Cậu Chủ! Không Muốn Ăn Đòn Thì Nằm Yên 2
← Ch.070 | Ch.072 → |
Huyên Huyên đi lên lầu, đã thấy Lam Mạc leo lên lầu ba. Cô cảm thán, nhà giàu như vậy vẫn nên lắp thang máy. Xây cho cao làm gì? Tới bây giờ leo bộ mệt muốn chết.
Bỗng Nhiên Lam Mạc la lên thất thanh, Té từ bậc cầu thang xuống. Huyên Huyên phản ứng kịp, nhanh chóng bắt lấy hắn.
Bàn tay xinh xắn vòng qua eo Lam Mạc, nâng đùi lên đỡ lưng. Tay kia túm chặt bên ngực rắn chắc của hắn, Huyên Huyên cười sáng lạn lên tiếng:" Cậu chủ, đi đứng nên cẩn thận, Lớn rồi để té giống hài tử rất mất mặt.
Lam Mạc vẫn còn ngẩn ngơ vì mặt mũi hắn, đều áp sát vào bộ ngực cao ngạo căng tròn, tỏ ra mùi hương ngọt ngào mê người. Toàn thân hắn bị Huyên Huyên ôm chặt.
Sắc Mặt Lam Mạc thoáng cái đã đỏ bừng, hai tai đỏ rực lên thập phần đáng yêu. Hắn xấu hổ, còn khắp người như có tia điện chạy dọc khắp thân thể, tim đập gia tốc nhanh chóng.
" Cô.. cô! nữ nhân không biết liêm sĩ này, đều tại cô đi theo tôi.... buông ra:" Lam Mạc tức giận đẩy Huyên Huyên ra.
Hậm Hực đi vào phòng mình, lần đầu tiên có nữ nhân lớn mật, dám ăn đậu hũ của hắn.
Huyên Huyên cũng sinh khí, bây giờ cô rất giống người trông hài tử. Thật sự muốn đánh cho mông tên Lam Mạc kia nở hoa. Thấy hắn vào phòng, Huyên Huyên cũng chậm dãi bước theo sau.
Nghiệm vụ của vệ sĩ phải bảo vệ hắn 24/24. Kể cả học tập lẫn sinh hoạt đều phải ở bên canh bồi hắn. Thay vào đó, cô được trả một số tiền rất lớn.
Huyên Huyên vặn nắm cửa thấy bị khóa. Cô nhếch miệng cười, trực tiếp dùng tay phá khóa đi vào.
May mắn thân thể này rèn luyện qua võ, nên một cái khỏa chẳng là gì. Kể cả đá bay cái cửa này cũng có thể nha.
Lam Mạc đang nằm trên giường, cũng bị dọa cho nhảy dựng người lên. Hắn bất mãn lên tiếng:" Sao cô lại vào được đây?
" Ai cho cô cái quyền vào đây? nhanh cút ra ngoài cho tôi.
" Xin lỗi cậu chủ, Ông Lam phân phó. Từ giờ trở đi tôi sẽ bên cạnh cậu chủ 24/24, bất kể ăn ngủ nghỉ, lẫn việc học tập của cậu chủ.
Rứt lời cô đem vali của mình cất vào tủ, sau đó giả bộ đi xung quanh phòng kiểm tra một chút. Vài phút sau trở lại ghế sofa nằm.
" Cô.. đồ không có tiết tháo này! nhanh cút cho tôi. Ai cho cô ngủ ở phòng tôi?:" Lam Mạc tức giận rống lên, Đầu hung hăng đâm vào gối, tay nắm thành quyền đấm liên hồi xuống đệm.
" Cô đừng để tôi phải đánh con gái:" Lam Mạc thở phì phò nói.
Huyên Huyên:"...." Đập đầu vào gối tự tử là có thật:))!
Lam Mạc thấy Huyên Huyên không để ý tới mình, hắn liền nắm thành quyền hướng Huyên Huyên đánh tới. Nháy mắt đã bị cô túm chặt hai tay, vật ngã xuống đất.
Không biết từ bao giờ, cô cầm sợi dây trói chặt hai tay lẫn hai chân của Lam Mạc. Hắn giật mình la lên.
" Nữ nhân chết tuyệt này nhanh thả tôi ra...."
Huyên Huyên mặc kệ Lam Mạc la hét, cô ném hắn văng lên giường. Sau đó chính mình nhảy lên, ngồi trên bụng nhỏ của Lam Mạc.
" C.... ô... cô muốn làm cái gì? nữ nhân vô liêm sĩ này! tôi sẽ nói cho ba đuổi việc cô." Lam Mạc sợ hãi lên tiếng.
" Cậu chủ! cậu còn khôn mau câm miệng, tôi sẽ ăn sạch cậu! Lúc đấy đừng trách rôi không biết nhẹ nhàng là cái gì!
Huyên Huyên vừa nói, ánh nhìn từ trên xuống dưới Lam Mạc, bỗng nhiên chú chim bé nhỏ bị kích thích mà sưng lên một cục.
" Ai nha ~~ Hóa ra là đã lớn rồi a*** " Huyên Huyên không biết ngượng mà nói thành tiếng.
" Tôi.. tôi đã 16 tuổi! cô mau xuống khỏi người tôi! Tôi hứa không la lên nữa:" Lam Mạc xấu hổ tới tột cùng, cúi đầu khó khăn phun ra từng chữ.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |