← Ch.04 | Ch.06 → |
Làm chuyện gì mà thần bínhw vậy?! Anh hoàn toàn kích thích được lòng hiếu kì của cô, rất muốn đi xem anh làm gì....
"Tiểu Trinh, con muốn đi đâu?" Chân cô vừa bước ra ngoài, tiếng của ông nội lập tức vang lên.
Cô quay đầu, thấy biểu tình của ông nội, nhất thời hiểu được Quan Trí Đàn và ông nội thông đồng, đành ngoan ngoãn quay trở lại.
"Không, con chỉ là muốn... muốn ra ngoài hóng gió thôi." Lý do sứt sẹo như vậy, ngay cả cô cũng không tin được.
Cứ như vậy một thời gian, Quan Trí Đàn và ông nội không biết liên thủ gạt cô cái gì, cho đến đêm trước kì nghỉ xuân, Tiểu Trinh mới biết hai người này đang làm cái gì.
Ngày hôm đó, là sinh nhật của cô....
"Kỉ Tiểu Trinh, đi lấy nước đá đi, anh khát sắp chết rồi." Ngày nghỉ lễ, Quan đại thiếu gia không màng đến bạn bè, thị nướng, KTV, chạy đến nhà cô, lại trốn sau cánh cửa sắt nhà xưởng gõ gõ đập đập.
"A, vâng." Có đôi khi Tiểu Trinh hoài nghi, anh luôn đến nhà cô, thật ra là muốn bắt nạt cô.
Cô vội cầm nước chạy đến đưa cho anh, mở nắp bình."Đây, anh cầm lấy."
Một ý nghĩ muốn trêu đùa nữ sinh này nảy lên trong đầu, trong mắt Quan Trí Đàn lóe lên tinh quang.
"Anh nóng gần chết, tay lại đau nữa." Không chịu nhận nước đá, "Khăn mặt đâu? Chỉ lấy nước không lấy khăn à? Mồ hôi của anh chảy nhiều quá rồi!"
"Được, được, anh chờ một chút." Tiểu Trinh ngây ngốc lại xoay nười, chạy vào lấy khăn.
Quan Trí Đàn lộ ra một nụ cười, chờ xem kịch vui, đi vào nhà xưởng, lấy ra một vật bị trùm kín hình cái bàn, chậm rãi đặt trước cửa.
Lúc Tiểu Trinh cầm khăn mặt và nước đá ra, không hiểu gì nhìn anh kì lạ.
"Gì vậy? Anh làm à? Gần đây lén lút chính là cái này sao?" Cô hỏi, vẻ mặt tò mò.
"Cái quỷ gì mà lén lút, em không biết hình dung từ à? Sao không nói là thần bí?! Thật là, anh vất vả cả tháng qua làm quà sinh nhật cho em, nhận lấy đi."
Cái gì? Quà sinh nhật? Tiểu Trinh còn đang ngây người, kinh ngạc nghe anh nói mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật cô, là cô vừa tròn mười tám tuổi.
Anh giúp cô làm quà sinh nhật? Thật hay giả? Còn chưa tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ, đã thấy Quan Trí Đàn vẻ mặt đắc ý bỏ ra tấm vải đen, một vật quen thuộc hiện ra trước mắt cô...
"Bàn học của em!" Một hình vẽ cô nguệch ngoạc trên vở, chiếc bàn học trong ước mơ của cô, giờ lại xuất hiện thật sự trước mắt cô.
Cô không thể tin tiến lên, cẩn thận chạm vào mặt gỗ cóng loáng, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên có những bản vẽ cô đã vẽ, nhìn xuống dưới mặt bàn, quả nhiên có một mặt gương.
Đồ vật này, cô từng nghĩ không bao giờ có thể thực hiện ý tưởng, nhưng giờ lại trở thành hiện thực.
Đây là anh vì cô mà làm, anh bí mật gạt cô, hoàn thành sau một tháng trời....
Không thể khắc chế cảm xúc kích động trong lòng. Quan Trí Đàn, vì sao lại tốt với cô như vậy?
"Sinh nhật vui vẻ, Kỉ Tiểu Trinh, em cuối cùng cũng mười tám tuổi rồi." Không có sự trào phúng, không có vẻ tùy hứng của một thiếu gia, anh ôn nhu nói với cô.
Anh đã hạ quyết tâm, khi cô tròn mười tám tuổi, sẽ triển khai kế hoạch theo đuổi kịch liệt, hiện giờ cô không còn là cô bé nữa. Không cần phải cãi nhau ầm ĩ để che dấu tình cảm của anh.
"Trưởng thành rồi, không còn là cô bé nữa." Anh nói đầy thâm ý, hai tay đút túi, cười như không cười nhìn cô.
Tiểu Trinh nhận ra ánh mắt khác lạ của anh, không khỏi sợ hãi, trốn tránh không dám nhìn ánh mắt của anh, sợ sẽ bị nhìn ra tình cảm của mình.
Họ lúc đó, không có tương lai, không có khả năng.
"Cám ơn anh..." Vì nhớ sinh nhật em, vì đã hao tâm tư chuẩn bị quà cho em, đối xử với em tốt như vậy. Rất nhiều cảm xúc, cô không nói ra khỏi miệng, chỉ còn ba chữ đơn giản.
"Anh cố gắng vì ngày sinh nhật em mà làm đủ thứ, không phải vì muốn nghe em nói cám ơn, Tiểu Trinh." Tiếng nói anh trầm thấm, đầy kích thích, không hề gọi cả tên cả họ của cô, mà chỉ gọi tên cô một cách thân thiết, như muốn kéo gần khoảng cách của hai người.
"Đó.... Đó.... Em làm đồ ăn cho anh ăn vậy." Tiểu Trinh giả ngu, nhưng kỹ xảo quá kém, mặt đỏ như quả táo, tiết lộ tâm tình của cô."Anh không phải muốn uống nước sao? Cầm lấy này."
Mắt Quan Trí Đàn mị đi.
Lúc trước anh nhớ rõ thời khóa biểu của cô, thời gian làm thêm của cô, còn tự mình đưa đón cô đi học, bắt cô giúp anh lau mồ hôi, giúp anh uống nước, ăn đồ ăn của cô... Anh dùng những hành động thân mật chỉ những người đang yêu nhau mới làm để ám chỉ — anh thích cô! Anh không tin cô không cảm nhận được ý đồ của anh, cô mặc dù hơi ngốc, nhưng không phải là trì độn.
Cô tựa hồ không hề nguyện ý.... Anh không nói gì, nhận lấy bình nước, khóe mắt thoáng nhìn thấy cô thở dài nhẹ nhõm, làm anh phát hỏa.
Uống xong nước trả lại bình cho cô, lúc cô nhận lấy, liền nắm lấy cổ tay cô, trong tiếng thét chói tai của cô, ôm cô vào lòng.
"Quan... Quan Trí Đàn! Anh làm gì vậy?" Mặt đỏ lên, bàn tay nhỏ bé liều mạng ngăn cản, nhưng khi tay động phải thân thể trần của anh, cô xấu hổ đến mức toàn thân chuyển hồng.
"Anh sợ xa quá em không nghe thấy! Tiểu Trinh, đây là lần đầu tiên anh đối xử tốt với một người, nhất là một người con gái, nếu hành động đó vẫn chưa đủ để làm em hiểu ra, anh không ngại sẽ đi xa hơn một chút."
"Gì.... Gì? Quan Trí Đàn, anh đang nói gì, em nghe không hiểu!" Khuôn mặt Tiểu Trinh hồng lên, ánh mắt không biết phải làm thế nào. Cô sợ nhìn mặt anh, mặt anh nhất định rất khó coi, nhưng nếu nhìn thẳng về trước, cũng chỉ thấy vòm ngực anh, người này.... Sao lại thích cởi trần như vậy?
"Một khi đã như vậy, anh chỉ còn cách nói rõ ràng một chút, không có em lại ngu ngốc đến mức nghe không hiểu. Tiểu Trinh, ngày mai anh về Đài Bắc tảo mộ, nghỉ xuân anh không thể ở bên cạnh em, em tốt nhất hãy ngoan ngoãn, không được giúp bất kỳ tên con trai nào khác lau mồ hôi, uống nước, cũng không cho phép làm đồ ăn cho người khác ăn, nghe thấy không?" Giọng nói đầy vẻ ghen tuông.
"Em...." Sao lại giúp người khác làm những việc này chứ? Đều là anh lấy tư thế đại thiếu gia bức em!
Định phản bác, lại cảm thấy mình bị ôm chặt, tiếp theo đó một giây, một cảm giác ấm áp lan tỏa trên môi. Tiểu Trinh mở to mắt, thấy khuôn mặt Quan Trí Đàn như bị phóng đại ngay trước mắt. Anh anh anh anh.... Hôn cô!
"Thở đi, không sao đâu." Anh cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt ngây ra của cô.
Mặt cô hồng hồng thật đáng yêu!
"A..... vâng." Chờ một chút, cô đang nói gì đó?!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |