm nó bị thương rồi.

"Sao thế? Sao lại vẫn ngồi đó mà không đứng lên đi?" Hướng Ngạo Thiên như cười lại như không cười mà nhìn nàng, tâm tình tốt vô cùng tiến lên đỡ nàng.

Đồ chết dẫm! Còn dám hỏi nàng sao thế."Tại một tên khắc tinh mặt đen hại ta ngã đấy!"

"Đi đường không chịu nhìn còn trách người khác sao." Đôi mắt nàng đang nhìn đi đâu hắn rõ ràng vô cùng, muốn để hắn gánh trách nhiệm? Miễn đi nhé!

"Hừm! Ngươi làm gì mà đột nhiên dừng lại hại ta đâm vào chứ?" Nếu không phải vì hắn dừng lại đột ngột, nàng cũng sẽ không đến mức không phanh kịp mà đâm vào hắn, cho nên tất cả những việc này đều là lỗi của hắn! Không trách hắn thì còn trách ai?

"Chúng ta ở lại đây nghỉ một đêm, sáng sớm mai sẽ tiếp tục lên đường." Hắn chỉ vào một tửu lầu có quy mô lớn trước mặt nói.

Hey hey hey! Quán tửu lầu này cũng thật phong cách quá.

"Quán này vừa nhìn đã biết ngay là rất đắt, xuất môn tại ngoại thì càng đơn giản càng tốt, đừng có phí tiền vào ở chỗ này, chúng ta mà không có kế hoạch tiền nong một chút là không được đâu." Cứ nhìn cách mà hắn tiêu tiền thế này, bọn họ còn chưa đến được nhà hắn khéo đã biến thành ăn mày rồi!

"Còn chưa gả cho ta mà đã biết giúp ta tiết kiệm tiền, đúng là nương tử tốt của ta."

Oh! Thật không chịu được nữa! Nàng bực mình mà trợn mắt một cái, "Ai là nương tử của ngươi? Đừng có gọi lung tung có được không?" Thật muốn một dao chém chết hắn! Chiêu thức của hắn so với tên Vĩ Chính Kỳ kia còn lợi hại hơn nhiều, nếu không nàng bây giờ cũng sẽ không ở đây mà trợn mắt với hắn, để mình tức chết đi!

"Mặc dù không phải, , nhưng cũng không còn bao lâu nữa." Đem ngựa giao cho tiểu tư xong (Tiểu tư: người ở, thằng nhỏ), Hướng Ngạo Thiên tà mị cười nâng cằm nàng lên, đương nhiên lập tức bị nàng vứt ra, "Đừng quên hôn ước còn chưa bị hủy bỏ, nàng chính là thê tử chưa qua cửa của Hướng Ngạo Thiên ta, sự thật này không cho phép nàng phủ nhận a! Nương tử ghê gớm của ta." Hắn cố ý ép vào hai bên má non mềm của nàng một cái.

"Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, đừng có động tay động chân thêm với ta nữa, còn nữa, ta không phải nương tử của ngươi, hơn nữa ta một chút cũng không ghê gớm!" Cắn răng mà trừng với hắn, nàng rất muốn hét vào mặt hắn một trận, nhưng lại ngại hai chữ "ghê gớm" kia, nên cố mà nhịn xuống. Nếu mà ánh mắt cũng có thể giết người, thì hắn bây giờ có lẽ đã bị hàng vạn mũi tên cắm vào tim mà chết rồi.

"Vậy sao?" Hắn rõ ràng đang rất hoài nghi câu nói vừa rồi của nàng."Vậy thì là ai thường xuyên hò hét bên tai ta còn rất hay cảnh cáo ta nữa? Người đó không phải là Lăng Trúc cô nương sao?"

Từ Mạnh phủ đi được ba ngày, số lần nàng hò hét với hắn không dưới hai mươi lần, muốn hắn làm trái lương tâm mà nói nàng ôn nhu, hắn e là sẽ sập trời sập đất mất.

Đồ chết dẫm! Cũng không nghĩ xem nàng là vì sao mới hò hét với hắn."Là tai ngươi có vấn đề, nghe nhầm rồi." Nàng không hề ghê gớm, một chút cũng không, nương nàng còn hay nói nàng quá mức thờ ơ nữa đấy!

"Thế sao? Vậy mà gần đây ta hay bị ù tai, cũng không biết là vì nguyên nhân gì? Nhưng hình như là từ sau khi quen biết nàng mới thường xuyên bị như vậy, để hôm nào phải đến cho đại phu xem xem vậy."

Hắn lại cố ý ngoáy ngoáy tai, làm Ly Nhi ở bên cạnh trộm cười không dứt, một chút cũng không hề chú ý đến ánh mắt sát khí lăng trì của Lăng Trúc.

"Tìm đại phu thì có tác dụng gì? Ngươi chưa nghe qua họa là từ miệng mà ra sao? Chỉ cần tìm ít kim chỉ may chặt cái miệng mang họa của ngươi lại, cái bệnh ù tai của ngươi đương nhiên sẽ không cần thuốc cũng khỏi được, lại cũng có thể giữ cho mạng ngươi được sống lâu trăm tuổi, phúc thọ cũng được kéo dài."

"Lòng dạ đàn bà đúng là độc nhất, còn chưa gả cho ta đã vội vàng muốn làm quả phụ sao? Vi phu thật là không nỡ a."

Hừm! Cái tên này da mặt đúng là không phải dày bình thường, "Tiểu nữ kiếp này e là không có duyên làm quả phụ, có điều cô nương được gả cho Hướng công tử mới thật là mệnh tịch (ý chỉ như buổi chiều tàn), có điều cũng tốt, với việc nhìn ngươi đi gây họa hại người, thì không bằng làm một quả phụ nhàn nhã lại tốt hơn."

"Thật đáng tiếc, muốn làm quả phụ của Hướng Ngạo Thiên ta đây quả thực là việc khó mà thành hiện thực được, cũng đúng như lời nàng nói, ta đời này sống lâu trăm tuổi, phúc thọ kéo dài." Nói chuyện với nàng đúng là vĩnh viễn vẫn rất thú vị.

"Đúng a! Ta sao lại quên được nhỉ? Tai họa luôn lưu lại đến ngàn năm! Với sự lợi hại của Hướng công tử đây, vị trí của lão yêu ngàn năm chắc chắn thuộc về ngươi." Lăng Trúc khinh bỉ cười lạnh, nàng lúc này đã thoát khỏi hai chữ "ghê gớm" kia rồi.

"Quá khen, nếu Lăng Nhi muốn cùng lão yêu ngàn năm ta đây kết tình ngàn năm, tại hạ cũng không hề phản đối." Từ khắc tinh mặt đen biến thành lão yêu ngàn năm, đây được tính là tốt lên hay là xấu đi đây?

Thật đúng là miệng lưỡi trơn tru, "Kiếp này đã không có duyên, tin rằng kiếp sau cũng không có duyên như vậy, Hướng công tử vẫn là nên chết sớm đầu thai sớm thì tốt hơn, tránh để luyến tiếc nhân gian, lại vĩnh viễn không được đầu thai, vậy thì đúng là tội lỗi a!"

"Nương tử nặng lời rồi, vi phu ...... "Lời còn chưa nói xong, Hướng Ngạo Thiên đã than một tiếng, nhướn mày nhìn nàng, "Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ." Nữ nhân này thật đúng không phải ác độc bình thường.

Lăng Trúc đắc ý mà hếch cằm lên, "Ta đâu có động tay, ta là động chân mà." Dẫm cho hắn một cái ý muốn cảnh cáo hắn, xem hắn còn dám hay không biết giữ miệng thế nữa.

"Có gì khác nhau đâu?" Ý tứ không phải đều như nhau sao.

"Đương nhiên là có khác nhau, nhưng nếu ngươi có thể dùng tay để đi thì cũng chẳng khác gì mấy rồi, ngươi có thể sao? Hướng công tử ."

"Cứ cho là nàng có lý." Nữ nhân này thật đúng là biết phản biện, "Đi thôi! Nhìn Ly Nhi sắp ngất vì mệt rồi, thể lực của nàng có tốt mấy thì cũng phải ăn gì đó đã, nếu không vi phu sẽ rất đau lòng đấy."

Không để ý đến ánh mắt đong đầy biết ơn của Ly Nhi, hắn kéo Lăng Trúc đi vào trong tửu lầu.

"Đến lúc ngân lượng không đủ dùng thì đừng có trách ta đấy, nếu mà phải làm ăn mày thì cũng đừng có kéo ta và Ly Nhi đi cùng." Cái tên này mang bao nhiêu bạc ra khỏi cửa a? Lại xa xỉ như vậy!

"An tâm, ta làm sao có thể nỡ để nàng phải chịu khổ? Đừng lo lắng về chuyện ngân lượng không đủ nữa."

