Vay nóng Tinvay

Truyện:Mê Đắm - Chương 066

Mê Đắm
Trọn bộ 118 chương
Chương 066
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Shopee


Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, gió lạnh buốt thấu xương, tuy không còn cảm nhận được cái lạnh nhưng cơ thể với tay chân đều mất đi nhiệt độ bình thường. Đầu óc Ô Thùy Khê choáng váng lên xe với Hạ Vân Tiệm quay về biệt thự khác, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, người ngoài thoạt nhìn qua trông rất tội nghiệp.

Cô ta bước vào nhà bắt đầu run rẩy khóc, cố chấp dùng ngón tay nắm lấy góc áo của người đàn ông: "Vân Tiệm.... Không phải chính miệng anh thừa nhận là anh thích em sao? Để em ở lại nhà họ Hạ được không, em sẽ không kết thân cùng cô của anh nữa, cũng không cần danh phận."

Cơ thể Hạ Vân Tiệm chịu không nổi trời giá rét, ngay cả mu bàn tay gầy guộc cũng tái nhợt đi, anh cầm lấy trà nóng từ quản gia, ngồi thẳng người trước ghế sa lông mềm mại, lẳng lặng nhìn người phụ nữ quỳ gối khóc trước mặt.

Ô Thùy Khê hận thấu xương tất cả mọi người trong Hạ gia, nhưng vì tình yêu, cô ta lại không nỡ hận người đàn ông bạc tình này.

Cô ta không muốn trở thành quá khứ của Hạ Vân Tiệm, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh mà rơm rớm nước mắt: "Em không muốn gì cả, chỉ muốn ở bên anh cả đời..."

"Thùy Khê, một đời dài hơn em nghĩ." Hạ Vân Tiệm đặt tách trà xuống, lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta, hành động hoàn toàn giống ngày thường, nhưng mỗi lời nói ra đều như muốn đâm vào trái tim cô ta: "Tôi thích vẻ ngoài này của em, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, em đã tin nhầm người, cũng đã yêu sai người."

Cô ta ở Hạ gia ỷ được Hạ Ngữ Liễu chống lưng, ảo tưởng rằng mình có thể được bà ta giúp đỡ trở thành bà chủ nhà họ Hạ.

Hạ Vân Tiệm sao có thể để tai mắt của cô mình nằm chung chăn gối với mình được.

Chỉ là Ô Thùy Khê không thể nào nghĩ tới chuyện này, miệng cô ta bật ra tiếng khóc nức nở: "Em sẽ không nghe lời cô của anh nữa, sẽ không đối đầu làm khó Dụ Tư Tình nữa .... Vân Tiệm, đừng đuổi em đi mà."

"Đừng khóc, em khóc như vậy, tôi không đành lòng."

Hạ Vân Tiệm từ đầu đến cuối vẫn rất kiên nhẫn lau nước mắt cho cô ta, trong đôi mắt quyến rũ kia hàm chứa nước mắt như lớp sương, có vẻ rất đáng thương. Mà Ô Thùy Khê còn quá trẻ tuổi, chỉ biết trông cậy vào lớp bề ngoài này mà không biết mình rốt cuộc đã thua ở đâu.

Càng không để cô ta khóc, cô ta càng không kìm được nỗi uất ức trong lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Ô Thùy Khê duỗi tay ôm chặt Hạ Vân Tiệm khóc thút thí, khuôn mặt vừa vặn áp vào cổ anh, nhiệt độ khiến cô run lên, nhất quyết không chịu buông ra: "Anh thích em.... Anh thừa nhận đi, anh thích em mà."

Chỉ khi tiếp xúc qua với Hạ Vân Tiệm mới có thể nhận ra anh ta vừa dịu dàng lại vừa như một con rắn độc chết người, lợi dụng giá trị của người khác nhưng vẫn dệt nên giấc mơ ngọt ngào cho họ. Anh không phá nát chấp niệm kia của Ô Thùy Khê, luồn đầu ngón tay vào giữa mái tóc đen nhánh của cô ta, nhẹ nhàng giúp cô ta vuốt tóc: "Tôi đã mua cho em một số bất động sản ở New York. Nếu em muốn tiếp tục học tập hay làm việc, sẽ có thư ký giúp em, sau này rời đi rồi thì đừng quay về Tứ Thành nữa."

"Vân Tiệm..."

Nước mắt Ô Thùy Khê nhòe đi, không nhìn rõ người đàn ông trước mắt này, cô ta không ngừng lắc đầu, ngón tay thậm chí còn giật từng cúc áo của anh: "Anh đừng như vậy mà, cầu xin anh..."

Lúc này, tiếng bước chân và tiếng khóc của cô ta cùng vang lên, người đứng ở bên ngoài chính là thư ký Đồng: "Hạ Tổng, cô Dụ đã tới."

Anh ta cố tình làm vậy, Ô Thùy Khê quay đầu lại, hung hăng liếc mắt nhìn thư kí Đồng một cái.

Thư ký Đồng và Ô Thùy Khê từ trước đến nay không có xích mích, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai, ngoài mặt lại lộ ra vẻ thờ ơ như mình hành xử công bằng, giọng nói của anh ta vang lên rõ ràng:""Hành lí của cô Dụ sẽ được chuyển đến phòng ngủ chính đúng không ạ?"

"Ừ."

Đúng là chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc.

Ô Thùy Khê vừa mới bị đuổi đi, Dụ Tư Tình đã quang minh chính đại ngay lập tức dọn vào Hạ gia.

Thư ký Đồng thích nhất là nhìn thấy loại kết cục này, còn cố ý dẫn Dụ Tư Tình đang ở bên ngoài vào, anh ta bị ánh mắt của Ô Thùy Khê quét đến, cô ta căm hận trong lòng, đột nhiên giơ tay ôm chặt lấy cổ Hạ Vân Tiệm, mang theo nước mắt mà tiến đến hôn người đàn ông trong vòng tay.

Trong phút chốc, căn phòng im lặng đến mức không thể nghe cả tiếng hô hấp.

Khuôn mặt Dụ Tư Tình vô cảm đứng cạnh cửa, gió lạnh thổi bay mái tóc đen nhánh rối tung của cô, tầm mắt bị chặn một chút, nhưng có thể thấy rõ ràng cảnh Hạ Vân Tiệm đang hôn Ô Thùy Khê. Ngoài dự kiến, cô không xoay người lại mà bỏ đi, chỉ yên lặng quan sát.

Cho đến khi Hạ Vân Tiệm đem Ô Thùy Khê đẩy ra, đôi mắt cười ấm áp không có cảm xúc, anh bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Thùy Khê, đùa như thế không vui."

Giờ phút này, Ô Thùy Khê mới nhận ra, anh ta không hề thích mình dù chỉ một chút.

Môi cô ta run lên dữ dội, nước mắt khó kìm lại.

Đến nay, Hạ Ngữ Liễu đã bị quản thúc ở Hạ gia, không còn ai nâng đỡ cô ta nữa, Ô Thùy Khê cười đỏ khóe mắt, đỡ đầu gối đứng lên, không nói một lời mà đi ra ngoài.

Khi đi qua cửa, bước chân cô ta dừng lại một lúc.

Ô Thùy Khê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của Dụ Tư Tình, trong mắt cô ta có sự oán hận xen lẫn một chút căm ghét, giọng nói nhỏ đến mức như thì thầm vào tai: "Cô vĩnh viễn không thể nào danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Hạ, anh ấy đối xử dịu dàng với tôi là vì người anh ấy thích chính là tôi, mặc dù chúng tôi có chia xa, nhưng anh ấy vẫn sẽ không quên bảo vệ tôi suốt quãng đời còn lại, mà cô, chỉ là công cụ phát dục của Hạ Vân Tiệm mà thôi..."

Giây tiếp theo.

Dụ Tư Tình dương tay tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh, năm dấu tay mảnh khảnh in trên khuôn mặt của Ô Thùy Khê sớm trở nên đỏ bừng và sưng tấy.

Khóe môi cô khẽ cong lên, tiến lên một bước, tư thế không hề lộ ra chút sợ hãi: "Ôn nhu với cô? Vậy cô còn không phải bị tôi đánh một bạt tai hay sao. Ô Thùy Khê... Nước trong nhà họ Hạ này quá sâu, thả cô đi là để cứu cô một mạng. Tuổi còn trẻ, đừng có không biết tiếc mạng mình như vậy."

Ô Thùy Khê tức giận đến mức toàn thân phát run, từ đầu đến cuối người đàn ông ngồi trên ghế uống trà nóng không hề có ý chen ngang giữa hai người họ.

Cô ta mất đi người đàn ông, nhưng không muốn thua ngay lúc này, ngẩng khuôn mặt sưng đỏ lên, quay lại lạnh lùng mỉa mai: "Dụ Tư Tình, tôi sẽ chờ tới ngày cô bị đuổi ra khỏi ngôi nhà này!"

Dụ Tư Tình đứng lặng người, nhìn Ô Thùy Khê xoay người rời đi, qua màn tuyết đọng trông vô cùng chật vật.

Mà cô vòng đi vòng lại, vẫn một lần nữa bước chân vào Hạ gia.

Bên trong và bên ngoài biệt thự là hai nhiệt độ hoàn toàn khác nhau. Dụ Tư Tình vừa bước vào, chưa kịp đứng vững, Hạ Vân Tiệm đã nắm lấy tay cô. Xương cổ tay trắng như tuyết cực kỳ mỏng, có thể nắm được bằng hai ngón tay, anh đối với người phụ nữ nhạt nhẽo này lại có ham muốn chiếm hữu, khác với việc thích thú nhìn ngắm làn da quyến rũ của Ô Thùy Khê.

Chỉ nhìn thôi đã có thể cương cứng đến mức phát đau, dù sao thì bây giờ, trước khi chết anh cũng sẽ tàn nhẫn chiếm lấy cô.

"Phạn Phạn tối qua vẫn luôn dính lấy tôi tìm mẹ cho nó, tôi đã dặn thư kí mang đứa nhỏ đến, cơm tối nay cô muốn ăn món gì?"

"Tôi không kén ăn."

~

Bên nhà tổ của Hạ gia.

"Vậy là... Anh trai anh dùng Phạn Phạn uy hiếp Dụ Tư Tình, sau khi bà cô của anh bị quản thúc, anh ta đã công khai đưa người vào cửa."

Mấy miếng cà rốt trong bát bị Cố Thanh Sương gắp ra, sự chú ý đều dồn vào chuyện của Hạ gia, cô muốn biết sự tình tiếp theo, vì vậy nhìn Hạ Tuy Trầm, thúc giục hỏi anh: "Hạ Vân Tiệm thật sự có khả năng không thể khôi phục ký ức được sao?"

Hạ Tuy Trầm gắp một miếng cà rốt khác đặt vào bát của cô, trầm giọng nói: "Không được kén ăn."

Nếu cô không ăn, anh sẽ không kể.

Cố Thanh Sương không còn cách nào khác ngoài cắn một miếng, mắt ra hiệu cho anh tiếp tục.

Hạ Tuy Trầm không nhanh không chậm nói: "Tùy duyên thôi."

"Vậy rốt cuộc Hạ Vân Tiệm có thích Ô Thùy Khê hay không?"

"Ô Thùy Khê là người được cô anh chọn dựa trên sở thích của anh cả, Dụ Tư Tình là người mà anh ấy bị ám ảnh không buông bỏ được...." Hạ Tuy Trầm nói tới đây rồi thôi, kết quả như thế nào, ai đi ai ở đều đã rõ ràng.

Cố Thanh Sương chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi nói: "Tình yêu là thứ khó kiểm soát nhất, cho dù anh trai anh quên mất lúc trước đã yêu Dụ Tư Tình nhiều thế nào, đưa cả đời mình trao cho cô ấy ra sao, nhưng cảm xúc bản năng trong lòng anh ấy không thể lừa người được, lấy nhiều cái cớ làm gì, tất cả cũng chỉ là yêu thôi."

Cô không đánh giá Hạ Vân Tiệm là người như thế nào, chỉ nghĩ rằng tốt hơn là sau này anh ấy không phải hối hận.

Mà Hạ Tuy Trầm gác đũa xuống, nắm lấy tay cô, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, "Cách theo đuổi của mỗi người không giống nhau... Giống như anh suốt một đời, chỉ muốn duy nhất một người."

Nói chuyện của người khác vậy mà cũng không quên bày tỏ với cô rằng sẽ không phụ bạc tình cảm của cô.

Cố Thanh Sương đáy lòng sớm đã tỏ, ngoài mặt lại cố ý không nói gì.

Ăn non nửa chén cơm, vì muốn giảm béo đóng phim nên cô không ăn nữa, một tay ôm má nhìn Hạ Tuy Trầm động tác ưu nhã ăn cơm. Chờ đến khi anh chú ý quay sang nhìn cô, lại giả vờ giận dỗi quay mặt đi.

Sau bữa tối, Hạ Tuy Trầm đến phòng làm việc trước để gặp một vài người trong gia tộc.

Thân là tộc trưởng không thể nói là nhàn nhã, khi bận rộn, Cố Thanh Sương chỉ có thể một mình lang thang quanh nhà tổ, thỉnh thoảng lại dọn một chiếc ghế mềm đến trước sân ngắm tuyết, bên cạnh sẽ có một quản gia chuyên môn, người sẽ phục vụ trà nóng và món tráng miệng cho cô.

Cố Thanh Sương không quen nghe mọi người gọi cô là cô chủ, đôi khi quên luôn việc đáp lời.

Cũng may là không ai dám nói lời nào với cô, bọn họ đều cung kính nghe lời.

Buổi tối, Cố Thanh Sương dành thời gian gọi điện thoại với Cố Văn Hàn, năm mới đã đến gần, năm nay cô vẫn như cũ không trở về nhà họ Cố, nhưng lần đầu tiên cô phá lệ nói Tết Âm Lịch sẽ về một chuyến.

Cố Văn Hàn dạo gần đây luôn bị Dịch Tiểu Dung quấn lấy làm phiền, bây giờ ông ấy như có chuyện gì trong lòng, thái độ không được tốt lắm: "Tết Âm Lịch về cũng đúng, bà nội con tuổi cũng lớn rồi, vẫn luôn nhớ về con cháu."

Cố Thanh Sương nhẹ nhàng ừm một tiếng, lại nói: "Tôi sẽ mang theo một người nữa về Cố gia."

Cố Văn Hàn bỗng nhiên trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Thẩm Tinh Độ?"

"Không phải."

"Không phải nó thì tốt."

"..."

"Không phải con của Thẩm Dục, vậy chắc không phải là lão chó già Thẩm Dục kia chứ?"

"... Cố Văn Hàn, ông bị bệnh à?"

"Cố Nhi à, bố sợ con nhầm đường lạc lối... bị ông ta lừa."

Cố Thanh Sương phớt lờ suy nghĩ của ông ta, trực tiếp cúp điện thoại, thấy sắc trời đã tối muộn, cô đứng dậy khỏi ghế quay về phòng.

Đêm đó.

Cô ngủ vùi trong vòng tay của Hạ Tuy Trầm, mơ mơ màng màng tỉnh lại giữa chừng, cô cởi cúc áo ngủ của anh, muốn đem bàn tay sờ trước ngực anh, cảm giác được nhịp tim ổn định của đối phương mới thấy yên tâm.

"Muốn uống nước sao?"

Hạ Tuy Trầm bị cô lăn qua lộn lại nên tỉnh, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô, cảm nhận độ ấm giữa đôi môi.

Cố Thanh Sương lắc đầu, khi đầu ngón tay chạm vào những múi cơ nổi rõ trên lồng ngực, cô nâng người lên ôm lấy anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Sau Tết... Về Cố gia với em để gặp mấy trưởng bối nhé, hôn lễ thì chờ ngày nào đó rồi làm, giờ chưa phải là lúc tốt."

Mấy ngày nay cô đang rối rắm về đám cưới, lúc trước cho rằng Hạ Tuy Trầm nghèo túng nên đi lãnh chứng về đã rồi tính sau.

Bây giờ anh lại là tộc trưởng của Hạ gia, thân phận cũng khác xưa, sợ các trưởng bối sẽ thúc giục tổ chức hôn lễ.

Trong lòng Cố Thanh Sương đã có tính toán, chủ động đem khuôn mặt kề sát cằm của anh: "Vì sự nghiệp của em, phải để anh chịu ủy khuất trước rồi."

Hạ Tuy Trầm chìm vào trong màn đêm, lặng lẽ hôn cô, cuối cùng dùng chăn bông quấn chặt hai người lại, lòng bàn tay đan chặt vào những ngón tay mảnh khảnh của cô, cuối cùng trên hàng mi cong vút của Cố Thanh Sương có những giọt nước mắt, anh mới rời khỏi môi cô, thì thầm, "Hay là thế này... Em giành được chức Ảnh Hậu thì khen thưởng cho anh một đứa bé nhé."

"Hạ Tuy Trầm, bệnh của anh cũng nặng lắm rồi nhỉ?"

Cố Thanh Sương không muốn lại nhảy vào cạm bẫy dịu dàng của anh, đầu óc cô rất tỉnh táo, mà Hạ Tuy Trầm cũng chỉ đang nói đùa, anh đặt lòng bàn tay lên bụng cô, cười khàn khàn: "Anh không muốn em sinh quá nhiều, một đứa bé của anh và em, chúng ta sống cùng với nhau là đủ rồi, nhưng tốt nhất vẫn là con gái."

Đôi môi đỏ mọng của Cố Thanh Sương như chạm vào khóe miệng anh, mang theo mùi hương nữ tính, xấu xa nói: "A...Nghe nói đàn ông cũng có thể làm giải phẫu triệt sản."

"Em nỡ tàn nhẫn vậy à?"

"Ai bảo anh là kẻ siêu lừa đảo, mười câu nói mà đúng được một câu, em cũng phải cảm động tới đất trời rồi."

Cố Thanh Sương được dạy dỗ nhiều lần, trên giường sẽ không nghe những lời ngon ngọt của anh nữa, nhưng cơ thể lại nghe theo bản năng, rúc vào vòng tay ấm áp của người đàn ông, ghé vào tai anh mà âu yếm làm nũng, lại gọi anh ơi hay sếp à.

Khi tâm trạng tốt, phụ nữ bất cứ đâu đều sẽ không quan tâm, làm nũng với người đàn ông của họ.

Hạ Tuy Trầm xuống giường để lấy đồ tránh thai, khi quay lại, anh nhấc chăn và tiến về phía cô.

Rèm giường màu đỏ được treo thấp, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ mờ ảo. Thỉnh thoảng, một vài tiếng xin tha vọng ra, cùng với lời nói từ yết hầu cố nén của Hạ Tuy Trầm:

"Thanh Sương, tương lai chúng ta nhất định sẽ có một hôn lễ vô cùng hoành tráng, anh yêu em, anh yêu em..."

...

Sau khi trải qua một đêm phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, Cố Thanh Sương đối với việc Hạ Tuy Trầm lừa cô kết hôn đã bước sang một chương mới.

Cô tạm thời dừng mọi hoạt động, không bước ra khỏi nhà tổ Hạ gia, thứ nhất là cô lười ra ngoài giao lưu, thứ hai, mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái, tuyết rơi dày đặc như vậy chắc cũng không kết thúc sớm.

Bộ phim "Bình Nhạc truyện" do cô đóng vai chính đã được đề cử, nhưng cô không được chọn trong danh sách nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Vì thế Lạc Nguyên cố ý gọi điện thoại tới an ủi hết nửa tiếng: "Không sao, em vẫn còn trẻ.... 'Bình nhạc truyện' có thể lọt vào đã quá là ghê gớm rồi, còn phim điện ảnh có 'trang phục lộng lẫy' tiếp theo chắc vẫn có hy vọng."

Cố Thanh Sương nghe tới sắp điếc cả hai tai, nhấn mạnh mình không bị ảnh hưởng gì, nhưng Lạc Nguyên lại không tin: "Anh biết, em bị ám ảnh với giải thưởng."

"..."

Tâm trạng tốt ban đầu của Cố Thanh Sương đã bị mồm mép kia của Lạc Nguyên phá hỏng.

Cúp điện thoại xong, cô đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

Ngoài cửa tuyết trắng, cô đã thấy Hạ Tuy Trầm mặc bộ áo trắng và quần tây đứng trước bàn làm việc bằng gỗ đỏ, rèm treo bên cửa sổ bị cuốn một nửa, ánh sáng phản chiếu trên giấy tờ, khớp xương tay rõ ràng đang cầm bút, trên giấy viết xuôi một hàng chữ.

Nửa tháng nay.

Sau khi Hạ Tuy Trầm tại chức đến giờ, anh đã dành thời gian rảnh rỗi của mình để tìm hiểu gia phả, sửa đổi hàng ngàn điều luật trong gia tộc.

Xem ra vị trí tộc trưởng phù hợp với anh hơn là người cầm quyền Hạ gia.

Đôi khi, Cố Thanh Sương sẽ bất ngờ, phảng phất như thể cô nhìn thấy cậu thiếu niên ẩn dật ở chùa Nam Minh năm đó.

Dù sao Phật tổ cũng đối xử tử tế với anh, không để anh bị xiềng xích đàn áp.

Cuộc sống sau này, sẽ không cần phải ngày nào cũng kiêng kỵ, ngày nào cũng bình yên vô sự.

...

Cố Thanh Sương không vào phòng làm việc quấy rầy anh, thay vào đó đứng trong sân ngắm nhìn những chùm mận đông, sau khi ngắm nhìn hồi lâu, một đôi tay ấm áp phía sau ôm cô vào lòng, sự ấm áp và quen thuộc bên tai: "Anh đang chỉnh sửa gia quy, phát hiện có một quy tắc là vợ của tộc trưởng sẽ nấu bánh trôi nước cho các thành viên trong gia đình ăn vào đêm giao thừa."

Muốn Cố Thanh Sương phục vụ người khác, quả thực còn khó hơn lên trời.

Thế là anh xóa bỏ quy định này, đổi thành tộc trưởng phải nấu một chén bánh trôi hoa quế đoàn viên thơm ngào ngạt cho vợ.

Cố Thanh Sương rúc vào vòng tay anh để tránh gió lạnh, mỉm cười, vươn những ngón tay lạnh lẽo về phía cổ anh.

Giây tiếp theo.

Tấm lưng mảnh khảnh của cô áp vào gốc cây, tuyết rơi dày đặc chấn động, mái tóc dài dày và lông mi của cô đều dính vụn bông tuyết. Cô thở một hơi, mới vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Hạ Tuy Trầm đã áp xuống.

Tuyết lạnh, chỉ có đôi môi của anh là cuồng nhiệt.

Cố Thanh Sương nhắm mắt lại đón ý nói hùa, trong chốc lát tuyết trên cành và lá mận sáp rơi xuống, nhuộm trắng tóc cô và Hạ Tuy Trầm, hai người hôn nhau đủ kiểu, ôm nhau cười, cô phủi tuyết trên cổ áo của anh đi, môi đỏ mọng thì thào nói: "Anh, chúng ta như này có tính là cùng nhau già đi?"

Hạ Tuy Trầm kéo cô vào lòng, quấn thật chặt bằng chiếc áo khoác choàng qua vai, như một báu vật quý hiếm yêu thương che chở không có cách nào thay đổi, cũng như tình yêu của anh dành cho cô.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-118)