Vay nóng Tima

Truyện:Sống Riêng Không Đơn Giản - Chương 03

Sống Riêng Không Đơn Giản
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Rèm cửa sổ dày cộm nặng nề che đi nguồn sáng, bên trong căn phòng âm u, máy sưởi tỏa ra hơi ấm, ngăn cách với sự lạnh lẽo ngoài phòng, tạo nên bầu không khí ấm áp yên tĩnh.

Trên giường lớn có bốn cột, màn tơ êm ái nhẹ buông, kèm theo tiếng ngáy rất nhỏ, chăn bông chậm rãi phập phồng theo quy luật.

Bỗng dưng, cửa phòng mở ra, một đôi giày bốt màu đen bước vào, đi qua thảm, đi tới trước giường ngủ thì ngừng lại.

Ngủ say như vậy a... Thi Tuấn Vi nhìn gương mặt say ngủ của Phùng Cương Diễm, khóe miệng vô thức khẽ cong lên.

Ba mẹ ngủ sớm dậy sớm, hơn sáu giờ liền tỉnh, cô cũng rời giường theo, chuẩn bị cháo trắng rau dưa, để cho bọn họ ăn xong bữa ăn sáng mới rời đi. Sau đó, cô vốn là muốn gọi điện thoại thông báo cho Phùng Cương Diễm, nhưng đoán chắc anh còn đang ngủ, vừa đúng ngày hôm qua khi cùng anh tới đặt phòng thì có đặc biệt yêu cầu cấp thêm một thẻ mở cửa phòng, cho nên dứt khoát chạy đến tìm anh, cho anh một niềm vui bất ngờ.

Nhìn anh ngủ ngon như vậy, hại cô cũng không nhịn được cảm thấy hơi mệt mỏi.

Ngày hôm qua nói láo nhiều quá, lương tâm bất an, ngủ không yên ổn... Hi, cô cũng ngủ thôi! Dù sao cách lúc trả phòng còn có một đoạn thời gian không ngắn.

Để ví da xuống, cởi giày, cởi áo khoác, cởi quần jean, cô chỉ mặc một chiếc áo len đan dáng dài, nhẹ nhàng vén chăn bông lên bò vào giường, dựa vào cánh tay của anh, sưởi ấm cho anh.

"Ưm..." Bị giật mình tỉnh giấc, Phùng Cương Diễm khẽ mở mắt ra, lật người hít hà, ngay sau đó an tâm mỉm cười, duỗi cánh tay ôm Tuấn Vi thật chặt, lười biếng nói: "Là người đẹp từ đâu tới chủ động chui vào lòng tôi đây nhỉ?"

"Không biết từ đâu tới, anh còn dám ôm?" Cô cáu giận đánh lên vai anh.

Cú đánh cứ như gãi ngứa, Cương Diễm chui vào trong cổ ngào ngạt mùi thơm của cô, hà hơi cười đáp."Trừ em ra còn ai vào đây? Nếu như là người khác, hiện tại cũng đã bị anh đạp xuống giường rồi!" Phùng Cương Diễm rất là kén chọn, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện ôm đàn bà được!

Nổi da gà một hồi, cô rụt cổ, so đo hỏi: "Làm sao anh biết là em?"

"Làm sao có thể không biết? Đối với người phụ nữ mình yêu mến anh rõ như lòng bàn tay." Phùng Cương Diễm tiếp tục tiến công, bàn tay anh, trêu chọc ham muốn giấu kín của cô." Mùi thơm trên người em, xúc cảm của mái tóc, đường cong của vóc người, còn có giải đất nhạy cảm..."

"Đừng làm rộn!" Cô đè vạt áo lông lại, ngăn cản bàn tay không an phận kia dò vào công thành chiếm đất.

Cương Diễm mới vừa tỉnh lại, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn cello mê người, ngón tay trêu đùa mang theo nhiệt độ nóng rực thiêu đốt cô... Cô còn chưa ngủ, ý thức cùng lý trí đã có khuynh hướng muốn tan rã.

"Khó có dịp tới ở nơi này, chúng ta cũng nên tranh thủ, đừng lãng phí!" Một tay bị ngăn trở, Phùng Cương Diễm liền dùng cả tay lẫn chân, chân dài chen vào giữa đùi cô, lật người đè lên cô, nằm ở phía trên cô khàn khàn nói nhỏ." Tối hôm qua anh đã nghĩ, nếu có em ở đây thì tốt biết mấy..."

Nhất thời, một cỗ tình ái nóng bỏng lập tức tràn ngập trong không khí, nhiệt độ trong phòng dường như cũng nhanh chóng tăng lên vài độ.

Chủ đề của gian phòng này là phong tình Nam Dương, có giường bốn trụ lãng mạn, đình nghỉ chân nhàn nhã, võng, còn có hồ tắm lớn nửa lộ thiên, chung quanh trồng cây cảnh nhiệt đới để làm đẹp, tượng đá, tượng gỗ, đồ đạc bằng trúc... Không khí cực kỳ tốt, quả nhiên là đặc biệt chế tạo vì nam nữ yêu nhau.

Tối hôm qua khi anh nhìn những thứ này liền nghĩ đến cô, không nghĩ tới khi tỉnh dậy giai nhân đã nằm ngủ bên người, đương nhiên phải nắm chặt cơ hội, không để lãng phí thời gian thời gian tốt đẹp.

"Anh thật háo sắc, cả ngày nghĩ tới chuyện kia..." Bàn tay mềm mại của cô chống lên lồng ngực của Cương Diễm, màu hồng phớt hiện đầy hai gò má, Tuấn Vi lầu bầu nói.

"Anh nghĩ tới em không được à?" Đốt ngón tay vuốt ve hai gò má mềm mại của cô, tham lam nhìn gương mặt ửng hồng kiều diễm kia, anh dịu dàng nói nhỏ, nửa người dưới khẽ dùng sức, để cho cô cảm thụ căn nguyên dục vọng cứng rắn nóng bỏng vì cô.

Lời nói trêu đùa của anh giống như ma chú đầu độc, để cho thần trí cô bay đến tận đẩu tận đâu, nhịp tim Thi Tuấn Vi như đánh trống, sóng mắt mềm mại đáng yêu lườm Cương Diễm.

"Vậy hiện tại em chạy tới chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"

"Em nói xem?" Anh cúi người xuống, nhiệt tình hôn lên cánh môi đỏ thắm kia, khóe miệng khẽ nhếch chứa đựng tình ý nồng nàn.

Đâu chỉ bây giờ mới tự chui đầu vào lưới, đây cũng không phải là lần đầu tiên!

Ban đầu lúc bọn họ gặp gỡ thì Phùng Cương Diễm đang chỉnh ống kính, bởi vì góc độ gây hiểu nhầm, Tuấn Vi phát hiện cử động của anh, cho là anh đang chụp trộm cô, lập tức liền không vui chạy tới chất vấn, sau đó mới phát hiện là một cuộc hiểu lầm, nhưng lại vì vậy mà thúc đẩy duyên phận của hai người; sau khi hai người lui tới, cô lại tìm anh cùng mua phòng, thành quan hệ ở chung một cách tự nhiên... Những việc này đều là ví dụ cô tự chui đầu vào lưới.

Anh thẳng thắn mà tùy ý dây dưa, khát vọng chiếm toàn bộ sự ngọt ngào của cô, thế tới hung hãn nhiệt tình làm Thi Tuấn Vi rơi vào trong dòng nước xoáy mê huyễn, hơi thở bị anh quấy đến rối loạn khó khăn, chỉ có thể níu lấy cánh tay của anh, ngửa đầu hứng chịu sự đòi hỏi...

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Khó có được ngày nghỉ tết âm lịch, Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi rất nhàn rỗi, bọn họ không có kế hoạch đặc biệt, làm cái gì đều là hứng chí lên, nghĩ đến liền đi ngay.

Đối với Thi Tuấn Vi mà nói, nghỉ ngơi cũng không muốn động não, hơn nữa ở bên cạnh Phùng Cương Diễm khôi hài căn bản sẽ không nhàm chán, quan trọng nhất là, ở chung một chỗ với người mình yêu, bất luận làm cái gì cũng vui vẻ.

Mùng ba tết, mới sáng sớm Thi Tuấn Vi liền bị Phùng Cương Diễm dựng dậy chuẩn bị hành lý.

Ngáp một cái thật to, cô còn buồn ngủ nhìn về phía người đàn ông tinh thần sảng khoái kia."Óap ~~ muốn đi đâu a?"

"Đi Hoa Liên đi." Phùng Cương Diễm đang kiểm tra máy chụp hình cùng ống kính trong túi đeo lưng, nhìn cô một cái, mỉm cười.

"Cầu xin anh lần sau nhớ nói trước, như vậy tối hôm qua em cũng sẽ không xem ti vi đến hai, ba giờ sáng." Cô dụi mắt, vừa oán hận nói, cực kỳ muốn trở về phòng ngủ tiếp tục cùng giường chiếu thân mật một phen.

"Đột nhiên có hứng nha, dù sao cũng rảnh rỗi, đi chụp vài bức hình." Kéo khóa túi đeo lưng, anh đi về phía cô giúp cô một tay dọn dẹp hành lý.

"Ai, em nói với trong nhà muốn ra nước ngoài chơi mới có thể ở lại Đài Bắc, còn anh? Cũng không cần về nhà sao?" Cô tò mò hỏi.

Mặc dù không muốn làm cho các bậc trưởng bối thân thiết quá độ, nhưng quan hệ của hai người ngày càng ổn định, thế nhưng anh lại chưa từng nói muốn đem cô về giới thiệu cho người nhà, khiến cô cảm thấy hơi hơi để ý, thậm chí lòng dạ hẹp hòi suy đoán địa vị của mình ở trong lòng anh rốt cuộc có quan trọng hay không?

"Không sao, anh có gọi điện thoại hỏi thăm rồi." Nói về gia đình, ánh mắt Phùng Cương Diễm không khỏi ảm đạm buồn bã.

"Không bằng chúng ta đi trung bộ chơi thích hơn, anh có thể thuận tiện..." Cô hưng trí bừng bừng đề nghị, một mặt muốn hiểu rõ về Cương Diễm hơn, một mặt không hy vọng anh vì cô mà bỏ quên người nhà.

"Không muốn." Còn chưa nghe hết lời, đã một ngụm cắt ngang, sắc mặt trầm xuống.

Thật hung dữ! Thi Tuấn Vi ngậm miệng, bị phản ứng cùng sắc mặt của anh dọa cho sợ hết hồn, không khí trở nên đông cứng.

Thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, Phùng Cương Diễm mới nhận ra mình phản ứng thái quá, áy náy mềm giọng thẳng thắn nói." Tình cảm của anh và gia đình không tốt lắm, cho nên có trở về nhà mừng năm mới hay không đối với bọn họ mà nói cũng không có gì quan trọng."

Thì ra là như vậy! Cô mềm lòng, không so đo nữa, đồng thời đau lòng ánh mắt không khỏi ảm đạm xuống.

Tuấn Vi còn tưởng rằng anh rất ít nhắc tới chuyện trong nhà, là bởi vì tình cảm hai người không đủ sâu đạm, thì ra sự thật là bởi vì tình cảm của anh và gia đình không tốt, đều do cô nghĩ quá nhiều rồi.

"Thích Hoa Liên thì đi Hoa Liên, dù sao em cũng mới đi qua có một lần." Cô nói sang chuyện khác, xoa dịu bầu không khí.

Phùng Cương Diễm cười nhẹ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của cô, biết cô uất ức, tự nhiên cũng nguyện ý lùi một bước.

"Hôm nào có cơ hội anh dẫn em đi Trung bộ chơi."

"Ừ." Hiểu sự áy náy trong lời nói của anh, cô gật đầu một cái, khẽ nhếch khóe miệng đồng ý.

Cô không biết tại sao tình cảm của anh và người nhà không được tốt, nhưng nếu đã nói tới đề tài này rồi, tại sao anh không chịu kể với cô?

Bọn họ cũng đã thân mật như thế, anh còn không thể thoải mái mở lòng với cô sao?

Ai, thẳng thắn mà nói, thật đúng là hơi thất vọng một chút!

Lúc nào thì, bọn họ mới có thể trở thành bạn tri âm không có chút bí mật nào, hơn nữa có thể chia sẻ tất cả tâm sự đây?

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Phùng Cương Diễm thiếu sót tình thân, nhưng ở phương diện bạn bè thì một chút vấn đề cũng không có, bỏ qua một bên cá tính u ám tiềm tàng mỗi khi nhắc tới chuyện gia đình, Cương Diễm thẳng thắn hào sảng lại có tài hoa, các bạn bè cũng ai thích tiếp cận anh.

Người cùng sở thích chụp ảnh thường thường tìm anh tỷ thí chia sẻ với nhau, bạn cũ sẽ tìm anh ôn chuyện, nhiếp ảnh gia trong cửa hàng áo cưới muốn khai phá ngoại cảnh cũng sẽ tìm Cương Diễm đồng hành, mọi người có chuyện phiền toái sẽ xin Cương Diễm giúp một tay, dĩ nhiên, tụ hội vui chơi cũng sẽ không quên anh.

Ngày nghỉ của tiệm áo cưới, bảy, tám đồng nghiệp rủ nhau đi ăn uống hát hò, cũng chạy tới nhà Phùng Cương Diễm chơi, vừa đúng lúc Thi Tuấn Vi đi làm, chỉ có một mình Cương Diễm ở nhà.

Ăn uống no say, bắt đầu muốn tìm việc vui, có đồng nghiệp đề nghị: "Hắc, chúng ta chơi mạt chược đi!"

"Lấy mạt chược đâu ra a?" Đồng nghiệp giáp cho là Phùng Cương Diễm ở chung với tình nhân, không thể nào có loại đồ dùng giải trí cần bốn người mới có thể chơi này.

"Không sao, gần đây có tiệm văn phòng phẩm." Thân là chủ nhân, dĩ nhiên muốn cho khách tận hứng, Phùng Cương Diễm thuận theo đề nghị của bọn hắn.

"Ở đâu? Tôi đi mua." Đồng nghiệp ất nhiệt tình, lập tức muốn hành động.

"Khoan đã, nhà ngươi có bàn mạt chược sao?" Đồng nghiệp bính ngay cả chi tiết nhỏ cũng lưu ý đến.

"Không có, vậy hẳn là phải đi cửa hàng lớn mới mua được..." Ngay sau đó Phùng Cương Diễm đứng dậy, cầm cái chìa khóa cùng bóp da."Tôi đi mua cho, tôi tương đối quen thuộc đường xá."

"Phùng đại ca, anh và em cùng đi nhé, thuận tiện giúp mọi người mua một chút thức uống đồ ăn vặt." Vừa thấy Phùng Cương Diễm muốn ra khỏi cửa, Kha Tuệ Dĩnh theo sát bên đuôi, biểu hiện hết sức nhiệt tình ân cần.

Thật ra thì, cô ta cũng không quen thân với Phùng Cương Diễm như những người khác, cô vừa tới tiệm áo cưới không bao lâu, Phùng Cương Diễm đã rời đi rồi, nhưng thời gian chung đụng ngắn ngủi đã khiến cho cô sinh ra sự hâm mộ, mỗi lần Phùng Cương Diễm tới tiệm áo cưới chơi thì cô luôn nắm chặt cơ hội nói chuyện nhiều với anh, trước đây biết anh và bạn gái mua nhà ở chung, cô còn thương tâm được một lúc, nhưng sau đó cô lại nghĩ, chưa chết thì chưa hết hy vọng, cho nên lần này mọi người nói muốn tới nhà Cương Diễm chơi, dĩ nhiên cô cũng muốn cùng đi theo.

"Được." Phùng Cương Diễm không biết tâm tư của cô ta, hào phóng đáp ứng, sau đó nói giỡn cất giọng dặn dò các đồng nghiệp."Ai, các ngươi chớ phá hủy nhà ta a!"

"Yên tâm!" Các đồng nghiệp cười đáp.

"Chúng ta đi thôi." Phùng Cương Diễm nói với Kha Tuệ Dĩnh, dẫn đầu đi ra cửa.

Kha Tuệ Dĩnh đi theo phía sau, khóe miệng cười ngọt ngào, trong ánh mắt ngắm nhìn bóng lưng của anh, xẹt qua tình yêu say đắm thường ngày che giấu ở trong lòng.

Cơ hội là nắm giữ ở trong tay mình, chỉ cần ra sức nắm chặt, lẳng lặng chờ đợi, vẫn là có thể!

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Hơn bảy giờ tối, Thi Tuấn Vi trở về nhà, vừa mở cửa ra, cảnh tượng náo nhiệt ồn ào trước mắt khiến cho cô kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Hi! Tuấn Vi."

"Hello, chúng tôi tới quấy rầy!" Các đồng nghiệp nhìn thấy nữ chủ nhân trở lại, không hẹn mà cùng rối rít cất giọng chào hỏi.

"Em đã về rồi?" Phùng Cương Diễm ngồi trên bàn chơi bài nhìn về phía cô, mỉm cười nói: " Hôm nay bọn họ nghỉ phép, buổi chiều liền chạy tới đây."

"Hi, mọi người khỏe." Nhìn một phòng có cả nam lẫn nữ, môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, Thi Tuấn Vi khách khí rộng rãi chào hỏi mọi người, đi tới bên cạnh Phùng Cương Diễm.

"Những con ma bài bạc này làm thịt anh mất nhiều máu lắm rồi, em có muốn đi thay quần áo, thế vị trí của anh không?" Anh ôm hông cô, mời cô tham dự.

"Kỹ thuật đánh bài của em còn kém hơn anh, để em thế sợ còn thảm hại hơn." Thi Tuấn Vi mỉm cười, khom người nhìn bài trong tay Phùng Cương Diễm.

"Ha ha... Đòi cứu binh hả? Tôi đã sớm nói muốn giết ông không còn mảnh giáp rồi mà." Người thắng lớn đắc ý nhạo báng, sắc mặt phách lối rất đáng đánh đòn.

Thi Tuấn Vi nhìn bài của Phùng Cương Diễm sau đó bắt đầu phán đoán, bài cũng không tệ, có tứ hỉ, môi đỏ mọng không khỏi dương lên, mô phỏng võ hiệp tạo thế vận khí truyền thụ nội lực, cổ vũ anh cố gắng lên.

"Đừng lo lắng, bài thoạt nhìn rất tốt, sắp đổi vận rồi!"

"Không tệ đúng không? Hắc hắc... mấy người cẩn thận nha!" Phùng Cương Diễm càng lúc càng có lòng tin, nghênh ngang sẵng giọng khích mọi người.

"Ha ha... Quân này ta muốn tự mò!" Đến phiên nhà trên sờ bài, tùy tiện châm chọc Phùng Cương Diễm, đáng tiếc thất vọng, liền ném bài ra ngoài.

Đến phiên Phùng Cương Diễm, anh hơi hất cằm ra hiệu."Tuấn Vi, quân này em lấy giúp anh."

"Được, xem em đây..." Cô phối hợp đưa tay mò bài, mở ra đặt trước bàn, hai người vừa nhìn, không hẹn mà cùng vui mừng hoan hô."Ha, ù rồi!"

"Vận may của ta đã trở lại, lập tức sẽ chuyển bại thành thắng." Phùng Cương Diễm đắc ý nói, còn nắm lấy bàn tay mềm mại của bạn gái, ấn một nụ hôn lên mu bàn tay.

Thi Tuấn Vi giương môi cười duyên, mặc dù biết là nói đùa, thế nhưng cách nói thân mật như thế làm tim cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

"Chậc chậc, hai người quá buồn nôn rồi!" Mọi người vừa từ trong ngăn kéo lấy tiền ra, vừa không chịu nổi bĩu môi giễu cợt.

"Thế nào, tôi sẽ làm các ông mắt đau mắt trước, sau đó thừa thế xông lên lột sạch túi của mấy ông!" Phùng Cương Diễm mới ù một lần, đã kiêu ngạo vểnh cái mông lên trời.

"Được rồi, vậy mọi người chơi đi, em vừa trở về, đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút." Vỗ vỗ bả vai Cương Diễm, Thi Tuấn Vi tạm biệt mọi người.

Cô không khó chịu với việc anh tụ hội bạn bè ở nhà, chung quy vẫn tốt hơn ra ngoài đi lêu lổng, hơn nữa nhìn anh và mọi người chơi vui vẻ, cô cũng cảm thấy vui lây.

Bởi vì cô hiểu, mặc dù là quan hệ ở chung, vẫn cần có một chút tự do cùng không gian cá nhân, dù sao cô không hy vọng có một ngày hai người sẽ cảm thấy chán ghét ngán ngẩm đối phương.

Cho nên thỉnh thoảng có bạn bè tới chơi, cô vẫn hoan nghênh.

Đi tới phòng giữ quần áo cầm quần áo mới để tắm rửa, cô đi vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại.

Sau lễ mừng năm mới bận rộn đến không thở nổi, phòng thiết kế công ty mà Thi Tuấn Vi làm việc, thời gian này cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vì gần đây có dự án xây mới của một công ty nên phòng thiết kế phải tổng động viên, vì vậy lượng công việc vẫn tương đối nhiều.

Cũng vì vậy mỗi ngày cô tan sở về đến nhà, chuyện muốn làm nhất chính là tìm chỗ ngã lưng, buông lỏng gân cốt căng thẳng một cái.

Từng cái từng cái cởi bỏ quần áo trên người, Tuấn Vi mặc bộ áo ngủ liền thân, sau đó đặt mông ngồi lên giường lớn, lại bị dị vật trong chăn dọa cho sợ đến bật lên, trừng mắt nhìn giường lớn tựa như thấy quái vật lên bờ.

"A!"Cô kinh ngạc kinh hô lên tiếng.

"Ưm..." Kha Tuệ Dĩnh đang chìm trong mộng đẹp bị tiếng la làm tỉnh giấc, lười biếng chống tay ngồi dậy, xoa xoa mắt, giật mình nhìn về phía Tuấn Vi.

Nhìn một cô gái quần áo, tóc tai cũng hơi xốc xếch ngủ trên giường của mình cùng Phùng Cương Diễm, Thi Tuấn Vi không khỏi cảm thấy chướng mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới trong phòng ngủ sẽ có người khác ở, mới vừa rồi còn không có chút phòng bị nào cởi sạch ra hết!

"Cô là ai?" Tuấn Vi không khỏi nghiêm túc chất vấn.

"Tôi là Kha Tuệ Dĩnh, bạn của Phùng đại ca, cô là ai a?" Còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, lễ phép cũng còn chưa tỉnh, Kha Tuệ Dĩnh hỏi ngược lại.

Thi Tuấn Vi không khỏi nhíu nhíu mày.

Có lầm hay không, đi tới nơi này, còn không biết cô là ai? Không khỏi quá thất lễ đi?

Còn nữa, cô gái này Tuấn Vi chưa từng thấy qua, là ai để cho cô ta nghĩ là có thể ngủ ở phòng ngủ chính

Người bình thường tới nhà người khác làm khách, dù sao đi nữa cũng sẽ không mặt dày ngủ ở phòng ngủ chính chứ?

"Tôi là một trong hai chủ nhân của căn nhà này, Thi Tuấn Vi." Mặc dù không vui, nhưng căn cứ vào phong độ, cô cũng không biểu hiện ra rõ ràng.

Kha Tuệ Dĩnh sững sờ một chút, một lát sau, mới phản ứng lại được.

"A, cô là bạn gái của Phùng đại ca." Vừa biết thân phận của Tuấn Vi thì đồng thời, cũng không khách khí quan sát cô từ đầu đến chân một lần.

Nghe nói, bạn gái của Phùng Cương Diễm rất giỏi, bất quá cô gái mặc áo ngủ liền thân trước mắt cũng không có khí chất quá thông minh, nhưng không thể phủ nhận, cô ta cũng có gương mặt xinh đẹp đấy... Nghĩ đến người đàn ông mình yêu lại thuộc về người này, trong lòng Kha Tuệ Dĩnh không khỏi tràn đầy hâm mộ ghen tỵ, nên thái độ cũng không thể thân thiện lên nổi.

"Không sai." Thi Tuấn Vi gật đầu một cái, nhàn nhạt giật giật khóe miệng mỉm cười.

Thì ra là biết nha! Nhưng dù cô ấy biết rồi, Tuấn Vi cũng không có biện pháp đối xử thân thiện như những người khác.

Phụ nữ rất là nhạy cảm, Kha Tuệ Dĩnh trước mắt này, cảm giác không bình thường, cho nên chuyện cô ta ngang nhiên ngủ trên giường của mình và Phùng Cương Diễm, khiến cho trong lòng cô rất không thoải mái, huống chi hiện tại cô cũng trở về phòng rồi, cô ta còn nhơn nhơn ngồi trên giường, tựa hồ không có ý định rời đi!

"Hiện tại tôi muốn dùng phòng tắm, nếu cô không ngại..." Thi Tuấn Vi khách khí mở miệng, người bình thường nếu nghe thấy chủ nhân nói như vậy, phản ứng hợp lý là phải thức thời mà trả không gian riêng tư lại cho chủ nhân, nhưng không nghĩ tới Kha Tuệ Dĩnh lại không giống người hường.

"Không sao, tôi sẽ không ngại đâu, cô cứ làm chuyện của cô, không cần để ý đến tôi." Kha Tuệ Dĩnh khoát khoát tay, đáp rất tự nhiên.

Thi Tuấn Vi ngây người, trên trán rơi xuống ba đường hắc tuyến, không biết nói gì.

Tiểu thư, cô nói không cần để ý thì không cần để ý sao?

Rốt cuộc cô ta là người từ đâu rớt xuống a?

Rốt cuộc là thật sự nghe không hiểu ám hiệu, hay là đang cố ý trắng mắt giả ngu?

Nếu như cô ta không phải là khách của Phùng Cương Diễm, nếu như không phải cô bận tâm đến thể diện của Phùng Cương Diễm, cô nhất định không khách khí mời cô ta đi ra ngoài!

Nhưng mà, vào giờ phút này, cô nhất định phải làm một nữ chủ nhân hợp lễ, cho dù đã vô cùng khó chịu, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

"Vậy cũng được, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi." Cô cứng ngắc giương môi đáp lại, cầm quần áo lên đi tắm, bất đắc dĩ đi về phía phòng tắm.

Tối nay chờ khách về, cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Phùng Cương Diễm; phòng ngủ là nơi riêng tư, không nên tùy tùy tiện tiện để cho người khác đi vào, còn lớn mật ngủ trên giường của bọn họ!

Kha Tuệ Dĩnh nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại, làm mặt quỷ.

Cô nghe hiểu được ám hiệu của cô ta, ý của cô ta là - cô ta muốn dùng phòng, có người ở không tiện, muốn cô rời đi.

Cô không đi, là Phùng đại ca đồng ý cho cô ngủ ở đây, cô không đi đấy! Tuấn Vi kia dám không biết xấu hổ muốn cô rời đi à, còn lâu.

Cô ta không tiện là của chuyện của cô ta, cô muốn ở chỗ thuộc về Phùng Cương Diễm này thật lâu, an ủi tình yêu đơn phương của mình. (Myu: ta ko có cách nào chịu nổi mấy bạn hiền này, phải tay ta ấy à hừ.. hừ .. hừ.. )


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)