Vay nóng Homecredit

Truyện:Vị Hôn Phu Tuyệt Tình - Chương 6

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình
Trọn bộ 9 chương
Chương 6
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)

Siêu sale Lazada


"Này này, đã ai xem thông báo mới nhất chưa? Nghe nói mỗi ngành phải cử hai người xuống trợ giúp cho phía phân viện..."

"Trời đất, hy vọng không dính tên mình, mình không muốn về đó đâu."

"Nói là trợ giúp, nhưng nhỡ may bên tổng viện không thiếu người, hoặc có thêm người mới, họ sẽ không phải tới Đài Bắc, hơn nữa nghe nói công việc ở đó vất vả lắm."

Trong bệnh viện, bởi vì chuyện thông cáo cần người trợ giúp cho phân viện vừa đăng đó, mọi người đều đang xôn xao bàn luận. Đến tận giờ nghỉ trưa vẫn tiếp tục bàn tán việc này.

"Chỉ có Đình Ân là sướng nhất, không cần lo lắng bị phái đi trợ giúp."

"Mình cũng có thể có tên trong danh sách mà." Lí Đình Ân không biết mình khác với mọi người ở chỗ nào, cũng phải nói thêm, cô cùng Nhã Lâm được đặc cách lại trong cùng một viện, như thể là một nhà vật lý trị liệu nổi tiếng vậy, khó trách mọi người nghĩ như thế."Thôi đi, cô còn nói giỡn à, ai dám đẩy cô đi chứ."

"Nói đúng nha, lần trước không phải chính viện trưởng trực tiếp thông báo xin phép tới chủ nhiệm sao."

Lần trước Phàm Tu thay cô gọi điện thoại xin phép, cô cũng thấy quá khoa trương, không trách đồng nghiệp cứ đem việc đó ra nói đùa, nhưng Đinh Nhã Lâm ở bên cạnh nghe được lại không hài lòng.

"Mọi người nói vậy cũng được sao? Đình Ân là loại người nào mọi người không biết sao?" Bình thường tuy rằng mọi người đều có vẻ thoải mái với nhau, nhưng mỗi khi bệnh viện có chuyện, nhiều kẻ dậy lòng ganh tị, trong lời nói có nhiều ẩn ý ganh ghét.

"Không phải sao, vốn hai cô với chúng tôi đâu giống nhau."

"Các người dám......" Đinh Nhã Lâm tức giận đến phát điên, Lí Đình Ân thấy bạn mình sắp nổi cơn, mau chóng kéo ra ngoài ăn trưa, không gian bên ngoài lúc này thực quá dễ chịu.

"Chẳng lẽ cậu không tức giận sao?"

"Không mà, mọi người đâu có ác ý." Cô cười lắc đầu. Cha của Nhã Lâm chính là viện trưởng của học viện ngành y, căn bản cũng là người nắm quyền của khoa ngoại, còn hai anh trai cùng chị gái của cô ấy đều là bác sĩ nổi tiếng.

Đinh Nhã Lâm nhìn bạn nói "Đình Ân, cậu dạo gần đây luôn vui vẻ, có phải quan hệ với tổng giám đốc đang phát triển rất tốt không?" Cô hiểu trong chuyện đính hôn đã định này, Đình Ân với vị hôn phu không hề có cảm tình, nhưng nếu Đình Ân có thể thích anh ta là tốt rồi.

"Làm gì có, nhưng quả thật so với trước kia dễ chịu hơn." Nói xong, Đình Ân lại nở nụ cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Gần đây bữa sáng của Phàm Tu luôn do cô chuẩn bị, còn cơm tối thì mới được một, hai lần, nhưng hiện thời cô thấy rất hài lòng, ít nhất anh không tiếp tục cự tuyệt cô nữa.

"Nhìn cậu kìa, xem ra tình cảm hai người rất ngọt ngào nha."

"Không có mà."

"Lần trước xem cái tạp chí lá cải kia, mình thấy tin Tiết Nhược Ngưng có bạn trai mới, họ còn dự định chuyện đại sự nữa. Cô ta với Mạnh Phàm Tu thực sự đã kết thúc a?"

"Mình cũng không biết, lần trước Phàm Tu đã nói về sau sẽ không qua lại với cô ấy nữa, nên chắc không cần nhắc chuyện đó đâu."

Mà thực ra cô cũng thấy không nên hỏi nhiều về chuyện anh với Tiết Nhược Ngưng nữa.

"Đình Ân, nói cậu nghe, gần đây mình đăng ký học thêm tính ra nước ngoài học, cậu nghe qua chưa? Mà lúc mình nói chuyện đi du học với ba, ông thiếu điều muốn té khỏi ghế. Mà rồi ba nói chỉ cần mình đậu được kì thi đó, ba mình sẽ lo toàn bộ các chi phí."

Lí Đình Ân kinh ngạc."Nhã Lâm, cậu định đi tìm Lâm đại ca phải không?"

"Nếu có thể, mình hy vọng có thể cùng học với anh ấy."

"Nhã Lâm -"

"Mục tiêu của mình là như thế này, đi nước Mỹ tìm anh ấy, nói rõ tình cảm của mình, nếu anh ấy từ chối, mình nhất quyết sẽ quen một người làm trong lĩnh vực khác ở ngay tại Mỹ luôn." Đinh Nhã Lâm thẳng thắn nói.

Nhìn biểu tình của cô bạn thân, Lí Đình Ân cảm thấy như đang nhìn một người hoàn toàn mới."Hiện tại trông cậu thật làm người ta mê mẩn đó."

"Cám ơn." Đinh Nhã Lâm cười cười, "Kỳ thật ta là mình học cậu đó."

"Học từ mình sao?"

"Cậu thích Mạnh Phàm Tu rất nhiều nămrồi, lại bị anh ta đối xử lạnh nhạt, mà cậu vẫn không buông tay. Bây giờ hai người tình cảm không phải rất tốt sao? Cái này đúng như người ta nói, đá đá gì đó ấy nhỉ."

"Nước chảy đá mòn á?"

"Đúng vậy."

Nhờ có mục tiêu mà Nhã Lâm trở nên bản lĩnh như vậy, liệu cô có nên cũng đặt một mục tiêu cho chính mình? Hơn hai tháng cố gắng, anh ấy cũng đã đáp lại một chút, nếu cô cố gắng hơn nữa, tốt với anh ấy hơn nữa, liệu quan hệ của hai người sẽ còn cải thiện hơn không?

Ngẩng mặt nhìn trời xanh mây trắng, cô tự hỏi không biết cô có thể chờ đợi đến lúc Phàm Tu hết lòng yêu cô không.

"...... Thêm một ít muối nữa là vừa ăn rồi."

Ở nhà bếp của Mạnh gia, Lí Đình Ân đang tập trung theo học thím Lữ cách làm món cuộn rau dưa vừa nhiều dinh dưỡng vừa ngon miệng. Cô nấu ăn không tệ a, nhưng hễ rảnh rỗi đều muốn xuống chỗ thím Lữ học thêm.

Đồ ăn của thím Lữ làm quả thực rất ngon."Thím Lữ à, món này ngon quá."

"Món cuộn rau dưa này có một điểm quan trọng, lửa bật to thì phải nhanh cho ra, như vậy sẽ không bị dính mỡ nhiều, ăn ngon mà không thấy ngấy, hơn nữa lại tốt cho sức khỏe."

"Cháu biết rồi, cháu sẽ tập làm thêm cho thuần thục." Kỹ thuật nấu ăn của thím Lữ có thể nói là hàng đầu đó.

"Đình Ân, gần đây quan hệ của con với thiếu gia có tiến triển tốt hơn phải không?"

"Vậy ạ?" Cô nhẹ nhàng cười vẻ xấu hổ.

"Dì thấy thiếu gia với con thái độ cải biến không ít. Nếu không cậu ấy sẽ không đưa con về gặp lão gia đâu." Thấy quan hệ của hai người bọn họ có chuyển biến tốt, mọi người đều rất vui mừng.

Mười năm trước, khi biết lão gia nhận nuôi con gái người khác, lại còn đưa về Mạnh gia chung sống, bà quả thực thấy không hài lòng. Nào giờ có ai làm chuyện lạ kì vậy đâu. Nhưng ngay khi nhìn thấy Đình Ân, bà tin rằng khó ai mà không yêu mến cô bé.

Không nói đến diện mạo đáng yêu, mà chính là việc đứa nhỏ này luôn ý thức được thân phận của mình. Dù vào Mạnh gia vẫn rất ngoan, rất hiểu chuyện. Nếu là người khác được lão gia chiều chuộng như vậy đã có thể cư xử như một đại tiểu thư. Nhưng từ đó đến nay con bé luôn giúp đỡ việc nhà, lại hay xuống bếp giúp bà. Là một đứa trẻ vô cùng hồn nhiên trong sáng.

Hơn nữa từ ngày Đình Ân vào Mạnh gia, gia đình này mới có tiếng cười.

Bà vào làm ở Mạnh gia từ năm mười tuổi, biết hết mọi chuyện trong nhà. Bà chưa từng nghĩ có thể có người mẹ nào không buồn liếc mắt đến con cái, về nhà chỉ để vòi tiền. Nhưng phu nhân trước đây của nhà họ Mạnh chính là như vậy.

Thiếu gia bây giờ cũng giống với lão gia hồi đó, suốt ngày chỉ biết chuyện kinh doanh. Nếu mà thiếu gia lấy Đình Ân thì sẽ không phải lo lắng chuyện trong nhà, bởi vì Đình Ân sẽ là người vợ đảm đang biết chu toàn cho gia đình.

Đối với chuyện Phàm Tu chủ động đưa cô về nhà, Lí Đình Ân cũng rất vui, lần trước là lấy lí do cô bị thương ở chân, còn lần này có lí do gì đâu?

Mà cô cũng không hỏi lý do, vì như thím Lữ nói, cô cũng thấy Phàm Tu bây giờ đối với cô thân mật hơn rất nhiều.

"Đình Ân, con nói cho dì nghe, con với thiếu gia thực sự đã có gì chưa?"

Lời này vừa nói ra, gương mặt nhỏ nhắn của Đình Ân đã đỏ bừng lên, ngại ngùng cố gắng tìm cách trả lời.

"Thím Lữ, con......"

"Có gì mà ngại, thím Lữ đâu phải bà già cổ hủ không hiểu chuyện. Nếu đã có quan hệ rồi, thì cho thấy tình cảm cả hai rất tốt, dì nghĩ có thể lo chuẩn bị hôn lễ cho con và thiếu gia được rồi, " thím Lữ sang sảng cười.

"Hôn lễ? Không, không có nhanh như vậy đâu ạ."

"Đương nhiên là phải chuẩn bị sớm chứ, bằng không đến lúc con mang thai rồi thì phải đợi sinh xong đứa nhỏ mới tổ chức hôn lễ sao?"

"Mang thai?" Mặt cô càng đỏ, tim đột nhiên đập mạnh. Cô không nghĩ tới chuyện mang thai, nhưng nếu có thể, cô rất muốn sinh con với Phàm Tu, đứa trẻ nhất định sẽ rất đáng yêu.

"Con không cần lo lắng gì, cứ sinh liền một lúc vài đứa, dì sẽ giúp con chăm sóc bọn trẻ." Đến lúc đó, Mạnh gia nhất định sẽ rất vui vẻ."Mà con đã tính sinh mấy đứa chưa?"

Nói đến chuyện con cái này thực đi quá xa rồi, cô không dám nói tiếp chuyện này với thím Lữ, đành tìm cớ trốn khỏi nhà bếp.

Vừa bước vào đại sảnh, quản gia thấy cô đã chủ động thông báo "Lão gia đang nghỉ ngơi trong phòng, thiếu gia thì đang bơi ở hồ bơi phía sau."

Cô không muốn quấy rầy lão gia, nên đi ra phía sau. Thấy bóng dáng tráng kiện của người đang bơi, chợt nhớ tới chuyện xảy ra lúc sinh nhật bạn anh tối hôm nọ.

Tuy rằng biết anh đưa cô đi nguyên nhân là muốn cho cô thấy khó chịu mà tự rút lui, tự yêu cầu giải trừ hôn ước, nhưng ngay lúc khiến cô ngã xuống bể bơi, anh đã vội vã nhảy xuống cứu cô, khiến cô thật không hiểu được. Vốn đã muốn đẩy cô cho người đàn ông khác, sao còn tự mình nhảy xuống cứu làm gì?

Cho nên cô tin con người anh không lạnh lùng như bề ngoài. Có thể anh chán ghét cô, nhưng không có ý làm cô bị tổn thương.

Nhìn cảnh anh bơi qua bơi lại, cô đột nhiên lại nhớ chuyện thím Lữ hỏi cô muốn sinh mấy đứa, khiến cô không khỏi lại mặt đỏ. Chuyện sinh mấy đứa không phải cô có thể quyết định, bất quá, cô có thể sinh con cho Phàm Tu được sao?

"Em tìm anh sao?" Trông thấy cô đứng tần ngần gần bể bơi, Mạnh Phàm Tu cất tiếng hỏi.

"Không có, chỉ là xem anh bơi rất giỏi."

Bơi tới bên cạnh áo, anh nhìn cô nói: "Em muốn học bơi sao? Anh có thể dạy em."

"Không cần, em sợ nước, cám ơn anh." Tuy rằng việc anh muốn dạy cho cô làm cô rất vui, nhưng cô không thể không cự tuyệt. Chuyện đó sẽ rất nguy hiểm...

"Em không cần sợ đâu, anh sẽ dạy cẩn thận."

"Thật sự không cần, anh bơi tiếp đi, em đi vào......" Đột nhiên thân người Phàm Tu đang ở cạnh bể bơi chìm hẳn xuống, mặt nước không một chút động tĩnh, Lí Đình Ân vội chạy đến, ngồi xổm trên thành hồ kêu to "Phàm Tu à?"

Vừa lúc cô ngồi xuống, Phàm Tu đột ngột trồi lên, làm cô hoảng sợ ôm ngực."Anh làm em giật cả mình."

"Xuống nước đi!"

"Cái gì?" Cô chưa kịp phản ứng, anh đã nắm cánh tay cô rồi kéo luôn cô xuống bể bơi. Cô hoảng sợ kêu lên: "Không cần...... A!"

Đột nhiên rơi xuống nước, Lí Đình Ân sợ hãi ôm chặt người Mạnh Phàm Tu."Phàm Tu, anh thật không tốt, cho em lên bờ đi."

"Nước có cái gì mà phải sợ." Lần trước cô cũng rất sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, cho nên mới vừa rớt xuống đã vội giãy giụa, thành ra mau chóng bị chìm xuống đáy hồ.

"Nhưng là......"

"Em đừng lo, em mà chìm xuống, anh sẽ cứu em."

Nói chuyện với anh đến lúc này, cô mới phát hiện hai người đang ôm sát nhau, hai khuôn mặt cách không đến hai cm, gương mặt anh đẫm nước, so với bình thường càng anh tuấn, gợi cảm mê người.

"Phàm Tu......" Nhìn xem mê muội, cô không kiềm chế được kêu tên anh.

"Em đang muốn dụ dỗ anh sao?" Dưới ánh nắng mùa hè, làn da còn càng trắng nõn tươi sáng.

Hai người dừng lại, hơi thở giao hòa, cảm thấy rất muốn hôn đối phương, rồi cứ thế hai người triền miên giao hôn môi lưỡi.

Mạnh Phàm Tu ở với Lí Đình Ân mãi cho đến xong bữa tối mới rời khỏi nhà.

Khi lái xe về đến bãi đỗ xe, tắt máy rồi, anh mới phát hiện người bên cạnh còn đang ngủ. Hóa ra vừa rời khỏi nhà cô đã ngủ quên.

Buổi chiều sau khi trở lại phòng, bọn họ ở mãi cho đến chạng vạng mới ra, xem ra cô mệt muốn chết rồi.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, làn da ửng hồng, thoạt nhìn vừa hồn nhiên vừa đáng yêu, anh nhịn không cúi xuống, hôn lên gương mặt non mịn.

Lí Đình Ân mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn xung quanh, phát hiện là đang ở tầng hầm."Về đến nhà rồi sao?"

"Đúng vậy." Xem gương mặt cô vẫn còn đang ngái ngủ "Còn muốn ngủ sao?"

"Vâng." Thực sự cô đang rất muốn ngủ, hơn nữa lại mệt, bất quá về nhà nên xuống xe.

Xuống xe xong, cả hai đi đến chỗ thang máy, Lí Đình Ân mắt nhắm mắt mở thiếu chút nữa va vào cột đá, may mắn Mạnh Phàm Tu kéo lại kịp, nên thuận tay bế cô lên.

"Phàm Tu?"

"Em cứ ngủ."

Cô ngây ngô cười nhỏ, rúc vào lòng anh, khẽ ngửi mùi hương trên cơ thể anh, rồi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghe lời ngủ.

Đây là mộng sao? Phàm Tu cư nhiên đối cô như vậy ôn nhu săn sóc?

Cô thật sự rất thích anh, nếu có thể, cô hi vọng có thể sinh cho anh vài đứa nhỏ...

Trong lúc mê man ngủ, cô mơ hồ đã nghĩ như vậy.

Đỗ Thiếu Bình đi vào văn phòng của Phàm Tu.

Bọn họ đã hợp tác nhiều năm, chưa làm chung đến mười phần nhưng đã kiếm được cả tới hợp đồng mười triệu nguyên, tất cả là bởi vì hai người phối hợp rất ăn ý.

"Phàm Tu, dạo gần đây trông cậu rất tốt, có uống được thần dược gì không, nếu không làm sao mà trông sáng láng như vậy?"

"Có thể là dạo này ăn sáng mỗi ngày." Gần đây ngày nào anh cũng ăn sáng xong rồi mới rời nhà đi làm.

Trước kia anh không có thói quen này, nhưng giờ phát hiện nếu có ăn sáng, tinh thần so với trước kia tốt hơn nhiều, cho dù phải tham gia hội nghị toàn bộ buổi sáng, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

"Ăn sáng mỗi ngày hả? Là ý gì đây? Người ta không phải luôn ăn sáng sao?" Đỗ Thiếu Bình khó hiểu.

"Không có gì."

"Phải không?" Có điều việc khí sắc bạn mình rất tốt."Đúng rồi, Phàm Tu, cậu có biết đối tượng mới mà Tiết Nhược Ngưng kết giao không?"

Mạnh Phàm Tu lắc đầu, hai tháng sau khi chia tay, bọn họ đã không còn liên lạc.

"Chính là ông trùm điện ảnh của Hongkong và Đài Loan, nghe nói còn muốn sắp đặt cho cô ấy bước chân vào lĩnh vực chụp ảnh. Có điều đã suýt soát 30 mà mới vào ngành nghệ thuật, không phải là hơi già sao?"

Phát hiện bạn mình không biểu thị gì nhiều, Đỗ Thiếu Bình lại hỏi: "Phàm Tu, cậu thật sự đối cô ấy không còn quan tâm sao?"

Tốt xấu gì thì hai người họ đã quen nhau 3 năm rồi nha!

"Không cảm giác." Đơn giản một câu.

"Nói thực ra, Từ Chí Minh cũng đã hơn năm mươi tuổi, thế mà cô ấy dám cặp với ông ta, xem ra không phải muốn tìm bạn trai, có vẻ muốn tìm 'mỏ vàng' hơn." Những người đàn ông mà Tiết Nhược Ngưng kết giao từ trước đến nay hình như đều là người có tiền cả.

Nghe ra hàm ý trong lời của bạn mình, Mạnh Phàm Tu cũng không tỏ thái độ gì.

Kỳ thật anh ngay từ đầu là thưởng thức Tiết Nhược Ngưng, nhưng sau khi quen nhau được ba tháng, cô ta bắt đầu vòi tiền anh. Từ lúc đó sự thưởng thức của anh cho cô ta chấm hết. Sở dĩ có thể duy trì đến ba năm do anh cần thỏa mãn nhu cầu của mình.

Nói cô ta là bạn gái anh, thực chất chính là bạn trên giường.

Nếu bọn họ trong thời gian quen nhau mà không đụng đến chuyện tiền bạc, đơn thuần là tình cảm qua lại, thì có lẽ sau này đã thành quan hệ nghiêm túc rồi.

"Đúng rồi, cậu với Lí Đình Ân thế nào rồi?"

"Sao đột nhiên hỏi về cô ấy?"

"Không phải, qui ước sáu tháng đó giờ đã được hơn nửa thời gian. Cậu còn định nói chuyện hủy bỏ hôn lễ với Mạnh bá bá không?"

Đã hơn nửa thời gian rồi sao? Nhanh vậy sao? Mạnh Phàm Tu hơi nhíu mày.

"Lúc trước Mạnh bá bá tuy rằng đồng ý chuyện hai người không hợp thì sẽ hủy bỏ hôn lễ. Nhưng nói thật, lão nhân gia nói chuyện rất áp đặt, nếu Mạnh bá bá không đồng ý ở phút cuối, cậu định làm sao?"

"Chuyện đó nói sau." Anh trước mắt cũng quen với việc sống chung này rồi.

"Đúng rồi, nếu cậu chia tay Lí Đình Ân, mình có thể giới thiệu bạn trai cho cô ấy không?"

"Cái gì?" Anh trừng mắt hỏi lại.

"Đừng trừng mắt với mình, mình cũng là bị người khác nhờ vả. Cái người anh họ từ Mỹ mới về của mình đó, lần nọ gặp cô ấy xong thì khen Đình Ân rất đẹp. Sau biết chuyện hai người sau sáu tháng sẽ chia tay, đã nói là muốn theo đuổi cô ấy."

Thấy bạn tốt mặt mày khó chịu, Đỗ Thiếu Bình phải hỏi lại cho chắc: "Cậu bực mình à?"

"Mình bực mình không được à?" Anh còn muốn giết người!

"Sao lại vậy. Cậu rõ ràng không thích Lí Đình Ân, hơn nữa đã định chuyện chia tay sau sáu tháng. Vì sao mình không được giới thiệu người mới cho cô ấy? Đừng nói cậu không biết có rất nhiều người quan tâm đến vị hôn thê của cậu, cô ấy thực sự rất xinh đẹp."

"Cậu nói xong chưa?"

"Hả?"

"Nếu không muốn mình hủy bỏ việc hợp tác làm ăn, thì biến khỏi đây đi."

"Phàm Tu, cậu......" Đỗ Thiếu Bình ngơ ngác nhìn bạn tốt của mình giở mặt lạnh lùng, cũng vội vàng lo thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay. Tuy rằng rất muốn hỏi mình đã nói sai cái gì khiến cho cậu ta tức giận như vậy, nhưng công việc làm ăn vẫn là quan trọng.

Đi ra khỏi văn phòng rồi, trong đầu anh vẫn luẩn quẩn nghĩ ngợi.

Chẳng lẽ Phàm Tu...... đang ghen?

Trước giờ tan sở trời mưa to, Mạnh Phàm Tu nhìn ngoài cửa sổ khẽ nhíu mày.

Mưa này có vẻ còn lâu mới tạnh.

Mà mưa gió như vậy, nghĩ đến Lí Đình Ân phải hai lần đón xe, anh do dự không biết có nên đi đón cô không?

Mà việc anh lo lắng nên muốn đi đón cô lại khiến Mạnh Phàm Tu cảm thấy mình buồn cười. Không phải lúc trước anh còn tính chuyện hủy bỏ hôn ước sao?

Cho dù lần trước ngẫu nhiên cùng nhau về thăm nhà, anh nghĩ cũng chẳng có gì bất thường. Là do anh cũng muốn thăm hỏi phụ thân, còn giờ thì sao đây? Chẳng lẽ vì gần đây sống chung với nhau khá tốt, nên vô thức trong tâm anh nảy sinh sự thương hại với cô ấy sao?

Tuy rằng anh không muốn quan hệ của mình và cô ấy thay đổi gì, nhưng cũng không thể phủ nhận là đã có chút thay đổi. Có điều nó thay đổi thành kiểu gì đây?

Không muốn nghĩ đến chuyện xa vời, lại không rõ ràng về ý định của chính mình, hay là do không muốn nhìn nhận mình đã có thay đổi trong cảm xúc dành cho người kia, thành ra đến giờ suy nghĩ của Mạnh Phàm Tu cũng chưa từng hỗn loạn.

Anh hít một hơi thật sâu, muốn chính mình tỉnh táo lại.

Không cần phải làm rõ làm chi, nhưng anh cũng hiểu thái độ mình đã thay đổi rồi. Với chuyện kì hạn sáu tháng kia, anh đã không còn cương quyết muốn hủy bỏ hôn ước. Thậm chí cảm thấy việc sống chung với Lí Đình Ân cũng chấp nhận được.

Lần đầu tiên trong đời anh có ý muốn chia sẻ cuộc sống với người con gái khác. Anh nghĩ đến khi chết mình cũng sẽ không có một gia đình vì dù sao khái niệm gia đình đối với anh mà nói chỉ là một thứ phù du.

Nhưng không biết từ khi nào trong lòng anh nuôi dưỡng một mong ước như vậy.

Là vì việc sống chung với Lí Đình Ân càng lúc càng hòa hợp, thậm chí còn khiến anh cảm thấy thoải mái, mới làm nảy sinh ý niệm đó sao?

Anh thật sự muốn kết hôn với cô ấy sao?

Khúc mắc trong lòng, làm đầu óc cứ phải nghĩ ngợi nhiều, anh vẫn không hiểu được tại sao mình lại muốn xây dựng cuộc sống với Lí Đình Ân, thầm nghĩ cứ duy trì cuộc sống như hiện nay.

Còn chưa xác định được tâm ý của mình, anh không muốn làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp của hai người lúc này. Cho nên cứ tiếp tục như vậy đi, mà nếu có thân mật hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng cuộc sống chung của hai người.

Tuy rằng còn khó chịu do chưa hiểu được vấn đề trong lòng, nhưng anh không muốn mình nghĩ mãi về nó. Việc đó sẽ ảnh hưởng không tốt cho đầu óc của anh. Bởi vậy anh quyết định không đi đón cô.

Đúng ra thì cứ theo quyết định mà làm, nhưng không hiểu sao nhìn thấy mưa càng lúc càng mưa lớn, lo lắng trong lòng không hề tan biến. Anh cứ đứng mãi cạnh cửa sổ vẻ mặt phiền muộn.

Tám giờ tối anh về tới nhà, trong nhà không hề có ánh đèn.

Không hiểu sao không thấy người con gái luôn ngọt ngào nhẹ nhàng cười với anh, tâm anh chợt co lại. Hình như cô luôn về nhà trước anh mà? Áp chế lo lắng trong lòng, anh bật đèn lên.

Nửa tiếng sau cô mới về đến. Lúc đó Lí Phàm Tu ngồi ở phòng khách không nén lại được cảm giác nôn nóng trong lòng, lập tức bước ra cửa đón.

Rồi anh bị bộ dáng của cô làm cho mất bình tĩnh, y như lần trước khi cô rớt xuống bể bơi. Toàn thân cô ướt đẫm, mà lại chảy máu.

"Em làm cái quái gì vậy, sao lại bị thế này?"

Lí Đình Ân đã dần hiểu được tâm tính của người đàn ông trước mắt, biết anh đang lo lắng cho cô. Bởi vậy cười cười trả lời, "Là xe buýt tới chậm quá, nên em mới về trễ vậy. Xin lỗi anh." Cô cố tỏ ra thoải mái trả lời, không nghĩ làm cho anh rất lo lắng.

"Xe buýt lâu đến, em không kêu tắc xi được sao?" Sao lại ngốc nghếch như vậy chứ! "Còn nữa, chân em bị gì đây?"

"Sau khi xuống xe em đi bộ vào nhà, mưa to quá nên không cẩn thận bị trượt chân." Mà dù cầm trên tay cũng rớt mất, nên cô mới bị ướt hết cả vậy."Anh không cần lo lắng đâu, em không việc gì mà."

Rõ ràng là cả người ướt đẫm chật vật, măt mày thì tái nhợt, nhưng vẫn còn dám cười nói dịu dàng với anh. Mạnh Phàm Tu cảm thấy lửa giận trong lòng đột ngột dâng cao."Lập tức đi tắm đi!" Anh không ngờ là cô lại vụng về chân tay như vậy, mà cũng tức chính mình hồi nãy không đến đón cô. Cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp.

Lí Đình Ân không dám cãi lại, vội vã vào phòng rồi đi tắm ngay.

Lúc tắm, vết thương ở chân gặp nước khiến cô rất đau. Vết thương có vẻ to hơn cô tưởng, chả trách lại đau như vậy.

Lúc cô đã khô ráo người quay lại phòng khách, thì không thấy Mạnh Phàm Tu đâu.

Lí Đình Ân đi cà nhắc đến chỗ tủ kiếm hộp thuốc gia đình, cô phải rửa sạch vết thương mới được.

Nhưng mà nó biến đâu mất rồi nhỉ?

Cô nhớ rõ mình có bỏ hộp thuốc vào trong này, sao giờ không thấy?

Hộp thuốc đó là cô tự mua. Nhà Phàm Tu đúng là rất xa hoa, cái gì cũng có, chỉ có thiếu tủ thuốc gia đình thôi. Cô chuyển sang tìm ở các ngăn kéo bên cạnh đó.

Lúc này Mạnh Phàm Tu từ trong phòng mình đi ra, "Không cần tìm đâu, hộp thuốc đang ở chỗ anh."

Anh ấy cầm về phòng lúc nào nhỉ? Cô đành phải cùng đi vào phòng ngủ của anh.

"Lại đây ngồi đi."

Trên bàn hộp thuốc đã được mở, trên tay anh là bông băng và cồn i-ốt...... Anh ấy định giúp cô lau rửa vết thương sao? Lồng ngực cô đột nhiên nảy mạnh, cảm động chậm rãi dâng lên.

"Em đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau đi lại đây."

"Vâng."

Cô từ từ đi tới rồi ngồi xuống, Mạnh Phàm Tu ngồi xổm xuống trước mặt cô, đặt chân của cô lên chân anh đang quì, nhìn thấy vết thương, anh có vẻ im lặng.

"Em rốt cuộc đi đường nào vậy, cư nhiên còn có thể té bị thương thành như vậy?" Từ lúc thấy cô bị thương vào nhà, trong lòng anh đã rất khó chịu. Rất muốn mau chóng xem vết thương của cô thế nào mà lại chảy máu như vậy. Bởi vậy anh mới lo đi kiếm hộp thuốc.

"Em xin lỗi."

"Việc gì phải giải thích với anh?"

Là anh đang tức giận thôi."Phàm Tu, vết thương thoạt nhìn thì có vẻ lớn, nhưng chỉ cần bôi thuốc sát trùng thì hai ngày sau sẽ đỡ liền."

Mạnh Phàm Tu không thèm đáp lời, tập trung xử lý miệng vết thương.

Lí Đình Ân căn bản không nhận ra sự nhẹ nhàng trong động tác của anh, mà thực ra cô cũng đã quên mất cảm giác đau rồi. Đôi mắt cô mở to cảm động nhìn anh. Chưa bao giờ thấy Phàm Tu thế này, rất ôn nhu dịu dàng chăm sóc, khiến tim cô đập mạnh.

Nhìn anh thật cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, cô vô cùng hạnh phúc. Cô thực rất muốn hỏi anh liệu có phải anh trong lòng anh đã có chút tình cảm với cô phải không?

Nếu có thể, cô hy vọng Phàm Tu có thể thích cô nhiều một chút.

Mạnh Phàm Tu đang quấn băng vết thương, ngẩng lên liền thấy vẻ mặt ngơ ngẩn xuất thần cô đang dành cho anh."Sao mặt nhìn ngơ ngẩn vậy? Em đau hả?"

Cô cười dịu dàng."Không đau." Lí Đình Ân cúi đầu nhìn xuống, anh băng đúng mà, có điều hình như anh băng hơi rộng, làm cho người ta tưởng vết thương nghiêm trọng lắm.

"Em xin nghỉ ngày mai đi."

"Gì chứ? Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà..."

"Anh sẽ gọi điện thoại xin phép giúp em." Anh không ngần ngại gạt luôn lời cô vừa nói.

Thấy được giọng điệu bá đạo của anh, Lí Đình Ân lập tức thỏa hiệp: "Ngày mai em tự gọi được rồi." Nếu mà để anh gọi điện thoại xin phép, khẳng định lại sẽ gọi thẳng cho viện trưởng. Cô không muốn lại thêm chuyện cho người ta bàn tán nữa.

Bên ngoài mưa rất to, nhưng tâm tình của cô rất tốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-9)