Vay nóng Tinvay

Truyện:Phương Đại Trù - Chương 16

Phương Đại Trù
Trọn bộ 62 chương
Chương 16
Cá phù dung cùng Thẩm Dũng biết hổ thẹn
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Siêu sale Shopee


Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, "Có biện pháp gì?"

Phương Nhất Chước tiến đến bên tai hắn nói nhỏ vài câu.

Thẩm Dũng bật cười, "Chủ ý này thật hay!" Nói xong, lui ra phía sau vài bước, nói: "Nương tử, ngươi có mang hoả sổ con* hay không?"

*Hoả sổ con: Do không biết tên gọi tiếng việt của vật này nên ta tạm thời để nguyên. Đây là một đồ vật bằng gỗ thường dùng để nhóm lửa của người Trung Quốc cổ đại.

"Có mang." Phương Nhất Chước gật đầu, "Tướng công, ngươi muốn dùng nó làm gì?"

"Ta đốt phòng ở của hắn!" Thẩm Dũng nói, "Đem tên tiểu tử béo bên trong đốt thành heo nướng để chúng ta ăn!"

Phương Nhất Chước cố nhịn cười, nàng đi ra ngoài sân tìm lấy một vốc lá cây cùng cỏ khô gom lại thành một đống trước cửa, Thẩm Dũng ngồi xổm xuống, dùng hỏa sổ con châm lửa.

Những lá cây này đều phơi nắng đã lâu, chỉ một chút lửa...đã cháy bùng lên.

Tiểu tử béo ở trong phòng ngửi thấy được mùi khói, vội vàng la lớn, "Các ngươi chớ có xằng bậy! Ta báo quan bắt các ngươi!"

Thẩm Dũng nhớn mi, nói: "Kẻ trộm đi báo quan? Được, ngươi đi ra, ta thưởng cho ngươi ăn thịt mông nướng trước!"

Phương Nhất Chước đứng ở cửa phòng vừa dùng tay áo xua khói vừa nói "Đốt! Tướng công, đem ít lửa đến cửa sổ bên này đi!"

Tiểu tử béo chỉ thấy khói theo cửa tiến vào phòng ngày càng nhiều, vội vàng chạy đến sau cửa sổ, cửa vừa mở ra miệng đã ồn ào, "Sư phụ! Sư phụ có người phóng hỏa!"

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau —— sư phụ?

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, vội vàng dẫm lên đám lá cây đang cháy, lại lấy đất lấp lên.

Thẩm Dũng thấy nàng lấy tay gạt đất liền vội vàng kéo nàng đứng lên, nói: "Bẩn."

Phương Nhất Chước phủi phủi tay, kéo Thẩm Dũng ra sân, vọt qua rào tre ở bên ngoài chờ.

Thẩm Dũng nhíu mày: "Sợ cái gì, dạy dỗ loại đồ đệ này sư phụ của hắn chắc cũng lợi hại không kém."

Phương Nhất Chước lắc lắc đầu, "Sư phụ hắn nói không chừng chính là Mạc Phàm Đường, cẩn thận phụ thân đánh ngươi."

Thẩm Dũng bất mãn.

Không bao lâu, tiểu tử béo kia lại xuất hiện phía sau cửa phòng, nhưng đằng sau lại không có người nào.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, buồn bực, sư phụ hắn không có theo hắn lộ diện sao?

Tiểu tử kia mang vẻ mặt tâm không cam lòng không nguyện đi tới cửa, nhìn Thẩm Dũng, nói: "Sư phụ bảo ta tới bồi tội với ngươi."

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước cả kinh, tự nhủ —— lão nhân này bản lĩnh thế nào không biết, có điều cũng là người rất quy củ bài bản a.

Chỉ thấy tiểu tử kia lôi từ bên hông ra một túi tiền, thò tay vào trong lấy ra một vật, nắm ở trong bàn tay mập mạp đưa qua cho Thẩm Dũng, nói: "Ở đây có năm lượng bạc, trả lại cho ngươi."

Thẩm Dũng đưa tay qua tiếp lấy.

Tiểu tử béo nhẹ nhàng buông tay...

"Bịch", một con giun mập mạp rơi xuống tay Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng không có chuẩn bị gì, bị bất ngờ sợ đến nhảy dựng lên, vung mạnh tay, con giun tuột ra rồi trên mặt đất.

"Ha ha ha." Tiểu tử béo vừa vỗ tay vừa cười, quay ra nói với Thẩm Dũng, "Đại ngu ngốc!" Nói rồi, xoay người bỏ chạy.

Phương Nhất Chước cũng nổi giận, "Tên tiểu tử béo này thật quá đáng!"

Thẩm Dũng lại trở mình qua tường rào đuổi theo, tự nói: bắt được nhất định phải dạy cho ngươi một trận.

Nhưng tiểu tử này nhìn bề ngoài béo ú chậm chạp nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, một mặt chạy trốn, một mặt còn quay lại trêu tức Thẩm Dũng, Thẩm Dũng thế nhưng không bắt được hắn.

Phương Nhất Chước vừa nhìn thì đã hiểu, tiểu tử này cũng có võ công, đang muốn đi giúp Thẩm Dũng bắt người.

Tiểu tử béo vội vàng la lên, "Hai người khi dễ một người, lại còn là người lớn khi dễ tiểu hài tử, thật là không biết xấu hổ a!"

Thẩm Dũng xua xua tay với Phương Nhất Chước, "Nương tử, ngươi đừng quản, để ta!"

"Được..." Phương Nhất Chước đành phải đi tới một bên ngồi xuống, hai tay nâng cằm, nhìn Thẩm Dũng đuổi theo tiểu tử béo kia.

...

Vì vậy, Thẩm Dũng đuổi cả buổi trưa, chỉ bắt được mặt trời xuống núi.

Cuối cùng, tiểu tử béo bất động, Thẩm Dũng cũng bất động, hai người cùng ngồi xuống dưới đất thở dốc.

Thẩm Dũng chỉ vào tiểu tử nói, "Ngươi... Ngươi cứ chờ đó, đến khi ta nghỉ đủ, không bắt ngươi không được!"

Tiểu tử béo ngồi dưới đất cười, "Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới, sư phụ nói, khi nào ngươi bắt được ta, để ta nhận sai với ngươi, sư phụ sẽ dạy ngươi công phu."

Phương Nhất Chước hỏi: "Sư phụ ngươi là Mạc Phàm Đường?"

"Đúng vậy." Tiểu tử béo nhớn nhớn mi, vẻ mặt đắc ý nói: "Võ công của sư phụ vô cùng lợi hại! Có điều sư phụ ta yêu cầu cao, người không cần một đồ đệ bỏ đi, ta cũng không muốn một sư đệ bỏ đi!"

"Tiểu tử thối!" Thẩm Dũng lấy lại sức lực, đứng lên muốn tiếp tục đuổi, tiểu tử kia lại ngăn đón hắn, nói: "Này... ngươi có gấp cũng vô dụng, ta nói cho ngươi biết cho dù ngươi bắt được đánh ta một trận, ta cũng sẽ không nhận sai với ngươi!"

Thẩm Dũng cảm thấy tốn hơi thừa lời.

Phương Nhất Chước vỗ vỗ lưng Thẩm Dũng, để hắn bớt giận, lại hỏi: "Tiểu mập mạp, ngươi tên là gì?"

"Không dám." Tiểu tử béo ngắm ngắm Phương Nhất Chước, nói: "Tiểu nương tử thật dễ nhìn, ta là Mạc Đông Đông."

Thẩm Dũng nghe thấy tiểu tử này dám nói chuyện cợt nhả với Phương Nhất Chước, mắng một tiếng: "Tiểu lưu manh."

"Đại lưu manh!" Mạc Đông Đông nói, nhặt lên mấy khối bùn ném về phía Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng né tránh được hai khối, còn một khối không tránh kịp bị nện vào đầu.

Mạc Đông Đông vừa thấy người gặp rắc rối liền vội vàng xoay người chạy vào trong nhà.

Thẩm Dũng bĩu môi, bất mãn nói: "Đây là con cái nhà ai a?!"

Phương Nhất Chước đi tới, ngồi xổm xuống bên Thẩm Dũng ghé vào lau mặt cho hắn, lau vài cái... lại phát hiện ra càng lau càng bẩn, lật tay lại nhìn mới nhớ ra lúc nãy tay vừa chạm vào đất cùng lá cây khô, vội vàng đem tay dấu ở phía sau người.

Thẩm Dũng nheo lại con mắt nhìn nàng, hỏi: "Làm gì đó?"

Phương Nhất Chước lắc đầu.

Thẩm Dũng có chút bất đắc dĩ thở dài. Sau đó, hắn xoay người đứng lên vỗ vỗ cái mông, quay đầu, nói: "Ta đi tìm lão nhân kia thôi!"

Phương Nhất Chước vội vàng đuổi theo.

Thẩm Dũng bực bội đi tới sau viện, trước sau vòng vo một hồi vẫn không thấy ai cả.

"Người hình như không có ở đây."Phương Nhất Chước quay sang nói với Thẩm Dũng.

"Không cần tìm nữa." Lúc này, cửa sổ phía bên sân đã được mở từ lúc nào, Mạc Đông Đông ghé vào bệ cửa sổ nói, "Sư phụ ta là thế ngoại cao nhân!"

Phương Nhất Chước hỏi, "Đông Đông, sư phụ ngươi ở đâu vậy?"

Mạc Đông Đông không đáp mà hỏi ngược lại, "Tiểu nương tử là vợ hắn sao? Ai nha, cô nương tốt như vậy lại theo tên ác bá như hắn thật đáng tiếc, không bằng theo ta đi?"

"Ta phải đánh chết ngươi, tên tiểu lưu manh này!" Thẩm Dũng duỗi tay nhéo lỗ tai Mạc Đông Đông, "Nhỏ tuổi như vậy đã học thói lưu manh đùa giỡn, sau này thì sẽ thế nào?"

"Ai u..." Mạc Đông Đông không đề phòng, bị Thẩm Dũng nhéo lỗ tai, đau đến nỗi réo ầm lên, nắm lấy cánh tay Thẩm Dũng, há miệng cắn một ngụm to.

"A..." Thẩm Dũng vội vàng rút tay về, trừng mắt nhìn hắn.

Mạc Đông Đông cũng quay lại trừng, hai người một lớn một nhỏ đứng ở trong sân trừng mắt nhìn nhau.

"Đi." Thẩm Dũng trừng đủ rồi, liền duỗi tay kéo cổ tay Phương Nhất Chước đi ra ngoài, "Ta không học nữa."

Mạc Đông Đông ở phía sau bắt đầu ồn ào: "Ai, ngươi không học nữa sao? Võ công của sư phụ ta rất lợi hại đó!"

"Dạy dỗ ra một đồ đệ như ngươi." Thẩm Dũng bất mãn nói, "Thì sư phụ ngươi cũng khẳng định chỉ là một người bất tài, không học!"

Nói còn chưa dứt lời... Liền cảm giác cẳng chân tê rần, dường như là bị cái gì đó đâm vào, Thẩm Dũng cả người té ngã sấp ở trên mặt đất.

"Tướng công?!" Phương Nhất Chước vội vàng tiến lên dìu.

"A..." Thẩm Dũng xoa xoa chân, nhìn xuống chỉ thấy trên mặt đất có một viên sỏi nhỏ.

Phương Nhất Chước cầm viên sỏi ấy lên nhìn một chút, chỉ thấy đó là một viên đá tròn được mài trơn nhẵn, nàng nhíu mày xem xét xung quanh hô lên: "Là ai lén lút sau lưng đả thương người?"

Khắp nơi không ai trả lời, chợt nghe Mạc Đông Đông cười ha hả nói: "Hắc hắc, xem ra sư phụ ta cũng rất vừa ý với ngươi, nếu ngươi không thể chế phục được ta, đời này cũng đừng nghĩ đi ra khỏi đây, ở lại đây làm việc phục vụ ta thôi."

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều nhịn không được nhíu mày, Thẩm Dũng nói, "Ta không muốn học cũng không được sao?"

Mạc Đông Đông dương dương: "Tất nhiên."

"Nơi này của các ngươi là hắc điếm sao?" Thẩm Dũng đứng lên phủi y phục, chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị một viên đá nữa bắn đến, Phương Nhất Chước tay mắt lanh lẹ, một cước đá văng ra. Chỉ là lực bắn của viên sỏi rất lớn, Phương Nhất Chước đá văng được ra, đầu ngón chân cũng vô cùng đau đớn, nàng duỗi tay xoa xoa chân, hướng về phía Thẩm Dũng nói: "Tướng công, người này công phu rất cao."

"Ai nha, tiểu nương tử cũng từng luyện qua võ công sao." Mạc Đông Đông hắc hắc cười, lại ngáp ngáp một cái, nói: "Ta mệt rồi, đi trước ngủ một chút, đúng rồi, trước sân có đất trồng rau, hái hết rau về, sau đó đem đất xới lên một lần, rồi gieo hạt giống rau, còn phải ra sân sau cho gà ăn, cho cá ăn."

Hai mắt Thẩm Dũng trợn tròn lên, "Bắt ta đi trồng trọt?"

"Đúng thế..." Mạc Đông Đông vỗ vỗ vào miệng lại ngáp một cái, nói: "Nhanh lên một chút đi, ta cũng đói bụng rồi."

Thẩm Dũng tức giận đến không thể nói nên lời, Phương Nhất Chước vỗ vỗ hắn, nói: "Chỉ là trồng rau, cho gà ăn, ta sẽ đi."

"Chờ một chút." Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước lại, đem áo khoác cởi ra giao cho nàng, nói: "Ngươi đừng động vào, ta đi."

Phương Nhất Chước tiếp nhận lấy quần áo của hắn, nói: "Để ta."

"Nương tử của Thẩm Dũng ta sao có thể đi trồng rau, nuôi gà được?" Thẩm Dũng bĩu môi, nói: "Hơn nữa, là ta học võ công cũng không phải ngươi học, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, chạy về phía vườn rau.

Phương Nhất Chước ở phía sau cười tủm tỉm nhìn theo, trong lòng hưởng thụ vô cùng, một câu nói "Nương tử của Thẩm Dũng ta sao có thể trồng rau" kia so với những lời nói nịnh nọt ong bướm còn lọt tai hơn.

Có điều nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, một đại thiếu gia như Thẩm Dũng đã từng làm qua những chuyện này sao? Thẩm Dũng chật vật xắn lên ống quần, khó khăn lắm mới từ dưới đất nhổ lên một cụm "rau hẹ", Phương Nhất Chước nhận trong tay nhìn nhìn, nhưng không nhẫn tâm nói cho hắn, đây là hành lá...

Mạc Đông Đông chạy tới thấy vậy dậm chân mắng Thẩm Dũng, nói loại hành này hắn mới trồng non nửa năm, lại bị Thẩm Dũng nhổ lên, phải bồi thường tiền.

Thẩm Dũng đang trong cơn tức tối liền ném rau rồi đuổi theo hắn.

Phương Nhất Chước lắc đầu, cúi xuống đất thu lấy rau, lại đến chỗ lão gà mái sau viện lấy hai quả trứng, sau đó ra ao cho cá ăn tiện thể từ trong lưới bắt lấy một con cá sống, quay về phòng bếp làm cơm.

Thẩm Dũng cùng Mạc Đông Đông ở bên ngoài nháo một hồi mệt mỏi, ngồi ở trên ghế đá trong sân thở dốc, ngửi thấy được phòng bếp truyền ra hương thơm của thức ăn, bụng của Mạc Đông Đông réo ầm ĩ, "Cái gì lại thơm như vậy a?"

Thẩm Dũng lườm hắn một cái, nói: "Nương tử của ta nấu cơm là thiên hạ đệ nhất!"

Mạc Đông Đông nghe xong, sờ sờ cằm, nói: "Nương tử này của ngươi nhặt được ở đâu thế, nha đầu tốt như vậy thế nào lại theo một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, sống tạm bợ như ngươi?"

Thẩm Dũng lại tức giận: "Ai cần ngươi lo."

"Ta nói, ngươi thật đúng là." Mạc Đông Đông tiến lại gần phía Thẩm Dũng, "Ngươi võ công không biết, học vấn không có, tiền đồ lại càng không, của cải hữu hạn, tính tình rất kém, đến cả trồng rau cũng không thông, sau này sẽ chiếu cố nương tử nhà ngươi thế nào? Chớ không phải là muốn ăn cơm mềm bắt nàng chăm sóc ngươi chứ?!"

Thẩm Dũng nhíu mày, không nói lời nào.

Mạc Đông Đông nhếch mày, tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ xem, trên đời này nhiều người tài ba như thế, so với ta còn tốt hơn, trưởng thành khẳng định có tiền đồ, đến lúc đó, nương tử nhà ngươi cũng đã lớn, thấy ngươi vô dụng, khẳng định sẽ chạy theo người khác."

"Thối lắm!" Thẩm Dũng lại bốc hoả, xoay người đứng lên muốn đánh Mạc Đông Đông.

Mạc Đông Đông nói, "Ai nha, ngươi thoáng nghe cho là không phải thật nhưng ngươi nói xem, bản thân ngươi có điểm nào xứng với tiểu nương tử nhà mình?"

Thẩm Dũng ngẩn người, không nói.

"Hắc hắc... Ngươi không phải là con trai của tri phủ đại nhân sao?" Mạc Đông Đông cười xấu xa quay đầu về phía Thẩm Dũng, "Ai cũng nói ngươi là một tiểu ác bá, cùng với Lưu A Đấu* không khác biệt lắm."

*Lưu A Đấu: con Lưu Bị thời Tam Quốc bên Trung Quốc, sau này dùng tên này để ví cho kẻ bất tài.

Trên mặt Thẩm Dũng lúc đỏ lúc trắng, những lời của tiểu tử béo này chạm đúng đến tâm tư của hắn, hắn duỗi tay túm lấy cổ áo của Mạc Đông Đông.

Mạc Đông Đông cũng không sợ hắn, nói: "Ngươi trút giận lên ta thì có ích lợi gì, chỉ biết đánh nhau, đánh nhau còn không có võ công, cả đời bị khinh bỉ, bị người khinh thường."

Thẩm Dũng đẩy hắn ra, căm giận xoay người rời đi.

Chờ Thẩm Dũng đi trở về sân, Mạc Đông Đông chỉnh lại cổ áo, với theo nói: "Ai, lão đầu, cứ như vậy đi sao?"

"Ha ha."

Lúc này, từ bên trong rừng cây truyền đến một tiếng cười khẽ, nói: "Ta bình thường dạy ngươi thế nào?"

Mạc Đông Đông vuốt cằm gật đầu, "Biết hiếu học, biết nỗ lực, biết hổ thẹn." (Chỗ này ta edit theo ý hiểu, cũng không biết có sát nghĩa không ==")

"Thẩm Dũng như một con lừa ngoan cố." Đang nói chuyện, một lão đầu mập mạp từ trong rừng lảo đảo đi ra, "Ngươi nói quả không sai, tiểu tử này trước đây là một tên vô lại, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, nói với hắn cái gì đều phí hơi... Có điều hiện tại thì sao, hắn quan tâm đến nương tử nhà mình, nam nhân một khi đã quan tâm đến nữ nhân, coi như là được cứu rồi."

"Đúng thế." Mạc Đông Đông nâng quai hàm xuất thần, "Có một nương tử như vậy thật tốt, ta cũng muốn có một người... Ai nha."

Vừa mới dứt lời, trên ót Mạc Đông Đông đã trúng một chiêu, ngẩng đầu bất mãn nhìn lão đầu kia, chỉ thấy lão đầu mập mạp trừng hắn, "Nhanh đi làm việc... Được rồi, nghe nói nương tử của hắn tay nghề rất tốt, để cho ta một phần cơm tối a!"

Mạc Đông Đông bĩu môi, vỗ vỗ đất bẩn trên mông, đi vào nhà.

Mạc Đông Đông vừa đến phòng bếp, lập tức ngửi thấy hương thơm xông lên mũi, liền tới gần hỏi: "Tiểu nương tử, làm cái gì đó?"

Phương Nhất Chước cười cười nhìn hắn, nói: "Cá phù dung hấp, rau hẹ hộp tiêu hầm, còn có cơm tẻ và bánh ngô."

Mạc Đông Đông nuốt nuốt nước bọt, nhìn đĩa cá phù dung hấp ở chính giữa, thế nào lại hấp dẫn như vậy... Vàng óng. Vội vàng lấy đôi đũa gắp gắp một miếng lớn, vừa nhai hai cái đã mở to hai mắt nói: "Đời này ta chưa được ăn món cá hấp nào ngon như vậy, thịt con cá này sao lại dai giòn như vậy? Ta bình thường ăn thịt cá đều mềm giống như đậu phụ, cá này còn không có xương nữa."

Phương Nhất Chước cười xới cơm cho hắn, nói: "Cá phù dung tươi nhất cũng là khó làm nhất, thứ nhất là cá rất nhiều xương, xương lại cứng, dễ mắc họng, không dễ ăn chút nào. Thứ hai là cá rất nhanh chín, một khi chín quá sẽ nhão, hương vị tươi ngon dễ mất đi, nhưng khi chín tới xương sẽ rất mềm. Quan trọng nhất là phải đủ lửa, lửa phải vừa đúng độ mới được."

"À..." Mạc Đông Đông cười hì hì, "Tiểu nương tử thật giỏi a!"

Phương Nhất Chước cười bắt đầu ăn cơm, nhưng lại cảm thấy Thẩm Dũng hơi khác lạ.

Thường ngày thức ăn nàng nấu hắn đều vội vàng cướp đến ăn, thế nhưng hôm nay dường như không có hứng thú lắm.

Phương Nhất Chước cho rằng vì không có thịt cho nên hắn ăn không ngon, gắp rau bỏ vào bát hắn, nói: "Tướng công, hôm nay tạm thời ăn rau, ngày mai ta sẽ giết gà."

Thẩm Dũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Phương Nhất Chước.

Mạc Đông Đông chan canh cá vào cơm, vừa đưa bát và vào miệng vừa khò khè nói: "Nuông chiều hắn, đang ở trong phúc lại chẳng biết hưởng phúc, sớm muộn gì phúc khí cũng tiêu tan."

Hắn nói xong, Thẩm Dũng cũng không còn tâm tư ăn nữa, nói chính mình no rồi liền đi vào nhà.

Phương Nhất Chước có chút buồn bực, hỏi Mạc Đông Đông, "Tướng công ta làm sao vậy?"

"Ai biết được." Mạc Đông Đông lại bưng chỗ canh cá còn lại về phía mình nói: "Không ăn thì ta ăn, hừ! Thiếu gia còn muốn ăn theo thói quen, đúng là không tiền đồ."

...

Đêm đó, Thẩm Dũng một câu cũng không nói, nằm ở đờ ra ở trên giường, Phương Nhất Chước nằm bên người hắn, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Dũng quay đầu nhìn khuôn mặt của Phương Nhất Chước khi ngủ, cảm thấy tâm trạng không yên, xoay người ngồi lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

...

Sáng sớm hôm sau, Phương Nhất Chước theo thường lệ thức dậy chuẩn bị cơm sáng, đã thấy giường hai bên trái phải đều là chiếu trống không, có chút buồn bực, Thẩm Dũng sao lại rời giường sớm như vậy? Nàng vội vàng khoác thêm y phục chạy ra sân...

Lúc này trong sân không một bóng người, nàng chuyển tới phòng bếp, nhưng vẫn là không có ai. Phương Nhất Chước hơi nóng nảy, lại chạy ra khỏi phòng... Vừa ra đến sân liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy hai mảnh đất trồng rau trước sân, lúc trước trồng rau toàn bộ đã được nhổ lên, phân loại chỉnh tề đặt ở một bên, đất cũng được xới lên, tơi xốp. Thẩm Dũng đứng ở trung tâm của khu đất, một thân lấm lem bùn đất, chính mình thì nhìn chằm chằm mặt đất, cầm trong tay một túi hạt giống rau, dường như đang suy nghĩ cái gì.

Phương Nhất Chước chạy tới, "Tướng công."

Thẩm Dũng nhíu mày nói, "Ngươi đừng xuống đây, một bước là dính bùn." Phương Nhất Chước tiếp nhận túi hạt giống rau trong tay hắn, nói: "Hạt giống rau trực tiếp gieo là được, nhìn ta."

"Ừ..." Thẩm Dũng gật đầu.

—————

Phương Nhất Chước dùng một ống tay áo lau lau mặt, cười hỏi: "Tướng công, cơm sáng muốn ăn cái gì?"

Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, nói: "Muốn ăn cái gì đó thật no, ta sắp chết đói."

"Được rồi." Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng đi ra ngoài, cảm thấy tướng công mình lại giống như trước đây, thất thường hôm qua dường như chưa tồn tại.

Trong phòng, Mạc Đông Đông nâng quai hàm ghé vào trước cửa sổ nhìn, hai con mắt đen nháy hướng về phía một lão đầu mập mạp phía sau nói, "Sư phụ tính tình Thẩm Dũng đã thay đổi rồi."

"Ha hả." Lão đầu mập mạp duỗi thắt lưng, "Cái này gọi là, con hư biết nghĩ quý hơn vàng."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-62)