Vay nóng Homecredit

Truyện:Đời Người Bình Thản - Chương 129

Đời Người Bình Thản
Trọn bộ 134 chương
Chương 129
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Lazada


Gương mặt Đàm Tuyết hết sức vui vẻ: "Diệp Minh làm chuyện bê bối bị người ta chụp được, đăng lên trang web của trường, hiện tại ai cũng biết hết rồi." Thật là hả lòng hả dạ, ác hữu ác báo.

"Chuyện bê bối?" Mạnh Yên không hiểu hỏi ngược lại.

"Chính là..." Đàm Tuyết tiến tới bên tai cô nói tỉ mỉ nguyên do, Diệp Minh không biết kiểm soát cuộc sống riêng tư của mình, cô ta vừa vui vẻ với tên đàn ông do cô ta ra tay giành được. Lần này cũng không biết đắc tội với ai, lại có thể chụp lại cảnh giường chiếu của cô ta, công bố trên trang web. Rất nhiều thầy cô bạn bè đều nhìn thấy, hiển nhiên là ....

Mạnh Yên nghe xong trợn mắt hốc mồm, đây không phải là ảnh khiêu dâm sao? "Biết là ai làm không?" Cũng chỉ có cô mới không quan tâm đến loại chuyện mà ai cũng biết này.

"Ai biết được? Đoán chừng là tên bạn trai bị cô ta bỏ rơi kia. Đi đêm có ngày gặp ma mà." Đàm Tuyết càng nói càng hưng phấn: "Cậu không biết đâu, ảnh chụp rất rõ nét, thật là khó coi. Nhà trường nhất định sẽ xử lý chuyện này, cô ta thảm rồi."

Đàm Tuyết cùng Diệp Minh đúng là không hợp nhau, dù ở chung một chỗ cũng sẽ cãi vả. Gặp phải chuyện này thì khỏi nhắc đến làm gì. Không thể trách cô không có trái tim đồng cảm, thật sự là Diệp Minh tác quai tác quái làm người khác thương không nổi.

"Cậu thấy rồi? Vẫn còn lưu trên web?" Bỏ qua sự kiện hình khiêu dâm, trong lòng cô thật tò mò. Không biết rốt cuộc hình dáng ra sao? Cô rất muốn mở máy tính xem mấy cái.

"Tớ chỉ nhìn mấy lần, liền bị Hoàng Duệ lôi đi." Gương mặt Đàm Tuyết thất vọng: "Lúc này sớm đã bị xóa, không thấy được cái gì." Cô vốn thừa dịp người khác không chú ý, nhìn thêm một chút, nhưng đều thất bại.

Trong lòng Mạnh Yên đầy tiếc hận, lại ngượng ngùng ra mặt, cô thừa nhận mình rất hẹp hòi: "Tớ cũng không có ý định muốn xem, không biết trường học sẽ xử lý cô ta như thế nào?" Cô quan tâm nhất là cái này.

Đàm Tuyết mặt mày hớn hở: "Dù sao sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ta, Hoàng Duệ nói có thể sẽ bị nghỉ học." Trong lòng thầm nghĩ, nếu tha ai biết cô ta sẽ phát điên, ai biết được cô ta sẽ lại hoành hành, ai biết được cô ta sẽ lại khoe khoang, ai biết được cô ta sẽ lại ngầm hại người khác, hừ, báo ứng đến rồi đó.

"Không phải nhà cô ta có bối cảnh sao?" Mạnh Yên có chút hoài nghi, mặc dù không biết gia đình Diệp Minh thế nào? Nhưng mà nghe giọng điệu của cô ta rất ghê gớm, chắc là không kém đâu.

"Có bối cảnh cũng chả giúp được gì, chuyện lần này ảnh hưởng thật xấu, không xử lý nghiêm thì không dẹp được tranh chấp lần này, cảnh cáo không có tác dụng." Đàm Tuyết đã sớm nghe được một ít tin tức từ bạn trai, biết chuyện lần này sẽ không êm đẹp.

"Bất kể cô ta ra sao, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta." Mạnh Yên bĩu môi, cô không biết chuyện này là ai làm, nhưng nếu như là Diệp Thiên Nhiên ra tay, vậy khẳng định anh ấy chuẩn bị ra chiêu tiếp theo, sẽ không dễ dàng để cho cô ta thoát khỏi trừng phạt.

"Đoạn thời gian trước không phải nói cậu bị bao nuôi, chân đứng hai thuyền sao? Đều do cô ta bịa đặt cả." Đàm Tuyết vì cô mà bất bình: "Cô ta rất quá đáng, thật là ác hữu ác báo."

Những lời đồn khó nghe lúc trước, ở đâu cũng có người nói xấu sau lưng Mạnh Yên.

"Không phải cậu cùng Bình Bình đã giải thích giúp tớ rồi sao? Sau cũng không có ai nói lung tung nữa." Mạnh Yên mới không quan tâm những chuyện này, người khác nhiều chuyện, cô không khống chế được. Điều duy nhất cô có thể làm chính là để cho người khác ra mặt vì cô giải thích, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô dẫn Bình Bình bọn họ đến công ty của Lý Thiến. Sự thật thắng hùng biện mà."Đúng rồi, cậu bây giờ ba câu không rời Hoàng Duệ, cậu với cậu ta như thế nào?"

Vốn là cô cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng nghe Đàm Tuyết lúc nào cũng thì thầm bên tai, cô muốn không nghe cũng không được.

"Cứ như vậy thôi." Nghe được vấn đề này, Đàm Tuyết lập tức thở dài.

"Có ý gì?" Mạnh Yên không hiểu nét mặt của cậu ấy đại biểu cái gì.

Vẻ mặt Đàm tuyết hơi tối: "Hai người bọn tớ ở hai thành phố cách xa nhau, tương lai sợ rằng không đi tới cùng nhau." Đối với tương lai cô cũng không coi trọng.

Đây chính là nguyên nhân Đàm Tuyết không công khai chuyện hai người lui tới với nhau, cô là con một, Hoàng Duệ lại là con trai lớn trong nhà, trong nhà còn có một đứa em gái. Hai người cũng không thể rời khỏi nơi mình sống đến một thành phố xa lạ.

"Cậu ấy có tính toán gì?" Mạnh Yên biết đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ, rất nhiều cặp đôi yêu nhau trong đại học đều phải đối mặt thực tế như vậy.

"Cậu ấy nói phải về quê nhà, quan hệ giao thiệp trong nhà có thể giúp cậu ấy tìm được công việc tốt." Đàm Tuyết dừng một chút, hồi lâu mới nói: "Mà tớ không thể nào vứt bỏ tất cả để đi theo cậu ấy." Tối thiểu cô cũng không bỏ được ba mẹ đã sinh ra cô.

Mạnh Yên than nhẹ một tiếng, trong lòng không biết làm gì."Không có biện pháp nào sao?"

Đàm tuyết ngược lại rất cởi mở: "Đi từng bước một thôi, coi như sang năm chia tay, chúng tớ còn có thời gian một năm chung đụng." Còn sống nói phải làm liền, một năm dùng như mười năm.

Mạnh Yên gọi điện thoại tới Diệp Thiên Nhiên hỏi thăm chuyện này, anh thẳng thắn thừa nhận chuyện này là do anh làm. Vô cùng đơn giản, chẳng qua là đem cuộc sống chân thật của Diệp Minh chụp được mà thôi.

Cô không nói thêm cái gì, chuyện như vậy cứ để cho anh xử lý đi.

Chẳng qua Mạnh Yên cũng không nghĩ tới Diệp Minh sẽ tìm tới mình.

Buổi sáng, cô mới vừa xuống xe buýt bước vào sân trường.

Đột nhiên Diệp Minh lắc mình xuất hiện ở trước mặt cô, khí thế hung hăng chất vấn: "Mạnh Yên, có phải mày làm hay không?"

"Cái gì?" Mạnh Yên bất ngờ không kịp đề phòng giật mình, lui về sau từng bước.

Nhưng vào mắt Diệp Minh, hung thủ chính là cô: "Phát tán những hình kia trên web, có phải là mày làm hay không?"

"Cô quá đề cao tôi rồi đó, tôi có năng lực làm chuyện này sao?" Mạnh Yên hai tay ôm ngực, vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Trừ mày ra, còn có ai muốn đối phó với tao?" Diệp Minh suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới là ai muốn hại cô ta. Đột nhiên nhớ tới chuyện tình hai tháng trước, tất cả nghi ngờ đều chỉ hướng Mạnh Yên, lúc này mới chờ ở chỗ xuống xe buýt.

"Tôi làm sao biết? Cô đắc tội cũng không ít người đi?" Mạnh Yên quan sát cô ta từ trên xuống dưới, khí sắc rất kém, ăn mặc cũng không giống như trước, cả người tiều tụy rất nhiều. Xem ra chuyện này đả kích cô ta rất lớn."Hơn nữa tôi với cô không cừu không oán, có lý do gì?" Cô ta cố làm cái gì cô không biết, xem cô ta ứng phó thế nào.

"Tôi... Tôi..." Diệp Minh quanh co, ánh mắt lóe lên không ngừng. Cô ta không xác định Mạnh Yên có biết mình vụng trộm làm chuyện này hay không. Nếu như không biết, Mạnh Yên đúng là không có lý do đối phó với mình. Vả lại nhìn nó giống như không có năng lực lớn làm ra chuyện như vậy. Nhà nó chẳng qua có một chút tiền thôi, không thể sai khiến người khác.

"Tôi có việc đi trước." Mạnh Yên mới không muốn để ý cô ta. Người này chính là trái bom hẹn giờ, đi đường vòng thì tốt hơn.

"Đứng lại, chuyện còn chưa nói rõ ràng mà mày muốn đi đâu?" Diệp Minh mới không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.

"Cô không vội, nhưng tôi gấp." Mạnh Yên liếc mắt: "Sắp đến giờ học rồi."

"Trốn một tiết cũng có sao đâu." Diệp Minh nói chuyện đương nhiên. Cô ta thường cúp cua, riết rồi quen.

Thật không giải thích được, tại sao cúp học vì chuyện này? Cô xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Diệp Minh nhanh chóng đi vài bước ngăn ở trước mặt cô: "Mạnh yên, cô giúp tôi một chút đi."

Mạnh Yên chỉ cảm thấy đầu đau nhói: "Cô quá đề cao tôi, nhưng tôi không có năng lực gì."

Diệp Minh kéo cánh tay Mạnh Yên, lần đầu tiên ăn nói khép nép khẩn cầu: "Không không, chỉ có cô mới có thể giúp tôi, chỉ cần cô nói rõ cùng nhà trường những hình này là do cô chỉnh sửa..."

"Tại sao muốn tôi giúp cô? Tại sao tôi phải giúp cô?" Mạnh Yên tức giận sắc mặt đỏ lên, trên đời này tại sao có thể có thứ người như thế? Vì tư lợi mà làm đến thế này: "Hừ, nói với nhà trường là tôi chỉnh sửa ảnh, cô thì thoát thân, còn tôi lại bị nhà trường xử lý. Cô thấy tôi ngu như vậy sao?"

Hoặc nói cô có ngu như vậy sao? Vì người khác mà hy sinh mình? Hơn nữa còn là vì loại người chuyên ngáng chân người khác? Cô cũng không phải là Thánh Mẫu! Tự dưng lại bị rớt đầu à!

Diệp Minh lôi kéo cô không thả, mềm giọng muốn nhờ vả: "Cô chỉ cần nói mình đùa giỡn, nhà trường sẽ không bắt cô đâu."

Mạnh Yên cười mỉa một tiếng: "Cô dùng lời này lừa gạt người khác còn tạm được, còn tính lừa gạt tôi." Thứ người như thế vì thoát thân, mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

"Tôi làm sao lại gạt cô chứ?" Gương mặt Diệp Minh chân thành: "Cô hãy nể mặt chúng ta cùng là bạn học, bình thường tôi quan tâm cô như vậy, cô cũng nên giúp tôi một lần chứ."

"Quan tâm?" Mạnh Yên đầu đầy vạch đen, thật muốn chẻ cái đầu của cô ta ra xem một chút cấu tạo bên trong như thế nào, chê cười nói: "Cô đi khắp nơi nói xấu tôi với người khác, không có nói một tiếng tốt đẹp nào, đây chính là kiểu 'quan tâm' mà cô nói? Thật cảm ơn cô đã 'nhọc lòng' rồi."

Đầu óc Diệp Minh chuyển vòng vo, trong lòng thầm mắng cô khó dây dưa, nhưng biểu hiện trên mặt càng thêm khẩn thiết cùng vô tội: "Mạnh Yên, cô chớ tin người ngoài khích bác ly gián, chúng ta sớm chiều chung đụng làm bạn cùng phòng với nhau, bao nhiêu là duyên phận, cô phải tin tưởng tôi."

"Có tin hay không cũng không quan trọng, mời cô sau này cách tôi xa một chút." Mạnh Yên không có cách nào nói rõ với loại người này, vẩy tay muốn đi, nhưng bị cô ta nắm chặt, không cách nào thoát thân.

Diệp Minh dùng một kế không được lại dùng kế khác: "Mạnh Yên, cô giúp tôi lần này thôi, tôi cho cô tiền, rất nhiều rất nhiều tiền." Nhà cô ta có tiền, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, một con nhóc kiến thức hạn hẹp, nhất định có thể đả động.

Đáng tiếc làm cho cô ta thất vọng, Mạnh Yên một tiếng cự tuyệt, không có nửa điểm thương lượng đường sống: "Tôi không thiếu tiền."

Diệp Minh thẹn quá thành giận: "Mày có ý gì hả? Tao ăn nói khép nép cầu xin mày như vậy, mày còn không chịu giúp một tay?" Mẹ nó, cái mặt không biết xấu hổ.

Mạnh Yên cười nhạt nói: "Nếu cô đã làm chuyện như vậy còn sợ ánh mắt của người khác sao?"

Bị đâm trúng xương sườn mềm, Diệp Minh phát điên thét chói tai: "Tao là bị người khác hãm hại, tao vô tội."

Mạnh Yên dùng sức muốn thoát khỏi khống chế của cô ta: "Ai mà biết cô có vô tội hay không, tôi tuyệt đối không giúp cho cô, cô dẹp ý định đó đi."

"Mày không có một chút tình cảm bạn bè sao?" Diệp Minh hận không được bóp chết cô, không có nhân tính mà. Nhìn cô ta rơi loại này kết cục này, nên đưa tay giúp cô ta mới đúng.

Mạnh Yên vừa tức vừa giận, lại không thể bỏ tay cô ta ra: "Đối với loại người như cô thì không cần." Không trách được có người nói sức lực của kẻ điên rất lớn, quả nhiên là có lý do.

"Mày thật là quá đáng, không giúp mày cũng phải giúp cho tao." Diệp Minh cứng rắn lôi kéo cô, chuẩn bị đến phòng Hiệu trưởng nói rõ tình huống, là Mạnh Yên làm chuyện đồi bại, không phải là lỗi của cô ta.

Ai, cô ta muốn cũng không được, coi như cô ta lôi được Mạnh Yên đến phòng Hiệu trưởng, Mạnh Yên sẽ cam tâm tình nguyện giúp cô ta sao? Chẳng qua lúc này cô ta mất bình tĩnh, giống như nắmđược cọng cỏ cứu mạng vậy, dù có chết cũng muốn thử một lần.

Nhà cô đã vận dụng quan hệ, nhưng đều bị cản lại. Nói là phải nghiêm túc xử lý chuyện này, quyết không phóng túng. Cô ta có thể không vội sao? Ngay cả là ai đang âm thầm cản trở cô ta cũng không tra được, những ngày qua cô ta sắp điên rồi. Ánh mắt giễu cợt của thầy cô bạn bè trong trường, thái độ người trong nhà tức giận nhưng lại không mắng nhiếc, cũng làm cho cô bị áp lực. Cô đã bị ép đến giới hạn cuối rồi.

Mạnh Yên tức giận muốn hộc máu, thứ người như thế thật cho rằng cô là cái bồn rửa tay à? Lại dám cưỡng bách cô làm chuyện cô không thích? Coi cô là con mèo bệnh hả? (Mèo: Meow meow =v=) Đáng tiếc bình thường cô hận nhất là bị người khác ép buộc.

"Cứu mạng cứu mạng, giết người." Cô kéo căng cổ họng thét chói tai, trước mặt mọi người cô ta sẽ không dám làm loạn.

Nghe được tiếng Mạnh Yên cầu cứu, không ít người đi đường cũng nhìn lại, có mấy người nhiệt tình đi tới chổ cái cô.

Trán Diệp Minh chảy mồ hôi: "Mày nhảm cái gì vậy hả?" Mẹ, quá khó đối phó.

"Cứu mạng với." Mạnh Yên không để ý tới cô ta, liều mạng kêu to. Cô cũng không quá sợ hãi, bởi vì Diệp Thiên Nhiên từng nói qua, có người âm thầm bảo vệ cô, lúc cô gặp phải nguy hiểm mới ra mặt. Mặc dù cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua, nhưng cô tin tưởng anh.

Một người không biết từ nơi nào chui ra chạy đến, nhanh chóng hất tay Diệp Minh ra, làm cô ta mất đi trọng tâm cả người té xuống đất, mắt mũi sưng bầm.

Người nọ đỡ lấy cô: "Không sao chớ?"

"Không có sao, cám ơn." Lần đầu tiên Mạnh Yên thấy bảo vệ âm thầm trong truyền thuyết của mình, là cực kì bình thường, đi trong đám người lập tức bị bao phủ.

Hỏi anh ta: "Người này xử lý như thế nào? Đưa cô ta đến bót cảnh sát?"

Diệp Minh té cả người đau đớn, thật vất vả ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lửa văng khắp nơi: "Anh là thằng nào? Lại dám làm như vậy với tôi? Anh có biết tôi là người như thế nào không? Nhà tôi..."

Anh ta mặt không đổi sắc, chẳng qua là nhẹ giọng dặn dò: "Mạnh tiểu thư, cô đi trước đi, nơi này tôi tới xử lý."

Chẳng biết tại sao, Mạnh Yên rất tin tưởng người này. Gật đầu một cái hướng anh ta cười nói: "Làm phiền anh."

Thấy anh ta hơi gật đầu, cô xoay người vào trường, đối với Diệp Minh trên đất nhìn cũng không nhìn một cái.

Ở sau lưng cô, Diệp Minh tức giận không nhịn được kêu gào: "Mạnh Yên, anh ta là ai? Nè đừng đi..."

Diệp Minh bị nhà trường buộc thôi học, sau lại nghe nói bị gia đình cô ta đưa đi du học, đi Canada. Chẳng qua cuộc sống bên ngoài hình như trôi qua rất thối nát, sống cứ mơ mơ màng màng, cả người cũng vô dụng, còn có người nói cô ta bị bệnh lây qua đường sinh dục linh tinh, dĩ nhiên đây là nói sau.

Nghỉ hè Mộc Bình Bình cùng Đàm Tuyết cũng không về với ông bà, đi làm ở công ty Lý Thiến.

Mà Mạnh Yên không thể không đồng ý đề nghị tha thiết của Diệp Thiên Nhiên, đến thành phố N du ngoạn mấy ngày. Diệp Thiên Nhiên mang cô đi dạo khắp các loại danh lam thắng cảnh, hai người cũng thừa dịp cơ hội lần này rốt cục hòa hảo như lúc ban đầu, tình cảm càng hơn trước kia.

Mạnh Yên khi trở về rạng rỡ, làm Phương Phương không nhịn được hỏi thăm.

Giang Hải Thiên cùng Mạnh Ngọc Cương nhanh chóng giúp công ty buôn bán phát triển không ngừng, không chỉ có tốc độ phát triển của hai cửa hàng túi xách, còn nhận không ít buôn bán bên ngoài. Tốt đẹp nhất chính là danh tiếng lan xa cực nhanh, giúp cho bọn họ ngày càng nổi tiếng.

Chuyện thực tập của Mạnh Yên bị trường học an bài vào tòa án, điều này làm cho cô suy nghĩ hồi lâu cũng không suy nghĩ ra. Nữa nói thế nào cũng không tới phiên cô. Gọi điện thoại hỏi Diệp Thiên Nhiên, anh nói chẳng qua là để cho cô không cần suy nghĩ nhiều, trường học an bài thế nào, cô liền làm như thế đó.

Nghe lời này, rốt cuộc cô cũng hiểu, đoán chừng là bút tích của cấp trên. Nhưng cụ thể là người nào, cô cũng không cần phải biết. Vấn đề là làm sao cô đến tòa án thực tập đây? Mục tiêu tương lai của cô cũng không phải là tòa án. Quên đi, không nghĩ ra liền không nghĩ thêm nữa, tránh cho nhức đầu. Dù sao tới chỗ nào thực tập cũng như nhau.

Cô ở tòa án trước sau luôn giữ vững thái độ khiêm tốn, nghe nhiều nói ít, tuyệt không chủ động ôm chuyện. Trải qua mấy tháng thực tập, cô học được không ít thứ hữu dụng, không chỉ đối với luật pháp càng thêm quen thuộc, cô phát hiện vận dụng như thế nào cũng là một môn rất khó. Đồng thời đối với xã hội phân tích ra muôn hình vạn trạng, đối với người sống lâu lại càng thêm thấu hiểu.

Sau khi thích ứng cuộc sống thực tập sinh, cô bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-134)