← Ch.25 | Ch.27 → |
Nhân viên phục vụ vội gọi: "Anh ơi chưa thanh toán."
Amy thong dong nhìn theo bóng anh đã đi xa: "Tôi còn ở đây, đừng gọi nữa, anh ấy đuổi theo người ta rồi." Amy nhìn thức ăn trên bàn, cảm thấy lãng phí quá nên rút điện thoại gọi chồng chưa cưới tới cùng ăn, để báo thù ánh mắt ác độc của sếp.
Trên phố xe qua lại không ngừng, trên làn đường đi bộ chật hẹp người qua lại như nêm. An Dao bước đi giữa dòng người, nghiến răng giận dữ. Cái tên khốn kiếp ấy lại dám dùng tiền để sỉ nhục cô.
Đằng sau bỗng nhiên có tiếng gọi, giọng nói rất quen thuộc.
Cô quay lại, ánh mắt sắc lẹm lườm chủ nhân giọng nói.
Lý Thừa Trạch cao giọng hỏi: "Cô đi đâu?"
Đi đâu thì liên quan gì đến anh ta? An Dao quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, đằng sau vang lên tiếng bước chân đuổi theo, Lý Thừa Trạch túm lấy tay cô, kéo cô đi về phía bãi gửi xe. Anh đẩy mạnh cô vào xe, rồi lái xe ra đường lớn.
Anh nắm chặt vô lăng, hỏi dò cô: "Cô đang giận à?"
Ánh đèn led ngoài đường vụt qua cửa xe, cô lặng yên nhìn ra bên ngoài, không đáp lại.
Anh chau mày, mặt cau lại, gọi: "An Dao."
Cô thờ ơ quay lại lườm anh một cái, nhất quyết không lên tiếng.
Anh trừng mắt đáp trả, tăng tốc. Vì đang giờ cao điểm nên xe cộ nối đuôi nhau thành hàng dài. Anh mở nhạc, liên tục đổi kênh, nhưng đài nào cũng đưa tin Lăng Bách và An Dao, ngay cả ca khúc được phát cũng là "Tình yêu độc quyền" hoặc "My girl." Anh bực bội tắt đi, rồi hỏi: "Tại sao cô chỉ dịu dàng với Lăng Bách còn đối với tôi lại hung dữ thế? Tôi nhiều tiền hơn cậu ấy, đàn ông hơn cậu ấy, tôi thực sự không hiểu con mắt của cánh phụ nữ các cô, một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền, chững chạc ngay trước mắt không thích mà lại đi thích một tên ngốc suốt ngày nhắc tới tình yêu."
Cô nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không phiền.
Lý Thừa Trạch bị cô ép tới mức phát điên: "Hôm qua tôi cứ nghĩ có nên từ bỏ cô hay không, giống như Lão Hoàng đợt trước, đóng băng cô hoặc ép cô quay phim cấp ba, tôi cũng có thể làm như thế. Nhưng An Dao à, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, tôi cứ hỏi bản thân, từ bỏ hay không từ bỏ? Hỏi đến vài trăm lần." Anh ngập ngừng, giọng trầm xuống: "Tôi muốn thuyết phục bản thân đừng từ bỏ cô, nhưng tôi không tìm được bất cứ lí do nào. Cô bây giờ giống như chuột chạy ngoài đường, ai cũng muốn đập." Giọng anh trở nên dịu dàng hơn: "Cho dù như thế tôi vẫn không muốn từ bỏ. Mặc dù không có lí do giúp cô tìm ra chân tướng, cũng không hiểu tại sao tôi lại tin những lời cô nói, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp cô, tiếp tục sai người điều tra Donna và Đường Khải. Thực ra hôm nay tôi gọi cô tới chỉ muốn nói với cô, tôi không từ bỏ, cô cũng đừng từ bỏ. Trước đây tôi rất lăng nhăng, gặp ai yêu người đấy, vì thế ban nãy nói nào là thích, nào là lên giường, đều là nhất thời hồ đồ, nhất thời bột phát, hiểu chứ? Tôi tin vài tháng nữa tôi sẽ không còn suy nghĩ này nữa.
Nguyên nhân thực sự anh đã cố ép ngược vào trong.
Giọng anh nén xuống, gần như không nghe thấy: "Lên tiếng đi, cô đừng bỏ mặc tôi, tôi đâu có ép cô, sao phải như thế chứ?" Anh rất hiếm khi quan tâm một người con gái có để ý tới mình hay không, những cô gái trước đây nếu có chút không vừa ý là anh chia tay luôn. Nhưng bây giờ, anh hạ giọng xuống nước, chỉ cần cô mở miệng nói chuyện với anh.
Anh nghi ngờ trong mình tiềm ẩn xu hướng thích bị ngược đãi.
Cô lạnh lùng nhìn anh, không dám lên tiếng, bởi vì cảnh tượng ban nãy đã nhắc nhở cô, cô phải cẩn thận với người đàn ông trước mặt, anh ta lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để lên giường với cô.
Đường càng lúc càng đông, tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang lên từ bốn phía. Mười mấy phút sau hàng xe dài mới bắt đầu nhúc nhích, chầm chậm tiến về phía trước. Bình thường chỉ cần nửa tiếng là về tới nhà, nhưng lần này gần một tiếng rồi mà chẳng đi được bao xa. Lý Thừa Trạch buồn bã lái xe, không ngừng nhìn An Dao qua gương chiếu hậu, anh hoảng loạn, đành kiếm chuyện để nói: "Hôm nay tôi đã sắp xếp ê kíp cho Lăng Bách, từ ngày mai e rằng hai người khó gặp nhau đấy. Cậu ấy bận rộn quảng bá cho album, bây giờ có không ít nơi tìm cậu ấy làm gương mặt đại diện, có mấy show quảng cáo khá ổn. Chắc cô biết trong giới giải trí có không ít cặp đôi một năm chỉ gặp nhau vài lần, vì thế sau này cô có chuyện gì thì tìm tôi nói."
Cô nhắm mắt, giả vờ ngủ suốt dọc đường.
Tắc đường vốn khiến người ta bực bội, lại thêm sự lạnh nhạt của cô khiến Lý Thừa Trạch có cả bụng tức muốn xả. Anh đang định chửi bậy thì chuông điện thoại reo. Anh đeo tai nghe, nghe điện thoại với tâm trạng chẳng vui vẻ gì, không ngờ là thám tử tư gọi đến: "Việc lần trước anh nhờ tôi đã điều tra ra manh mối, quan hệ của Donna và Đường Khải không hề tầm thường, tôi bắt đầu điều tra từ Đường Khải, tìm một mạch theo hộ khẩu của anh ta, phát hiện ra anh ta mua hộ khẩu ở thị trấn, sau đó tôi tốn nhiều sức người sức của đến thị trấn đó điều tra ngọn ngành..."
"Trọng điểm!" Lý Thừa Trạch không đủ kiên nhẫn.
"Tôi điều tra ra Đường Khải không phải họ Đường, anh ta vốn họ Lý, sau đó đổi sang họ Đường."
"Tôi trả anh nhiều tiền không phải để nghe anh nói nhảm." Hôm nay tâm trạng Lý Thừa Trạch vô cùng tệ: "Nói thẳng, là quan hệ gì?"
"Có thể là mẹ con."
"Cái gì? Có chắc không?"
"Tôi cũng không dám chắc 100%, nhưng Đường Khải nên gọi là Lý Khải. Bố anh ta tên Lý Văn, hai mươi năm trước ngoại tình, sau khi li hôn thì lấy vợ mới, mười năm trước chết vì bệnh. Sau khi bố chết, Lý Khải đổi tên thành Đường Khải. Còn vợ cũ của Lý Văn lại trùng hợp tên là Đường Na. Tôi nhìn ảnh trong hộ khẩu thì người đó rất giống Donna. Vì thế tôi lần tìm theo hộ khẩu của Donna sau khi li hôn, mặc dù cuối cùng manh mối bị đứt rất bất ngờ nhưng khả năng hai người họ là mẹ con khá lớn."
"Thật không?"
"Không sai."
"Cảm ơn, nếu là thật thì thù lao sẽ tăng. Còn nữa, giao tất cả tài liệu cho tôi."
"Bây giờ tôi đang ở văn phòng, anh có thể tới đây, tôi đợi anh ở dưới tầng."
"Ok, tôi qua ngay."
Anh cúp máy, vui vẻ liếc nhìn An Dao qua gương chiếu hậu, hớn hở nói với cô: "Lần này tôi đã tóm được cái đuôi con cáo rồi." Anh rẽ ngoặt, lái xe về hướng công ti của thám tử tư.
An Dao giật mình vì tốc độ lái xe như bay của anh: "Anh làm gì thế? Đi chậm thôi."
Anh trêu cô: "Không chậm được."
Cô trợn mắt nhìn anh.
Anh muốn đem tới cho cô niềm vui bất ngờ, vì thế không nói với cô sự thật. Xe lao vút đi giữa dòng xe đông đúc, suốt dọc đường không hề va quệt, Lý Thừa Trạch cảm thấy vận may của mình sắp đến.
Anh lái xe đến nơi đã thấy vị thám tử đó đợi anh khá lâu ở bên vệ đường. Thấy xe của anh tới, người đó liền đưa tập tài liệu cho anh. Anh ngồi trong xe mở tài liệu xem ngay, mặc dù chỉ có vài tờ giấy nhưng nội dung rất cụ thể và chính xác, thậm chí có hộ khẩu cũ của Đường Khải, còn có hộ khẩu đã hủy của chủ hộ Lý Văn, vị thám tử này quả là lợi hại, ngay cả đơn li hôn của Lý Văn và Đường Na cũng tìm được. Xem ra quả thực đã tốn không ít công sức.
Anh vừa xem tờ đơn li hôn đó vừa ngẫm nghĩ, người viết đơn là Lý Văn, ghi chép trên giấy đều được viết bằng bút sắt, trình bày rõ tình hình nuôi dưỡng con cái, tình hình tài chính. Anh rút điện thoại ra bấm số của Donna, khi đầu kia có người nghe máy anh chỉ nói đơn giản mấy câu: "Chị đi thăm mộ của Lý Văn chưa? Đơn li hôn của ông ấy trong tay tôi, của chị thì sao? Đúng rồi, con trai chị sống thế nào? Cho tôi hỏi thăm nó nhé, tôi là Lý Thừa Trạch." Anh nói ng liền cúp máy, không cần biết Donna có phản ứng thế nào.
Đời người chẳng qua chỉ là một canh bạc, thua hay thắng đều nên thử một phen.
An Dao tò mò hỏi: "Lý Văn là ai? Đơn li hôn gì?"
Lý Thừa Trạch không trả lời, anh chăm chú đợi kịch hay lên sàn, nếu anh đoán không nhầm, Donna thực sự là mẹ ruột của Đường Khải, để bảo vệ Đường Khải, Donna nhất định sẽ tung tin về chân tướng của clip đen; nếu trong ba ngày Donna không hành động, vậy thì đừng trách anh vô tình, anh sẽ nghĩ cách lấy mẫu của hai người họ để đi xét nghiệm ADN. Anh rất muốn biết khi biết quản lí cũ của An Dao và người hại cô có quan hệ mẹ con, thì báo giới và công chúng nói thế nào, rốt cuộc còn có bao nhiêu người tin vào đoạn clip đó?
Anh tiếp tục lái xe đưa cô về, tâm trạng không nói cũng hiểu. Nửa tiếng sau anh đột nhiên nhận được điện thoại của chị Phân - quản lí hàng đầu của công ti: "Sếp, có tình hình mới."
Chị Phân là quản lí anh sắp xếp cho Lăng Bách, đã lăn lộn trong giới này mấy chục năm, anh rất hiếm khi nghe thấy giọng chị Phân kích động đến thế.
Lý Thừa Trạch bình tĩnh hỏi: "Tình hình gì? Có phải Lăng Bách xảy ra chuyện không?"
Giọng chị Phân có phần run rẩy: "Không phải, xuất hiện clip mới, là clip giường chiếu của Đường Khải và Trần Mộng Kỳ."
Lý Thừa Trạch mơ hồ hỏi: "Clip Đường Khải và Trần Mộng Kỳ lên giường thì nói lên điều gì? Chỉ có thể nói Đường Khải đã có bạn gái mới mà thôi."
Chị Phân nói không rõ, dường như vui quá mức: "Không, sếp ạ, nói thế nào được nhỉ, clip đó lạ ở chỗ giống y hệt clip của An Dao." Chị Phân sung sướng nhắc lại: "Đúng, giống y hệt, bố trí trong phòng hoàn toàn trùng khớp, ngoài cảnh cuối cùng là Trần Mộng Kỳ ra thì mọi thứ đều giống nhau. Khó tin hơn nữa, người trong cảnh cuối là Trần Mộng Kỳ nhưng Đường Khải lại gọi "An Dao baby."
Lý Thừa Trạch lập tức hiểu ra vấn đề, anh kêu lên thất thanh: "Đó là clip gốc. Đúng, đó là clip chưa được xử lí." Xem ra Donna đích thực là mẹ ruột của Đường Khải, biết thế nào là bảo vệ cái quan trọng nhất.
"Tôi đang định lập weibo[*] cho Lăng Bách thì bỗng dưng nhận được đoạn clip này từ Cao Phong Lỗi ở 'Trào lưu L', anh ấy nói cách đây mười phút có người gửi tới. Sếp, anh có thể bố trí người chuẩn bị hành động ngay trong đêm, nếu clip này là thật thì chúng ta có thể lật đổ Đường Khải, vực An Dao lên, như thế cũng có lợi cho Lăng Bách."
[*] Weibo: Một mạng xã hội rất lớn của Trung Quốc.
Không những lật đổ Đường Khải mà thậm chí còn đẩy hắn xuống địa ngục.
Lý Thừa Trạch nói: "Được, chị nhớ chú ý Lăng Bách, nhớ là ngày mai cậu ấy còn có show diễn, đừng để cậu ấy mong gặp An Dao quá, tôi sẽ mở cuộc họp đêm." Giây phút cấp bách thế này mà anh vẫn không quên chia uyên rẽ thúy, ngay sau đó anh gọi điện cho Amy: "Người đẹp, lập tức triệu tập các trưởng phòng, chuẩn bị họp, thời cơ thay đổi tình thế đến rồi, trên mạng xuất hiện clip gốc của An Dao, cũng chính là clip chưa qua chỉnh sửa."
Amy mặc dù ngạc nhiên nhưng càng băn khoăn hơn: "Sếp à, Đường Khải chẳng phải do anh bỏ số tiền lớn ra mời về sao? Sao anh lại vui vẻ đối phó với cậu ta như thế, phải nói là phấn khích mới đúng. Trước đây với anh không phải tiền là trên hết sao?"
Lý Thừa Trạch sững lại, nhìn gương chiếu hậu, hạ giọng cười: "Đồ ngốc, An Dao so với Đường Khải, ai có thể kiếm nhiều tiền hơn? Nếu An Dao có thể bật dậy, cùng Lăng Bách bay lên trời cao thì đến lúc đó ai kiếm tiền nhiều hơn?"
"Tự an ủi mình."
"Tôi không tranh cãi với cô nữa, lập tức gọi điện thoại, một tiếng sau tôi phải gặp được tất cả trưởng phòng."
"Có tiền tăng ca không? Việc này được xếp vào hoạt động tăng ca."
"Tháng sau sẽ tăng lương, yêu tinh, mau lên."
An Dao đờ đẫn sững sờ, những lời ban nãy cô nghe rất rõ ràng, thời cơ đến rồi sao? Clip gốc xuất hiện rồi? Cô hít một hơi dài, nước mắt bất chợt rơi xuống. Những ngày qua cô luôn sống trong vực sâu của sự tuyệt vọng, luôn tưởng rằng đời này sẽ không thể nào ngoi dậy nữa. Nhưng khi cô tuyệt vọng nhất, sắp gục ngã đến nơi thì cơ hội thay đổi tình thế lại đến?
Cô nắm chặt tay, vui tới mức sắp phát điên! Cô không kiềm chế được mà khóc thành tiếng, clip đen đã tiêu hao sức lực cả đời của cô, bây giờ cô có cơ hội rửa sạch bản thân, có cơ hội đường hoàng nói với bố là cô bị oan. Từ nay về sau, cô không cần phải né tránh ánh mắt của người khác, bố cô cũng có thể đường hoàng làm người được rồi.
Lý Thừa Trạch đỗ xe vào nơi an toàn rồi xuống xe bước tới ghế sau, dịu dàng ôm An Dao vào lòng. Lần này cô không giãy giụa, đôi tay run rẩy túm lấy áo anh, khóc nức nở. Anh ôm cơ thể đang run rẩy của cô, trong lòng đầy cảm khái, một cô gái có thể gắng gượng đến mức này quả thực không dễ dàng gì, nếu là người khác chắc đã tuyệt vọng mà tự sát.
Anh dịu dàng an ủi cô: "Không sao, thời cơ xuất hiện rồi, mọi thứ sẽ mau chóng qua thôi."
Cô ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói: "Cảm ơn."
Anh mỉm cười ôm cô chặt hơn: "Không có gì, hôm nay về nhà, cô nhớ ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tôi nhất định sẽ công bố sự thật khắp thiên hạ."
Cô không nói thêm gì nữa, nép trong lòng anh mà òa khóc, oan ức bao lâu nay, vất vả gắng gượng bao lâu nay cuối cùng mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Sau khi đưa cô về nhà, Lý Thừa Trạch liền quay lại công ti họp. Từ trước tới giờ tác phong làm việc của anh rất nghiêm túc, tốc độ, thích giải quyết gọn lẹ mọi việc, tập hợp tất cả trưởng phòng họp ngay trong đêm. Nhân viên chế tác hậu kì của công ti đã tiến hành phân tích clip gốc suốt đêm, kết quả thu được quả nhiên là clip chưa từng sửa chữa, nhưng tấm ảnh cuối cùng của An Dao trong clip đen có dấu vết sửa chữa. Cao Phong Lỗi của 'Trào lưu L' đưa clip gốc và kết quả xử lí cho tất cả các trưởng phòng xem, mọi người lập tức hiểu ngay vấn đề. Bởi vì độ giống nhau giữa hai clip lên tới 99%.
Nhưng có một câu hỏi khó là: Rốt cuộc ai lợi hại như thế, có thể làm ra clip này lừa gạt mọi người?
Lý Thừa Trạch giao cho Cao Phong Lỗi làm một phóng sự chuyên đề về vụ của An Dao và Đường Khải, phải nhanh chóng đưa in phát hành. Phòng quan hệ công chúng liên lạc với báo chí truyền thông, để sự kiện clip truyền đi khắp nơi, nhất định phải là tin hot trên tất cả các báo mạng ngày mai, ngày kia phải trở thành tiêu điểm của báo giấy.
Bởi vì buổi lễ trao giải Kim Hoa sắp tới gần, anh phải lợi dụng giải Kim Hoa để dàn dựng cơn bão trong làng giải trí hoàn hảo hơn.
Họp ng, các bộ phận nhanh chóng bắt tay làm việc.
Lý Thừa Trạch tinh thần thoải mái nhìn tốc độ lan truyền trên máy tính, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Amy thì rã rời, cô gục trên bàn không muốn dậy, ngước mắt nhìn đồng hồ đeo tay chỉ gần năm giờ sáng.
Amy buồn ngủ phản đối: "Sếp ơi, em muốn về nhà ngủ."
Lý Thừa Trạch nhìn sắc trời bên ngoài, nghiêm túc lắc đầu: "Cô không cảm thấy xảy ra chuyện này trước giải Kim Hoa mấy ngày chính là món quà đẹp nhất mà ông trời dành cho chúng ta sao? Điều này còn đáng giá hơn việc ai giành giải nữ chính xuất sắc nhất, vì thế chúng ta phải cố gắng hơn nữa."
"Đồ điên."
"Dù sao trời cũng sắp sáng rồi, cô ngủ một lúc ở văn phòng đi."
Amy ngáp: "Vài tháng trước lúc anh có được clip của An Dao từ tay Đường Khải, cũng mở cuộc họp gấp, dùng đủ mọi thủ đoạn khiến An Dao thân bại danh liệt; bây giờ anh lại ra sức giúp cô ấy rửa tội." Cô dở khóc dở cười: "Sếp, anh đừng quên cơn mưa champagne tối qua, có cần thiết phải tích cực thế này không? Huống hồ, anh cũng không phải vội, clip gốc đã tung ra rồi, anh còn sợ có gì thay đổi sao?"
Từ phòng làm việc của anh có thể nhìn thấy phong cảnh rất đẹp bên ngoài. Đứng trước cửa kính nhìn những tòa nhà cao tầng nhấp nhô trong thành phố, nhìn ra xa có thể thấy cảnh biển ẩn hiện, màu xanh của biển lớn kéo dài tới vô tận, gió lặng sóng êm. Dù là sáng sớm, làn sương mờ bao phủ, sắc trời cũng chưa sáng nhưng cả thành phố vẫn lọt vào tầm mắt một cách rõ ràng. Giống như tối qua, cô run rẩy nép vào lòng anh lớn tiếng khóc, anh cúi đầu nhìn gương mặt đang nép trong lòng mình, gần đến thế, rõ ràng đến thế, thậm chí hàng lông mi đang run rẩy của cô cũng rõ ràng tới mức có thể đếm từng sợi. Bỗng dưng anh muốn bảo vệ cô.
Anh nói với cô: Sáng sớm ngày mai, nhất định tôi sẽ khiến thế giới này trở nên khác biệt.
Đây là lần đầu tiên anh thật lòng hứa hẹn với một cô gái mà không đòi hỏi điều gì. Anh nói anh cần lí do và cái cớ mới có thể giúp cô, thực ra cho dù có hay không, anh cũng vẫn tiếp tục ở bên cô.
Anh khoanh tay trước ngực nhìn ra phía xa, một vầng sáng rực hồng bắt đầu nhô lên từ chân trời phía đông, dần dần nhuộm đỏ cả tầng mây. Anh vui mừng hét lên: "Amy, mặt trời mọc rồi."
Amy bò trên bàn, nước miếng chảy cả ra, khi ngủ hoàn toàn mất hình tượng. Cô khẽ trừng mắt, miệng làu bàu: "Đồ thần kinh", rồi lại ngủ thiếp đi.
Chấm đỏ phía chân trời càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ một nửa chân trời, ánh mặt trời tỏa ra.
Anh chăm chú ngắm mặt trời lên, trong lòng thầm nghĩ: "Cô ấy có ngủ thật không? Hay cũng cả đêm không ngủ như anh, cùng chờ đợi mặt trời lên?
Nhân viên các bộ phận vất vả làm việc cả đêm, đến tám giờ sáng đều giao nộp bảng thành tích đẹp mắt. Clip đã đăng lên trang nhất các diễn đàn và các trang web lớn, đợi mọi người tỉnh dậy là sự việc này sẽ bùng nổ. Trên trang nhất của các báo giải trí đều là tin Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ đây là clip gốc của clip đen với An Dao.
Cơn bão dư luận mới lại sắp ập đến.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |