Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãnh Đế Cuồng Thê - Chương 025

Lãnh Đế Cuồng Thê
Trọn bộ 108 chương
Chương 025
Đứng ở trên cao nên cô đơn tịch mịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)

Siêu sale Shopee


Lãnh Thiếu Diệp nhàn nhạt gật đầu: "Còn có cách giải thích khác sao?"

"Điên rồi sao?" Nạp Lan Yên biến sắc, hung hăng nhíu mi: "Tiểu Phượng Vũ mới mười tuổi."

Lãnh Thiếu Diệp lập tức khó chịu nói: "Gia cũng chưa qua sinh nhật hai mươi đâu."

Tiểu Phượng Vũ mới chẳng tiểu Phượng Hoàng cái quái gì, cứ chiếm lấy ánh mắt của vợ hắn tất cả đều nên đạp bay hết!

"Ngươi ghen với tiểu nha đầu cái gì?" Nạp Lan Yên bật cười, nghiêng người hôn một cái lên khóe miệng của hắn, Tam gia trước mắt này giống như một đứa nhỏ thật làm cho lòng nàng mềm đến rối tinh rối mù.

Lãnh Thiếu Diệp cong con ngươi đen: "Lại hôn một cái."

Nạp Lan Yên thò tay chọc chọc gương mặt của hắn: "Giữ lại một chút khí lực, đợi lát nữa còn có cái cho ngươi chịu đựng."

Thi châm chỉ là bước đầu tiên, tiết mục cuối cùng vẫn còn ở phía sau đây này.

Lãnh Thiếu Diệp không thuận theo: "Vợ, ngươi hôn ta một cái ta liền có khí lực rồi."

Nạp Lan Yên nhìn lên trời, ai có thể trả lại Tam gia ác liệt bá đạo nhà nàng về không?

Lãnh Thiếu Diệp kéo ống tay áo của nàng, giọng điệu bá đạo: "Tranh thủ thời gian."

Nạp Lan Yên hết cách, đành phải lại hôn một cái lên khóe môi của nàng, Lãnh Thiếu Diệp hơi nghiêng đầu đôi môi đỏ mọng của nàng, không để cho nàng có một chút khe hở.

Trong nhận thức của Nạp Lan Yên, lúc trước, Lãnh Thiếu Diệp đúng là lúc trẻ vô cùng khinh cuồng, nhưng khinh cuồng của hắn không giống những công tử con nhà giàu khác.

Lúc hắn lập một nhóm nhỏ tán gái, hắn ở trong quân đội đùa giỡn huấn luyện.

Lúc nhóm nhỏ hắn thành lập phát triển rực rỡ, hắn buông tha con đường gia tộc đã an bài tiến vào một ngành nghề bí ẩn; mỗi ngày đấu trí đấu dũng với bọn khủng bố, kẻ bắt cóc; mỗi nhiệm vụ đều liều cả mạng sống.

Thực lực của hắn mạnh mẽ, chỉ số thông minh cao, thời gian ngắn ngủi liền lập không ít chiến công.

Cho nên, một lần nào đó lúc nghe nói muốn bắt vương giả dong binh đoàn - Huyết Hồ, Lãnh Thiếu Diệp xung phong nhận nhiệm vụ!

Nhưng lần đó, là lần hắn ấn tượng sâu sắc nhất, cũng là một cú ngã duy nhất vô cùng tàn nhẫn.

Huyết Hồ trong truyền thuyết, đúng là một cô gái nhỏ hơn hắn 7 tuổi, lại ở lần đầu tranh đấu, suýt nữa bắn nổ đầu của hắn.

Thua rất thảm.

Lần đó, Lãnh Thiếu Diệp bị khiêng về Hoa Hạ.

Từ đó về sau, hắn thu lại tất cả bất cần đời cùng tự cao tự đại, mỗi ngày ngoài thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi cố định, còn lại đều dùng hết để huấn luyện và làm nhiệm vụ.

Gặp lại sau hai năm, người con gái năm đó đã trưởng thành, mặc một thân áo khoác màu đen xinh đẹp, dù bị hắn chĩa súng vào đầu cũng chỉ lộ ra vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười như không cười), thản nhiên nói với hắn: "Hai năm không thấy, thiếu chút nữa không nhận ra."

Chuyện cũ năm đó, hắn nghĩ mình đã quên rồi, nhưng trên thực tế mỗi lần nhớ lại đều như mới hôm qua, nhớ rất rõ ràng.

Thậm chí, nếu không có một súng năm đó của Huyết Hồ, cũng sẽ không có Lãnh Tam gia được xưng là quân thần (ở đây ý chỉ thần trong quân đội đó) kia.

Lãnh Thiếu Diệp hồi phục lại tinh thần từ trong trí nhớ, nhìn khuôn mặt cô gái gần trong gang tấc, nhịn không được nở nụ cười: "Ta nhớ rõ năm đó lúc chĩa súng vào đầu ngươi, ngươi cũng có bộ dạng này."

Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi.

Vốn nên là cô gái nhỏ được cha mẹ sủng ái.

Mà Nạp Lan Yên lại đã dạo quanh trong giới lính đánh thuê được 4 năm, chỉ có mỗi ánh mắt này là không thay đổi, trước sau như một, đàng hoàng chói mắt, sắc bén xinh đẹp.

Nạp Lan Yên nghe vậy khinh thường nhếch môi: "Ngươi nghĩ năm đó ta không thể trốn thoát?"

"Không phải." Lãnh Thiếu Diệp nói, còn thật sự nghi hoặc: "Tuy rằng lúc đó ta đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, nhưng Huyết Hồ ngươi muốn chạy trốn, ngay lúc đó ta xác định không thể ngăn cản."

"Xem ra ngươi vẫn hiểu rõ bản thân." Nạp Lan Yên hừ nhẹ một tiếng, rũ mắt."Kỳ thật năm đó có chút mệt mỏi, ngay cả một đối thủ có thể để làm ta sử dụng bảy tám phần lực đều không có. Lúc ấy, bị ngươi chỉ súng vào đầu, ta còn rất kích động đấy."

Lần này đến lượt Tam gia co rút khóe mắt: "Gia có thể hiểu là vì ngươi đứng ở trên cao nên cô đơn tịch mịch không hả?"

#lề: vì tính cách hai ac này, nên lee vẫn để xưng hô là ngươi - ta mặc dù 2 người nỳ đã bày tỏ t/c rồi nha; cái nữa là do 2 người cùng xuyên nên vẫn để Diệp ca gọi vợ nhá, khi ở trước mặt m. n thì đổi ^^


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-108)