Đón dâu
← Ch.013 | Ch.015 → |
Khóe miệng Phong Lăng Hề mỉm cười, cũng không đem những tiếng nghị luận bên đường để vào mắt, cô kỳ thật không muốn phải làm phô trương quá lên để mọi người chú ý, mọi việc chỉ cần thư thái là tốt rồi, nhưng tiểu mèo hoang sau này sẽ là người của cô, người khi dễ hắn cô tự nhiên không thể để cho bọn họ thư thái, có phải nhường bọn họ thì trong lòng như thế nào cũng có một vướng mắc.
Không phải bởi vì con mèo hoang là chồng cô thì tự nguyện bị khi phụ, thật đúng là cô có khả năng sẽ làm cho nữ hoàng đánh gãy uyên ương của họ. Về phần Tô Văn vô tội bị dính líu đến, kia chỉ có thể trách nàng ấy xúi quẩy, huống chi Tô Văn liên tục xem cô như thế nào cũng không thuận mắt, cô mặc dù người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, nhưng có cơ hội thì cũng muốn hồi báo một hai phân.
Bên đường dân chúng mặc dù có chút kiến thức, nhưng là những thứ thấy được đến cuối vẫn có hạn, phần lớn đều chỉ có thể nhìn xem náo nhiệt, chính thức có thể biết hàng lại không nhiều.
Cho đến khi đội ngũ đón dâu đến phủ tướng quân, Vân Vũ Dương ra cửa nghênh đón nhìn thấy phô trương kia, khóe môi không khỏi co giật.
Cưỡi ngựa đón dâu là Đạp Tuyết Vô Ngân, ngày đi ngàn dặm không thở, Đạp Tuyết Vô Ngân đón gió trong tích tắc, nghe nói trên đời này đã tuyệt chủng, nhưng không biết tại sao bây giờ lại xuất hiện một Đạp Tuyết Vô Ngân; cỗ kiệu đón dâu là từ gỗ Ngọc Hương chế thành, chất như ngọc, cứng rắn như sắt, nhẹ như hồng, hương như gió, so với hoàng kim thì gỗ Ngọc Hương còn đắt hơn không biết gấp bao nhiêu lần, xa xa nhìn lại còn có thể trông thấy cánh hoa bay múa, những cánh hoa tươi mới kia, nàng không có nhìn lầm, đó là thuốc hoa bươm bướm mà chỉ có người Hoàng gia của Phượng thiên quốc mới có, hình như là bươm bướm có chứa mùi thuốc, ngửi thấy tinh thần liền sảng khoái; nhìn lại dưới đất cả một hàng thảm đỏ, làm sao càng xem càng giống da lông của huyết xích lang hung ác vậy?
Da lông xích lang mềm mại trơn thuận, luôn luôn rất được hoan nghênh, nhưng bất đắc dĩ là xích lang quá mức hung tàn, cho nên muốn lấy được da lông hé ra của xích lang thập phần không dễ, nhưng hiện tại cư nhiên lại trải trên mặt đất làm thảm a! Nhiều như thế không phải là trải từ cửa phủ tướng quân đến cửa phủ Nhàn vương đi?
Nụ cười trên mặt Vân Vũ Dương hoàn toàn không duy trì được, da mặt không ngừng run rẩy, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, thi lễ nói: "Nhàn vương điện hạ."
Dựa theo quy củ nước Hoàng Vũ, nàng gả con trai nên không phải tự mình ra nghênh tiếp, nhưng ai bảo chức quan của Nhàn vương so với hắn lớn hơn. Mặc dù ngoại trừ bên ngoài cứu nữ hoàng một mạng, cũng không có đại công gì, nhưng lại nói thế nào cũng là vương gia, rõ ràng áp nàng một đầu, nữ hoàng bệ hạ đối với nàng ấy coi trọng như vậy, nàng nào dám chậm trễ nàng ấy.
Khóe mắt không cẩn thận nhìn đến sợi lụa đỏ cột trên cổ con ngựa kia đều là lụa trân quý đáng giá ngàn vàng thập phần khó mua được, Vân Vũ Dương đã không còn có phản ứng gì, cùng so với Đạp Tuyết Vô Ngân thì lụa đỏ này thật sự là không coi vào đâu.
Vào lúc này, đội ngũ đón dâu của Tô Văn cũng vừa vặn tới, không so sánh liền không biết, vừa so sánh với tấm thảm đỏ phía dưới liền hoàn toàn so không bằng.
Vốn là vô vàn hâm mộ nàng cùng Vân Dật công tử, đều ngược lại bắt đầu thảo luận nâng Nhàn vương cùng Vân Nhị công tử, phô trương như vậy có thể thấy được Nhàn vương đối với Vân Nhị công tử rất sủng ái, đứng lên so sánh thì thấy tâm ý này của chiến Thiên tướng quân liền kém một chút.
Tô Văn cũng là người tập võ, những thứ âm thanh kia bên kia đường trong tai đều nghe rõ, trong lòng lập tức không khỏi tràn đầy buồn bực, nàng vốn là chuẩn bị rất sung túc, nếu không có một nháo của Phong Lăng Hề này, ai cũng sẽ không cảm thấy nàng phô trương không đủ, nhưng bây giờ cùng so sánh với Phong Lăng Hề, ngay cả chính nàng đều cảm giác bên mình không đáng nhập tâm lưu ý.
Không nói trước cái khác, chỉ là cỗ kiệu liền so với người ta nhỏ hơn một chút, hơn nữa ngay cả âm thanh khua chiêng gõ trống đều bị người ta đè ép trên đầu, trước khi đội ngũ đón dâu tới hoàn toàn không có người nào bên kia đánh cho máu gà giống như vẻ đầu hưng phấn, cùng Phong Lăng Hề bên kia so với phía bên nàng hoàn toàn mất hết cảm giác vui mừng.
Tô Văn mặc dù tướng mạo xuất chúng, nhưng trên mặt lại luôn nghiêm túc, còn dáng vẻ Phong Lăng Hề này cả ngày đều cười đến câu nhân như vậy, huống chi dung mạo Tô Văn xác thật cũng không theo kịp Phong Lăng Hề, ngày thường còn không có cảm giác gì, hiện tại hai người đứng chung một chỗ liếc nhanh liền có thể nhìn ra ai cao ai thấp.
Đương nhiên điều này hoàn toàn cũng bởi vì mục đích của Phong Lăng Hề là muốn làm chỗ dựa cho tiểu mèo hoang nhà mình, rất nghiêm túc muốn đả kích người, nếu không mọi người có thể chứng kiến một "Bình hoa chân chính".
Vân Vũ Dương cảm thấy xấu hổ, vừa nhìn như vậy ngay cả nàng đều cảm thấy Nhàn vương xuất sắc hơn, vội vàng ở trong lòng nhắc nhở chính mình: Nhàn vương chỉ là cái bình hoa, nếu không phải là nữ hoàng quá tin, nàng ấy cái gì cũng không có, gần vua như gần cọp, một khi thất sủng, nàng liền cái gì đều không phải.
Vân Vũ Dương vốn là muốn cho Tô Văn đón dâu trước, nói như thế nào Vân Dật đều là đại ca, ra cửa trước là hợp tình hợp lý. Nhưng lại bị Phong Lăng Hề trực tiếp bác bỏ: "Lúc nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho bản vương cùng Tư Vũ trước, hiện tại tới đón dâu trước cũng là bản vương, tự nhiên nên làm cho bản vương đón dâu trước, huống chi Tô tướng quân cũng không vội, đã tới chậm, Vân tướng quân cần gì thay người cuống cuồng?"
Lời này vừa nói ra, một số người lại bắt đầu nói thầm: "Xem ra Tô tướng quân cũng không phải là thích Vân Dật công tử như vậy a!"
"Nếu như là lời của ta, ta tình nguyện chọn Nhàn vương, mặc dù Nhàn vương thật không có quyền lực, nhưng dù nói thế nào cũng là một vương gia, hơn nữa cái tâm ý này là vô cùng tốt." Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của một số người.
Phong Lăng Hề mặc dù là vương gia, nhưng còn chưa có gặp nàng làm chuyện gì, nữ hoàng mặc dù lần nữa thiên vị, nhưng mỗi lần lại ban thưởng đều là chút ít về vật chất nào đó, không gặp qua giao binh quyền cho nàng.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà phần đông đại thần không muốn đem con trai gả cho nàng, nếu như nữ hoàng thật sự coi trọng Phong Lăng Hề, như thấ nào lại một chút quyền lực cũng không cho nàng? Quá tin như vậy cũng làm cho người không thể không hoài nghi nữ hoàng có phải hay không có cái dự định khác.
Phong Lăng Hề không chịu nhượng bộ, làm cho Vân Vũ Dương rất là căm tức, nơi này dù sao cũng là phủ tướng quân của nàng, tự nhiên cần phải dựa vào quy củ của phủ tướng quân, Phong Lăng Hề cũng thật quá không nể mặt nàng.
Trong lòng nàng vốn là thiên vị Vân Dật, mà bây giờ đối với hai vị con dâu này cũng là thiên vị Tô Văn; Tô Văn tuổi trẻ tài cao, cùng nàng đều là võ tướng, nàng liên tục đối với Tô Văn thật thưởng thức, hai người vốn là có lẽ có chút chút xung đột lợi ích nhưng hiện tại thành người một nhà, tự nhiên không cần so đo nhiều như vậy, cho nên Vân Vũ Dương dù là thế nào xem Tô Văn đều cảm thấy thuận mắt. Bởi vậy cả trái tim nàng đều nghiêng về Tô Văn cùng Vân Dật.
Không có đem sắc mặt khó coi của Vân Vũ Dương để vào mắt, Phong Lăng Hề cười nói: "Vân tướng quân, không phải là bản vương muốn làm khó dễ ngươi, mà là bệ hạ vẫn còn ở Nhàn vương phủ chờ làm chủ hôn, bản vương cũng không nên làm cho bệ hạ đợi quá lâu, ngươi nói có đúng hay không?"
Cầm danh tiếng Hoàng Vũ Hiên tới dọa người, mà một chút gánh nặng trong lòng nàng cũng không có, tựa như Hoàng Vũ Hiên là nô dịch của nàng tùy thời điểm, bằng hữu chính là lấy ra dùng thì sao?
Cuối cùng tự nhiên Phong Lăng Hề thắng được, hài lòng mang theo chú rể của mình tầng tầng lớp lớp hướng Nhàn vương phủ mà đi.
Mà bên cạnh này vốn là hỉ sự, trải qua một nháo này của Phong Lăng Hề, Vân Vũ Dương cùng Tô Văn trong lòng đều nghẹn thở ra một hơi, làm sao cao hứng lên được.
Nhàn vương phủ, lụa đỏ đầy trời, một mảnh vui mừng, trên sắc mặt mọi người đều vui mừng, vương gia của bọn họ cuối cùng cũng chịu cưới phu, thật là đáng mừng a!
"Vương gia cùng Vương Quân đến..."
Mọi người kích động nhìn xem một đôi tân nhân tiến vào đại sảnh, chuẩn bị bái thiên địa, bộ dáng hưng phấn kia quả thật làm cho người ta hoài nghi có phải cửa thành thân này là của hắn hay không?
← Ch. 013 | Ch. 015 → |