Âu Dương Lăng Ca
← Ch.096 | Ch.098 → |
Dạ Tinh làm cho bánh bao nhỏ quay đầu lại, tức giận trên mặt bánh bao nhỏ trong nháy mắt biến mất, nhìn nàng nhếch miệng cười không ngừng, tốc độ trở mặt này không phải nhanh như bình thường.
Dạ Tinh nhìn nó một hồi lâu mới há miệng phun ra hai chữ: "Sơ Tuyết..." Giọng nói có chút cứng ngắc, không thể nói là dịu dàng nhưng làm cho người một loại cảm giác tuyết đầu mùa tan ra.
Dạ Tinh không có như những người khác gọi bánh bao nhỏ là tiểu công tử, không phải nàng có ý đồ gì không an phận mà nàng căn bản không tính là thủ hạ của Phong Lăng Hề. Bất quá điểm này ngoại trừ Phong Lăng Hề thì không có ai biết.
Vì vậy chân mày của Khởi Vân càng nhíu chặt hơn, mặc dù hắn vẫn luôn có chút sợ Dạ Tinh nhưng hắn nhất định phải bảo vệ tốt tiểu công tử. Tiểu công tử nhỏ như thế cũng không thể bị người bắt nạt được.
Bánh bao nhỏ lần đầu tiên nghe thấy Dạ Tinh kêu tên của mình thì không khỏi mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt rất chăm chú.
Dạ Tinh mím môi nói: "Không thể ăn miệng người khác, không thể bôi nước miếng lên mặt người khác, không thể xoa mặt của người khác, không thể..." Tiếng nói ngừng nói tựa hồ tạm thời không nghĩ tới còn có điều gì không thể. Cho nên không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
Khởi Vân càng thêm kinh sợ, đây là Dạ Tinh ư? Dạ Tinh vừa nói chuyện à? Lại còn dông dài nói nhiều chữ như vậy!
Không đúng, sao nàng có thể dùng loại khẩu khí kia nói chuyện với tiểu công tử chứ?
Bánh bao nhỏ lại làm vẻ mặt thành thật nghiêng đầu nhìn Dạ Tinh, tựa hồ như đang suy nghĩ nàng. Dạ Tinh cũng nhìn nó, tựa hồ đang chờ nó gật đầu. Sau đó bánh bao nhỏ đưa ra một kết luận: "Tinh tinh... không giống.... đừng xấu..."
Mặc dù nghe bánh bao nhỏ nói mơ hồ không rõ nhưng Dạ Tinh rõ ràng nghe hiểu, cũng biết bánh bao nhỏ nghe hiểu lời nàng, gương mặt cứng ngắc kia rõ ràng nhu hòa một chút.
Dạ Tinh mặc dù là ngoài mặt không hề cảm xúc nhưng bánh bao nhỏ cảm giác được nàng rất vui vẻ. Cho nên nó cũng rất vui vẻ, cười đến thấy răng không thấy mắt, còn nâng mặt Dạ Tinh lên lại bẹp một cái.
Thái Dương của Khởi Vân không ngừng nhảy lên: "Tiểu công tử..."
Bánh bao nhỏ quay đầu trừng mắt hắn một cái: "Xấu xa..." Nói xong ôm chặt Dạ Tinh hơn một chút, rất sợ lại bị người ôm đi.
Nhìn Dạ Tinh hoàn toàn không xem hắn tồn tại lại nhìn một chút bánh bao nhỏ căm thù nhìn hắn. Khởi Vân cảm giác phải hỏi vấn đề nghiêm trọng: 'Tiểu công tử còn chưa tới một tuổi đó! Dạ Tinh đây là muốn làm gì?'
Lúc này Khởi Vân mặc kệ nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy Dạ Tinh không giống người tốt.
Nhìn bánh bao nhỏ tự nhiên xoa mặt Dạ Tinh cười khanh khách, Khởi Vân cảm thấy việc này có phải là nên nói một chút với Vương gia hay không. Vì vậy liền ngơ ngơ ngác ngác đi tìm Nhàn vương điện hạ.
Dạ Tinh sẽ nói cho hắn biết Phong Lăng Hề bây giờ có thể không tiện sao? Tự nhiên là không thể.
Cho nên Khởi Vân bị một số âm thanh không hòa hài làm cho kinh ngạc hoàn hồn. Sau đó kinh ngạc chấn động trừng mắt nhìn về cửa phía trước một lúc, đỏ mặt xoay người chạy.
Thật nên vui mừng vì Nhàn vương điện hạ còn nhớ đóng cửa.
Phong Lăng Hề không phải là không biết bánh bao nhỏ yêu thích Dạ Tinh. Thế nhưng Phong Lăng Hề thật lòng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao bánh bao nhỏ bây giờ còn chưa tới một tuổi, tiểu hài tử ôm người hôn tới hôn lui là chuyện rất bình thường. Mặc dù bánh bao nhỏ yêu thích Dạ Tinh còn hơn yêu thích phụ thân mẫu thân làm cho Nhàn vương điện hạ có chút ghen. Bất quá Dạ Tinh không những sẽ không bắt nạt bánh bao nhỏ còn có thể bảo vệ nó, có chút thời gian nào đó mang bánh bao nhỏ ném cho nàng thật sự là rất tiện.
* * *
Trong lúc Nhàn vương điện hạ và Nhàn vương quân ngọt ngọt ngào ngào thì bánh bao nhỏ cũng thật vui vẻ, Khởi Vân thì trong ngơ ngơ ngác ngác, rốt cục nghênh đón chuyện đại hôn của Bạch Khung và Chớ Huyên.
Vương phủ tuy rằng náo nhiệt, thế nhưng tân khách đều là người Thánh Cung, dù sao Chớ Huyên và Ma Giáo không có quan hệ gì. Vân Tư Vũ cũng không muốn Chớ Huyên và Ma Giáo dính líu quan hệ gì, như vậy đối với hắn không có chỗ nào hay.
Chỉ là vốn chỉ có Thánh Cung đại tụ hội nhưng có một vị khách không mời mà đến, không mời mà tới.
Náo nhiệt như vậy, Nữ hoàng bệ hạ làm sao sẽ bỏ qua chứ? Tự nhiên là chuồn êm xuất cung đến uống rượu mừng rồi.
Đồng thời cũng manh đến một tin tức cho Phong Lăng Hề biết, đó là nước Phượng Thiên chuẩn bị cầu thân với nước Hoàng Vũ.
"Người đã sớm ở trên đường đi tới, có người nói là đệ nhất mỹ nhân của nước Phượng Thiên đó!" Giọng điệu của Hoàng Vũ Hiên có vẻ mất hết cả hứng, nghe không ra cao hứng bao nhiêu, cũng đúng, lại là người đẹp. Nếu không phải là nghi ngờ lòng tốt cũng làm cho người không có phúc hưởng thụ.
Phong Lăng Hề chỉ là gật đầu bày tỏ mình đã biết, đối với chuyện hai nước liên minh Phong Lăng Hề cũng không quan tâm. Hoàng Vũ Hiên còn không đến mức vô dụng đến chuyện gì cũng muốn cô quan tâm tình hình.
Cho nên sau khi đại hôn của Bạch Khung thì Phong Lăng Hề cứ như thường lệ tiêu dao, chưa từng có quan tâm tới đội ngũ đưa dâu của nước Phượng Thiên đến lúc nào.
Tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào trong một tháng, ngày hôm đó Vân Tư Vũ muốn đi ra ngoài dạo chơi thì Phong Lăng Hề trực tiếp mang chuyện trong tay ném cho Bạch Khung ngọt ngào một tháng mới trở về làm cu li, lại làm theo hình dáng nằm sấp ở trên nhuyễn tháp viết chữ, trên thực tế chính là bùa vẽ quỷ của bánh bao nhỏ ném cho Dạ Tinh. Sau đó hai người tay trong tay đi ra ngoài tiêu dao.
Phong Lăng Hề bây giờ nổi tiếng khá cao, mặc dù bên cạnh cô có Vân Tư Vũ đi theo nhưng cũng có không ít thiếu nam hoài xuân nhìn trộm cô. Vân Tư Vũ đã có chút quen thuộc, hơn nữa rộng lượng cảm thấy không nên mang sai lầm của người khác đến trừng phạt thê chủ nhà hắn. Cho nên thấy Phong Lăng Hề căn bản không hề liếc mắt nhìn những đôi mắt sáng long lanh kia một chút. Hắn cũng lười đi để ý, thật cao hứng lôi kéo Phong Lăng Hề trằn trọc ở trên mỗi quán nhỏ.
Theo Vân Tư Vũ thì chạy đến xem những thứ bán trong cửa hàng lớn kia, bị người hầu hạ để ý còn không bằng đi dạo ở trên quán nhỏ, khá là tự tại, ngược lại hắn cũng không có ý định mua gì.
Chỉ là đi dạo trong chốc lát, hắn rốt cục phát hiện có chỗ không đúng: "Hề, hôm nay sao giống như đặc biệt náo nhiệt vậy?"
Phong Lăng Hề ôm hắn vào trong ngực đi theo, tránh khỏi có người đẩy hắn ra, nghe hắn nói vậy không khỏi nhìn về phía những đầu người đang tụ họp lại kia, còn có những gương mặt kia rõ ràng mang theo hưng phấn xem kịch vui; nhíu mày bỗng nhiên nhớ tới có vẻ như có người từng đề cập với cô, dường như ngày hôm nay đội ngũ đưa dâu của nước Phượng Thiên vào kinh. Bất quá cô bởi vì không quá để ý cho nên quên mất.
Nghĩ tới đây, Phong Lăng Hề không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn xem đã có quan binh đến cách ly đoàn người, không khỏi mang theo Vân Tư Vũ đi về phía một ngõ tối, trong miệng nói: "Hẳn là đội ngũ đưa dâu của nước Phượng Thiên sắp tới, trong chốc lát đừng để bị chen lấy xô đẩy ra."
Đội ngũ đưa dâu của nước Phượng Thiên đến đây thì Hoàng Vũ Hiên đương nhiên sẽ không nịnh nọt hoàn toàn thanh cao, không duyên cớ gì hạ thấp thân phận của mình. Đây chính là quy cách mà Nữ hoàng bệ hạ đi ra ngoài mới có, phái binh cách ly đoàn người tránh khỏi một ít nhiễu loạn, không tính quá nhiệt tình cũng không tính quá thất lễ, rất hợp lý.
Vân Tư Vũ trừng mắt không ngừng nhón chân lên nhìn ra xa, trong miệng tò mò nói: "Nghe nói người tới chính là đệ nhất mỹ nhân của nước Phượng Thiên."
Hắn không khỏi mang vị đệ nhất mỹ nhân kia còn chưa tới đến so sánh với tiêu chuẩn của Vân Dật. Sau đó không khỏi có chút thất vọng, nhưng là vẫn kỳ vọng có thể nhìn thấy một người mỹ nhân không giống như vậy.
"Hề, nàng nói vị đệ nhất mỹ nhân kia có đẹp hay không?"
Được rồi, Nhàn vương quân thật xem Nhàn vương điện hạ thành vạn năng. Bất quá người này Nhàn vương điện hạ thật đúng là nên biết, đáng tiếc Nhàn vương điện hạ căn bản không có suy nghĩ nhiều, chỉ là thấy hắn rướn cổ lên không ngừng nhìn xung quanh, có chút không cam lòng bị lạnh nhạt, cúi đầu mút một cái ở trên cổ hắn thầm nói: "Có gì tốt mà xem?"
Vân Tư Vũ run rẩy một hồi, làm như trộm liếc nhìn bốn phía, thấy tầm mắt của mọi người đều dùng hết khả năng phóng tầm mắt tới cuối con đường cũng không có người chú ý bọn họ, mới trừng Phong Lăng Hề một chút. Sau đó đột nhiên duỗi ra hai cái móng vuốt, nâng mặt của Phong Lăng Hề lên híp mắt cười nói: "Nếu như trưởng thành giống như nàng vậy vẫn là có thể xem một chút."
Phong Lăng Hề nhếch nhếch môi, nghiêng đầu hôn một cái vào lòng bàn tay của hắn. Vân Tư Vũ sợ nhột rút tay về, đưa tay ôm lấy eo nàng rồi bẹp một cái trên môi nàng. Sau đó híp mắt cọ cọ ở trong lòng nàng, một bộ dáng của con mèo lười, mang theo vài phần thỏa mãn.
Nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy Phong Lăng Hề cũng khó tránh khỏi sinh ra mấy phần cảm giác thỏa mãn, đưa tay vuốt ve sợi tóc của hắn, ngón tay nâng cằm của hắn lên rồi cúi đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Ngõ tối này bình thường ít có người đi lại, trong lúc vừa rồi quan sát những dân chúng kia chời đợi đệ nhất mỹ nhân của nước Phượng Thiên. Vân Tư Vũ cũng không sợ có người phát hiện bọn họ, cho nên rất là phối hợp chơi trò môi lưỡi truy đuổi.
Trên đường cái náo nhiệt cho nên không người phát hiện trong ngõ tối này còn có hai người đang thân mật ôm nhau, hôn môi ngọt ngào.
Đột nhiên đoàn người xôn xao tưng bừng, chỉ thấy một cái khí thế khiếp người, nữ tử dung mạo xuất chúng trẻ tuổi xông lên phía trước, mà phía sau nàng là một chiếc xe ngựa hoa lệ đang đi theo sau về phía bên này.
Trong xe ngựa, nam tử thanh nhã tú lệ ngồi ngay ngắn trong đó, trên mặt xinh đẹp không nhìn ra chút nào sắc mặt vui mừng và kiêu ngạo, giữa lông mày ngược lại mang theo buồn nhẹ và mệt mỏi nhàn nhạt.
Bên cạnh tiểu thị đang nhìn hắn, không khỏi có chút bận tâm, không nhịn được khuyên nhủ: "Công tử, ngài cũng đừng có lại nghĩ đến Tam Hoàng nữ nữa. Tam Hoàng nữ đã mất tích lâu như vậy, cũng có thể là..."
Câu nói kế tiếp bị một tầm mắt của nam tử quét qua, tiểu thị không khỏi thở dài ở trong lòng.
Kỳ thật hắn thật sự không hiểu rõ trong lòng công tử rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Lúc trước Tam Hoàng nữ đối xử tốt với y như vậy, ngay cả hắn nhìn đều cảm động. Nếu như có người như vậy móc tim móc phổi đối xử với hắn, hắn cho dù là phải bỏ trốn với nàng thì cũng đồng ý nữa! Nhưng công tử lại từ chối quyết tuyệt như vậy, lúc đó hắn nhìn bóng lưng Tam Hoàng nữ rời khỏi đều thiếu chút nữa không nhịn được rơi lệ. Hắn biết Tam Hoàng nữ là hoàn toàn bị tổn thương.
Hắn vốn cho là công tử hẳn không phải là đặc biệt yêu thích Tam Hoàng nữ, cho nên mới phải tuyệt tình như vậy. Thế nhưng ai biết sau khi Tam Hoàng nữ mất tích thì công tử lại cơm nuốt không trôi, tiều tụy không chịu nổi, thậm chí đến bây giờ còn nhớ Tam Hoàng nữ mãi không quên.
Lần cầu thân này cũng là bởi vì Thừa tướng đại nhân khư khư cố chấp, công tử mới không thể không đi trước làm quen với cuộc sống của nước Hoàng Vũ; có lúc hắn thật rất chán ghét bộ dáng chính trực kia của Thừa tướng đại nhân. Hắn cảm thấy Thừa tướng đại nhân yêu thương công tử đều là giả tạo, thời khắc mấu chốt đều là hy sinh hạnh phúc của công tử để thành toàn đại nghĩa của bà.
Âu Dương Lăng Ca hơi thất thần, đúng vậy, nàng mất tích đã lâu rồi, cũng đã bốn năm. Lúc trước hắn vừa mới vừa cập kê, bây giờ cũng là lúc không thể không lập gia đình, đợi bốn năm nhưng vẫn không có đợi được người kia xuất hiện như cũ.
Lời nói tuyệt tình kia, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng cũng sẽ vang lên ở bên tai hắn, làm cho trong lòng hắn một mảnh lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy.
Giọng nói kia không ngừng nhắc nhở hắn, Phượng Lăng Tịch đều vây quanh hắn, nghĩ hết biện pháp làm cho hắn vui vẻ, chỉ cần hắn cười một cái đều sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, hoàn toàn từ trong tính mạng hắn biến mất rồi, cũng sẽ không bao giờ trở về nữa.
Âu Dương Lăng Ca cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, không muốn tiểu thị nhìn thấy mình luống cuống nên không khỏi nghiêng đầu, mặt hướng về thành xe. Nhưng vào lúc này, một cơn gió kéo tới, rèm trên cửa sổ xe bị gió thổi lên, bên ngoài một mãnh xôn xao, tất cả là bởi vì nhìn thấy gương mặt thật của đệ nhất mỹ nhân nước Phượng Thiên này.
Mà Âu Dương Lăng Ca lại nhìn chằm chằm một nơi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |