Vay nóng Tima

Truyện:Mê Đắm - Chương 093

Mê Đắm
Trọn bộ 118 chương
Chương 093
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Lazada


【Hạ Vân Tiệm】

Dụ Tư Tình ghi lòng tạc dạ cái tên này vào đáy lòng, sau này nó cũng khắc sâu vào xương cốt của cô.

Kể từ đêm hôm đó, trong cuộc sống du học nghèo nàn tẻ nhạt của cô lại có thêm một người, dù là đi làm thêm hay về nhà buổi tối, cô đều đi cùng với một chàng trai ôn nhu tuyệt đẹp, anh ấy rất nhã nhặn, thường xuyên xuất hiện trước mặt cô một cách vô tình.

Đôi khi là ở nơi cô làm việc, đôi khi lại ở trong thư viện trường học, trước giờ ăn tối...

Mối quan hệ giữa hai người dường như không thể hiểu nổi, Dụ Tư Tình không thể hiểu được tâm tư của anh.

Chỉ có thể cho rằng đêm hôm đó là sản phẩm của sự bốc đồng khi say rượu.

Vào các buổi tối cuối tuần, Dụ Tư Tình mỗi tháng một lần sẽ cho mình một ngày nghỉ để bổ sung những nhu cầu thiết yếu hàng ngày.

Cô thay quần áo, lấy danh sách mua sắm trong ngăn kéo ra, vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông tóc vàng từ bên cạnh đi ra, dáng vẻ hơi lầm lì, chân trần đi về phía phòng bếp, theo sau là cô gái sống chung với cô là Đường Na cũng đi ra, lại một đêm lêu lổng trong quán bar, tỉnh lại sau cơn mê, vẫn mặc chiếc váy ngắn màu vàng kim nhăn nhúm, phấn mắt màu tím nặng nề dày đặc, trên má vẫn còn sót lại lớp trang điểm chưa tẩy trang, chẳng có mỹ cảm gì cả.

Dụ Tư Tình cau mày, giọng nói vẫn duy trì ở cảm xúc bình thường, cô nhắc nhở: "Đường Na ... Trước khi ký hợp đồng thuê nhà, chúng ta đã nói sẽ không đưa người đàn ông xa lạ về nhà."

"Bạn yêu à, cậu nói đó là người đàn ông xa lạ sao?"

Đường Na chỉ vào người tóc vàng mắt xanh đang uống nước trong bếp, vòng tay ôm cánh tay cô chậm rãi nói: "Cậu đã gặp qua anh ta rồi, là người mấy hôm trước đưa tớ về ở dưới lầu đó."

"..."

"Cậu đi mua sắm đấy à? Nhớ vứt rác ở cửa đi nhá."

Đường Na hoàn toàn không coi Dụ Tư Tình ra gì, sau khi ngáp một cái, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót đi theo ôm lấy anh chàng mắt xanh tóc vàng kia. Không coi ai ra gì, thỉnh thoảng cô ta lại cười mấy tiếng.

Một lúc lâu sau.

Thấy Dụ Tư Tình đã lặng lẽ đi ra ngoài, tên mắt xanh tóc vàng ôm lấy Đường Na, hắn ta cố ý nói với giọng điệu tán tỉnh nói: "Baby, bạn cùng phòng của em có vẻ không muốn chào đón anh?"

Nhắc đến chuyện này, Đường Na trên mặt trang điểm đậm lộ rõ ​​vẻ khinh thường: "Cô ta là cái thứ gì chứ, nhà nghèo như vậy còn muốn đi New York du học. Em đã thấy loại phụ nữ này nhiều rồi, chính là loại muốn vớt vát một cái thân phận tài nữ du học về rồi nước câu rùa vàng... "

"Em nói cô ta như vậy, không sợ cô ta trở mặt sao?

"Hahaha, em sợ gì chứ? Cô ta không dám trở mặt với em đâu, phần lớn tiền thuê căn phòng này đều do em trả ... Nếu cô ta không muốn lưu lạc đầu đường thì chỉ có thể chịu đựng thôi."

"Con gái Trung Quốc các em đều có diện mạo như cô ta vậy sao? Cơ thể của cô ta trông thật vô vị... Baby, anh thực sự lo lắng cho tương lai của cô ta nha."

"Anh yêu, anh không hiểu văn hóa của chúng em ... Rất nhiều người trung niên và giàu có thích tìm một người phụ nữ có trình độ học vấn cao lại thanh cao nhạt nhẽo như Dụ Tư Tình ... Cô ta càng khoác trên mình cái lớp vỏ nữ thần thì càng được những đàn ông có tuổi theo đuổi."

Tường của căn hộ không được cách âm, có thể nghe rõ giọng nói châm chọc của Đường Na từ ngoài hành lang hẹp, Dụ Tư Tình đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo, bên cạnh chân cô có một túi rác đen, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bị ném xuống đất, vỏ trái cây cùng khăn giấy lăn ra ngoài.

Dụ Tư Tình không có cúi xuống nhặt túi rác, thắt lưng vẫn luôn thẳng, đi qua cánh cửa thép, đi về phía cầu thang âm u phía trước.

Bên ngoài trời rất tối, vì ban ngày mưa nên mặt đất ẩm ướt, Dụ Tư Tình bước đi trong cơn gió lạnh.

Cô tính toán thời gian, dường như phải đi bộ gần một tiếng rưỡi để đi mua đồ ở một siêu thị có giá tương đối ổn định ở khu vực bên cạnh, cô phải mua tất cả những nhu yếu phẩm hàng ngày trong nửa tháng, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.

Mặc dù cô ghét cái chuyện nhàm chán nà, nó chiếm khá nhiều thời gian của cô.

Nghèo nàn cũng buộc Dụ Tư Tình phải lên kế hoạch thật kỹ lưỡng, khi đi siêu thị, cô đến khu vực thực phẩm trước, chỉ chọn những món trái cây rẻ, những loại đắt hơn một chút chưa bao giờ lọt vào tầm mắt của cô.

Sau khi nhanh chóng mua những thứ này, khi đang xếp hàng Dụ Tư Tình nhận được cuộc gọi từ Hạ Vân Tiệm.

Trong khoảng thời gian gần đây, người đàn ông này thường xuyên chủ động liên lạc với cô, điều này đã rèn cho cô một dáng vẻ bình tĩnh như nước, không có chút ngạc nhiên hay vui mừng.

Khi tiếp nhận cuộc gọi, Hạ Vân Tiệm hỏi cô: "Tôi đang ở dưới lầu chung cư của em, em đang ở đâu?"

Dụ Tư Tình ngước mắt lên nhìn những người đang xếp hàng trước mặt, những âm thanh xung quanh không thể che giấu anh, nhẹ giọng nói: "Siêu thị."

Hạ Vân Tiệm hỏi cô địa chỉ một lần nữa, bảo cô đợi ở siêu thị.

Trước kia Dụ Tư Tình khi mua sắm xong, đều là cô tự mình xách đồ trong đêm lạnh lẽo, tay cô cứng đến mức muốn gãy, nhưng cũng phải cố bước từng bước mà về nhà.

Khi Hạ Vân Tiệm lái xe đến đón cô, cô đã xếp hàng mua xong rồi, một bóng dáng gầy gò đang đứng ở cửa siêu thị, bên chân là hai túi hàng nặng trĩu, đồ rất rẻ, cơ hồ có thể nhìn thấy sữa tắm và dầu gội hương quýt bình dân giá rẻ.

Người đàn ông bước ra khỏi xe, mặc một chiếc áo khoác màu xám sẫm để tránh lạnh. Bên trong là một bộ vest thủ công định chế, không biết nó đến từ đâu, nhìn trông đặc biệt trang trọng, tạo nên một sự giàu có rõ ràng khác xa với bộ dáng của cô.

Đôi mắt dịu dàng của Dụ Tư Tình lặng lẽ phản chiếu bóng dáng anh, cho đến khi anh đến gần, cả cơn gió lạnh cũng bị chặn lại.

"Tôi nghe một người bạn kể có một nhà hàng Trung Quốc mới mở, ăn rất ngon. Tôi sẽ đưa em về căn hộ cất đồ, em có thể cùng tôi đến nhà hàng đó không?"

Giọng Hạ Vân Tiệm nhẹ nhàng, có vẻ như anh đang hỏi mong muốn của cô, nhưng anh cũng đã giúp cô lấy túi đồ rồi.

Đôi khi Dụ Tư Tình tự hỏi có phải anh nhớ đồ ăn Trung Quốc quá không, lại gặp đồng hương như cô nên nhàm chán muốn có người đi cùng.

Ngoại trừ đêm hôm đó, Hạ Vân Tiệm vẫn đối xử với cô như một người bạn tốt, cũng không có hành động gì quá đáng, trên đường lái xe, chủ đề nói chuyện của hai người đều xoay quanh đồ ăn.

Thỉnh thoảng Dụ Tư Tình nói nhiều hơn một chút, Hạ Vân Tiệm rất nhạy bén bắt được một vài từ khóa, cười nhẹ hỏi: "Em có thể làm món sườn xào chua ngọt không?"

Dụ Tư Tình quay đầu sang một bên, hé môi nói: "Người Trung Quốc nào cũng có thể nấu món này."

"Tôi luôn không giỏi làm món này, có thời gian chúng ta có thể cùng nhau xuống bếp luận bàn tài nghệ."

Giọng điệu của Hạ Vân Tiệm mang ngữ khí chắc chắn rằng cô nấu ăn rất giỏi, với một người đàn ông giỏi quan sát sắc mặt như anh thì không có lý gì lại không nhìn ra việc Dụ Tư Tình đang gặp khó khăn về tài chính, trước khi đi du học không đủ tiền học phí, hơn phân nửa là tự mình giải quyết việc cơm no áo ấm.

Dụ Tư Tình mỉm cười, cũng không phủ nhận điều gì.

Những gì cô ấy nghĩ là Hạ Vân Tiệm thực sự là một người yêu thích mỹ thực.

Rất nhanh đã đến khu chung cư cũ nát, vẻ mặt của Dụ Tư Tình rất bình tĩnh, cô nghèo như thế nào, từ rất sớm khi làm phục vụ ở tiệm cơm Tây, Hạ Vân Tiệm đã quan sát hơn 3 tháng và cũng đã nhìn ra, nếu không anh cũng không hào phóng đưa cho cô một khoản tiền boa mỗi khi bảo cô phục vụ.

Chỉ là Dụ Tư Tình không ngờ rằng Hạ Vân Tiệm sẽ sẵn lòng giúp cô xách túi đồ lên lầu, trố mắt một lúc, cô lên tiếng ngăn cản anh: "Tôi có thể tự mình mang lên được."

Hạ Vân Tiệm tránh tay cô, bóng dáng thon dài đã đi vào lối vào của hành lang, quay đầu lại nhìn cô nói: "Cô sống ở tầng mấy?"

Dụ Tư Tình không còn cách nào khác là nói số tầng cho anh, theo sau anh, cầu thang hẹp khiến dáng người của người đàn ông trở nên cao lớn lạ thường, nó khiến anh có vẻ cao sang và quý phái hơn, hoàn toàn trái ngược với một môi trường bẩn thỉu và lộn xộn như vậy.

Mà Hạ Vân Tiệm phía trước dường như không cảm nhận được điều đó, sau khi đảm nhận việc của cu li xong, anh đứng trước cánh cửa thép của căn hộ trên tầng bảy, đợi cô.

Dụ Tư Tình vươn tay mở cửa, không khóa, cô lấy chìa khóa ra định mở cửa căn hộ nhưng phát hiện nó đã bị khóa trái.

Cái túi rác màu đen ở góc tường vẫn còn đó, như thể bị ai đó đá mạnh vào, ngay cả lon bia bên trong cùng cũng lăn ra ngoài, hơn nữa cửa không mở được nên Dụ Tư Tình ngay lập tức nghĩ rằng Đường Na đã cố ý làm vậy. Đôi mắt cô lạnh hơn một chút, cô đưa tay lên gõ cửa.

Qua khe cửa mơ hồ có thể thấy ánh đèn mờ ảo, không biết bên trong có người hay không.

Dụ Tư Tình tiếp tục gõ cửa, khiến các khớp ngón tay cô đỏ bừng nhưng cô không dừng lại.

Từ khi còn nhỏ cô đã gặp vô số cảnh xấu hổ trong cuộc đời mà cô không thể nhớ được, sau này khi lớn hơn cô bắt đầu học cách che đậy bằng một nụ cười thân thiện tự nhiên, không lộ biểu cảm mà xoay chuyển cục diện.

Trong đêm mưa lạnh giá, căn hộ đổ nát và bẩn thỉu, cửa bị khóa chặt, cô không thể vào được, cùng với một người đàn ông bên cạnh.

Dụ Tư Tình bị nhìn thấy hết thảy, đêm nay lại lần nữa cảm thấy xấu hổ. Khi cô muốn gõ cửa một lần nữa, cô đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nghiêng đầu sang, khuôn mặt Hạ Vân Tiệm dưới ánh sáng màu vàng vô cùng nổi bật, anh chăm chú nhìn cô: "Trở về cùng tôi đi."

Anh giữ lại ba phần thể diện cho cô, cũng không hỏi một lời tại sao lại bị nhốt ngoài căn hộ, nhưng vào đêm lạnh giá này, lòng bàn tay anh siết chặt lấy đầu ngón tay cô, từ từ làm nóng trái tim lạnh lẽo của cô bằng nhiệt độ cơ thể.

Một lần nữa Dụ Tư Tình được đưa về biệt thự ở khu nhà giàu, cô mang theo hai túi đồ dùng hàng ngày rẻ tiền.

Quản gia già trong biệt thự không hề kinh ngạc khi nhìn thấy cô, trên mặt nở nụ cười ấm áp, chủ động cất túi đồ vào bếp cho cô, còn hỏi Hạ Vân Tiệm: "Cậu có muốn chuẩn bị bữa tối cho cô Dụ Tư Tình không?"

Anh không nhanh không chậm xắn tay áo lên, lộ ra bắp tay rõ ràng, giọng điệu ôn hoà nói: "Ông cứ đi nghỉ ngơi đi."

Lão quản gia rất biết ý trở về phòng, trong khi Dụ Tư Tình đang ngồi trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía nhà bếp và bận rộn, cô do dự vài giây rồi mới chậm rãi đến gần.

Hạ Vân Tiệm lấy nguyên liệu tươi trong tủ lạnh ra, buổi tối anh cũng không làm gì phức tạp, anh nấu một bát mì gà xé đơn giản cho cô.

Nửa giờ sau.

Dụ Tư Tình nếm thử miếng đầu tiên, nghe thấy người đàn ông bên cạnh cô hỏi: "Ăn ngon không?"

Cô cầm trong tay đôi đũa bạc, nhìn anh: "Muốn tôi nói thật sao?"

Hạ Vân Tiệm cười: "Nói thật."

Dụ Tư Tình rũ mắt xuống, một lần nữa nhìn xuống bát mỳ tinh xảo mà tươi ngon nói: "Dường như kỹ năng nấu nướng của anh đã có hơn mười năm kinh nghiệm."

Cô không có ý quá tâng bốc, cô cố ý dùng ngữ khí bình thản mà nhận xét.

Hạ Vân Tiệm lại cười: "Trong nhà tôi có một người em trai, từ nhỏ nó đã tham ăn, khi được nuôi ở nhà trưởng bối, cái gì nó cũng đều muốn ăn đồ ngon, ngày thường nó thèm lắm, mỗi lần thấy tôi đến thăm nó đều muốn tôi nấu cho ăn."

Đây là lần đầu tiên Dụ Tư Tình nghe anh nói về chuyện gia đình, cô bị thu hút vào, tâm trạng chán nản vì bị nhốt tối nay cũng dịu đi rất nhiều, khóe môi cong lên: "Xem ra là em trai anh đã giúp anh rèn luyện ra được tay nghề như thế này."

Hạ Vân Tiệm bắt đầu thay đổi sau khi cha mẹ qua đời do tai nạn ngoài ý muốn, từ một chàng trai quý tộc tôn quý dần dần trở trở thành kỹ năng gì cũng đều biết một vài phần. Khi còn là một thiếu niên, anh thường lo lắng về việc liệu em trai được nuôi dưỡng bên ngoài của mình có bị người ta cố ý bỏ đói hay không, mỗi tuần nhất định phải đến thăm tận mắt một lần.

Kết quả là tên tiểu tử kia, một bên học theo người lớn cách ngồi thiền, tuy còn nhỏ, nhưng tính tình rất điềm đạm, rất lâu cũng không cử động, đi đến gần, một bên lại nghe thấy miệng nó luôn niệm: "Tôi muốn ăn thịt gà, tôi muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn cá ... "

Hạ Vân Tiệm bế em trai lên từ đệm hương bồ, cậu thiếu niên giọng nói hơi khàn khàn, mang theo chút dạy dỗ nói: "Tiểu tử ngốc này, nói muốn ăn thịt trước mặt Phật tổ là đại bất kính đó!"

Tiểu gia hỏa trong ngực không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, trên cái cổ tinh tế đeo một chuỗi hạt Phật trân châu màu xanh. Người lớn dùng nó quấn quanh cổ tay, còn cậu thì quá nhỏ, chỉ có thể đeo ở trước ngực, cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo anh nói: "Anh, bữa trưa tộc trưởng lại cho em ăn rau... Em muốn uống canh gà."

"Còn không phải là do em béo quá hay sao, nếu cứ béo lên như vậy thì cả đời này em sẽ không bao giờ lấy được vợ đâu!"

"Sẽ không đâu anh, tộc trưởng nói em giống anh, nhất định sẽ lấy được một cô vợ xinh đẹp nhất thiên hạ..."

...

Đây cũng là lần đầu tiên Dụ Tư Tình nghe thấy tên của Hạ Tuy Trầm từ miệng của anh ấy, cũng biết được ở Hạ gia anh có một người em trai giống anh đến bảy phần. Có lẽ là nhắc tới chuyện cũ nên quan hệ giữa hai người cũng được kéo gần hơn.

Dụ Tư Tình đột nhiên cảm thấy rằng một người đàn ông như Hạ Vân Tiệm không hề xa xôi nằm ngoài tầm với.

Ăn xong bát mì gà xé này, đêm đã khuya, cô trì độn mà phản ứng lại, chính mình phải đối mặt với tình huống vô cùng xấu hổ. Bởi vì lão quản gia đã về phòng trước, dường như đã quên thu xếp phòng ngủ cho cô.

Dụ Tư Tình đem bát đũa đi vào phòng bếp rửa sạch, cố ý kéo dài thời gian, mãi đến nửa giờ sau, cô lau tay, bước ra ngoài.

Hạ Vân Tiệm giúp cô lấy dầu gội và sữa tắm có mùi quýt trong túi hàng, nhìn nghiêng sang rồi nói với giọng rất tự nhiên: "Tôi giúp em mang lên lầu, đi ngủ sớm một chút."

Dụ Tư Tình đứng đó, đem câu này tách ra, suy nghĩ cẩn thận từng chữ, sợ rằng nó không đúng với ý của cô nghĩ.

Lại nửa giờ nữa trôi qua.

Căn biệt thự to lớn và sang trọng không có tiếng động, Dụ Tư Tình cuối cùng cũng bước lên lầu. Lúc trước cô đã từng ở lại qua đêm và biết phòng ngủ chính ở đâu rồi, mà mọi phòng trong hành lang đều đóng cửa, trừ phòng ở cuối bên trái, nó vẫn đang còn sáng đèn.

Dụ Tư Tình lặng lẽ bước vào phòng ngủ chính cửa đang mở toang, cửa sổ đóng chặt, không gian có mùi huân hương thoang thoảng, rất dễ chịu, cô không thể không nhìn về phía chiếc giường đôi, nơi Hạ Vân Tiệm đang nằm, anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen, quay sang một bên, vì vậy cô không thể biết được là anh đã ngủ hay chưa.

Dụ Tư Tình đi vào phòng tắm bên cạnh, quả nhiên cô thấy những chai sữa tắm và dầu gội hương quýt được đặt trên bồn rửa mặt.

Không hiểu sao trái tim đang căng thẳng của cô bỗng chốc được giải tỏa, cảm giác này rất phức tạp, nó giống như vận mệnh an bài, lại giống như một người sắp chết đuối cuối cùng cũng vớ được một cọng rơm cứu sống.

Đứng trong phòng tắm sáng ngời, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cuối cùng cô chọn cách chui đầu vào lưới, rơi vào bẫy của anh.

*

Dụ Tư Tình tắm rửa sạch sẽ, sử dụng dầu gội và sữa tắm hương quýt mua ở siêu thị, mùi thơm rẻ tiền không che được mùi hương nữ tính của cô.

Trong phòng tắm không có đồ ngủ để mặc, cô bước ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, ngón chân đặt trên tấm thảm dày, cũng không có một tiếng động nào.

Trong bóng tối, cô mò mẫm về phía giường và lặng lẽ nằm xuống.

Nhịp tim đập liên hồi hoàn toàn cùng nhịp với chiếc đồng hồ đang treo trên tường.

Có thể chỉ mới qua vài giây, cũng có thể vài phút, hoặc lâu hơn.

Dụ Tư Tình nằm thẳng cho đến khi người đàn ông bên cạnh cô nghiêng người qua, mang theo độ ấm, bờ vai trắng như tuyết của cô hạ xuống, không thể bỏ qua sức nặng vì người bên cạnh, sau đó, anh cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên thái dương của cô: "...Đợi lát nữa hãy ngủ."

Dụ Tư Tình nhỏ giọng đồng ý, dần dần, cô áp trán vào cổ người đàn ông, không nói gì.

Bắt đầu từ tối nay, cả hai đã hoàn toàn phá vỡ mọi gông cùm trong mối quan hệ của họ.

Dụ Tư Tình không quay trở lại căn hộ nhỏ cũ nát loạn lạc kia nữa, ngày hôm sau, Hạ Vân Tiệm phái tài xế riêng đi lấy hành lí cho cô. Đồ vật không có nhiều lắm, nó thực sự ít đến đáng thương.

Đường Na cũng gọi đến ngay sau đó, tức giận nhục mạ cô: "Dụ Tư Tình ... cô đã bám vào người giàu có nào đúng không? Tôi mới khóa cửa nhốt cô một lần, cô liền tìm người đập phá căn hộ, cô thật có bản lĩnh, có bản lĩnh quá đấy! "

Dụ Tư Tình không biết nội tình bên trong, qua lời nói của Đường Na cô mới biết được.

Hóa ra tối qua Hạ Vân Tiệm đã phân phó cho thư ký mua căn hộ nơi cô ở với giá cao, sai người đến đập cửa, đuổi Đường Na và tên bạn trai tóc vàng của cô ta ra khỏi nhà.

Sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, không đợi Đường Na tiếp tục chửi mắng cô liền cúp điện thoại.

Việc đã xảy ra ở chung cư từ đầu đến cuối Hạ Vân Tiệm không đề cập một lời nào, sau khi cô ở lại đây, anh sẽ trở về biệt thự mỗi đêm, hai người chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện nhưng cả hai đều ngầm đồng ý với mối quan hệ này.

Đối với Dụ Tư Tình, thời gian và năng lượng của cô đều dành cho việc học, đương nhiên cô cũng không có thời gian rảnh để lo lắng về mối quan hệ của mình với Hạ Vân Tiệm. Nói cách khác, giữa hai người ban đầu không hề nói đến chuyện tình cảm.

Cô đã bỏ một vài công việc làm thêm, không còn phải lo lắng về tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt của tháng tới.

Hạ Vân Tiệm có đưa cho cô một tấm thẻ không giới hạn, vào buổi sáng sớm một ngày nọ, khi Dụ Tư Tình đang mơ màng ngủ, thấy người đàn ông bên cạnh đứng dậy, đại khái khi đó cô vẫn chưa thanh tỉnh hẳn, cô vươn tay ôm lấy eo của người đàn ông, giọng điệu mang theo chút làm nũng: "Vân Tiệm... ngủ với em thêm một lát."

Chờ đến khi cô tỉnh ngủ dậy, cô ngạc nhiên khi thấy Hạ Vân Tiệm đang nằm bên cạnh, những ngón tay thon dài đang vờn nghịch mái tóc của cô.

Giống như chơi búp bê, anh còn tết tóc cho cô những bím tóc rất đẹp.

Dụ Tư Tình có chút không hiểu lắm, thường ngày hai người bọn họ thân mật đều là tắt đèn trong bóng tối, hôm sau tỉnh lại, anh rất săn sóc không muốn để hai người xấu hổ, anh sẽ mặc quần áo chỉnh tề rồi rời phòng ngủ chính trước, đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại hai người đối mặt với nhau như vậy.

Cô nhanh chóng phát hiện ra Hạ Vân Tiệm đang không mặc gì cả, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nhân ngư gợi cảm dưới lớp chăn bông.

"Chiều nay em có lớp không?"

"Không có lớp ... nhưng em sẽ phụ đạo cho các bạn cùng lớp."

Đầu óc Dụ Tư Tình hoàn toàn trống rỗng, cô trả lời tất cả mọi thứ được hỏi, đôi mi run rẩy của cô lộ ra một dấu vết căng thẳng.

Hạ Vân Tiệm biết cô là kiểu người không có lợi thì không dậy sớm, môi mỏng cười nhẹ: "Phụ đạo cho bạn học?"

"Ừm ..." Dụ Tư Tình thành thật thú nhận với anh rằng cô có phụ đạo thu phí, hơn nữa số tiền không hề nhỏ, đủ để cô tiết kiệm tiền mua quần áo cho một quý.

Hạ Vân Tiệm không nói gì, buông cô ra, rời khỏi giường đi rửa mặt, chờ khi Dụ Tư Tình sửa soạn xong, cô mặc một chiếc váy dài đi ra, trong phòng ngủ chính đã không còn bóng dáng của người đàn ông nữa, cô đi tới bàn trang điểm, trên đó để một tấm thẻ không giới hạn.

Gần như chỉ nhìn thoáng qua, Dụ Tư Tình lập tức hiểu được ý của người đàn ông.

Cô sẽ không vì lòng tự trọng từ trong xương cốt mà không nhận tấm thẻ này, đã lãng phí thời gian dạy kèm các bạn cùng lớp để kiếm tiền sinh hoạt, còn đắc tội với Hạ Vân Tiệm.

Có lẽ tính cách cô là như vậy, ngoan ngoãn dịu dàng lại không làm, chỉ thèm muốn một nơi để sống an ổn.

Hạ Vân Tiệm dường như rất hài lòng với cô, hai người đã ở bên nhau như vậy hơn nửa năm trước khi mối quan hệ cân bằng của họ bị phá vỡ.

**

Vào đầu mùa đông, Dụ Tư Tình không thích đến thư viện học bài, sau giờ học cô trở về biệt thự, cô thích ở trong phòng làm việc của Hạ Vân Tiệm, nơi có cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rộng rãi, vào thời gian rảnh rỗi, cô có thể nhìn ra khu nhà giàu có bên ngoài, pha một tách trà từ từ nhâm nhi thưởng thức.

Dụ Tư Tình vừa mới vào cửa, hôm nay lão quản gia cũng không có chào hỏi nồng nhiệt, trong phòng khách cũng yên lặng.

Ngay khi nụ cười trên khuôn mặt của cô vừa nâng lên, cô nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên ghế sô pha, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay lại ...

Đó là một khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp, rất xa lạ, cô chưa từng thấy qua.

Lão quản gia lúc này mới xuất hiện, nhìn thấy Dụ Tư Tình đã quay trở lại liền giới thiệu: "Cô Dụ... Đây là Đàm Loan tiểu thư, con gái út của thuyền vương châu Âu..."

Chưa kịp dứt lời, Đàm Loan đã đặt chiếc tách trà trên tay xuống, đó là chiếc tách dành riêng cho Dụ Tư Tình, có một đôi tai thỏ trên đó.

Đôi mi dài của cô ta khẽ nâng lên, cô ta cẩn thận nhìn lướt qua toàn bộ cơ thể Dụ Tư Tình, như đang xem thứ gì đó để giải trí, khi hỏi chuyện, cô ta luôn nói với lão quản gia: "Người phụ nữ này là bạn gái mới của anh Vân Tiệm sao?"

Đàm Loan sử dụng tiếng Pháp vừa vặn trong tầm hiểu biết của Dụ Tư Tình, cô nghe hiểu rõ từng chữ.

Lão quản gia cũng giao tiếp với Đoàn Loan bằng một ngôn ngữ khác, đại khái có ý là đúng như vậy.

Đôi môi đỏ mọng của Đàm Loan cong lên thành một đường vòng cung châm biếm, với xuất thân giàu có, cô ta vô cùng tự tin, không để Dụ Tư Tình vào mắt, cô ta thậm chí còn cho rằng Dụ Tư Tình không xứng làm tình địch: "Sau khi Hạ Vân Tiệm chia tay với tôi, phẩm vị thực sự càng ngày càng kém. Bây giờ ... một người phụ nữ như nước trong vắt này cũng có thể chơi nửa năm không biết mệt sao? "

Lão quản gia không bình luận về tình cảm cá nhân của Hạ Vân Tiệm, dù là tình cũ hay tình mới, ông ta đều không thể trêu vào.

...

Trước khi Hạ Vân Tiệm về biệt thự, Đàm Loan công khai bước vào, cô ta mang theo hai vệ sĩ, ai cũng không ngăn được, cô ta sai người dọn mấy vali hành lý trong phòng ngủ chính, ném hết quần áo rẻ tiền của Dụ Tư Tình ra ngoài.

Trong suốt quá trình, Dụ Tư Tình lặng lẽ quan sát như một người ngoài cuộc.

Tục ngữ nói hiền như Bồ Tát thì cũng có ba phần tức giận, khi lão quản gia nhận thấy khuôn mặt Dụ Tư Tình không hề lộ ra một chút tức giận, ông ta biết rằng trong trận chiến này, Đàm Loan có vẻ chiếm thế thượng phong, nhưng trong thực tế, cô ta sẽ thua thảm bại.

Chẳng qua Đàm Loan dựa vào gia thế hống hách của mình, lại quen với Hạ Vân Tiệm ba năm nên đã đánh giá thấp cô sinh viên nghèo từ cô nhi viện này.

Sau khi lật tung phòng ngủ chính, Đàm Loan dẫm lên trên chiếc giày cao gót mũi nhọn đứng trước mặt Dụ Tư Tình, hơi cúi đầu, ở bên tai cô nói: "Lấy tùy tiện một món trang sức trên người tôi còn có giá trị hơn toàn bộ tài sản của cô ...Nếu cô mà thức thời thì cút ra khỏi biệt thự này ngay lập tức cho tôi, đừng có tự rước lấy nhục."

Đôi mắt bình tĩnh của Dụ Tư Tình nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo của cô ta, cô nhếch môi nói: "Nếu không thì sao?"

Đàm Loan chế giễu nhìn Dụ Tư Tình ra vẻ thanh cao, trong mắt chợt lóe lên một tia hận ý, cô ta trực tiếp mạnh mẽ giơ tay tát cô một cái: "Cái tát này là để cho cô thức tỉnh...Hạ Vân Tiệm rốt cuộc là người đàn ông của ai."

Dụ Tư Tình vẫn đứng im tại chỗ, cằm bị móng tay của Đoàn Loan cào ra hai vết máu, thậm chí còn không có lấy một tia cảm xúc, đôi mắt đen láy đảo qua người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm này, lại nhìn đến một bóng dáng quen thuộc đang ở trước cửa biệt thự.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-118)