← Ch.05 | Ch.07 → |
Hắn bế nàng mệt mỏi đi?
Phong Nhật Lam khuôn mặt tun tú tươi cười. Nhẹnhàng luồn tay qua thắt lưng che khất ánh mắt Vân Chu Tước. Nhìn nàng ngủ rất say. Giống chỉ con mèo nhỏmễ oa ở trong lòng hắn. Trong tâm nói không nên lời thỏa mãn.
Hắn nha. Vốn là triệt để luân hãm!(vướng vào bẫy đến cùng) Cùng lúc muốn được đến với nàng. Cùng lúc lại cam tâm đảm nhận thế thân. Chỉ cần có thể được ở bên cạnh nàng. Hắn không thèm để ý. Chính là. Trong tâm vẫn tồn tại tư tâm. Bởi vậy hôm qua mới luôn luôn muốn nàng gọi tên hắn. Chờ đợi lúc. Tim của hắn khẩn trương gần nhắp ngừng. Mãi đến khi nàng kêu chính là tên của hắn. Tâm bị kích động điên cuồng rốt cuộc không cách nào đè nén. Điên cuồng một lần lại một lần chiếm hữu nàng. Muốn để nàng thuộc về hắn, cho dù chỉ là trong chốc lát. Hắn cũng ngọt như kẹo.
Nàng nha. khiến hắn tình nguyện yêu một cách hèn mọn.. Sợ bị nàng phát hiện tình cảm của hắn. Ở trước mặt nàng hắn liều mình che giấu. Dùng hình dạng khinh điệu ngụy trang.
Hắn sợ. Sợ nàng phát hiện liền sẽ rời khỏi. Sợ nàng không cần tình cảmủa hắn. Bởi vì trong lòng của nàng căn bản không có hắn... Nghĩ đến điều này. Bờ môi cười chuyển sang khổ sở. Hắn thật sâu nhìn nàng. Đầu ngón tay vuốt nhẹ theo mi mắt khẽ khép lại. Bàn tay nhẹnhàng che ở mắt của nàng. Sợ nàng đột nhiên tỉnh. Sẽchứng kiến tình cm, dáng điệu khó khăn của hắn
Hắn nghĩ đến đêm qua nàng ở trong chợ. Xa xa. Hắn liền chứng kiến nàng đứng ở trong đám người Mở ra một đôi mắt cô đơn nhìn bốn phía. Nàng nhưvậy. Khiến hắn nhìn rất đau lòng
Nàng kỳ thật rất sợ cô đơn sao? Muốn người khác giúp đỡ. Lại quật cường không lên tiếng. Hay hoặc giả là nàng muốn đi theo đối tượng đã mất. Cho nên nàng mới hiu quạnh
"Ta sẽ không thể sao?" Phong Nhật Lam khẽ nói. Mâu quang hiện theo khao khát. Trong lòng của nàng có từng có chút hắn? Có thể có...
"Vì cái gì che khuất đôi mắt của ta?"_Thanh âm Kiều nhuyễn vang lên. Cây cềm mại mở tay hắn ra. Con mắt to sáng không hề có che giấu. Thẳng tắp cùng hắn cùng nhìn. Lúc nàng lên tiếng trong một khắc. Phong Nhật Lam lập tức thu lại cảm xúc. khuôn mặt tuấn tú sủng nịch, giơ lên tươi cười đáng khinh. Uể oải nhìn nàng."Hối hận sao?" Hắn vất khinh điệu. Lại chỉ có tựmình biết lòng mình buộc chặt bao nhiêu. Vân Chu Tước rời mắt đi."Không có." Nàng nhớ kỹ hết thảy tối hôm qua. Cũng nhớ kỹ mình chủ động. Nàng không có cự tuyệt hắn. Cũng không có ngăn cản. Như là dính vào. Ánh mắt dời không mở. Tùy ý hắn chiếm lĩnh thân thể mình. Đến nỗi lần lượt kêu tên của hắn. Nàng kêu chính là hắn. Không phải người khác.
Nàng biết rõ ôm ấp người của nàng là hắn. Thậm chí... Thân thể hoan du theo. Tâm cũng không có một ti, một chút kháng cự nào. Đây là vì cái gì?
Vân Chu Tước lòng có chút luống cuống. Nàng không dám suy nghĩ sâu xa. Cũng không muốn suy nghĩ. Đôi mắt bởi vì lúng túng mà lóe ra. trong tim dường như c đang chuyển động. Khiến nàng sợhãi."Nàng đang suy nghĩ cái gì?"_ Phong Nhật Lam khẩn nhìn chăm chú Vân Chu Tước. Đúng vậy trên khuôn mặt nàng bật luận vẻ mặt gì. Cũng nhìn ra nàng trong con ngươi đang hoảng loạn. Tim của hắn động một cái. Không khỏi giơ lên một chút mong được."Tiểu Tước nhi. Nàng đang hoảng cái gì?"
"Không có. Ai luống cuốngước trực giác phản bác. Cũng không thèm nhìn hắn. Lập tức đứng dậy muốn rời khỏi giường.
Phong Nhật Lam lại không để nàng rời khỏi. Hắn tựtay bắt lấy nàng. Quay người đưa nàng áp xuống trong người."Là đúng sao? Vậy nàng vì sao không dám nhìn ta?"
Vân Chu Tước nhếch chặt làn môi. Mắt đẹp giơ lên. Trong nháy mắt cũng không trong nháy mắt cùng hắn cùng nhìn kĩ. Mặt nhỏ có chút quật cường.
"Ta có sao?"
Nàng trừng hắn. Đối với bức bách của hắn cảm thấy tức tối. Hắn rốt cuộc muốn thăm viếng cái gì? Muốn từtrên ười nàng được đến cái gì? Lòng của nàng sao? Không. Nàng sẽ không cấp bặc "Để ta đi!"_ Nàng lạnh tiếng nói.. Ánh mắt lạnh như băng. Không mang một tia ôn hòa.
Phong Nhật Lam bình tĩnh nhìn nàng. Lãnh mạc của nàng khiến lồng ngực của hắn nổi lên một chút khổ sở. Ảm đạm rất nhanh lướt qua con ngươi đen. Là hắn nhìn nhầm sao? Vẫn hắn rất yêu cầu xa vời. Sao sẽtưởng nàng bởi vì hắn mà tâm loạn?
Hắn nổi lên nụ cười. Lấy hình dạng phóng đãng che giấu nỗi đau."Lãnh đạm như thế? Tiểu Tước nhi. Nàng thật làm tìm của ta đau. Ta còn nhớ k àng tối hôm qua rất nhiệt tình đấy!" _Hắn bưng lấy ngực. Một bộthương tâm dáng điệu không chịu được
Nàng ghét hình dạng đáng ghét như vậy của hắn. không bao giờ nghiêm túc. !"Phong Nhật Lam. Đi mau! Ta không tâm tình chơi đùa với ngươi"
Lòng của nàng đã đủ loạn. Ngay lúc này. Nàng không mun nhìn thấy hắn.
Càng cùng hắn cùng nhau. Lòng của nàng càngkhông ổn định. Cảm xúc cũng phập phồng bất định. Không giống mình một chút nào. Nàng không thích như vậy! Nàng hạ ý thức kháng cự hắn. Đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Chống đẩy của nàng khiến con ngươi đen hại. Hắn làm cho nàng ghét đến thế sao? Cho dù chiếm hữu thân thể của nàng. Nàng vẫn còn là kháng cự hắn?
Phong Nhật Lam khổ sở mà nếm mất mát trong tâm. Bắt lấy tay nàng. Đưa tay nàng cử giơ lên đỉnh đầu phía trên. Cố ý lấy thân thể đè nàng lại. Cười đến mộộ dạng lưu manh:."Tiểu Tước nhi. Nàng đùa bỡn hết thân thểcủa ta. Còn muốn đem ta vứt ở một bên sao?"
Hắn đang nói. Bàn tay che ngụ ở một bộ ngực mềm mại. Hai ngón tay nhặt lấy nhũ lôi nhũ lôi yên hồng. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng cọ xát. Mà đầu gối cũng theo mở ra bắp đùi tt trắng. Nam giới sớm cứngngắt tiến đến tư hoa ướt át. Ở miệng hoa nhẹ cọ theo. Trêu đùa hai làn cánh hoa
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" _Vân Chu Tước trừng lớn mắt. Chính giữa chân cảm thấy lửa nóng của hắn. Mặt nhỏ không khỏi trưng hồng. Bộ ngực bị hắn vừa nhào nặn vừa nắm. Một chút cảm giác tê dại lại từngực nhũ khoách tán mở đến.
Nàng cả kinh. Thân vặn vẹo."Đi ra! Phong Nhật Lam. Rời khỏi ta!" Nàng muốn dùng chân đá hắn ra. Ai biết chân cũng bị hắn đè l
"Không được!"_ Phong Nhật Lam cười đến tà khí. Hẹp mông một cái. Vật to dài lập tức thật sâu chôn vào vực thẩm hoa tâm. Hoa thịt khẩn trắc lập tức mẫn cảm đưa nam giới kẹp chặt. Vân Chu Tước khẽ phì một tiếng. Ôm ôm thực thực tiến vào khn bụng thẳng. Vách tường hoa cũng đem vật nam giới dùng sức kẹp chặt.
A!Chặt như thế. Tiểu Tước nhi. Nàng vui vẻ. Không đúng sao?"_ Phong Nhật Lam cười nhẹ. Hẹp mông di động. Dùng sức công kích lấy hoa tâm. Con ngươi đen ẩn theo một nét thoáng hiện ánh lửa. Tựa hồ muốn mượn lấy chiếm hữu nàng để chứng tỏ nàng là người thuộc về hắn.
Vân Chu Tước cắn môi. Lại ngăn không ngừng rên rỉnhỏ. Thậm chí khống chế không nổi phản ứng thân thể.
Bản năng hưởng thụ hoan (vui vẻ, vui thích) hắn mang đến
Nàng thậm chí nhịn không được nâng lên mông trắng. Khi hắn tiến vào thì nhẹ vặn vẹo theo. Gia tăng ma xát khoái ý.
Ông trời! Nàng lại trở nên dâm đãng như thế? Vân Chu Tước nhắm mắt lại. Không thể tin được chính mình sẽ biến thành nhưy.
Thấy nàng nhắm mắt lại. Phong Nhật Lam con ngươi híp lại."Tiểu Tước nhi. Mở hé mắt. Nhìn ta." _Hắn ra lệnh. Bàn tay to dùng sức bóp chặt vú trắng no đủ.
Bộ ngực đau đớn khiến nàng trợn mắt. Nàng không cam lòng yếu thế trừng mắt hắn. Răng ming lanh lợi phản kích.
"Ngươi... Muốn để ta gọi là ngươi chứ gì? Không!"
Không để nàng bày tỏ tên chữ kia. Phong Nhật Lam sức ngăn chặn miệng của nàng. Hắn hôn đến thô bạo. Cắn cắn làn môi. Đầu lưỡi thít lấy Đinh Hương. Cuồng mãnh đòi hỏi ngọt ngủa nàng
Nàng bị hôn đến gần như sắp suyễn không thể thở. Làn môi cảm giác được bị cắn cắn đau đớn. Đầu lông mày không khỏi nhéo nhẹ. Nàng có thể cảm giác được lửa giận của hắn.. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện suy nghĩ thực sựủa hắn.. Hóa ra. Hắn cũng đã tức giận.
Biết mình chọc giận hắn. Vân Chu Tước tâm không khỏi cảm nhận được một chút khoái ý. Hắn muốn đòi hỏi cái gì?
Nàng Không để hắn đạt được!
Coi như thân thể cho hắn. Cũng không đổi lại là người nữ nhân của hắn! Nàng không thuộc về hắn. Không thuộc về! Tối hôm qua nàng chỉ là bị tịch mịch trùng hôn đầu. Mới sẽ không có cự tuyệt. Nàng chỉ là cô quạnh mà thôi. Hắn đang trong lòng nàng căn bản không là cái gì. Hắn chẳng qua chỉ là Ly Đường Ca thếthân mà thôi. Chỉ là thế thân. Trừ ln đó ra. Cái gì cũng không phải!
Phong Nhật Lam thô lỗ cắn thần làm. Nam giới to dài cũng dùng sức đi vào đến thủy huyệt. Thuận theo nhiệt thiết kéo ra đưa vào. Ái dịch như gió mạnh cũng bị đảo lộn quấy phá theo mà tràn ra. Mà tay cũng hứng thú nắm đẩy theo nhũ thịt trơn nhẵn. Mặc dù sức lựcủa mình sẽ làm đau nàng. Đưa hai đoàn miên nhũ xoa phiếm hồng. Lưu lại vết tích.
Vân Chu Tước buồn bực rên lên. Rên rỉ đều bị môi lưỡi bao trùm. Ngực nhũ đau đớn khiến nàng nhíu mi. Nhưng cũng không khỏi bị tình dục kích thích. Khiến thủy nhuận vách tường hoa càng ướt càng nóng hơn. Cũng đưa nam giới thắt chặt hơn.
Đột nhiên. Hắn rời khỏi tay nàng. Rút ra nam giới. Đưa nàng trở mình quay qua thân. Lưng đối diện hắn. Bàn tay to úp chặt mông trắng. Vật cứng cỏi quen thuộc hướng chính xác đưa vào huyệt non. Nhất cử tiến vào ——
Vân Chu Tước ngưỡng đầu rên rỉ. Tay nhỏ bé giữchặt tấm chăn. Làn môi sớm bị cắn đến sưng đỏ. Nàng quật cường chuyển đầu. Đối với hắn mềm mại cười."Ly Đường ca."
Nữ nhân này! Phong Nhật Lam híp con ngươi mắt. Biết nàng là cố ý. Nàng muốn chọc ận hắn. Hoặc là muốn cho biết hắn. Hắn vĩnh viễn chỉ là Phương Ly Đường thế thân...
Tốt lắm! Phong Nhật Lam không giận ngược lại cười. Thậm chí cười đến tà nịnh. Bàn tay to hướng lên trên dời đi. Đều nắm ở trên một nắm vềm. Mông hẹp cũng dùng sức lôi kéo. Trước sau công kích lấy mông thịt đầy đặn. Không ngừng đút vào hoa non mềm mại xinh đẹp
"Tiểu Tước nhi. Vui vẻ khi ta hành động như vậy sao" _không có gì. Có thể được đến với nàng. Hắn không đểý đảm nhận Phương Ly Đường!
"Ngươi..." _n ứng của hắn khiến nàng quảng sững sờ. Nhưng mà nàng căn bản lại không kịp suy xét. Hắn đi vào trở nên vừa nhanh vừa vội. Bàn tay to cũng xoa bóp hai đoàn no đủ. Kéo lấy nhũ lôi non nớt.
Cuồng phong bạo vũ như thế giống như tấn công khiến nàng bất ngờ không phòng ngự. Chỉ có thể kiều thanh rên rỉ. Chơi đùa với mông trắng. Nghênh hợp hắn đi vào.
Như là vì trừng phạt. Hắn không hề giữ nguyên mà mạnh mẽ rung động chơi đùa. Mỗi một cái tiến vào đều đi sâu vào hoa tâm. Công kích lấy mông thịt tuyết trắng. Phát ra một tiếng vang tuyt hảo
Đồi ngực ướt át áp sát chặt lấy lưng tuyết. Hắn cúi đầu cắn làn môi sưng đỏ. Lấy ra Đinh Hương. Hai người đầu lưỡi ở ngoài môi lửa nóng giao quấn.
"Ừm, đừng!"_ Vân Chu Tước kiều thanh thở dài. Phấn lưỡi cùng hắn n mút. Không ngừng nuốt nướt bọt từ làn môi bật ra. Ngón tay giữ chặt tấm chăn. Mắt đẹp sớm nhân uân (mờ mịt). Hãm sâu này khiến người phát cuồng trong ham muốn.
hoa huy*t chặt chẽ hút chặt lấy nam giới nóng bỏng. Thuận theo mỗi mt lần đi vào. Hoa thịt cũng nhúc nhích động đậy. Khoái ý từ tư hoa khuếch tán. Khiến nàng cả người hư nhuyễn.
Bị xoa ngực nhũ sưng to nặng trịch. Bội Lôi sớm chuyển là ân hồng. Thân mình như tuyết hiện ra phất hồng mê người. Khoái cảm tích lũy theo. Làm hoa huy*t nhanh chóng co rút. Hắn ống một mồi lửa đốt cháy nàng. Làm cho thần trí của nàng vựng chìm. Đã quên toàn bộ. Chỉ có thể chìm luân. Mê hoặc này khiến người ta điên cuồng trong trạng thái ham muốn."Tiểu Tước nhi..." Mút lấy cái lưỡi thơm tho. Hắn lẩm bẩm tên của nàng. Mông hẹp gắng sức di động theo. Hưởụhoa thịt rất nhanh co chặt.
Biết nàng nhanh đạt đến triều cường. Hắn tăng tốc nhịp nhàng tiết tấu. Lửa nóng thân chặt chẽ dính với nàng. Tựa hồ muốn đem nàng tan ra tiến trong thân thể. Hắn muốn có được nàng. Nhớ...quá nhớ...quá...
Vân Chu Tước rt cuộc không chịu nổi quá nhiều khoái cảm. Thân mình không lực xụi lơ. Chỉ còn lại có mông trắng bị nâng lên. Mà vật nóng bỏng cứng cỏi thì không ngừng mãnh liệt đi vào. Thấy ái dịch ươn ướt từchính hoa tâm không ngừng chảy xuôi. Không chỉ bị ẩmướt dưới thân giưng. Cũng khiến mỗi một lần đi vào đều phát ra tiếng ươn ướt mập mờ
Con ngươi đen tham lam nhìn nàng. Hắn dùng lực đòi hỏi tất cả vui sướng của nàng. không bỏ qua một chút cảm xúc của nàng.. Dường như chỉ có giờ phút này. Nàng mới thuộc về hn. Chỉ có giờ phút này... Chụp lấy chặt mông trắng. Hắn điên cuồng đu đưa mông eo. Đưa tiềm tàng ái ý toàn bộ phát tiết. Mãi đến khoảng khắc cuối cùng. Mới cam tâm phóng thích..."Tiểu Tước nhi..." Hôn môi của nàng. Hắn trong tâm khẽ hỏi: khi nào. Nàng mới chính thức thuộc về ta?
◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎
Nàng không hiểu hắn! Vân Chu Tước ánh mắt phức tạp. Lén lút nhìn phía trước phong Nhật Lam. Lại một lần nữa cảm thấy chính mình thật đoán không ra hắn. Hắn giống câu đố. Khiến nàng nhìn không ra.
Một vài lần. Nàng tưởng chính mình làm hắức giận Nhưng mà mới trong nháy mắt. Hắn lại khôi phục hình dạng khinh điệu. Cuồng tứ chiếm hữu nàng. Nhượng nàng rốt cuộc không cách nào tự hỏi... Hiện tại muốn đến. Cái kia lúc thật sự ở tức giận mạ? Vẫn đây chẳng qua là củảo giác?
Nàng không hiểu. Lại khống chế không nổi ánh mắt của mình. Luôn không tự chủ được nhìn về phía hắn. Có lúc. Hắn không ở trong tầm mắt. Không biết làm tại sao. Lòng của nàng lại cũng tùy chi trở nên luống cuống. Lo lắng tìm thân ảnh của hắn. Mãi đến khi nhìn y hắn. Tâm hoảng loạn mới yên ổn xuống. Nàng trở nên thật kỳ quái. Mà hắn. Vẫn còn là bộ dạng lưu manh kia. Động không nhúc nhích liền đến trêu chọc nàng. Thấy nàng buồn bực. . Hắn liền cười to sảng khoái. Làm nàng không có cách Nhưng cũng không thể làm gì hắn..
"Nàng đang suy nghĩ cái gì. Sao lại nở nụ cười?" _Phong Nhật Lam chuyển đầu. nhìn thấy Vân Chu Tước bờ môi mơ hồ ý cười. Tuấn mâu không khỏi híp lại. Trong tâm không khỏi hiện theo lòng ghen tị. Nhìn hình dạng của nàng. Nhất định là lại nghĩ tới Phương Ly Đường.
Ai! Hắn không thể nào tưởng ai cũng mê mình, hận ra suy nghĩ của nàng... Vân Chu Tước hoàn hồn. Hắn làm nàng sửng sốt. Cười? Nàng có cười sao?
"Ửm?" _Thấy nàng chỉ ngây ngốc. Phong Nhật Lam vén lên lông may đẹp. Đi tới chỗ nàng. Đam ưu (gánh vác u buồn) tiếp xúc mặt của nàng.
"Nàng thế nào? Thoạt nhìn ngây ngốc. Không thoải mái sao?"Vân Chu Tước nâng con người nhìn hắn. Cái nhìn của hắn khiến ngực run lên. Nàng vội vã lui về phía sau. Bẻ tay hắn. Kéo ra khỏi cự ly.
"Không có gì." Nàng lãnh đạm quay về nói. Phát hiện tim của mình không hiểu sao đập nhanh hơn. Đây là chuyện thế nào?
Thấy nàng lại trốn hắn. Mặc dù không phải lần đầu tiên. Cũng biết nàng chính là đáng ghét hắn. Nhưng mà Phong Nhật Lam vẫn trong lòng khẽ thở dài: đạt được thân thể lại không chiếm được trái tim. Đúng là hắn hiện tại tình huống bi thảm!
Phong Nhật Lam thảm thương nghĩ đến. Cũng chỉ có thể không đường chọn lựa nhìn nàng."Phong gia bảo ởngay phía trước.. Muốn nàng có thể nghỉ ngơi."
"Uh!" _Vân Chu Tước gật đầu. Thấy hắn lại bắt đầu đi lên a trước. Mới lặng lẽ dương mâu nhìn thân ảnh của hắn. Sau đó. Lại dời đi không mở tầm mắt.
"Thiếu bảo chủ? Thiếu bảo chủ đã về!" _Còn chưa đi đến Phong gia bảo. Xa xa. Liền nghe đứng ở phía trước thủ vệ kinh hô>"Mau! Mau thông báo bảo chủ cùng phu nhân." _Thủ vệ vội vã phân phó đồng bọn. Một bên rất nhanh tiến lên nghênh đón.
"Thiếu bảo chủ. Người dã trở về!"
"A bảo. Đã lâu không gặp."_ Phong Nhật Lam dương nụ cười. Khẽ chụp vai thủ vệ kiên."Đúng .... phải biết chị dâu sinh chứ?"
"Sinh sinh. Là nữ nhi đấy!"_ A bảo gãi lấy đầu. Vui vẻ nói: "Chờ Thiếu bảo chủ người trở về uống rượu đầy tháng."
"Con gái à!" _ Phong Nhật Lam nhíu mày."Con gái cũng tốt. Con gái mới cần người khác thương yêu.
"Là đúng nha!" _Nhắc tới nữ nhi mới sinh ra. A bảo lông mày mở mắt cười.
"Thiếu bảo chủ. Người cũng mau cưới vợ. Sau này cũng có nữ nhi có thể ôm."
"Cưới vợ..." _Phong Nhật Lam dừng lại bước chân. Tuấn mâu nhìn về phía Vân Chu Tước.
Vân Chu Tước sửng sốt. Khuôn mặt không hiểu phát hồấu buồn bực trừng lại."Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Không hiểu ra sao cả! Hắn cưới vợ liên quan gì nàng?
"Thiếu bảo chủ. Cô nương này có phải.." _A bảo tò mò nhìn về phía Vân Chu Tước. Kỳ. Đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy Thiếu bảo chủ mang cô nương trở vềđy!
"Nàng là..."_ Phong Nhật Lam lên tiếng. Lời còn không nói xong. Đã bị một tiếng kêu mềm mại phá vỡ.
"Lam ca ca!" _Một vẻ kiều thân ảnh nhỏ từ cửa khẩu xông ra. Vừa nhìn thấy Phong Nhật Lam lập tức phác hướng tới hắn. Nhiệt tình ôm lấy hắn.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |