Huấn luyện chơi đùa mà liều chết!
← Ch.093 | Ch.095 → |
"Đa tạ đại sư tôn."
Nạp Lan Yên cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, những thứ trong tay đại sư tôn nhà mình đều là bảo bối nha.
"Cũng không phải đưa cho ngươi." Hỗn Độn đại sư tôn nhắc tới đồ đệ của chính mình liền ghét bỏ, "Tiểu Yên ngốc, cơ duyên của ngươi đâu? Ngươi tới nơi này lâu như vậy trừ bỏ gặp được Bổn tọa, ngươi nói một chút chính mình còn có cái cơ duyên gì?"
Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi, lại nghe đại sư tôn nói: "Thuật luyện đan của ngươi đã có chút thành tựu, Bổn tọa cũng có thể an tâm bế quan. Tiểu Yên ngốc, nếu lúc Bổn tọa xuất quan ngươi còn không có đột phá Linh Thánh, liền đi diện bích tư quá (*) một trăm ngày cho Bổn tọa!"
(*) diện bích tư quá: úp mặt vào tường suy nghẫm lỗi ^_^
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Nạp Lan Yên mặt mũi tràn đầy nghiêm túc đáp lại, thân thể thẳng tắp, còn kém đi thêm cái quân lễ (nghi thức quân đội, giơ tay chào ý).
"Miễn nói nhảm!"
Hồn Độn đại sư tôn bĩu môi, ném cho nàng một bộ tài liệu, liền không nói thêm một tiếng nào nữa.
Lần này Nạp Lan Yên tránh nhanh hơn, một tay tiếp được tài liệu không có để cho nó lại đánh trúng đầu mình, cười tủm tỉm đưa cho Thương: "Thương, ngươi thử nhìn một chút bộ công pháp này, hẳn là rất lợi hại."
Thương gật gật đầu, tiếp nhận tài liệu cẩn thận bỏ vào nhẫn trữ vật, liền mặt không chút thay đổi đứng ở bên người Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên cong môi cười: "Đi thôi, đi phía sau núi bố trí một số thứ trước."
Sắc trời chưa sáng, phía sau núi một mảnh yên tĩnh, chỉ có vài tiếng côn trùng kêu 'chít chít' khẽ vang lên.
Nạp Lan Yên đón gió đứng ở đỉnh núi, váy đỏ nhẹ nhàng lay động, tóc đen bay múa, mắt hồ khẽ nhếch, khóe môi mang theo độ cong tự tiếu phi tiếu (cười như không cười), cả người tản ra một cổ hơi thở nguy hiểm.
Ở trên, đúng là cảnh tượng bốn người Nạp Lan Song chạy tới liền thấy.
Không hiểu sao sau lưng bỗng căng thẳng, liếc mắt nhìn nhau, hôm nay bọn họ còn có thể tự mình đi trở về sao?
Thương đứng ở vị trí vừa vặn có thể nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, ở trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cầu nguyện vì bọn họ, chỉ vài cái cạm bẫy hắn vừa mới bố trí kia cũng đủ làm cho bọn họ ăn đau khổ rồi......
Nạp Lan Yên nhìn bốn người đi tới, lắc lắc đầu: "Thế nhưng đều không có muộn nha."
Nạp Lan Nặc giật giật khóe miệng, bọn họ không có muộn không phải tốt lắm sao, giọng điệu tiếc nuối này là chuyện gì xảy ra?
Nạp Lan Yên nhếch miệng cười, từ đỉnh núi nhảy xuống, vững vàng dừng ở trước mặt bốn người Nạp Lan Song, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba kiện bối tâm (áo 3 lỗ) làm bằng huyền thiết ném qua: "Đại ca, nhị tỷ, tiểu Tịch, mặc vào quần áo này trước làm nóng thân, tùy tiện chạy ba năm mươi vòng đi."
Nạp Lan Song tiếp được quần áo, nhất thời bị sức nặng kia ép tới lảo đảo một cái, sau khi ổn định thân mình, con ngươi trong trẻo lóe lóe: "Tam muội, y phục này ít cũng phải bách công cân (100 kg) đi?"
"Ừ, hôm nay thử bách công cân trước xem, ngày mai lại gấp bội." Nạp Lan Yên khoát tay, cười tủm tỉm một bộ dáng xem ta thông cảm cho các ngươi nhiều không.
Nạp Lan Nặc ôm bối tâm huyền thiết suýt chút nữa quỳ xuống, trợn mắt há hốc miệng mà nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, đừng nói năm mươi vòng, chính là vòng quanh phía sau núi chạy ba mươi vòng cũng hơn vạn dặm (*) rồi, hơn nữa một mang theo bách công cân trong người, nghĩ như thế nào đều là muốn chết nha!
(*) dặm: đơn vị đo chiều dài, 1 dặm = 1/2 km.
Nạp Lan Yên khẽ nhếch khóe miệng, trong con ngươi tối đen xẹt qua một chút nguy hiểm: "Đại ca, nhị tỷ, chớ không phải là ngay cả tiểu Tịch Linh căn còn chưa thức tỉnh các ngươi cũng không bằng chứ?"
Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc đồng thời ghé mắt, chỉ thấy Nạp Lan Tịch đã mặt không chút thay đổi mặc bối tâm huyền thiết, đang hoạt động tay chân thích ứng này sức nặng đột nhiên nhiều hơn này.
Trong lòng hai người đồng thời đại quýnh (đại 囧), không hề do dự, lập tức mặc bối tâm vào người.
Nạp Lan Yên sắc mặt nghiêm nghị: "Trong lúc huấn luyện nghiêm cấm sử dụng Linh lực, trong một canh giờ chạy ít nhất ba mươi vòng, chạy không xong phạt thêm mười vòng, khi nào chạy xong thì ăn điểm tâm!"
Ba người Nạp Lan Song hít sâu một hơi, gật gật đầu, xoay người liền chạy đi ra ngoài vòng quanh phía sau núi.
Nạp Lan Yên nhìn về phía Nạp Lan Vũ lạnh nhạt mà đứng, con ngươi đen giương lên: "Tiểu Vũ, huấn luyện của ngươi có thể càng khủng bố hơn bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng sao?"
"Tam tỷ, cứ việc đến đây đi." Nạp Lan Vũ mỉm cười, một bộ trang phục gọn gàng, tóc dài buộc lên, giữa mi tâm ít đi vài phần gầy yếu, nhiều hơn vài phần tư thế oai hùng.
Nạp Lan Yên híp con ngươi lại: "Đi theo ta."
Hai người một trước một sau đi đến trước một cái hố sâu, lúc Nạp Lan Vũ nhìn thấy cảnh tượng trong hố, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch!
Chỉ thấy trong hố sâu đường kính ước chừng năm mét kia, vô số con rết, con nhện, rắn đọc, bọ cạp và thiềm thừ (con cóc) bò loạn, liếc mắt nhìn một cái, chỉ biết đều là loại vô cùng độc!
"Cái gọi là y độc chẳng phân biệt được, ngươi nguyện tập y ta không ngăn cản ngươi, nhưng trước hết học được thủ đoạn bảo mệnh (bảo vệ tính mạng) cho ta!" Nạp Lan Yên nghiêm túc nói, lấy ra năm bình ngọc đưa cho Nạp Lan Vũ, "Đây là nọc độc của ngũ độc (*), nhiệm vụ hôm nay của đệ chính là đem nó phân chia rõ ràng, sắc, hương, vị toàn bộ ghi tạc trong lòng."
(*) ngũ độc: gồm bò cạp, rắn, rết, nhện và cóc.
Năm bình nọc độc Nạp Lan Vũ đang cầm kia, giống như đang cầm năm khối cự thạch, nặng trĩu trực tiếp áp ở trong lòng.
Ngay tại chỗ lấy tài liệu, phân chia nọc độc.
Những thứ trong hố kia đều là độc vật liếc mắt nhìn một cái da đầu liền run lên chứ đừng nói đến tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế.
Nạp Lan Vũ hít một hơi thật sâu, dần dần xua đi mờ mịt nơi đáy mắt, trở nên kiên định: "Tam tỷ, ta sẽ làm được!"
Từng nằm ở trên giường sống cuộc sống không có ánh mặt trời hắn đều qua được đến giờ, nay còn có thể sợ mấy con độc vật hay sao?
"Ta tin tưởng đệ." Nạp Lan Yên vỗ xuống bờ vai của hắn, cong lên khóe miệng, "Tiểu Vũ, đệ nhất định có thể trở thành Y Sư (thầy thuốc, bác sĩ đó) nổi danh đại lục, ta cam đoan."
Giấc mộng của bọn họ, nàng đến hộ giá hộ tống (bảo vệ, giúp đỡ hoàn thành)!
"Ừ." Bên môi Nạp Lan Vũ nổi lên một độ cong đẹp mắt, nhịn không được ôm Nạp Lan Yên, xoay người đi về phía hố sâu, dấu đi khóe mắt ướt át.
"A --"
"Ta dựa vào (bà mẹ nó) --"
Hai tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến từ nơi không xa, Nạp Lan Yên nheo lại con ngươi cười đến trăm hoa đua nở, nhanh như vậy đã trúng chiêu kế tiếp thì có thể làm sao bây giờ?
Nạp Lan Vũ hoảng sợ, sau xoay người lại nhìn thấy vẻ mặt của Nạp Lan Yên, lại yên lặng cúi đầu.
Đại ca, nhị tỷ, tiểu Tịch, các ngươi vẫn là tự mình bảo trọng đi.
"Tiểu Vũ, ngươi cũng bắt đầu đi, ta đi nhìn xem ai trúng chiêu trước." Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nói xong với Tiểu Vũ, liền xoay người đi nhanh đến phương hướng phát ra âm thanh.
Cách đó không xa.
Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc cùng nhau rơi vào trong một cái hố to, mà nguyên nhân làm cho hai người bọn họ phát ra tiếng kêu to là trong hố có một con mãng xà màu xanh biếc miệng to bằng cái chén cơm chiếm cứ, một đôi con ngươi âm lãnh dựng thẳng nhìn bọn hắn chằm chằm, không ngừng hộc xà tâm (phun lưỡi rắn) phát ra âm thanh 'tê tê', càng làm người ta mao cốt tủng nhiên (dựng tóc gáy, nổi da gà) là bên cạnh Cự Mãng còn chiếm cứ hơn mười con Nhãn Kính Vương Xà!
Nạp Lan Tịch may mắn không có ngã xuống, nhưng nhìn cảnh tượng trong hố cũng là thái dương nhảy dựng, Tam tỷ cũng quá có thể chỉnh người đi?
Trên thực tế, Nạp Lan Yên cũng rất vô tội.
Được rồi, không hề.
Nhưng ngay từ đầu quả thật Nạp Lan Yên thầm nghĩ thiết trí (thiết lập + bố trí) vài cái chướng ngại và cạm bẫy ở trên đường chạy của bọn họ thì phải, bất quá Tiểu Bảo giúp đỡ bắt độc vật cho Tiểu Vũ không nghĩ qua là bắt nhiều hơn, vì thế......
Lúc Nạp Lan Yên đi đến trước cái cạm bẫy thứ nhất, thấy chính là Nạp Lan Tịch đang túm một cây đằng điều kéo Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc lên trên hố, mà trong hố mãng xà và Nhãn Kính Vương Xà đều đã đổ thành một mảnh, hôn mê rồi.
Nạp Lan Yên ngồi ở trên ành cây, cười nói với ba người đang thở hổn hển: "Nhắc nhở hữu nghị, các ngươi đã qua một khắc (15 phút)."
Nạp Lan Nặc thở dốc một hơi, hai tay chống trên đầu gối, nở một nụ cười với Nạp Lan Yên: "Tam muội, muội điên rồi!"
Không thể sử dụng Linh lực, trên người còn đeo thêm bối tâm bách công cân (áo 3 lõ 100 kg), nàng và Nạp Lan Song thu thập những con rắn kia thật sự là phí hết không ít sức lực.
Nạp Lan Yên lưu manh nhướng mày: "Thế này mới quá cái cạm bẫy thứ nhất, liền chống đỡ không nổi nữa?"
"Làm sao có thể?" Nạp Lan Nặc thẳng người lên khoan khoái cười, "Còn không có chuyện tình Nạp Lan Nặc ta làm không được, tiểu Yên, ngươi xem là tốt rồi!"
Dứt lời, kéo Nạp Lan Song và Nạp Lan Tịch tiếp tục chạy tới phía trước.
Nàng đang dùng phương thức của nàng thủ hộ (bảo vệ) bọn họ, mà bọn họ, cũng muốn dùng phương thức của mình đi thủ hộ nàng.
Cho nên, bọn họ nhất định sẽ cường đại lên!
Chính là, hùng tâm vừa nổi lên, ngay sau đó liền 'phù phù' một tiếng, tiến vào cái cạm bẫy thứ hai, 'bá bá bá' mấy đạo mũi tên sắc bén lập tức bay về phía bọn họ!
Mà tiểu Tịch quả thực vận khí vô cùng tốt, vừa đúng ở sát mép cạm bẫy, nguy hiểm ổn định thân mình không có ngã xuống.
Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc mặc bối tâm huyền thiết, thân thể vốn là trở nên có chút cồng kềnh, đối mặt với mũi tên đánh úp lại chỉ có thể liều mạng né tránh, khi thấy rõ trên đầu mũi tên hiện lên hàn mang u quang (ánh sáng âm u lạnh lẽo), tất cả tóc gáy sau lưng đều dựng đứng!
Sau khi ba lượt tên liên tục tập kích qua, trên người hai người đều nhiều hơn mấy điểm màu, lại ở dưới sự trợ giúp của tiểu Tịch trở về mặt đất.
Kế tiếp, ba người cũng không dám lại có chút phân tâm.
Mỗi một bước bước ra, đều là mắt nhìn tám phương, tinh thần buộc chặt.
Lại là một khắc sau, một tiếng hổ gầm chợt truyền đến, trong rừng rậm bỗng chốc nhảy ra một một mãnh hổ to lớn mình cao gần ba thước, ánh mắt huyết tinh bá đạo tập trung ở trên người ba người, mở ra mồm to liền đánh tới phía ba người!
"Chạy!"
Con ngươi của ba người đều co rụt lại, quyết định thật nhanh, hận không thể sử dụng hết khí lực từ khi còn bú sữa mẹ đến nay, co cẳng bỏ chạy!
Nạp Lan Tịch tuổi nhỏ nhất còn chưa có thức tỉnh Linh căn, lại mang thêm bách công cân, đối với hắn mà nói đã thực cố hết sức, dưới sự truy tập (đuổi theo tập kích) của mãnh hổ dần dần có chút thoát lực, bộ pháp chạy như điên trở nên càng ngày càng chậm chạp.
"Tiểu Tịch!" Nạp Lan Song phát hiện tiểu Tịch không thích hợp, không chút do dự một tay túm hắn nhấc lên lưng, cõng hắn tiếp tục chạy!
Nạp Lan Tịch thần sắc hơi đổi: "Thả ta xuống, ngươi như vậy quá mệt mỏi!"
"Xì......" Nạp Lan Song tâm tình tốt nở nụ cười, "Tiểu Tịch, đệ vẫn là lần đầu tiên nói với ta nhiều như vậy!"
Nạp Lan Nặc đang chạy như điên cũng vui vẻ lên: "Có thể nhìn thấy tiểu Tịch biến sắc mặt, chậc chậc, bị lão hổ này truy (đuổ theo) một lần cũng đáng!"
Rống!
Nguy cơ gần trong gang tấc, Nạp Lan Nặc chạy trốn có chút thở không nổi, lại nhìn Nạp Lan Song thể lực cũng nhanh đến cực hạn, dùng sức cắn răng một cái, hung ác nói: "Không chạy! Ta cũng không tin không có Linh lực chúng ta không thu thập được một lão hổ!"
Nạp Lan Song cũng nắm chạy nắm đấm, quay đầu nhìn về phía tiểu Tịch: "Có sợ không?"
Tiểu Tịch mặt không chút thay đổi đáp trả hắn một câu: "Làm sao có thể?"
"Tốt, chúng ta hãy thu thập nó đi!"
Ba người liếc nhau, đáy mắt đều là phát ra chiến ý!
Mặc kệ là độc xà, hay là trận tên, hay là trước mặt mãnh hổ truy không ngừng, tiểu Yên bố trí tất cả huấn luyện cho bọn hắn đều là chơi đùa, không nghĩ qua là có thể bị độc đến, thương tổn được, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
(chỗ này lee giải thích rõ hơn nhé: ý của mấy anh chị này là, mấy cái cạm bẫy này chỉ là trò đùa thôi, dựa vào thực lực của bọn họ có thể vượt qua dễ dàng, nhưng không ngờ huấn luyện này lại có thể làm bọn họ bị trúng độc, bị thương, thậm trí là nguy hiểm đến tính mạng. )
Không muốn bị thương, không muốn chết, vậy thì phải liều mạng tránh né, phá giải, san bằng tất cả mấp mô xảy ra trước mặt!
← Ch. 093 | Ch. 095 → |