← Ch.03 | Ch.05 → |
Nếu có thể trọng sinh, hoặc là xuyên qua sớm vài năm, hẳn là ta đã có thể tìm được nhiều biện pháp thay đổi tình tiết.
Nhưng là hết thảy mọi chuyện đều phát sinh lúc ta vừa xuyên qua trong vòng không đến ba tháng, ta tốn thời gian quen thuộc hoàn cảnh, đã sắp không kịp ứng biến nữa rồi.
Hơn nữa Lâm Lạc Nhi hiện tại chỉ có 8 tuổi, thể chất suy nhược, không xu dính túi, xung quanh lại có vài ngọn núi cao, chạy trốn có khi bị dã thú ăn luôn, nếu không cũng sẽ bị bọn buôn người bắt được, vận khí không tốt bị bán vào thanh lâu, căn cứ tiểu thuyết cổ đại ghi lại, trong đám khách có rất nhiều tên là biến thái, dung mạo họa thủy của Lâm Lạc Nhi tương lai cùng các nam nhân ham mê XXX đặc thù khẳng định càng không có gì hay ho [như thế nào là XXX đặc thù, mọi người tự tưởng tượng ].
Ta cảm thấy tỷ lệ thành công khi trốn chạy hoặc tại thanh lâu gặp được chân mệnh thiên tử trượng nghĩa tương trợ, thật sự quá thấp......
Đáng giận! Tình tiết phát triển quá nhanh!
Mập lên đã không còn kịp, hiện tại chỉ còn hủy dung, làm cho bọn họ chướng mắt còn hi vọng có con đường đi!
Cây sắt nung đỏ Caca a, đem huynh ấn trên mặt, thật đau á ......
Nhưng kiếp sống tương lai ngược thân ngược tâm trở thành món đồ chơi, càng đau ......
Đau dài hay đau ngắn? Đầu óc ta rối rắm giống cuộn len bị mèo đùa nghịch.
Cuối cùng quyết định hoàn thành ước hẹn tại bãi tha ma trước đã, chuyện về sau đi về hẵng tính.
Sắc trời đen như mực, lấp lánh vài ngôi sao, vài tiếng quạ kêu, nghe thật thống khổ, ta thừa dịp mợ mấy ngày nay được tiền thưởng, tâm tình vui vẻ, nhờ nàng làm một cái đèn lồng nhỏ cùng hai muỗng nhỏ dầu thắp, đem châm, cầm cái cán dài, bỏ sau lưng 7, 8 tên tiểu quỷ đang núp theo dõi, lén lút đi ra ngoài thôn.
Bãi tha ma cách Lý gia trang không xa, đi qua bãi sông, dọc theo đường hẹp quanh co hướng đỉnh núi đi vài bước là tới, hơn nữa phụ cận là đồng ruộng, mấy đứa nhỏ gan lớn ban ngày thường xuyên lại gần đây chơi đùa, hái trái cây dại ăn.
Ta giơ đèn lồng lên, dùng cây gậy dài đánh vào đám cỏ kinh động lũ rắn, cẩn thận đi tới, bỗng nhiên nhớ ra nơi này không phải nông thôn ở thế kỷ hai mươi mốt, hệ số an toàn không cao như vậy......
Tuy rằng, ta không sợ quỷ. Gần bãi tha ma cũng không phải chỗ tốt cho bọn cướp.
Nhưng...... còn Sói? Cọp? Gấu nữa?
Chúng nó không giống đám thú có phong độ trong rạp xiếc, cũng không hiểu cái gì là kính già yêu trẻ, thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy bữa ăn thơm ngon ngào ngạt, khẳng định sẽ thực không có phong độ chạy lại cắn hai cái, ta đây trong lúc đó kêu trời không thấu a.
Đêm tối trời lạnh, mồ hôi lại sũng nước, ta hung hăng rùng mình hai cái, bước đi nhanh hơn.
Một con dế mèn nhảy ra làm cho ta hốt hoảng, trong không gian hỗn hợp tiếng kêu của lũ chim không biết tên, nghe như tiếng trẻ con khóc, mấy đốm lửa ma trơi lóe ra từ sâu trong bụi cỏ, đám đom đóm lập lòe nhảy múa trong không trung, bóng cây theo gió lắc lư, như quái thú đang duỗi chân. Nông thôn xinh đẹp vào ban đêm, thật là cực kỳ khủng bố.
Trong lòng ta vừa mắng tên Thạch Đầu ngu ngốc, vừa tìm con cọp vải giấu ở mấy nấm mồ.
May mắn tên kia coi như còn một chút tốt bụng, trực tiếp để trên cái bia mộ bằng đá lớn nhất. Ta vốn cho rằng tôn giáo tín ngưỡng dù không tin, cũng phải có chút kính trọng, liền đốt đèn lồng đi qua, hai tay chắp lại, nắm lấy con cọp vải.
Không ngờ, còn chưa đụng tới, con cọp vải trượt qua 1 bên, sau đó rơi xuống.
Bên cạnh có tiếng sàn sạt, ta nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy gió thổi cỏ lay, đều là nguy hiểm, chạy nhanh đi kiếm con cọp vải, chuẩn bị chạy trốn.
Không ngờ tới phía sau truyền đến một tiếng kêu quái dị, có đám bóng đen giống dã thú nhảy ra từbụi cỏ, phóng đến chỗ ta.
Ta thực sự bị dọa, quay đầu bỏ chạy.
Bãi tha ma đầy nhánh cây khô, dây leo, trong lòng ta lại kích động, chạy hai bước, thì bị vấp hòn đá nhỏ, mất thăng bằng, cổ chân truyền đến một trận đau nhức, giãy dụa hai cái, trong tay còn cầm đèn lồng, liền đổ sấp ngã xuống dốc núi nhỏ, mặt bị đập thật mạnh vào mộ bia, choáng váng hoa mắt.
"Ha ha ha! Lâm Lạc Nhi thật nhát gan!"
"Xú nha đầu còn kiêu ngạo!"
"Lúc này bị dọa bể mật chưa?"
"Lão đại thần binh diệu kế, quả nhiên lợi hại!"
Trên dốc truyền đến tiếng cười vang của đám tiểu quỷ.
"Một đám tiểu quỷ thúi ăn no không có chuyện gì làm!" Ta nhịn đau chà xát miệng, phun ra vài cái, cảm thấy lòng bàn tay dính dính, liền sờ soạng tìm đèn lồng, tìm ngòi châm lửa.
"Hình như không ổn, đi xem."
Nghe Thạch Đầu mệnh lệnh, vài cái đèn lồng nhỏ lục tục sáng lên, bọn nhỏ đều nhảy xuống dốc, đi lại trước mặt ta, sau đó toàn bộ đều không lên tiếng, đứng sững tại chỗ đó như mấy tảng đá.
Ta nương theo ngọn đèn mỏng manh, theo tầm mắt bọn họ nhìn xuống, đã thấy trên cỏ có nhiều vết máu, trung gian im ắng có hai cái ...... răng cửa khéo léo trắng noãn.
"Lạc...... Lạc nhi...... miệng của ngươi......" Thạch Đầu lắp bắp, nói không ra lời.
Ta há mồm, muốn mắng hắn ngu ngốc, bên môi lại truyền đến từng trận đau nhức, càng lau máu chảy càng nhiều, cuối cùng đầy vạt áo trước.
"Lão đại, làm sao bây giờ?" thấy đã làm ra đại họa, bốn tiểu lâu la đi theo Thạch Đầu, nhất thời hai tên sợ đến phát khóc.
Thạch Đầu mặt trắng bệch, đưa tay ra đỡ.
Ta gạt bỏ tay hắn, tự mình đứng lên, thấy đầu gối, cánh tay khửu tay nhiều chỗ quần áo đều bị đá vụn cắt qua, trầy da một mảng lớn, đau đến nhịn không được hít sâu hai cái.
"Ta cõng ngươi." Thạch Đầu đưa con cọp vải bị cột dây cho đứa nhỏ bên cạnh, lại vươn tay cho ta.
Coi như xong, ta thấy hắn tay nhỏ chân cũng nhỏ, cảm thấy giống cho con nít cõng, vì thế kiên định đẩy hắn ra, sải bước đi về phía trước.
Thạch Đầu càng kiên định bắt lấy tay của ta, sau đó đặt trên lưng, một đường chạy chậm.
Hai tên nhóc phía trước đốt đèn lồng dẫn đường, hai tên nhóc phía sau làm người hầu, vây quanh ta cùng Thạch Đầu ở chính giữa, Cảnh u ám bóng đêm cùng đỏ thẫm huyết sắc, cảm thấy có chút vài phần hương vị yêu quái......
Tên ngốc Thạch Đầu sức lực quả nhiên không nhỏ, một đường xuống núi vững vàng, rất là thỏa đáng.
Trong tiếng sợ hãi nức nở của bọn nhỏ, cơn tức đầy mình của ta cũng dần dần tiêu.
"Lạc nhi...... Một người làm một người chịu, kế hoạch là ta nghĩ ra được, bọn họ chỉ hỗ trợ. Ta nguyện ý gánh trách nhiệm, ngươi buông tha bọn họ được không?" Thạch Đầu đi đến đầu thôn, thật cẩn thận đưa ra thỉnh cầu.
Ta cảm thấy đám ngu xuẩn này mặc dù làm việc không cần đầu óc, nhưng chuyện này chỉ có thể xem như ngoài ý muốn, nếu như đi nói cho cha mẹ bọn họ, chỉ biết đổi lấy một đứa vài roi, bồi chút tiền thuốc men, căn bản vô ích. Còn không bằng làm cho bọn họ đem giáo huấn ghi tạc trong lòng, về sau không thêm phiền cho ta, liền biết thời biết thế đáp ứng, cũng ra lệnh không cho bọn họ đùa dai lần nữa.
Mấy đứa nhỏ rất là do dự, Thạch Đầu lại khuyên vài lần, mới đều tự cùng ta giải thích, giải tán đi về nhà.
Thạch Đầu đem ta buông trước cửa, hít sâu một hơi, khẩn trương gõ cửa hai cái.
Ta thấy lưng của hắn ở dưới ánh trăng hơi hơi phát run, trong lòng mềm nhũn, rốt cục kéo hắn nhỏ giọng nói:"Quên đi, ngươi trở về đi, ta đã nói là chính mình không cẩn thận vấp ngã."
Thạch Đầu nhìn xem mặt của ta, kiên quyết lắc đầu:"Phụ thân nói, nam nhân nếu dám làm dám chịu mới là đại trượng phu."
Ta còn muốn nói thêm vài câu, cửa liền mở, bà ngoại thấy mặt của ta thét lên kinh hãi, theo sau là một trận đau mắng:"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi hơn nửa đêm chạy đi đâu? Làm sao biến thành bộ dạng này? Xem ta lột da ngươi!"
Cậu, mợ, biểu tỷ, biểu đệ, biểu muội...... Có thể chạy đều chạy đến, đều nhìn ta đầy người là máu trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi vào nhà, Thạch Đầu cúi đầu, lắp bắp giải thích sự tình, cũng thừa nhận sai lầm.
Mợ kêu ta há miệng, nhìn xem, cười nói:"Hai cái răng cửa gãy vừa hay, dù sao tuổi còn nhỏ, còn có thể mọc ra, nhưng là miệng và mũi đều có vết thương lớn, ngươi làm sao không cẩn thận như vậy?"
"Hay cái gì hay? Không phải con gái của ngươi sinh ra mới không đau lòng!" Bà ngoại khẩn trương há mồm liền mắng, mắng mợ không dám mở miệng, cúi đầu đi tìm rượu thuốc, sau đó quay đầu lại chỉ vào Thạch Đầu mắng, "Tiểu tử có mẹ sinh không có mẹ dạy! Ngày thường làm xằng làm bậy còn chưa tính! Lần này cư nhiên dám làm chuyện lớn như vậy hại người ta! Gọi cha ngươi tới đây! Hôm nay không cho cháu ta công đạo! Lão bà chết cũng không để yên cho nhà ngươi!"
Thạch Đầu sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người bỏ chạy, thiếu chút nữa tông vào cửa.
Cậu ở bên cạnh xoa xoa tay, cười khuyên bà ngoại:"Mẹ à...... cha của Thạch Đầu cũng không dễ chọc, dù sao Lạc nha đầu cũng không có gì đại sự, mọi người lại là quê nhà hương thân, không bằng nói vài câu, coi như hết......"
"Tính cái gì tính? Mặt của Lạc nha đầu lần này vạn nhất.. ! Tương lai làm sao tìm nhà chồng a?!" Bà ngoại tức giận nhưng cuối cùng khẩu khí cũng nhẹ nhàng lại, "Ngươi cùng tên Thiết Đầu kia thương lượng trước đi, xem hắn tính xử lý như thế nào."
Cậu khúm núm dạ.
===============
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Duy nhất trong lịch sử tự cổ chí kim có ta làm gãy răng cửa của nữ chính.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |