Vay nóng Homecredit

Truyện:Tổng Giám Đốc Bức Hôn - Chương 50

Tổng Giám Đốc Bức Hôn
Trọn bộ 53 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


Kết cục (IV)

Lâm Lập Phong bỗng nhiên cười to, "Em đúng là đồ ngốc!Thì ra là vì chuyện này phiền não!có phải là dì và cô anh đã tìm đến em gây phiền phức?"

Hạ Tử Tình liếc mắt nhìn hắn, hạ mi mắt, gật đầu: "Các nàng luôn đỗ lỗi cho em vì ko thể sinh con."

Lâm Lập Phong cắn nhẹ lỗ tai mẫn cảm của nàng, lập tức khiến cho nàng cả người chấn động.

"Vậy chúng ta ở đây nỗ lực một chút, nhanh lên một chút phóng búp bê vào người em là được chứ gì?"

Nhìn Hạ Tử Tình một tay đẩy Lâm Lập Phong ra, "Em rất nghiêm túc _!Anh đừng lúc nào cũng cà rỡn như vậy."

Lâm Lập Phong ở bên tai nàng thổi khí, thanh âm khàn giọng gợi cảm mà nói: "Anh cũng rất nghiêm túc, cũng muốn phóng búp bê vào bụng em _."

Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Tử Tình bỗng chốc hiện lên nhiều dóa mây đỏ.

"Thật đáng ghét _!Ko cùng anh nói chuyện nữa!" Hạ Tử Tình đẩy Lâm Lập Phong ra. Nàng trong lòng táo bạo bất an, còn hắn một điểm cũng ko biết.

Lâm Lập Phong nhanh tay lại một lần nữa đem nàng trở về cái ôm của mình, nghiêm túc mà ôm, đem trán mình dựa trên vai nàng.

"Anh biết rất rõ phiền não trong lòng." Hắn không khỏi thở dài, "Mẹ anh và thẩm thâm trong lòng muốn cái gì, anh cũng rất rõ. Anh sẽ ko để bất luận kẻ nào tác động! Các nàng cũng ko thể tác động đến suy nghĩ và ý nguyện của anh. Hôn nhân là chuyện của anh, lấy vợ là chuyện của anh, vậy thì việc sinh con cũng phải do anh định đoạt."

Hắn đem thân thể của hắn chuyển thành ngồi đối diện với nàng, đôi mắt sáng quắc của hắn có chút kiên định: "Mặc kệ em có thể sinh con cho anh hay ko, đời này, anh đối với em nguyện ko thay đổi! Ko ai có thể chia lìa chúng ta, trừ phi anh chết"

Hạ Tử Tình lập tức lấy tay che miệng hắn lại, "Đừng nói nữa! Em biết rõ rồi."

Hắn ở lòng bàn tay nàng hôn thật sâu, "Em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối rất tự tin. Chúng ta sẽ cùng bên nhau đến già_!"

"Cảmơn anh, Lập Phong." Nàng nghe Lâm Lập Phong nói vậy ko thể ko thở dài một hơi. Nàng ko cần phải để ý đến suy nghĩ của mọi người hay lời mọi người nói. Nàng chỉ cần hắn có thể hiểu rõ mình!

Như vậy là nàng hạnh phúc_!Có được tình yêu toàn tâm toàn lực của hắn, nàng còn khao khát gì hơn? Nàng còn sợ cái gì chứ?Dù cho nàng trong một giây chết đi, nàng cũng là cam tâm tình nguyện _!

Bất quá, nàng thật sự rất muốn vì hắn sinh con, nàng biết rất rõ lòng hắn rất chờ đợi cho đứa con của mình ra đời_.

Nàng không khỏi đưa tay sờ lên bụng, nơi đã từng chứa sinh mạng một đứa bé, thế nhưng, tiếc là nó chỉ tồn tại trong thời gian quá ngắn.... .

Vừa nghĩ đến việc mất đi đứa con, lòng của nàng lại mơ hồ đau.

"Làm sao vậy?" Lâm Lập Phong nhẹ nhàng mà tinh tế hôn lên cổ nàng, hắn phát hiện thân thể nàng cứng ngắc

"Không sao." Nàng đông cứng mỉm cười gượng gạo. Thật may là hắn đã quên mất đoạn kí ức kia, nếu không, hắn nhất định cũng sẽ rất khó chịu

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, có thể ăn cơm rồi" Chị Ngọc Dâu vừa hay cũng đi tới

Hạ Tử Tình lập tức theo Lâm Lập Phong từ trên đùi hắn đứng, rời khỏi cái ôm của hắn. Chị Ngọc Dâu thấy "nàng" cùng Lâm Lập Phong ôm nhau, cũng cảm thấy xấu hổ.

Lâm Lập Phong khinh cười, "Sao vậy? Còn xấu hổ sao?"

"Cho chị Ngọc Dâu thấy cũng ko tốt." Hạ Tử Tình mặt đỏ mà nói.

"Em ko thấy vẻ mặt hưng phấn của chị Ngọc Dâu sao? Nàng thấy chúng ta ân ái như thế trong lòng có biết bao nhiêu là hài lòng." Lâm Lập Phong không cho là đúng.

Hạ Tử Tình nhìn một bóng lưng chị Ngọc Dâu rời đi, chị Ngọc Dâu xác thực đúng là một người khả ái. Bề ngoài lạnh như băng, kì thực nội tâm phi thương thiện lương, nhiệt tình

"Em biết ko, đoạn thời gian trước lúc quan hệ giữa em và anh ko tốt, sắc mặt của nàng luôn lạnh lạnh." Lâm Lập Phong cau mũi, "Ngày đó lúc em ko xuống làm bữa sáng cho anh, nàng đã làm trứng chiên giống như than cốc cho anh ăn, gần như muốn đem anh bức chết."

"Có chuyện này?" Hạ Tử Tình cảm thấy ko thể tin được. Chị Ngọc Dâu lại có thể đối xử ko tốt với Lâm Lập Phong, người chị xem như là con ruột, cực kì thương yêu sao?

"Nàng nhìn anh lớn lên. Đối với anh mà nói, nàng cũng giống như một người mẹ thứ hai. Mà dĩ nhiên vì sức quyến rũ của em khiến nàng ko đối xử tốt với anh nữa, em thật có bản lĩnh a." Lâm Lập Phong vẻ mặt đố kỵ.

Hạ Tử Tình cười hì hì, "Như vậy sao?Em nghĩ chị Ngọc Dâu đúng là người thị phi phân minh! Nàng làm rất khá a! Ai kêu anh vô tình vô nghĩa như vậy?"

"Vì thế, anh hiện tại ko dám nữa rồi." Hắn đứng lên ôm nàng, ở trên mặt nàng hôn một cái, dáng vẻ tươi cười: "Anh sau này phải đối xử tốt với em, yêu em thật nhiều, đem em trở thành nữ thần mình yêu nhất. Nếu không, ở trong cái nhà này, anh e rằng ko thể thở nổi nữa."

Hạ Tử Tình xoa bóp mũi hắn, "Đương nhiên."

Lâm Lập Phong lại nhân cơ hội hôn một cái lên đôi môi chu chu của nàng, một tay kéo nàng ngồi xuống bàn ăn

"Chúng ta ăn đi. Cơm nước xong, còn đi ra ngoài shopping nữa." Hắn nói khi ngồi đối diện nàng

"Đi nơi nào đây?" Hạ Tử Tình ngước khuôn mặt tươi cười nhìn hắn

"Đến nơi mà bình thường người ta vẫn thường thích đi."

"Tỷ như...... ?"

"Khu mua sắm a, công viên a, bờ biển a. Hay đi xem phim cũng rất tốt." Lâm Lập Phong suy nghĩ một chút.

Hạ Tử Tình lộ ra một nụ cười ngọt ngào "Được, dù sao thì chúng ta cũng chưa từng cùng nhau đi chơi."

Lâm Lập Phong bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: "Chúng ta kết hôn đã bao lâu? Tử tình."

"Nửa năm rồi."

"Nửa năm rồi, chúng ta ko có cùng nhau đi shopping trên đường sao. Xem ra, lúc trước anh đối với em thật sự ko tốt." Lông mày của Lâm Lập Phong nhăn lại càng sâu

Hạ Tử Tình tâm cả kinh, vội vã nói: "Thật ra anh bề bộn rất nhiều việc, thường phải đi ra ngoài xã giao. Tuy rằng chúng ta ko có đi chơi cùng nhau, nhưng anh vẫn thường mang em ra ngoài ăn."

"Thật ko?" Lâm Lập Phong vẻ mặt hoài nghi, nhìn nàng chăm chú.

"Đúng vậy. Chúng ta thường thường đến nhà hàng lưng chừng núi ăn, ăn cơm xong, chúng ta vẫn đến hoa viên ở đó đốt pháo. Cảnh đêm ở nơi đó mỹ lệ lắm!"

"Vậy đêm nay chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa đi." Lâm Lập Phong vui vẻ mà nói.

Hạ Tử Tình khăng khăng cúi đầu suy nghĩ một chút, "Đêm nay em muốn cùng anh đi shopping"

Bởi vì ...cái sinh hoạt bình thường của vợ chồng này, bọn họ thật đúng là chưa từng trải qua. Nàng rất muốn nắm tay hắn ra đường, cảm thụ cảm giác hẹn hòmột chút

Bọn họ chưa từng trải qua cảm giác hẹn hò thì đã kết hôn rồi, đối với anng2 mà nói cũng có điểm tiếc nuối

Tuy rằng sau khi kết hôn bọn họ dần dần yêu nhau, thế nhưng cuộc hôn nhân nửa năm cũng phát sinh rất nhiều việc, lúc đó bọn họ còn có nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm, thời khắc chân chính hưởng thụ cảm giác ngọt ngào, thực sự quá ít, quá ít rồi.

Nàng thực sự rất muốn cùng hắn trải qua cái sinh hoạt vợ chồng nho nhỏ này, cùng nhau đi đến khu mua sắm, cùng nhau đến công viên tản bộ, cùng nhau xem phim............

Đây chính là ước mơ tha thiết của nàng a!Mà ngày hôm nay, rốt cuộc nguyện vọng của nàng cũng có thể trở thành sự thật rồi! Lòng của nàng cảm thấy thật ngọt

"Như vậy cũng tốt, anh nghe theo em, Vợ yêu." Lâm Lập Phong nói một tiếng "Vợ yêu", khiến khuôn mặt của nàng đỏ ửng. Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng vợ yêu, nàng cảm thấy phi thường êm tai

Ngực hình như cảm thấy rất ngọt ngào, còn hơn uống mật đường. Giờ phút này, nàng cảm thấy chính mình thật hạnh phúc!

Hi vọng cảm giác hạnh phúc này, có thể kéo dài mãi mãi......

Kết cục (V)

Cơm tối xong, bọn họnhanh chóng rửa mặt chải đầu, sau đó nhẹ nhàng thay quần áo rồi cùng nhau ra ngoài

Lâm Lập Phong một thân thường phục hưu nhàn, tuấn lãng phi phàm. Hạ Tử Tình mặc một chiếc váy bằng vải bông liền áo, thoạt nhìn tựa như cô hàng xóm, thân thiết, động nhân

Bọn họ dắt tay nhau ra đường cái, đi tới đâu cũng đều khiến cho người qua đường chú ý. Dù sao bọn họ cũng là nhân vật của công chúng, vẫn thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo tạp chí, nên rất nhiều người đi đường đã nhận ra thân phận tôn quý của họ, ở một bên thấp giọng nói nhỏ.

Lâm Lập Phong vẻ mặt lãnh ngạo, vân cười phong khinh, hoàn toàn ko để ý đến ánh mắt của mọi người. Mà Hạ Tử Tình và Lâm Lập Phong mười ngón đan xen, khiến ánh mắt nhiệt liệt của mọi người, nhìn đến có điểm không có ý tứ.

"Chúng ta vào bên trong xem chút đi." Lâm Lập Phong chỉ chỉ tay vào trung tâm mua sắm Chi huệ

"Được." Hạ Tử Tình vui cười đầy mắt.

Đây là khu mua sắm rất lớn. Bên trong tập trung những hãng quần áo nổi tiếng nhất thế giới. Bình dân bách tín như nhau ko dám đến nơi này để mua sắm, Vì thế người đến nơi này mua sắm đều là người có thân phận tôn quý giàu có

Hiên tại là lúc các hãng thời đưa ra bộ sưu tập hè, nơi nào cũng trưng bày trang phục hè màu sắc rực rỡ. Lâm Lập Phong nhìn quần áo mộc mạc trên người Hạ Tử Tình bỗng nhiên cảm thấy có điểm áy náy

Trong nửa năm kết hôn kia, bọn họ chưa có lần nào cùng nhau đi dạo. Không cần phải nói cũng, hắn vẫn chưa mua quà gi tặng nàng thì phải?

Hắn đúng là một người chồng ko tốt!

"Chúng ta vào trong xem thử." Hắn kéo tay Hạ Tử Tình đi vào một cửa hàng trang phục cao nhã.

Lâm Lập Phong vừa đi vào, người bán hàng đã đến bắt chuyện

"Đem tất cả loại quần áo mới nhất năm nay lấy ra." Lâm Lập Phong nhàn nhã đi chơi mà ngồi vào ghế sô fa.

"Lập phong......" Hạ Tử Tình nhìn Lâm Lập Phong.

"Em lấy quần áo mặc thử."

Người bán hàng lập tức mang Hạ Tử Tình đi thử quần áo

Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tình từ từ thử từng bộ quần áo, phát hiện Hạ Tử Tình mặc quần áo gì cũng đẹp. Thật ko hổ danh làm người mẫu_!Quần áo mặc trên người nàng đều phóng ra ánh sáng kì lạ. Cho dù là bộ đồ bình thường nhất, mặc trên người nàng cũng đều trở nên rất đặc biệt.

Môi bạc của Lâm Lập Phong chợt phác thảo ra một nụ cười nhẹ.

"Những bộ quần áo phu nhân nhà tôi vừa thử qua, toàn bộ đem đóng gói lại hết." Lâm Lập Phong đối với người bán hàng nói, khiến cho nàng trở nên ngu ngốc

Hơn mười bộ quần áo lận a, giá trị... ít nhất... cũng hơn mười vạn. Một lần mua quần áo tốn hơn mười vạn, cũng chỉ có loại người giàu có như hắn mới có khả năng làm điều này (hơn 300 triệu vnđ đó các nàng.... mua quần áo hơn 300 triệu àta choáng)

Hạ Tử Tình vừa nghe nói hắn muốn mua sạch tất cả các loại quần áo nàng vừa mặc vào, bỗng chốc giật mình

"Nhiều lắm. Lập phong."

Lâm Lập Phong một tay ôm eo nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "Ko sao, anh thích."

"Lập phong......"

"Đi, chúng ta đến nơi khác xem." Lâm Lập Phong vừa kéo tay nàng, vừa kí tên trên tờ séc, lại phân phó nói: "Đem quần áo đưa cái địa chỉ này."

"Đúng vậy." Tiêu thụ tiểu thư cung tống bọn họ ly khai. Trong lòng không khỏi sợ hãi than, phú quý người ta _ xa hoa sinh hoạt!

"Vì sao lại mua nhiều quần áo như vậy?Thật ra quần áo của em rất nhiều."Rời khỏi cửa hàng bán quần áo, Hạ Tử Tình không khỏi hỏi hắn.

Lâm Lập Phong cúi người xuống, bên tai nàng thấp giọng nói nhỏ: "Anh muốn đem thương yêu của anh bù đắp lại cho em."

Hạ Tử Tình trong lòng khẽ động, cảm giác ấm áp chậm rãi chảy vào lòng. Mặt nàng như hoa đào, hướng hắn mỉm cười sáng lạn

Tâm động và cảm động đều xuất phát từ nội tâm nàng.

Đi đến một cửa hàng trang sức, Hạ Tử Tình nhìn vào tủ kính quảng cáo trang sức hấp dẫn

Hạnh phúc chi tâm, hạnh phúc nhân sinh! (*hạnh phúc từ tâm, hạnh phúc ở đời)

Đây là hình của một viên kim cương màu hồng đang bắn ra ánh sáng chói mắt có thể mê hoặc bất cứ nữ nhân nào đi qua.

Nhưng Hạ Tử Tình lại bị câu quảng cáo hấp dẫn. Hạnh phúc chi tâm, hạnh phúc nhân sinh! Những lời này thực sự nghe rất hay!

Ai lại không muốn chính mình hạnh phúc nhân sinh? Hạ Tử Tình lộ ra nụ cười kiều mị, hạnh phúc chi tâm thực sự đả động lòng của nàng rồi.

Lâm Lập Phong nhìn ánh mắt của Hạ Tử Tình, phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm vào tủ kính của một cửa hàng trang sức, nàng đang nhìn vào một viên kim cương hồng rất đẹp (* nguyên: phấn toản= kim cường hồng, ta nghe người nói, kim cương hồng là thứ kim cương quý nhất thế giới a)

Khóe miệng Lâm Lập Phong phác thảo một nụ cười dài: "Chúng ta vào xem đi."

Hạ Tử Tình kéo tay Lâm Lập phong lại "Không cần, em chỉ thích câu nói kia mà thôi."

Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử tình chỉ vào câu nói: hạnh phúc chi tâm, hạnh phúc nhân sinh!

"Những lời này, anh cũng rất thích. Chúng ta thử vào xem đi." Hắn kiên quyết kéo nàng vào cửa tiệm trang sức.

"Tôi muốn xem hạnh phúc chi tâm một chút." Lâm Lập Phong đối với người bán hàng nói

"Xin mời bên này." Người bán hàng mang bọn họ vào một gian phòng vip xa hoa

Một lúc sau, nàng cầm một hộp đồ trang sức đẹp mắt đi vào. Nàng mở hộp đồ trang sức ra, một viên kim cương hồng to liền xuất hiện trước mặt bọn họ

Viên kim cương hồn này có rất ít tạp chất!Tim Hạ Tử Tình ko khỏi mãnh liệt nhảy lên. Lâm Lập Phong cầm lấy kim cương hồng đeo lên cổ Hạ Tử Tình.

"Thật xinh đẹp!" Hắn không khỏi thở dài. Viên kim cương hồng này đeo trên chiếc cổ trắng noãn của nàng thật rất đẹp

"Tôi sẽ mua viên này." Lâm Lập Phong phong khinh vân đạm đối với người bán hàng nói

"Đừng! Lập Phong, quá sang trọng rồi!" Hạ Tử Tình muốn đem viên kim cương trên cổ gỡ xuống

Lâm Lập Phong lập tức ngăn cản nàng, "Trong trí nhớ của anh, hình như anh chưa từng tặng quà cho em. Khó có được thứ lại thích hợp với em như thế, em nhận đi!"

"Em nói rồi không nên!" Hạ Tử Tình một mực nói. Viên kim cương hồng này ít nhất cũng hơn trăm vạn. Con số này ko phải là nhỏ a.

"Ko sao, chỉ cần em thích là tốt rồi." Lâm Lập Phong sủng nịch nói.

"Em biết anh đối với em rất tốt, nhưng em......"

"Miễn em thích là anh thấy cái gì cũng xứng đáng." Lâm Lập Phong cầm tay nàng ngưng mắt nhìn nàng.

"Thế nhưng......" Hạ Tử Tình rất do dự.

"Đừng nhưng nhị gì nữa. Em cứ đeo nó đi. Anh thấy nó thực sự rất đẹp. Hơn nữa, vài ngày sau là sinh nhật của mẹ, em cũng nên mua một ít quần áo và đồ trang sức_."

Khi Hạ Tử Tình mang theo viên kim cương hạnh phúc chi tâm trị giá 2 trăm vạn theo chân Lâm Lập Phong ra khỏi phòng khách lại thấy Dư Tuyết Lâm cũng ở trong cửa hiệu trang sức này. Nàng cũng đang nhìn"Hạnh phúc chi tâm". Bất quá nàng xem chính là loại nhỏ hơn viên này. (200 vạn = hơn 6 tỷ vnđ.. no comment luôn)

Dư tuyết Lâm ngẩng đầu lên, thấy Hạ Tử Tình và Lâm Lập Phong mười ngón đan nhau xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt lập tức đại biến. Nhìn đến viên hạnh phúc chi tâm thật lớn trên cổ Hạ Tử Tình, sắc mặt của nàng càng khó nhìn!

Vài nét băng lãnh, hung ác, nham hiểm chợt xuất hiện trong đôi mắt đen láy u ám.

Hạ Tử Tình và Lâm Lập Phong thấy dư tuyết Lâm đều có điểm kinh ngạc! Lâm Lập Phong mím môi, lạnh lùng nhìn chắm chằm vào Dư Tuyết Lâm có vẻ như nhìn vào người xa lạ


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-53)