Vay nóng Homecredit

Truyện:Đời Người Bình Thản - Chương 023

Đời Người Bình Thản
Trọn bộ 134 chương
Chương 023
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Shopee


Trong lòng Mạnh Yên bốc lửa ngùn ngụt, hai tay nắm chặt đặt ở phía sau lưng kiềm chế cảm xúc của mình, nâng khuôn mặt ngây thơ lên, "Ba, chị này là ai vậy?"

Mạnh Ngọc Cương có hơi hoảng hốt chần chừ, "Đây là họ hàng của bác gái, đúng lúc tới nhà chơi."

Mạnh Yên cẩn thận đánh giá tiểu tam, khoảng gần 30 tuổi, da trắng nõn, tóc xoăn, dáng dấp cũng rất xinh đẹp. Cô càng cười rực rỡ, "Chị này thật là xinh đẹp."

Vị tiểu tam kia nghe xong mặt đỏ lên, tin là thật, vui vẻ cười nói, "Là Tiểu Yên phải không, nghe bà nội nói con rất ngoan, thành tích học tập cũng tốt." Đứa nhỏ này không tệ, miệng cũng ngọt, không có gọi bà là dì mà là chị! Tiểu tam đã không còn trẻ sợ nhất người khác gọi mình là dì, thím, mợ...

Trong mắt Mạnh Yên nhanh chóng lướt qua một tia lạnh, bà nội cô? Từ trong miệng bà ta nói ra những lời này chỉ sợ là không thanh thản đó?

"Ba, sao con chưa từng gặp chị này? Ba gặp chưa?" Cô quyết định thám thính tình huống trước rồi quyết định bước kế tiếp. Phải tìm hiểu rõ cẩn thận, biết địch biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.

"Ừ...Ừ, ba cũng mới gặp lần đầu tiên." Mạnh Ngọc Cương thầm thở dài trong lòng, chuyện này là sao chứ? Tình huống này cũng thật lúng túng, chẳng qua con gái còn nhỏ cũng không hiểu rõ chuyện như vậy.

"Phải không?" Trong lòng Mạnh Yên thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là lần đầu tiên gặp mặt, cũng còn chưa đến mức nghiêm trọng, "Chị ơi, chị thật đẹp, chắc chồng chị cũng rất đẹp trai."

Người trong phòng cứng đờ, tiểu tam kia sửng sốt, miễn cưỡng cười nói, "Chị chưa kết hôn."

"A?" Mạnh Yên lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt chớp chớp, "Xin lỗi chị ạ, em không biết. Nhưng mà chị xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ có người thích."

"Tiểu yên thật ngoan." Trong lòng tiểu tam kia càng thêm ngọt ngào, xem ra đứa bé này rất thích bà.

Quý Tú Mai thân thiết cười với cô, "Tiểu Yên thích chị này sao?" Đây là lần đầu tiên bà ta thân thiết với Mạnh Yên như vậy!

Nụ cười thân thiết khiến cho Mạnh Yên buồn nôn, nhưng trên mặt không lộ bất kỳ biểu hiện gì, cười ngọt ngào, "Thích, con là con một không có anh chị em, nếu chị làm chị ruột của con thì tốt quá. Ba, ba xem chị này, nếu chúng ta cùng đi ra ngoài, người khác không biết còn tưởng rằng là con gái lớn của ba đó!" Tôi cũng không tin ông nghe lời này còn có thể trâu già muốn gặm cỏ non, Mạnh Yên thầm nghĩ trong lòng.

Thật ra cũng không đến nỗi khoa trương như vậy, người phụ nữ kia có giữ gìn bản thân tốt nhưng dù sao cũng là người gần 30 tuổi, sao có thể nhìn giống chị của Mạnh Yên chứ.

Lời này vừa nói ra, mặt mọi người lại chuyển từ xanh sang trắng, khuôn mặt bà nội đặc sắc nhất, từ màu đỏ sang màu xanh đều có. Mạnh Ngọc Cương thì cực kỳ lúng túng, gương mặt tiểu tam kia cũng rất phức tạp. Muốn làm vợ là một chuyện nhưng bị người khác nói thành con gái của người ta thì lại không ổn.

Mặt Quý Tú Mai có hơi vặn vẹo, không vui nói, "Tiểu Yên, con nói quá rồi, làm sao lại giống cha con? Con còn nhỏ không hiểu chuyện không rõ vai vế. Dì ấy là em họ bà con xa của bác, con phải gọi là dì." Bà thật vất vả thuyết phục em gái tới đây xem mắt, quyết không thể để cho người khác phá hoại.

"Dì?" Mạnh Yên kinh ngạc há to mồm lắc đầu, "Không được, vậy quá già rồi, nên gọi là chị mới đúng."

Quý Tú Mai lấy tay chỉ vào cô, lại ngại trong tình huống này không dám nổi giận, "Con..."

"Ba, Phương Phương nói chúng ta đi cùng một chuyến đến nhà mới của ba Lâm, con tới nhắc ba." Mạnh Yên không để ý, tới kéo tay Mạnh Ngọc Cương muốn đi, "Đi nhanh đi, đừng để Phương Phương sốt ruột."

Bà nội lại nóng nảy, một tay ngăn lại cha con bọn họ, "Gấp cái gì, Mạnh Ngọc Cương đừng để ý tới nó, ngồi xuống đi, người ta tới đây một chuyến không dễ dàng gì."

"Mẹ, con..." Mạnh Ngọc Cương đã muốn đi, bị con gái chứng kiến tình huống này, ông cảm thấy rất mất mặt.

"Bà nội, bà nội nói vậy là có ý gì?" Mạnh Yên vốn muốn kéo ba đi nhưng bà ta cứ lấn lướt, thế nào cũng phải cho bà ta biết tay, "Chị tới đây làm khách liên quan gì đến ba?"

"Đương nhiên không có việc gì, Tiểu Yên, chúng ta đi thôi." Mạnh Ngọc Cương hoảng hốt, ông cảm thấy con gái đang tức giận.

"Mạnh Ngọc Cương, nói vậy sao được?" Bà nội giận trách móc, bà mới không thèm đếm xỉa tới Mạnh Yên. Trong mắt bà, đó là trở ngại lớn nhất khiến bà không thể ôm cháu trai, "Người ta hiếm khi tới một lần, tại sao có thể để người ta chờ như vậy, không lễ phép ra thể thống gì nữa."

"Đúng vậy, chú à, em họ chị ở rất xa, một lần tới không tiện, chú còn..." Quý Tú Mai cố ý muốn đổ thêm dầu vào lửa.

"Bác gái à, bác thật kỳ lạ, em họ bác liên quan gì đến ba con, chẳng lẽ còn muốn ba tiếp khách sao?" Mạnh Yên cắt đứt lời bà, không khách khí nói, "Nếu em của bác là đàn ông thì con sẽ để ba con tiếp khách còn hôm nay..."

"Im miệng, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện." Bà nội nhịn đã lâu, rốt cục nhịn không được.

"Bà nội, bà hung dữ làm gì?" Mạnh Yên quyết định làm chuyện này rối lên, dám giới thiệu đối tượng khác cho ba cô. Thật sự coi mẹ con cô là người chết sao?

Bà nội lấy tay chỉ vào ngoài cửa quát, "Mạnh Yên, mày cút ra ngoài cho tao."

Mạnh Yên nửa điểm không từ chối, "Con tự nhiên sẽ đi, ba, bà nội không hoan nghênh chúng ta, chúng ta đi thôi." Hừ, bà ta càng hung dữ càng tốt, chuyện mới có thể dễ dàng giải quyết.

Bà nội có chút mất khống chế kéo tay con trai, hung hăng đẩy Mạnh Yên một phen..."Mạnh Ngọc Cương ở lại, để con nhỏ đó cút đi."

"Bà nội, bà không cần cho là con gái vô dụng, chuyện tương lai ai mà nói chính xác được?" Mạnh Yên không giận, kéo tay Mạnh Ngọc Cương như cũ, "Bà nội nhà ai lại mắng cháu gái của mình, cút gì chứ? Thật là khó nghe."

"Tao mắng thì thế nào? Tao còn muốn đánh mày..."

Quý Tú Mai đau đầu nhìn mẹ chồng, tiến lên giữ chặt bà, nháy mắt nhẹ giọng nói, "Mẹ, hôm nay không phải có khách sao? Ít nói mấy câu, sẽ hù dọa người ta đó."

"Con... Mẹ." Lúc này bà ta mới nhớ tới người ta còn ở một bên, đành miễn cưỡng nở nụ cười giải thích nói, "Cháu gái ta là một..."

Mạnh Yên buông tay ba Mạnh ra, chạy đến bên cạnh tiểu tam gượng cười nói, "Chị, thật ngại quá để chị chê cười rồi, tại chị không biết đó, bà nội em rất khó tính, luôn luôn không vừa mắt cháu gái và vợ, không phải mắng thì đánh, chẳng qua thành thói quen rồi." Nói xong lời này, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

Sắc mặt tiểu tam kia tái nhợt, sao bà lại nghe chị bà nói khác, nói mẹ chồng rất dễ nói chuyện, đối với con cháu rất tốt, còn nói gần đây Mạnh Ngọc Cương kiếm ra tiền, trong nhà con cái lại ngoan ngoãn, tương lai vào cửa chỉ hưởng phúc thôi không sợ khổ.

Trước kia bà cao ngạo bỏ lỡ không ít cơ hội, bây giờ lớn tuổi bắt đầu hoảng hốt, yêu cầu thấp cũng không sao. Chỉ cần đối phương có tiền, yêu thương bà thì có thể sống qua ngày là được. Lần này chị họ khen ngợi chú, khiến bà không ngớt chấn động hoàn toàn quên chuyện đối phương còn có vợ con.

"Mạnh Yên, mày lại muốn bị đánh phải không?" Bà nội vì tức giận mà bốc lửa, không nhịn được xông lên muốn đánh Mạnh Yên, lần này Mạnh Yên cũng không ngốc như vậy, vội vàng trốn sau lưng tiểu tam.

"Bà, bà đừng đánh cháu." Mạnh Yên tội nghiệp nhìn bà, trong miệng cầu xin tha thứ, "Mặc dù bà đánh quen tay, mỗi lần bị bà đánh rất đau. Lần trước bị bà đánh, ba ngày sau cũng không thể xuống giường..." Càng nói càng thê thảm.

"Mày câm miệng cho tao." Bà nội vừa tức vừa gấp, vất vả tìm giúp con trai một người tốt như vậy không thể để nha đầu chết tiệt kia quấy nhiễu."Mạnh Ngọc Cương, con còn không giúp mẹ bắt nó lại."

"Mẹ, không nên làm ầm ĩ." Mạnh Ngọc Cương vừa ngăn lại mẹ ông vừa khuyên nhủ.

"Đồ nghiệt tử, không giúp mẹ lại giúp nha đầu chết tiệt kia, tao không muốn sống nữa." Bà nội nghe con trai nói thế cảm thấy bị ủy khuất, không nhớ nổi những chuyện khác, lại dùng phương thức lần trước lăn lộn khóc um sùm trên mặt đất.

Mạnh Ngọc Cương nhức đầu, đây là gì chứ? Giả vờ bị bệnh gọi ông tới để cho ông xem mắt. Bây giờ ông có vợ con, tại sao có thể khiến ông làm chuyện như vậy? Mẹ ông sao lại không hiểu ông chứ? Nhìn bà thương tâm như vậy lại cảm thấy mình không có hiếu.

"Chú à, chú xem chú đã khiến mẹ tức giận thành dạng gì rồi, mau nhận lỗi đi." Nói xong Quý Tú Mai ngồi xổm xuống, không khuyên được bà nội, bà ta lại càng ầm ĩ lên. Mạnh Ngọc Cương thấy vậy đau lòng bèn quỳ xuống nhận lỗi.

Mạnh Yên thấy vậy đi ra, thấy sắc mặt tiểu tam trắng bệch, thân thể lảo đảo sắp ngã, vịn bà lại, dáng vẻ quá quen, "Chị à, chị không cần sợ hãi, bà nội em thường như vậy, một khi bà ấy mất hứng sẽ làm ầm ĩ như thế, chuyện như vậy như cơm bữa."

"Thường xuyên như vậy?" Giọng nói tiểu tam run rẩy, trời ạ, bà còn chưa từng thấy người nào lại lăn lộn dưới đất như vậy.

"Đúng vậy, lần trước ở trước mặt người ta cũng ầm ĩ một lần, lúc ấy rất nhiều người vây quanh." Mạnh Yên thở dài nói, "Tuy là bà nội ruột, nhưng mỗi ngày ầm ĩ ở nhà không nói, bên ngoài cũng như thế rất mất mặt." Cô không tin dùng chiêu này không thể ép được người phụ nữ này phải lui lại.

Chẳng qua không chỉ mất mặt mà còn làm mất hết thể diện mười tám đời tổ tông, tiểu tam nghĩ tới cảnh tượng đó trong lòng sợ hãi.

"Chị à, chị không biết, bà nội em thích nhất dùng chiêu này đối phó với ba em, đặc biệt rất hiệu nghiệm." Mạnh Yên đảo mắt, cắn môi dưới." Ba em cái gì cũng nghe bà ấy, nếu muốn ông ấy bỏ vợ con ông ấy cũng làm."

"Cái gì? Con..." Tiểu tam vốn thấp thỏm bất an, nghe lời này xong trong lòng càng thêm kinh hoàng.

"Em cũng quen rồi, trong lòng ba em vĩnh viễn là bà nội quan trọng nhất, vợ con cũng không bao giờ đứng thứ nhất." Sắc mặt Mạnh Yên nặng nề thở dài một tiếng, "Ông ấy vĩnh viễn không đổi được."

"Vĩnh viễn không đổi được?" Tiểu tam lặp lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Đúng vậy, lần trước em không có làm lỗi gì, bà nội vô cớ tát em trước mặt mọi người, ba em cũng không dám nhìn em, chỉ chấp nhận để bà nội làm vậy." Mạnh Yên vừa nói, lời nói nửa thật nửa giả, đưa tay lau nước mắt đau khổ, mắt len lén liếc nhìn tiểu tam.

"A..." Mặt của tiểu tam giống như trong nhà có tang, càng lúc càng khó coi, trời ạ, còn có chuyện như vậy! Sao lại có loại người như vậy trong nhà? Chẳng qua giới thiệu đối tượng kết hôn cho mình đúng là không giống người bình thường. Vốn nghe lời nói của chị họ xong đầu óc không bình tĩnh, bây giờ nhìn thấy một màn kinh khủng mà có phần tỉnh táo lại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-134)