Sản nghiệp Hướng gia trải dài khắp nơi, căn tửu lầu này cũng là một trong số đó, hắn làm sao có thể bỏ tiệm của nhà mình mà đến tiệm của người khác được?

Nàng không nhịn được trừng mắt một cái, "Ngươi không nói những lời buồn nôn như thế thì chết hay sao?". Nếu đúng là thế, nàng chắc chắn sẽ đốt pháo hoa mà ăn mừng a.

"Không thích sao?" Hắn biết rõ mà vẫn hỏi.

"Vớ vẩn, nếu không tại sao ta lại dùng từ 'buồn nôn 'để hình dung." Não hắn có phải là đầy đậu phụ không thế? Đến cái này mà cũng phải hỏi.

Trưởng quầy vừa nhìn thấy hắn lập tức nở nụ cười ra tiếp đón, "Đại thiếu gia, phòng mà ngài cần tiểu nhân đã chuẩn bị xong, các ngài là muốn dùng cơm ở đây? Hay là lên phòng dùng?"

Đại thiếu gia? Lăng Trúc cùng Ly Nhi nhìn nhau một cái, hóa ra đây là tửu lầu của nhà hắn, thảm nào mà hắn mới vào chỗ này.

Hắn nhìn một cái khách quan trong tửu lầu, "Ở đây cũng được, ngươi mau mau đi lo liệu đi."

~ Là phúc hay là họa, là họa cũng chẳng tránh được, cứ dây dưa kéo dài cũng rất mệt, , hắn hôm nay muốn giải quyết cho xong, tránh để đêm dài lắm mộng.

"Vâng, các vị mời vào bên này." Trưởng quầy tự mình đưa bọn họ đến một chiếc bàn ở trong góc, sau đó nhanh chóng đi lo liệu đồ ăn. ~

~ Là phúc hay là họa, là họa cũng chẳng tránh được, cứ dây dưa kéo dài cũng rất mệt, , hắn hôm nay muốn giải quyết cho xong, tránh để đêm dài lắm mộng.

"Vâng, các vị mời vào bên này." Trưởng quầy tự mình đưa bọn họ đến một chiếc bàn ở trong góc, sau đó nhanh chóng đi lo liệu đồ ăn.

"Tại sao không ăn ở trong phòng?" Lăng Trúc thắc mắc nhìn hắn. Nàng muốn được mau mau nằm lên giường biết mấy, cũng tin rằng đó là điều mà Ly Nhi rất muốn làm hiện giờ, song hiện tại lại chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi đây đợi thức ăn mang lên bàn.

"Nếu nàng muốn đến phòng ta cùng dùng cơm ta cũng sẽ không phản đối đâu, hay là nàng muốn ta qua phòng nàng dùng cơm?" Khóe mắt hắn lướt qua đám người áo xanh ngồi bàn bên cạnh, nâng chén uống một ngụm trà để che đi sát ý đang dâng lên trong ánh mắt.

"Ngươi ăn cơm một mình thì chết sao?" Người này sao lại thích ăn đậu phụ của nàng thế không biết? Thậm chí đến đậu phụ vô hình hắn cũng thích thú như vậy!

"Sao nàng lại nói thế? Ăn cơm một mình tẻ nhạt lắm, không có vị gì cả, kể cả đói đi nữa, đồ ăn có ngon đến đâu cũng khó mà nuốt được."

"Nghe ngươi nói thế này là đã biết được ngươi trước giờ chưa bao giờ phải chịu đói cả. Khi một người bị đói bụng, kể cả dù chỉ là bát cháo thanh tịnh cũng thấy là mỹ vị không tưởng rồi."

Hắn cho rằng nàng chưa bao giờ bị đói sao? Muốn lừa nàng? Cửa cũng không có!

Lúc này tiểu nhị đã bưng lên một đống đồ ăn sơn hào hải vị, làm hai nàng nhìn không dứt mắt, lại có chút không nỡ ăn, cảm thấy chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ no rồi.

Hướng Ngạo Thiên gắp một miếng khổ qua được cắt đẹp đẽ đặt vào trong bát Lăng Trúc, "Những thứ này đâu phải để ngắm đâu, mau ăn đi thôi!"

"Nếu như đám đồ ăn này có thể đổi thành tiền mặt cho ta thì tốt biết bao nhiêu."Lăng Trúc lẩm bẩm tự nói, thật không nỡ ăn thứ trong bát mình, song vừa mới cắn được một miếng, nàng đã tức giận mà nhổ ra ngay, đem miếng khổ qua kia đặt vào cái đĩa không trước mặt, "Nói cái gì mà không nỡ để ta phải chịu khổ? Miếng khổ qua này đã chứng minh ngươi chính là đồ miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo rồi đấy."

Nàng từ nhỏ đã ghét ăn khổ qua, kể cả có làm ngon đến thế nào, nàng cũng sẽ bị tác động từ trong thói quen mà nhổ ra ngay.

"Nàng hiện giờ đang cần có thứ để hạ hỏa khí mà." Món ăn nổi tiếng ở nơi đây lại bị nàng ghét bỏ thế này, e là những đầu bếp ở đây biết được sẽ thương tâm một thời gian dài mất thôi.

"Ngươi lại định nói ta nóng tính sao?" Nàng vừa rồi không hề tức giận, hắn sao lại có thể như thế chứ! Cứ như thể nàng là đứa chuyên gây sự vô lý vậy. Có điều nàng hiện giờ lại đang rất muốn được phát hỏa đây, tốt nhất là có thể đốt được hắn không còn ra hình gì nữa, để hắn sau này không thể nào châm chọc nàng nữa thì thôi.

"Không chấp nhận được sao?" Nàng vốn dĩ rất nóng tính không phải sao?

"Vớ vẩn, nếu như nói ngươi nóng tính ngươi có chấp nhận được hay không?"Đã không muốn người khác đối với mình như vậy — thì cũng đừng làm thế với người khác, hai câu nói này hắn chưa từng nghe qua sao?

"Gặp phải nàng, muốn không nóng tính lên cũng khó." Nàng đúng là có biệt tài có thể làm cho người khác phát hỏa lên.

"Câu này của ngươi là khen hay là xúc phạm đây?" Theo như nàng thấy, thì vế sau có lẽ đúng hơn cả.

"Đến nay vẫn chưa từng có ai có thể thật sự làm ta nổi nóng, có điều nàng đã sắp thành công rồi đấy." Tiếp xúc với nàng, hắn thật chẳng dễ dàng gì để luôn luôn giữ được bình tĩnh, nếu hắn không phải người có khả năng tự kiểm soát như vậy, e là sớm đã tức giận đến giết chết nàng rồi.

"Oh! Vậy ta sẽ cố gắng nỗ lực để khơi dậy cái mặt mà ngươi không để cho người khác biết đó." Xí! Đừng nghĩ nàng không biết hắn đang nói gì.

"Nếu như không cẩn thận để ngươi bị tức chết, tiểu nữ ta sẽ thành tâm mà dâng hương trước bài vị của ngươi, chúc ngươi vĩnh viễn cũng không được chuyển ...... e hèm! Ta là muốn nói sớm được lên miền cực lạc." Vừa ăn lại còn phải vừa động não để cãi nhau với hắn, thật đúng là mệt quá đi!

Hắn nhìn biểu tình của nàng thực sự quá mức đáng yêu, vừa ăn uống lại còn không quên quay ra trừng mắt với hắn, cái miệng nhỏ kia cử động không ngừng, thật làm hắn bái phục, nhưng thế này đúng thật là đã làm khó cho nàng rồi.

Nàng đúng thực là có thể khơi dậy được cái mặt mà ít người biết đến nơi hắn, càng tiếp xúc với nàng nhiều hơn, hắn càng phát hiện ra hắn càng lúc càng không giống mình trước đây nữa, có điều hắn lại không hề ghét bỏ sự thay đổi này tí nào.

"Ta thật không đợi được để cho người nhà được gặp nàng nữa."

Gương mặt nàng không hề tin tưởng nói, "Ngươi lại có ý đồ gì?"

"Làm gì có ý đồ gì? Chỉ là muốn cho đệ đệ không thành tài của ta được nhìn thấy nữ nhân kỳ quái nhất thế gian là nàng thôi." Tin là với tài ăn nói của nàng, nhất định sẽ có thể cho đệ đệ phong lưu ăn vào trong máu của hắn phải chịu khổ, để hắn ta biết được, không phải nữ nhân nào cũng yếu yếu đuối đuối, đợi hắn đến thương cảm.

"Có một sư huynh không thành tài, làm đệ đệ sao lại dám thành tài đây?" Lăng Trúc chế giễu nói, lại gắp một miếng thịt cá tươi ngon cho vào miệng.

"Ý của nàng là bề trên đã không ra gì, thì phía dưới lại còn tệ hơn sao?"

"Xem ra trong đầu của các hạ cũng không chỉ có bã đậu phụ nhỉ!"

"Nói hay lắm." Bã đậu phụ! Hay cho nàng còn nói ra được câu ấy, "Câu nói này của nàng là đang ám chỉ ta, rằng cha mẹ sinh ra một tên đầu toàn bã đậu như ta cũng không thông minh sao?" Hắn cố ý dùng chính lời nàng vừa nói để phản bác lại nàng.

"Ngươi ...... Ta nào có nói như thế." Nói lời như vậy với tiền bối là không tôn kính, nàng dù có bị đánh chết cũng không thể nhận được.

"Vậy sao?"

Hắn cười mà như không cười nhìn nàng, bày ra đúng bộ dạng mà nàng ghét nhất của hắn.

+++ +++ +++ +++ +++

Đêm khuya yên tĩnh, vắng vẻ tĩnh mịch, đang là giữa đêm khuya người người say ngủ, có sáu người mặc đồ đen không biết điều vội vàng đến căn phòng phía trước, dùng dao găm để nhấc chốt cửa lên xong, toàn bộ đều đi vào bên trong. Một bóng người áo đen cao to đang núp trong góc, khóe miệng nhếch lên thành một ý cười lạnh lẽo, muốn bất ngờ mà làm cho mấy tên áo đen không tự biết lượng sức mình kia một bất ngờ nho nhỏ.

Mà cùng lúc, Lăng Trúc đang vì đói bụng mà nằm trên giường không có chút ý muốn ngủ tí nào, nếu không phải lúc ăn cơm tối nàng bị tức đển no cả lên, thì nàng hiện giờ không phải đang trong giấc mộng đẹp rồi sao, thật đói quá đi mất thôi!

Không biết trong bếp còn gì ăn không nữa, nếu nhờ người ta lúc này giúp nàng nấu gì đó không biết có độc ác quá không? Nhìn Ly Nhi đang say giấc nồng thế kia, nàng làm sao có thể mặt dày gọi nàng ta dậy chứ! Nhưng phải làm sao đây? Nàng thực sự rất muốn ăn gì đó ...... Ai ...... Mà đó là tiếng gì vậy?

Hình như đang có người đánh nhau!

Nàng một lời cũng không nói vội vội vàng vàng mặc y phục xong nhón chân đi ra xem, nhìn thấy trong sân kia có mấy người áo đen đang vội vàng trốn chạy cùng một kẻ cầm kiếm sắc, lưng quay lại phía nàng.

Chớp mắt một cái, đã thấy thanh kiếm kia đặt lên vai nàng, ép vào chiếc cổ trắng ngần, cảm giác chỉ cần mạnh thêm một chút thì cái mạng bảo bối bé nhỏ của nàng cũng chẳng thể giữ được nữa mất. ~

Chớp mắt một cái, thanh kiếm kia đã đặt lên vai nàng, ép vào chiếc cổ trắng ngần, cảm giác chỉ cần mạnh thêm một chút thì cái mạng bảo bối bé nhỏ của nàng cũng chẳng thể giữ được nữa mất. ~

"Nàng ở đây làm gì thế?" Hướng Ngạo Thiên rút kiếm về, cười mà như không cười chăm chú nhìn nàng.

"Ngươi vừa rồi là muốn giết ta sao?" Kiếm cũng rút đi nhanh thế, hại nàng muốn sờ thử xem sắc hay không cũng không kịp nữa rồi!

"Ta còn cho là tên thích khách không cần mạng nữa đang trốn ở đây đấy, ai mà biết được lại là kẻ nửa đêm không ngủ là nàng. Thứ lỗi, làm nàng sợ rồi." Mặc dù trên miệng thì nói như vậy, nhưng hắn lại chẳng nhìn ra bộ dáng nàng bị dọa tí nào.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Chỉ biết trách mình, động tác chậm chạp quá, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không nhìn được, bỏ lỡ mất một màn hay rồi.

Biểu tình của nàng lúc này thật dễ dàng để người ta đoán được nàng đang nghĩ điều gì, "Quá tò mò không phải là chuyện tốt đâu." Dựa vào sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng sẽ đem sự tò mò của mình biến thành hành động, mà đó cũng chính là điều mà hắn lo lắng.

Nàng mở to đôi mắt vô sự nhìn hắn, "Ta quá háo kỳ lúc nào? Đây chỉ là sự tò mò bình thường, cực kỳ đơn thuần mà thôi." Ai nhìn thấy một màn vừa rồi mà chẳng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa là nàng vừa rồi còn suýt nữa thì bị "Cắt cổ", đương nhiên lại càng có quyền được biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Nửa đêm nàng không ngủ còn đến đây làm gì? "Phải đi cả một ngày trời như thế, nàng nhẽ ra lúc này phải đang kiệt sức nằm trên giường mới đúng chứ.

"Ngươi không phải cũng như thế sao." Còn dám nói nàng?

"Đừng có chuyển đề tài, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?" Nàng tự nhận mình đúng là không phải nữ nhân dễ bị đánh bại, không hỏi cho rõ ràng, thì hắn đêm nay đừng có mong ngủ được.

"Biết rồi thì sao? Nàng có thể có được lợi gì?"

"Ít nhất cũng để ta biết được mình suýt chết vì chuyện gì chứ!" Chết không rõ ràng mới là oan ức nhất đấy! Tới đây mà Diêm Vương hỏi nàng vì sao nàng chết, nàng phải trả lời thế nào đây?

"Sẽ không có lần sau nữa." Hắn làm sao có thể để nàng phải chịu chút thương tổn nào, hắn sẽ luôn ở cạnh bên bảo vệ cho nàng.

Nàng quản hắn có lần sau hay không."Hỏi một câu cho an tâm không được hay sao? Ngươi có nói hay không nào?" Thật đúng là chưa từng gặp qua nam nhân nào lắm lời như hắn.

"Ta không nói có được không?" Hắn ân cần mà dùng tay vuốt lại những sợi tóc bị gió đêm thổi loạn lên của nàng.

"Đương nhiên là không được." Nàng nói một cách yếu ớt, cũng không muốn phải lãng phí thêm sức lực nữa mà gạt tay hắn ra, hiện giờ điều nàng muốn nhất là được ăn gì đó cho qua cơn đói này.

"Sao thế? Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?"

Giống như đang trả lời lại hắn, bụng nàng không khách khí mà kêu ầm ỹ cả lên.

"Đói sao?" Không cần hỏi hắn cũng biết đây chắc chắn là đáp án.

"Không được sao?" Thật sự là đói quá.

"Ta có thể gọi người nấu gì đó ăn không?" Hắn là ông chủ ở đây, hỏi hắn chắc là không sai rồi.

"Được chứ." Hắn nhẹ ôm lấy nàng bước về phía phòng của hắn, "Muốn ăn gì? Ta sẽ bảo người đem đồ đến phòng ta."

"Tại sao phải đến phòng ngươi? Mang đến phòng ta không được hay sao?"Nàng cau mày ngẩng đầu nhìn hắn, nghi ngờ động cơ này của hắn vô cùng.

"Nàng muốn đánh thức Ly Nhi sao? Cẩn thận không nàng ta ngày mai không đủ sức mà ngất bên vệ đường đấy." Nàng thật sự quên mất mình và Ly Nhi ngủ chung một phòng sao?

Mặc dù không vừa lòng, nhưng hắn lại nói rất đúng, Ly Nhi thể lực không như nàng, vẫn là không nên đánh thức đến nàng ấy thì tốt hơn.

"Nàng muốn ăn gì?" Hắn mở cửa phòng, để nàng ngồi xuống trước bàn.

"Tùy ý, nhanh một chút là được." Nàng để đầu đặt lên trên bàn, một bộ dáng rõ ràng là không còn chút sức lực nào.

"Được, nàng đợi chút." Hắn đi ra giúp nàng phân phó, lúc trở lại trong tay đã có thêm một chiếc bánh bao, "Ăn cái này trước đi đã! Đợi một lát nữa nhà bếp sẽ mang đồ ăn lên."

"Cảm ơn." Thật không ngờ hắn lại suy nghĩ chu toàn như vậy, nàng nhận lấy bánh bao nhanh chóng một miếng mà nuốt xuống.

"Cẩn thận, đừng có để bị nghẹn." Hắn nhìn bộ dáng nàng giống như thể người đã mấy ngày không được ăn vậy.

Dường như là để xác nhận lời hắn nói, nàng thực sự đã bị nghẹn, làm hắn kinh sợ đến mức nhanh chóng rót ngay một cốc trà cho nàng, vỗ nhẹ lên lưng giúp nàng qua được cơn nghẹn. ~


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)