Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Kia, Lão Bản - Chương 04

Người Kia, Lão Bản
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Bọn họ là vợ chồng...

Anh đẹp trai mới tới là lão công của Đoàn tiểu thư...

Bọn họ xa cách gặp lại, nối lại tình xưa, suất ca ngàn dặm tìm vợ, yêu thảm thiết Đoàn tiểu thư...

Lời đồn càng đồn càng lớn, kỳ quái ở chỗ lời đồn càng ngày càng nhiều, nhà trọ tám tầng lại có thêm một truyền thuyết hạnh phúc, thì lượng khách tò mò tới quán càng đông, quán cà phê phát triển không ngừng, tiền thu về rất nhiều, đây là chuyện mà trong mộng Đoạn Hựu Lăng cũng không nghĩ tới.

Chuyện vui cũng không quên kèm theo lo lắng, nữ nhân kéo đến tìm nàng cũng ngày một nhiều hơn.

"Nghe nói ngươi là lão bà của Thiệu Giác? Thật là kỳ quái, tại sao ta chưa từng nghe qua hắn đã từng kết hôn?"

"Lời đồn đãi là giả a? Bằng ngươi mà cũng đòi xứng đôi cùng Thiệu Giác?"

"Đàng hoang thừa nhận sao, con của ngươi vốn không phải cùng Thiệu Giác mà cùng nam nhân khác sinh a?"

"Ngươi không cần đắc ý, nếu Thiệu Giác nhiều năm qua đối với ngươi hờ hững có thể thấy được hắn căn bản không thương ngươi, trở về bên ngươi chẳng qua là vì đứa trẻ mà thôi, ta cũng sinh con được cho hắn?"

Gần đây nàng chỉ cần ra ngoài làm việc sẽ vô duyên vô cớ giữa đường bị chặn lại sau đó nhận được một trận chê cười, thật là bất đắc dĩ. Bất quá như thế cũng thấy được Thiệu Giác được rất nhiều phụ nữ theo đuổi.

Hắn hẳn là có bạn gái đi? Nhưng là chưa từng thấy hắn mang bạn gái tới quán hoặc là bạn gái đến tìm hắn nói chuyện đâu? Nàng không ngần ngại bạn trai mình dây dưa với người khác sao? Hay là nàng sớm biết đây chỉ là diễn trò mà thôi?

Diễn nha...

Nhìn mình trong gương đưa tay sờ nhẹ môi dưới làm nàng không khỏi đỏ mặt. Rõ ràng chỉ đụng nhẹ một cái mà thôi, tại sao đến bây giờ nàng quên không được nhiệt độ trên môi hắn, không quên được trong nháy mắt dừng lại hô hấp, tim đập rung lên rung động cảm thụ chứ?

Diễn trò là diễn trò, hắn có cần thiết trước mặt mọi người hôn nàng không? Bạn gái của hắn biết được chuyện này thì sao? Đối với bạn trai hôn nữ nhân khác, nàng chẳng lẽ một chút tức giận cũng không, một chút ngần ngại cũng không sao?

"Bì bõm..."

Trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh chứng tỏ bên trong có người.

Đoạn Hựu Lăng vội vàng bỏ tay trên môi xuống, nhanh chóng rút khăn giấy lau khô tay liền xoay người chuẩn bị đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Đột nhiên một cánh tay vươn ra ngăn cản nàng dừng bước.

Nàng ngây ngốc một chút, không giải thích được ngẩng đầu nhìn hướng đối phương.

"Ngươi mạnh khỏe, có vấn đề gì cần ta giúp đỡ sao?" Nàng mỉm cười khách khí hỏi.

"Ngươi có cái gì tốt?"

Đối phương lạnh lùng đem ánh mắt nhìn nàng từ đầu tới chân, ngẩng đầu khinh thường lên tiếng, cho nên nàng biết đây cũng là một nữ nhân hâm mộ Thiệu Giác chạy tới nàng lên mặt.

"Thật xin lỗi". Nàng hướng đối phương khẽ mỉm cười gật đầu, quyết định vòng qua nàng rời đi.

Thân là quản lý nàng tuyệt đối không thể cùng khách có xung đột, lấy nguyên tắc phục vụ khách hàng là thượng đế, cho dù đối phương có chủ tâm đập phá cũng giống nhau.

"Đứng lại!" Nữ nhân lớn tiếng quát, một lần nữa tới ngăn cản nàng.

Đoạn Hựu Lăng thở dài, bất đắc dĩ dừng bước nhìn đối phương.

"Ngươi có cái gì tốt?" Nữ nhân lần nữa khinh thường nhìn nàng bình phẩm từa đầu tới chân.

"Gương mặt xấu xí, vóc người cũng không được, lớn lên béo nục béo nịch, toàn thân toát lên ưu điểm của một nữ nhân xấu xí, bằng ngươi cũng muốn gả cho Thiệu Giác? Qủa thực là nằm mộng!"

Nàng có thể không tốt một chút không sao.

"Đừng cho là ta không biết các ngươi căn bản không có quan hệ vợ chồng, ta đã điều tra qua." Nữ nhân cười lạnh, đắc yas nhướng mày.

Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc xanh mặt. Không nghĩ tới sẽ có người làm ra như vậy.

"Ngươi không nghĩ tới sao?" Nữ nhân nhìn nàng, vẻ mặt đắc ý càng hiện rõ.

"Vậy thì như thế nào, bây giờ không phải vợ chồng thì sau này không có nghĩa là không phải?" Nàng không tự chủ cãi lại.

Tựa hồ không nghĩ tới nàng có phản kích, nữ nhân ngây ngốc sửng sốt một chút nhưng ngay sao đó cười lạnh lộ ra vẻ giễu cợt:

"Đoạn Hựu Lăng, mười bốn tuổi cha mẹ đều mất trở thành cô nhi được cậu mợ nhận nuôi. Tại trường học thành tích trung bình, không có ưu điểm đặc biệt gì, chỉ có tình yêu không tệ lắm mà thôi. Hai mươi hai tuổi hành động không suy nghĩ, không biết xấu hổ, chưa lập gia đình đã mang thai bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó đoạn tuyệt lui tới."

Nàng sắc mặt trắng nhợt khiếp sợ không nói ra lời. Nàng thậm chí còn điều tra quá khứ của mình, chuyện này thật quá mức!

"Như ngươi không đúng tí nào, giao hữu quan hệ phức tạp, chưa lập gia đình đã mang thai để bị đuổi ra khỏi nhà cắt đứt quan hệ, nói khó nghe một chút căn bản ngươi xách giày cho Thiệu Giác cũng không xứng, lại nghĩ gả cho hắn, cùng hắn trở thành vợ chồng? Thật là không biết xấu hổ! Ta thấy tiểu dã chủng kia là di truyền từ ngươi cũng không biết xấu hổ sao?"

Tiểu dã chủng? Nàng lập tức khép lại đôi mi thanh tú.

"Hắn lại dám gọi Thiệu Giác là ba ba, hắn cũng không phải do Thiệu Giác sinh, dựa vào cái gì mà làm con của hắn? Này nhất định là ngươi dạy đúng không? Thật là thượng bất chánh hạ tắc loạn, ta xem hắn sau này trưởng thành cũng không ra gì."

"Ngay cả như vậy, người Thiệu Giác ưu ái là ta cũng không phải ngươi, không phải sao?" Đoạn Hựu Lăng đột nhiên cúi đầu nắm chặt quả đấm.

"Ngươi nói gì?"

"Bất kể ta tốt xấu thế nào thì người Thiệu Giác yêu mến, lựa chọn muốn kết hôn là ta chứ không phải ngươi!" Nàng đột nhiên ngẩng đầu vẻ mặt kiên định lạnh lùng, tuyệt không quan tâm đến lời vừa nói ra đến cỡ nào tức chết người, bởi vì nàng đang giận điên người!

Nữ nhân này phê bình nàng còn chưa tính, đến con trai nàng cũng không buông tha, cái gì gọi là thượng bất chánh hạ tắc loạn? Cái gì mà sau này lớn lên sẽ không ra gì? Cô ta chưa nghe qua trẻ nhỏ là vô tộ sao? Cô ta thật sự quá đáng giận, quá ghê tởm!

"Ngươi...ngươi, cái nữ nhân không biết xấu hổ!"

Nữ nhân giận quá hóa thẹn, nhất thời giơ tay lên muốn bạt tai nàng, Đoạn Hựu Lăng nhanh tay lẹ mắt bắt được tay cô ta không để cho cô ta động thủ đánh người.

"Tôi nể cô là khách của quán nên mới nhượng bộ cô ba phần, cô tốt nhất không nên được voi đòi tiên" Nàng lạnh lùng cảnh cáo.

"Cô cái đồ không biết xấu hổ! tiện nhân! đồ quái dị! Đừng tưởng rằng Thiệu Giác thật sự thích cô, chẳng qua anh ấy thấy cô đáng thương, cảm thấy cô mang gánh nặng chưa lập gia đình đã làm mẹ nên tạm thời ở cùng một chỗ với cô vậy thôi, cô thật nghĩ mình đủ để gả cho anh ấy, thật là không biết xấu hổ!" Đối phương lại tiếp tục mở miệng anh hùng.

"Cô thấy bản thân mình không chiếm được anh ấy nên mới nói như vậy" Nếu cô ta không lễ phép thì ta đây cũng không cần kiêng dè gì.

"Cô..." Cô ta xanh mặt trợn mắt, tức giận không kiềm chế được liền đưa tay hung hăng đánh nàng.

"Ba!" Trong nhà vệ sinh vang lên một âm thanh lớn.

Đoạn Hựu Lăng bị đánh mặt nghiêng qua một bên, trừ cảm giác nóng rát đau đớn trên mặt còn có vẻ khó tin cùng khiếp sợ. Nàng không nghĩ đến cô ta dùng tay còn lại đánh mình, càng không nghĩ tới cái tát đó lại mang nhiều đau đớn như vậy!

Hựu Lăng xoa xoa mặt ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta hất cằm lên khiêu khích nhìn mình, tuyệt không có vẻ gì là hối lỗi khi động thủ đánh người.

"Nói xin lỗi" Đoạn Hựu Lăng lạnh lùng mở miệng.

"Cô là cái đồ không biết xấu hổ rất đáng bị đánh, tôi làm sao phải giải thích cùng cô?"

"Nếu như cô không xin lỗi tôi liền đi nói cho Thiệu Giác. Cô hẳn là không muốn cho Thiệu Giác biết mình là người đàn bà chanh chua đã động thủ đánh người sao?"

Cô ta đột nhiên biến đổi sắc mặt.

"Nói xin lỗi" Hựu Lăng nhìn cô ta không chớp mắt cố gắng đè nén tức giận.

"Cô cho rằng anh ấy tin lời cô nói?"

"Không tin có thể thử"

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế tức giận nhìn chằm chằm Hựu Lăng, hận không thể bay đến xé xác Hựu Lăng.

"Nói xin lỗi" Nàng nhắc lại lần nữa.

Cô ta nắm chặt tay, cắn chặt răng, phẫn hận nhìn nàng một lúc lâu mới cam tâm tình nguyện hé ra một tiếng "Thật xin lỗi"

"Tôi chấp nhận lời xin lõi của cô" Nàng khẽ hất cằm, ngạo nghễ gật đầu, trực tiếp bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chẳng qua bộ dáng cao ngạo của Đoạn Hựu Lăng giống như dầu đổ vào lửa, làm cho cô ta tức giận mất hết lý trí không chút nghĩ ngợi liền giơ chân ra, hung hăng đẩy nàng một cái.

Đoạn Hựu Lăng không nghĩ cô ta lại làm như vậy khiến cả người mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, "Phanh" một tiếng, Hựu Lăng đụng phải bậc cửa nhà vệ sinh, còn dọa người vừa bước vào thất kinh hét lên.

"A!"

Tiếng thét chói tai che đi tiếng ngã xuống của Đoạn Hựu Lăng nhưng đồng thời cũng gây ra sự chú ý. Thân cũng là người phụ trách trong quán, Thiệu Giác tức tốc từ trong quầy ba vọt ra.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn nhanh chóng đi đến nơi xảy ra chuyện, người chưa tới đã cất giọng hỏi, sau một giây nhìn thấy người nằm trên mặt đất bỗng nhiên sợ hãi kêu lên "Hựu Lăng!"

Thiệu Giác thật nhanh vọt tới bên người nàng, cẩn thận đỡ nàng từ sàn nhà lên.

"Tại sao, tại sao lại ngã, xảy ra chuyện gì, có bị thương không?" Thiệu Giác chân mày nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng vén tóc xõa trước mặt nàng lập tức nhìn thấy trên trán nàng vết thương rướm máu, cả người đột nhiên kinh sợ.

"Chảy máu!" Cô gái khi hồi thét chói tai đứng một bên hoảng sợ nói.

Đoạn Hựu Lăng đầu có chút choáng váng muốn đưa tay sờ xem thế nào liền bị Thiệu Giác ngăn lại.

"Đừng đụng" Thiệu Giác nói.

"Tại sao?" Nàng mờ mịt hỏi.

"Vi khuẩn sẽ lây vào miệng vết thương."

Ánh mắt nhìn từ vết thương trên trán xuống gò má đang ửng đỏ, vừa rồi cứ tưởng nàng té ngã, nhưng rõ ràng trên má kia vẫn còn dấu vết của bàn tay để lại.

Ánh mắt trầm xuống nhìn về nhà vệ sinh nữ sau đó buông người trong ngực ra liền đứng dậy đi vào.

"Thiệu Giác" Đoạn Hựu Lăng muốn gọi lại ngăn cản nhưng không thành công.

Ở bồn rửa tay không có bóng người, hai gian nhà cầu cửa gỗ đóng chặt an tĩnh không tiếng động. Thiệu Giác đi tới cánh cửa thứ nhất mở ra, bên trong không có ai, đến cánh cửa thứ hai thì bên trong khóa.

"Đi ra ngoài" Hắn chỉ nói ba chữ.

Cửa vẫn yên lặng không tiếng động.

"Đi ra ngoài" Hắn nói thêm lần nữa.

Cửa nhà cầu vẫn an tĩnh một chút âm thanh cũng không có.

Không có báo trước, Thiệu Giác đột nhiên đưa chân đạp vào cửa gỗ.

"Phanh!"

"A!" Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn làm cho cô ta trốn bên trong hét lên.

"Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài" Thiệu Giác giọng nói lãnh khốc vô tình chậm chạp nói ra thêm lần nữa.

Bên trong truyền ra tiếng nức nở sợ hãi của cô ta sau đó một tiếng "lách cách" cửa nhà cầu mở ra.

Chỉ thấy cô ta mặt không có chút máu, mắt rưng rưng, đôi môi cùng hai chân run run, thân hình co rúm nhìn Thiệu Giác vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như băng, cả người phát uy khiến người ta sợ hãi.

"Cô động thủ đánh cô ấy phải không?" Trên mặt của hắn không lộ vẻ gì nhưng sự tức giận từ người hắn toát ra mạnh mẽ.

Cô ta khủng hoảng lắc đầu nhưng ánh mắt bén nhọn đang nhìn rất gần liền nức nở gật đầu.

"Cô ấy ngã cũng do cô hại"

Cô ta vừa gật đầu một cái, Thiệu Giác lộ ra ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên...

"Thiệu Giác!" Đoạn Hựu Lăng lớn tiếng kêu lên, nhanh chóng tiêu sái đến bên cạnh hắn. Nàng một tay cầm khăn che ở vết thương, một tay đặt lên vai hắn khẽ lắc đầu.

Thiệu Giác mím chặt môi gắt gao nhìn nàng.

"Không nên" Nàng lại lắc đầu, hai mắt đầy khẩn cầu.

Hắn nhìn nàng một lát, tay nắm chặt thành nắm đấm mới hạ tay xuống.

"Cút ngay đi!" Hắn cắn chặt hàm răng, từng chữ một nói cô ta:

"Sau này không nên để tôi thấy cô xuất hiện ở đây nữa, cút ngay đi!"

"Bộ dạng của anh rất dọa người, cười một cái có được không?"

Đoạn Hựu Lăng ngồi trên giường, còn Thiệu Giác ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở trong phòng xử lý vết thương ở trán. Suốt cả buổi vẫn mang vẻ mặt rất nghiêm túc, rất căng thẳng, chân mày nhíu chặt không giãn ra được một tí khiến nàng không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Ánh mắt của hắn dời xuống nhìn nàng một cái, vẫn là vẻ mặt không thay đổi tiếp tục băng bó xong vết thương.

"Thiệu Giác, anh đừng như vậy nha, cười một cái có được không?"

Vẻ mặt vẫn là không thay đổi.

"Thật ra thì đây chỉ là xây xát ngoài da mà thôi, mấy ngày sau là tốt lên thôi" Nàng an ủi hắn không hy vọng hắn tự trách.

Thiệu Giác như cũ buồn bực không lên tiếng, biểu hiện trên mặt thủy chung như một tiếp tục căng thẳng. Băng bó vết thương cho nàng xong, hắn vẫn buồn bực không lên tiếng thu dọn đồ đạc.

"Thiệu Giác!" Vẫn không được đáp lại khiến Hựu Lăng có chút tức giận liền đưa tay ngăn không cho hắn thu dọn.

"Anh muốn mang khuôn mặt này quay lại làm việc sao? Anh muốn dọa khách trong quán bỏ chạy sao? Anh muốn cố gắng của chúng ta lần này như muối bỏ bể sao?"

"Cô ta sao lại muốn đánh em?" Hắn đột nhiên mở miệng, trong giọng nói không có chút nhiệt độ.

"Cái gì?" Đoạn Hựu Lăng ngây ngốc một chút.

"Cô ta sao lại muốn đánh em?" Hắn nhắc lại lần nữa.

Đoạn Hựu Lăng nhìn hắn nhún nhún vai không muốn trả lời. Hắn thông minh tài trí như vậy, nàng nghĩ hắn cũng đã sớm biết nguyên nhân nếu không thì tại sao lại tức giận như vậy.

"Tại sao không trả lời anh?"

"Mọi chuyện đã xảy ra, cũng qua rồi cần thiết phải hỏi nguyên nhân nữa không?" Nàng cố gắng để cho không khí dễ chịu chút ít, "Huống hồ đây không phải là lỗi của ai hết, nếu em không vào nhà vệ sinh thì cũng không phát sinh chuyện vừa rồi, cho nên..." Nàng nhún vai tỏ vẻ hiểu biết.

"Bất quá như vậy..." Nàng chuyển đề tài chợt lộ ra vẻ mặt sợ hãi:

"Em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua anh tức giận như vậy, anh biết lúc đạp cửa đã dọa cho mọi người sợ chết khiếp không?"

Một tuấn nam đẹp trai, ưu nhã như vậy lại đi đạp cửa, thật làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.

"Em không nên nói sang chuyện khác, tại sao cô ta đánh em mà em cũng không đánh lại?" Hắn một chút cũng không bị nàng dẫn dắt sang chuyện khác.

Nhìn bộ dạng của hắn, nếu không biết điều trả lời vấn đề thì nhất quyết hắn không từ bỏ ý đồ. Đoạn Hựu Lăng không nhịn được thở dài một hơi.

"Anh chắc đã nghe qua câu nói: hòa khí sinh tài?"

Hắn khó có thể tin trợn to hai mắt: "Em vì kiếm tiền mà không màng đến tính mạng?"

"Làm gì khoa trương như vậy chứ? Chẳng qua bị một cái tát và một vết thương nhỏ mà thôi"

"Đó là do em may mắn" Hắn giận không kiềm được rống lên:

"Nếu như lúc em té ngã khi cửa không có người đẩy cửa vào, em đụng vào cửa thì có chắc là bị thương một lỗ nhỏ như vậy không? Nếu như cửa có gì bén nhọn thì em còn đứng ở đây nữa không?"

"Cho nên ý của anh là nên đánh lại khách sao?" Nàng bất đắc dĩ nhìn con sư tử đang nổi giận.

Thiệu Giác mím chặt môi, ngực phập phòng tức giận nhìn nàng.

"Anh không nên tức giận như vậy có được không, dù sao em chỉ bị một vết thương nhỏ mà thôi, coi như trong rủi gặp may đi" Nàng ôn nhu trấn an hắn.

"Trong rủi gặp may? Em có biết vết thương này sẽ để lại sẹo?"

"Là sao, có nghiêm trọng như thế sao?" Nàng đưa tay sờ sờ vết thương đã được băng lại, vẻ mặt bình tĩnh tuyệt không để ý như lời nói.

"Em...em thật làm anh tức chết!" Thấy nàng vẻ mặt vô vị khiến hắn vô cùng buồn bực.

Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt vô tội nhìn hắn, biểu hiện trên mặt như có ý nói "ta làm sai cái gì sao?"

Thiệu Giác vô cùng tức giận trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên không nói hai lời đứng dậy bỏ đi.

Đoạn Hựu Lăng không hiểu gì gãi gãi đầu, đứng dậy đi tới bàn trang điểm nhìn nhìn vết thương đã quấn gạc một lát sau đó mới rời phòng quay lại quán.

Nàng vừa xuất hiện lập tức nhận được quan tâm từ bốn phía.

"Đoàn tiểu thư, cô có khỏe không?"

"Đoàn tiểu thư, cô có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Đoàn tiểu thư, vết thương có đau hay không? không ảnh hưởng tới đầu chứ?"

"Quản lý, cô có muốn nghỉ ngơi một ngày? Chuyện trong quán giao lại cho chúng tôi xử lý đi" Ngay cả sinh viên làm thêm cũng không khỏi lo lắng.

"Tôi vẫn tốt, không có chuyện gì, cảm ơn mọi người đã quan tâm" Nàng đối với sự quan tâm của mọi người chỉ mỉm cười "Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì"

"Có thật không, quản lý? Tiểu Bình hồ nghi hỏi.

Nàng gật đầu.

"Kia...quản lý" Tiểu Bình muốn nói lại thôi.

"Gì vậy?" Nàng hỏi

Tiểu Bình rụt rè nhìn về phía quầy ba: "Có biện pháp gì hay không?"

Đoạn Hựu Lăng nhìn theo, chỉ thấy bên trong quầy ba Thiệu Giác mang vẻ mặt rất khủng khiếp, bốn phía một mảnh âm trầm khiến chỗ ngồi bên quầy ba lúc nào cùng chật kín nay không một bóng người, còn những người ngồi gần đó cũng câm như hến không giám mở miệng nói chuyện.

"Tôi biết rồi" Nàng gật đầu với Tiểu Bình.

Tiểu Bình nghe vậy khẩu khí có chút nới lỏng.

Hựu Lăng đi vào bên trong quầy ba đến bên cạnh Thiệu Giác thấp giọng nói:

"Anh thật muốn dọa khách trong quán chạy hết đi phải không, Thiệu Giác?"

Hắn trầm mặc không nói, không để ý tới nàng.

"Thiệu Giác!" Nàng đưa tay kéo kéo áo hắn, giọng rất cầu khẩn.

"Em không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì?" Hắn rốt cuộc cũng mở miệng nhưng giọng vẫn lạnh nhạt nghe như đang còn tức giận.

"Anh đừng tức giận có được hay không? Cùng lắm em nghe anh, lần sau có người đánh mình thì đánh lại không kể là khách hay không, có được không?" Nàng cùng hắn nói giỡn nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Thấy thế, nàng vừa mở miệng nói vừa làm một bộ dạng rất chi là vô tội.

"Thiệu Giác, lúc khác tức giận có được không? Mọi người đều bị anh hù chết rồi" Nàng bất đắc dĩ nhìn xung quanh.

"Kia tốt nhất" Hắn đột nhiên cười lạnh.

"Thiệu Giác!", đem tầm mắt trở về, không hiểu nhìn hắn.

"Em đối với các nàng khách khí, các nàng tự nhiên cũng không kiêng sợ sẽ tùy tiện làm bậy cho nên lúc này cần thiết phải ra uy"

Đoạn Hựu lăng ngẩn ngơ, không nhịn được cảm thấy buồn cười

"Ra oai phủ đầu như thế nào?"

Thiệu Giác lạnh lùng nhìn nàng một cái "Buồn cười?"

"Ách, có một chút"

Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, sau đó đột nhiên đưa tay kéo nàng vào trong ngực liền cúi xuống hôn nàng.

Đoạn Hựu Lăng trong nháy mắt ngây người, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. Hắn hôn nàng, hắn thế nhưng hôn nàng!

"Nhắm mắt lại" Hắn vẫn không rời môi của nàng nói.

"Cái...cái gì?" Nàng ngây ngốc lắp bắp nói.

Hẳn không phải như vậy đi, chẳng qua là nâng mặt nàng lên sau đó chuyển qua hôn nàng, mãnh liệt mà cuồng nhiệt mút hôn nàng, thiếu chút nữa đem bọn họ bên quầy ba bóc cháy, không đúng, làm cho nàng thiêu hủy mới đúng.

Qua một lúc lâu hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhưng nàng cả người ngơ ngác ngây ngốc, bị hôn đến cả người vô lực không biết xảy ra chuyện gì.

"Bíp bíp..."

Lúc này trong quán có người dùng sức huýt sáo làm cho hai người đang nhìn nhau bừng tỉnh, nhất là Đoạn Hựu Lăng-người không biết xảy ra chuyện gì.. Chỉ thấy nàng hai mắt tròn to, gương mặt phiếm hồng đến tận lỗ tai, cuối cùng ngay cả cổ cũng đỏ lên, cả người vừa thẹn vừa lung túng đơ tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.

Trời ạ, trời ạ, đây rốt cuộc là...Hắn làm sao có thể...A, trời ạ!

Cho dù sẽ bị cười, sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chọc ghẹo, nàng vẫn không có biện pháp ngăn mình nghĩ đến dục vọng, cho nên nàng nhanh chóng xoay người, một giây sau đã bị người ta ôm chặt eo, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

"Lúc trước phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vậy người không tận mắt thấy cũng nghe nói chứ?" Thiệu Giác đột nhiên hướng về phía mọi người cất giọng nói.

Đoạn Hựu Lăng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn không biết hắn muốn làm cái gì?

"Tôi ở đây thận trọng cảnh cáo những người không có hảo ý, nếu như các ngươi làm tổn thương đến một sợi tóc của nàng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bất kể là nam nhân hay nữ nhân" Hắn nhất nhất quét qua các gương mặt trong quán, lãnh khốc vô tình cảnh cáo.

"Thiệu Giác!" Đoạn Hựu Lăng thấp giọng kêu lên vội vàng gải thích với khách "Hắn là nói giỡn, mọi người đừng coi là thật, đừng coi là thật"

"Các ngươi có thể xem lời của tôi là nói giỡn, nhưng nếu thật xảy ra chuyện gì ta tuyệt đối sẽ không như hôm nay bỏ qua" Âm thanh thiếu nhiệt độ rõ rang cảm giác uy hiếp.

"Chớ nói!" Đoạn Hựu Lăng vừa vội vừa tức.

"Nếu như các ngươi không tin thì cứ thử xem" Hắn cười lạnh nhìn mỗi người, khí thế mười phần.

Đoạn Hựu Lăng đột nhiên nhắm hai mắt lại cảm giác như mình té xỉu. Hắn thật sự muốn phá hủy cố gắng của mọi người có phải hay không? Nàng đột nhiên cầm chặt tay hắn kéo ra khỏi quầy ba.

"Thật xin lỗi, chúng ta hiện tại không tiếp được mọi người" Nàng đối với mọi người nặn ra nụ cười, sau đó dung lực lôi kéo Thiệu Giác trở lại phòng.

Nàng giận thật à!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)