← Ch.05 | Ch.07 → |
Sau đó cuộc sống ở trường học của cô mới bắt đầu tốt lên, giết gà dọa khỉ, những người nhìn cô không vừa mắt cũng cảm thấy sợ hãi, cũng biết Tô Hợp Hoan không phải người dễ ăn hiếp.
Trên thế gian sẽ không ai bảo vệ cô, cho nên cô muốn tự mình bảo vệ cho mình.
Cô không tin tình yêu.
Tình yêu chỉ là chuyện thêu gấm thêu hoa, giúp đỡ một người.
Cô cũng không thể nào tin được tình thân.
Sau khi cha cô chết, cô không còn người thân nào nữa, về phần tình mẫu tử, có thể bằng kim cương và khu nhà thượng lưu sao?
Cuộc sống này! Có lúc thật sự khiến cho cô hận đến nghiến răng, rồi lại không thể làm gì.
◎◎◎
Sau khi kết thúc công việc, Tô Hợp Hoan đi tới một hộp đêm.
Nơi này là hộp đêm của người nước ngoài mở, nổi tiếng với diện tích 1000m, trang trí rất xa hoa, sàn nhà sẽ biến hóa khác nhau theo âm nhạc.
Hộp đêm là nơi để say rượu tốt nhất, nơi đây có sàn nhảy, ánh đèn chập chờn, tiếng nhạc xập xình, còn có những cô gái hấp dẫn đến chơi.
Bình thường Tô Hợp Hoan chưa bao giờ đến hộp đêm, nhưng hôm nay gặp chuyện buồn bực, dọc đường đi dạo cảm thấy không muốn trở lại nhà trọ một mình.
Ngồi ở trong một tiệm thức ăn nhanh bên lề đường, cô ăn một phần hamburger và nghe nhạc, cách cửa sổ thủy tinh nhìn ra con đường treo đèn nê - ông sôi nổi, đời sống về đêm đặc sắc sắp bắt đầu.
Cô quyết định đi uống hai ly.
Trong hộp đêm ầm ĩ tiếng người, cô vừa đi vào, vẻ ngoài và khí chất xuất chúng lập tức hấp dẫn một đám người tụ tập bên người cô, muốn cùng cô nói chuyện, uống rượu, khiêu vũ...Dĩ nhiên, còn có chuyện khác.
"Em ơi, mời em uống một ly đó!"
"Em ơi, em thật xinh đẹp! Có thể làm bạn không?"
"Em gái xinh đẹp, có thể nói cho anh biết số điện thoại của em không?"
Thì ra là ở chỗ này, cô mới có thể được hoan nghênh.
Cười ha ha, Tô Hợp Hoan ngồi ở trước quầy bar trò chuyện một vài câu với những người nhiệt tình, vừa uống rượu vừa khẽ chuyển động cơ thể theo tiết tấu bài hát, mái tóc dài hơi xoăn ở bên hông mang vẻ hấp dẫn, mềm mại câu hồn.
Không trò chơi, không khiêu vũ, không liếc mắt đưa tình, cô chẳng qua chỉ là ai mời cũng không cự tuyệt mà uống rượu, đến nửa đêm cô đã say chuếnh choáng.
Vẻ mặt xinh đẹp vùi sâu vào trong khuỷu tay, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến cho Tô Hợp Hoan uống say rất muốn hét to lên.
Càng về đêm càng đẹp, nam nữ độc thân xa hoa trụy lạc có thể tìm kiếm con mồi để xua tan nỗi cô đơn. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô nhận ra bên cạnh mình có một người đàn ông thủy chung vẫn ngồi đó.
Anh không có nói chuyện với cô, nhìn như đang tự thưởng thức rượu nhưng thật ra thì có nhiệm vụ ngăn cản những người đến gần cô.
Tô Hợp Hoan không có ngẩng đầu quan sát bộ dạng đối phương, hơi nghiêng tay, giống như con mèo hé đôi mắt xinh đẹp mờ mịt nheo lại nhìn, đập vào mắt cô chính là bộ đồ hàng hiệu được đặt may tinh xảo, âu phục đơn giản GIVENCHY, người đàn ông này thoạt nhìn như người thuộc về tầng lớp xã hội thượng lưu, nhưng sao anh lại mặc như vậy đến hộp đêm?
Trên thực tế cô đã rất say, rượu theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, nhức nhối nóng bừng thiêu đốt dạ dày, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Cô nhắm mắt lại, đứng dậy cầm túi lên lảo đảo đi vào trong toilet, sau khi ói hồi lâu thì vô lực đi ra, dựa theo tường, nửa khom người, khó chịu nhíu mày thở dốc.
Cho đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, dường như muốn cho cô thoải mái chút. Toàn thân Tô Hợp Hoan cứng đờ, lại thấy bộ đồ màu xám tro GIVENCHY quen quen kia, phát hiện ý vị không rõ ràng trong động tác của đối phương, không biết là thương tiếc hay là mập mờ, cho nên cô cũng không phản kháng.
Tối nay, dù có phóng túng một chút, dù sao...... Cũng sẽ không có ai quan tâm.
Bọn họ đi ra ngoài, có vài lần cô lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng bên cạnh có một bàn tay chắc chắn đỡ được cô, không để cho cô bị tổn thương.
Người đàn ông im lặng ít lời, động tác lại dịu dàng mà săn sóc.
Nếu như xảy ra tình một đêm, đối với người không có kinh nghiệm như cô mà nói có phải là chuyện tốt không?
Ở chỗ này uống rượu đỏ, đèn xanh gặp nhau còn có cử chỉ ẩn ẩn hiện hiện như vậy, dù không nói ra nhưng cũng có mùi mập mờ, còn do dự gì chứ? Dù sao cũng không có ai để ý.
Cô cười khanh khách, trong tiếng cười tràn đầy cam chịu, cho đến khi không đứng vững được nữa cô dựa vào trong ngực rộng rãi ấm áp.
"Dẫn em đi." Cánh tay trắng như tuyết ôm cổ người đàn ông, cô mệt mỏi dựa vào trong ngực của anh, lầm bầm nói.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |