← Ch.03 | Ch.05 → |
Nàng đoán không ra nam nhân trước mắt.
Ngồi trong quán trà náo nhiệt, Vân Chu Tước yên lặng đánh giá người ngồi đối diện - Phong Nhật Lam. Nghĩ xem rốt cuộc hắn là dạng người nào?
Có nên cùng hắn tiếp tục cuộc chơi. Sau khi tham gia hôn lễ của Tứ muội. Vân Chu Tước không cùng người nhà, mà chọn ở lại đồng hành cùng Phong Nhật Lam.
Về phần nàng cùng Phong Nhật Lam du hí (chơi trò chơi), người trong nhà ai cũng biết. A cha tức giận oa oa kêu, liều mình ngăn cản. Còn A nương bày ra một khuôn mặt đam ưu. Chỉ có đại tỷ Vân Thanh Lung là một khuôn mặt bình tĩnh. Nhìn nàng mt lát, cái gì nói cũng không nói, chỉ là bảo nàng nên cẩn thận chơi đùa. Đại tỷ biết nàng chỉcần một cái an ủi ngăn đi nỗi đau trong lòng cho nên mới chấp nhận lời đề nghị của Phong Nhật Lam.
Hắn cần phải về Phong gia bảo trước, nàng cũng không nói gì, liền cùng hắn đi. Bất quá nàng cũng sẽ không cùng người mình không biết rõ, cho nên từ lúc hắn đưa ra yêu cầu du hí, nàng đã mau chóng đi thăm dò thăm dò thân phận của hắn. Quả nhiên hắn không phải đệ tử thống ố bình thường mà là võ lâm đệ nhất đại bảo Thiếu bảo chủ. Đến đầu cũng không nhỏ. Hơn nữa hắn và Thân Đồ Phi Tĩnh - cũng chính là chồng của tam muội nàng - là huynh đệ kết bái, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tìnhm vô cùng tốt.
Dưới việc này này trong tâm nàng nắm chắc rằng chuyện của nàng chắc chắn từ miệng của Vân Bạch Hổ truyền đi. Sau, Thân Đồ Phi Tĩnh cho Phong Nhật Lam biết.
Hừ! Kẻ phản bi luôn đến từ người bên cạnh. Cũng không quan hệ gì. đã có kẻ miệng rộng nhưvậy cũng vừa vặn, giúp nàng bớt đi thời gian điều tra, chỉ cần trực tiếp đi tìm Thân Đồ Phi Tĩnh là được.
Vừa nhìn thấy nàng vào cửa, Thân Đồ Phi Tĩnh cũng hiểu ra. Nàng còn chưa mở miệng nói một lời, hắn đã đem toàn bộ nội tình của Phong Nhật Lam nói ra.
Từ miệng Thân Đồ Phi Tĩnh, nàng đã biết được toàn bộ sự tình về Phong Nhật Lam.
Nhìn Phong Nhật Lam như một tên ăn chơi trác tán, chính là một công tử phong lưu thích ăn uống vui say. Nhưng người ngoài lại không biết Phong gia bảo chính là một tay Nhật Lam quản sự. Nhưng vì hắn thích tự do, không thích bị công việc quấn thân nên bình thường đều cỉ mở miệng sai khiến kẻdưới làm việc. Đừng thấy hắn buộc theo đám trẻcon hình dạng khinh điêu. Hắn chỉ cần lên tiếng phân phó quyết sách là Phong gia bảo kiếm được không ít lợi; hơn nữang xem thường thân thể nhưyếu không đỡ nổi gió của hắn, thật ra hắn võ nghệkhông có kém, kẻ nào muốn giết hắn không phải dễ dàng.
Hừ! Điểm này nàng biết. Nếu không làm sao hắn sốngi bây giờ?
Vân Chu Tước khẽ mím môi. Không quên Thân Đồ Phi Tĩnh lúc nói lời nói này trên mặt không hềcó lưu chút diễn cảm. Kia cái thứ sáng tối cười nhạo nàng, xem thường Phong Nhật Lam mới sẽ thành kẻ thất bại.
Cánh tay chồng tam mội nàng hướng ra phía ngoài cửa xòe rộng, cuối cùng còn không quên bổsung một câu "Nàng đừng thấy Phong Nhật Lam ngày ngày tươi cười, trên thực tế hắn chính là bộmặt hồ ly, nếu xem thường hắn, người bị thua nhất định chính là mình.
Nàng hiểu ý tứ của Thân Đồ Phi Tĩnh là ám chỉnàng. Nàng cùng Phong Nhật Lam du hí, người chiến thắng cuối cùng nhất định phải là nàng. A~ Tâm đều chết người. Còn có thể còn có thể thua sao
Phong Nhật Lam muốn thắng nàng. Đó là chuyện không có khả năng
Nàng nhận lời du hí này chỉ là tư tâm của nàng. Cũng không phải muốn gánh chuyện nhà. Để cho Phong Nhật Lam biết được điểm này, làm hắn hiểu được hắn không có khả năng đến với nàng. Địa vịcủa n chính là thế thân của Ly Đường ca. Bởi vậy nàng lên tiếng đều tổng gọi hắn là Ly Đường ca.
Không có nam nhân nào chịu được mình bị gọi thành tên của một nam nhân khác. Hơn nữa bị nữnhân mình nghĩ đến đối đãi ư thế, không một nam nhân nào có thể chịu được!
Nhưng chính là Phong Nhật Lam mặt có biến sắc cũng không quá, miệng chỉ cười nhạt không biến đổi. Thậm chí bị nàng gọi là Ly Đường ca còn vui vẻtrả li.
Phản ứng của hắn thật ngoài dự kiến của nàng, làm nàng đoán bắt không được. Chuyện không nắm được trong tay làm cho nàng cảm thấy nôn nóng. Chiêu này không dùng được, nàng cũng không gọi hắn là Ly Đường ca nữa, càng gọi càng làm cho hắn chiếm nhều tiện nghi của nàng hơn.
Khuôn mặt kia của hắn chỉ cười càng phóng đãng.
Như báo cho nàng biết hắn đảm đương vai Ly Đường này là không mệt mỏi. Nàng cứ việc kêu cũng không sao, như vậy hắn cũng có thể luôn luôn thân mt nàng, ôm nàng. Dù thế nào hắn cũng chỉ là thế thân thôi! An ủi nàng có thừa nhưng hắn cũng phải có điểm được lợi.
Phong Nhật Lam kia chiếm được tiện nghi ngày càng quá đáng làm cho Vân Chu Tước bực tức không thôi. Phản ứng của hn không có trong dựliệu của nàng càng làm cho nàng không cách nào thong dong ứng phó.
Vài lần sau, biết chiêu này cũng không dùng được, nàng cũng không tiếp tục gọi hắn là Ly Đường ca. Nhưng gương mặt kia vẫn giương lên nét giống hệt thế nào. Ly Đường ca của nàng cũng không có ci dâm tiện như vậy a.
Nàng lại chuyển sang lãnh mạc. Đối xử với hắn lạnh nhạt hẳn, không tốt như lúc đối với Ly Đường ca, lúc Phong Nhật Lam đảm đương li đối với hắn lạnh nhạt
Mà hắn đối diện với nàng vẫn tuyệt nhiên nhưkhông ảnh hưởng, thậm chí như nói đùa cười tựnhiên, tự đắc. Còn nàng ngược lại giống như vai hkhiêu lương. Vân Chu Tước càng nghĩ càng phiền. Cảm giác bị mùi vị bất lợi vây quanh thật khổ sở, hắn so với nàng xem ra càng thâm hơn. Hắn lúc nào cũng cái dạng anh tuấn cười nhạt làm cho nàng không thể nào nhìn thấu được hắn đang nghĩ gì. Đây cũng chính là cm giác lần đầu tiên nàng gặp phải. Hắn làm cho nàng rất mất tĩnh táo nha. Không thể nhịn được ...
"Suy nghĩ cái gì?" Bắt gặp nàng đối hắn nhìn chằm chằm, nói cũng không nói, vẻ mặt lãnh đạm, Phong Nhật Lam không khỏi nhíu mày. Hắn nở nụcười phóng đãng:
"Làm cái gì nhìn ta đến ngẩn người, rất thích khuôn mặt của ta sao?"
Vân Chu Tước lạnh lùng nhìn hắn, không cười theo, chỉ là cười rất lạnh."Phong Nhật Lam! Đây là lần đầu tiên ta gặp một nam nhân da mặt dày như vậy đấy!" Mặc kệ nàng chà đạp thế nào, hắn cũng không để ý, làm cho nàng muốn bực mình cũng không được.
"Hả? Gọi ta Phong Nhật Lam. Vậy chứng tỏ là ta không phải Ly Đường ca?" Vài ngày này, Phong Nhật Lam cũng đã hiểu rõ tình huống.
Nàng gọi hắn Ly Đường ca liền ôn nhuư nước, bộ yểu điệu làm cho tâm người ta nhuyễn ra thành tô; một khi đã gọi hắn là Phong Nhật Lam, nàng tựa như núi băng, lên tiếng trừ bỏ lãnh đạm ra ngoài còn rất chua xót.
Ai! Bị đối ử vừa nóng vừa lnh như vậy, tâm hắn không đủ mạnh, tính tình đủ tốt a. Nam nhân khác sớm trở mặt rồi
"Ngươi vốn không phải đi." Nhất đũa lên, Vân Chu Tước gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
"Dù có nhìn giốư thế nào, ngươi vĩnh viễn cũng không phải"_giọng nói rất lạnh
"Như vậy cũng tốt" Hắn nhún vai, khuôn mặt tuấn tú giương lên một nụ cười bất chính "Ta không muốn giống như Phương Ly Đường chết sớm."
Hắn lập tức nhận được cái trừng mắt của Vân Chu Tước: "Ngươi muốn chết sớm? Ta sẽ tác thành cho ngươi!". Biết rõ cấm kỵ của nàng, nhưng hắn vẫn nămần bảy lược lên tiếng khiêu khích nàng. Bộhắn tưởng nàng mắng hắn chưa đủ?
"Tức giận sao?" _Thấy nàng tức giận, Phong Nhật Lam cười càng vui vẻ, thân đang bận tối mắt cũng cũng lấy tầm quạt phất qua người nàng "Tiểu Tước Nhi, nàng càng tức giận, bộ dáng càng hấp dẫn người nha!"
Cái thứ này... Nàng hất cây quạt xếp ra, mắt đẹp lóe ra một tia lửa giận. Nàng hít sâu một hơi, áp ức giận, lãnh thanh nói: "Phong Nhật Lam! Nếu nhàm chán thì ăn cơm của ngươi đi, đừng ở đây tranh cãi!"
Đáng chết! Mỗi lần nghe thấy giọng hắn nói chuyện, không hiểu sao nàng luôn bị làm cho tức giận.
"Ai bảo nàng luôn dùng đôi mệ ấy nhìn khi ta đang ăn. Như vậy người ta như thế nào nuốt trôi được?" Phong Nhật Lam dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.
"Người ta? Người ta cái gì?"
Vân Chu Tước trừng mắt ứng phó lại cửa ải kia. Đũa trên tay cũng khẽ run run. hông thể chịu được loại bộ dạng kia của Ly Đường ca xuất hiện trước mặt mà bặt cười.
"Phong Nhật Lam! Ngươi có phải là nam nhân hay không hả? Nam nhân như thế nào lại "người ta" đến i ta" đi hả?"
Phong Nhật Lam nhíu mày, tuấn mâu trở nên mập mờ. Quạt xếp phần phật quạt một cách khiêu khích trước mặt nàng làm lộ ra gò má mỹ lệ.
"Tiểu Tước Nhi. Nàng là đang ám chỉ gì ta? Nàng cũng biết, ta sẽ không phiền nàng mang ta trởvề phòng để chính mình kiểm chứng đâu." Bị nàng ăn thịt, hắn có cầu cũng cầu không thấy nữa là.
"Bất quá..." Hắn thẹn thùng nhìn nàng liếc mắt một cái."Nàng cần phải ôn nhu một chút nha. Đây lu tiên của người ta đó!" Ai. Này cũng có thể là sựthật. Từ ngày hắn cùng nàng đánh cược tới này, hắn cũng đã lâu không khai huân. (khai huân theo biết là cỡ như phong lưu, xxoo gì đó >
"Lần đầu tiên cái rắm!"
Vân Chu Tước trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng toàn thân trên dưới đều là lạn thấu (cái này giống nhưdùng rồi ấy, ý chỉ cha này ko có zin). Vậy mà lại còn làm ra bộ thanh tao, thẹn thùng chỉ làm người thấy liền nghĩ tới trát bùn, giả dối.
Không đưc! Nàng không thể tức giận. Rõ ràng kia là muốn chọc tức nàng, nếu để cho hắn toại nguyện, há chẳng phải sau này làm cho hắn được một lại muốn mười.
Hít vào một ngụm khí. Vân Chu Tước thu mại, cố khống chế không cho lửa giận bùng lên. Tay chụp lấy quạt đang mở, cuối đầu xuống dùng sức ăn cơm. Thấy nàng không chú ý tới hắn, Phong Nhật Lam nhíu mày: "Tiểu Tước Nhi, không nên ăn hết cơm mà không ăn đồ ăn. Đang nói, tay hắn gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt nàng."Nào! Há miệng ra!"
Nàng mới không để ý tới hắn. Ai cần hắn đút chứ!
Vân Chu Tước làm như không thấy miếng thịt của hắn, ừ trong mâm gắp ra một khối thịt cho vào miệng cẩn thận nhai. Làm cho hắn biết lão nương đây mới khinh thịt của ngươi đưa.
"Tiểu Tước Nhi, nàng như thế nào lại chán ghét ta. Thà tự mình gắp cũng không t ta đút. Ta đã làm gì chọc giận nàng đến thế?"
Phong Nhật Lam thật bị kích thích. Mặt tuấn mĩ tỏ vẻ ai oán, giọng nói cũng lớn hơn làm cho vài vịkhách trong quán trà phải chú ý tới.
Thật không có biện pháp. Ai bảo hai người nàng thật t chọc cho người khác nhìn chăm chú a.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp. Đi cùng một chỗ rất xứng nha. Chính là giữa hai người lại có không khí rất kì quái. Nữ chính thì mặt lãnh mạc, còn nam lại dạt dào ý cười trên mặt. Kia tuấn mĩ gây ra rất nhiều sự chú ý cho các cô nương, nhưng hắn không để ý tới. Thậm chí còn hào phóng nở nụ cười với Chu cô nương. Bên kia một cô nương má hồng cười, mắt luôn dừng tại hắn. Lúc nãy nghe thấy đối thoại của hai ni, càng nghe càng thú vi, càng xem càng đẹp mắt. Làm cho bọn hắn không thể không đợi xem diễn tiếp.
Phong Nhật Lam biết người bên cạnh đang nhìn chăm chú, nhưng hắn là không để ý tới, chỉ chú tâm diễn thật tốt bộ dạng ủy khất của mình.
"Tiểu Tước Nhi. Nàng nói đi! Người ta có chỗnào làm nàng không hài lòng. Người ta nhất định sẽ cải thiện. Nàng không cần phải lãnh mạc nhưvậy... Hay ngày hôm qua cùng ta thân thân, không hoan hỉ? Không có khả năng à! Ta còn nhớ rất kĩ, nàng cũng trở nên thực nhiệt liệt. Chúng ta còn thiếu chút can sài gặp gỡ Liệt Hỏa. Cổn đến lên giường rồi đấy!"(ý nói là xxx đến... các nàng tựhiểu ha_ _")
"Ai! Còn thiếu một chú nữa nha... Thật đáng tiếc đi!"
nghe, lý trí Vân Chu Tước càng bị thanh âm đó đốt sạch. Nàng rốt cuộc cũng không khống chế nổi lửa giận của bản thân. Tức giận đứng dậy, nắm lấy chén trà trên bàn hướng Phong Nhật Lam ném.
"A!"_ mọi người phát ra âm thanh kinh ngạ
Phong Nhật Lam cũng không né tránh. Khuôn mặt tuấn tú bị hắt nước trà ướt đẫm."Phong Nhật Lam! Ngươi không chỉ chọc người ghê tởm. Lại càng không xứng có khuôn mặt giống Ly Đường ca!" _Hắn chỉ biết khuôn mặt này bị sỉ nhục.
"Kì quái. Tại sao nàng không nói là Phương Ly Đường nhìn giống ta? Nếu người nàng yêu trước tiên là ta. Mà không phải cái tên họ Phương kia Vậy nàng sẽ cảm thấy ai giống ai?" Bị hắt nước trà. Phong Nhật Lam cũng không giậ. Vẫn cười cười. Trả lời nàng một cách uể oải.
"Ngươi!" Vân Chu Tước trừng mắt hắn. Lại không cách nào trả lời. Chỉ có thể bóp chặt lòng bàn tay. Giận dữ trừng hắn.
"Đừng lấy Ly Đường ca so sánh với ngươi. Ngươi không phải hắn. Cũng không bằng hắn!" Nói xong. Nàng cũng đầu cũng quay lại liền rời khỏi.
Nhìn thân ảnh của nàng rời đi. Phong Nhật Lam mở ra quạt xếp. Lơ đãng giơ lên khóe môi. Con ngươi đen thâm thúy sâu thẳm. Khiến người khác nhìn không rõ.
"Tiểu Tước Nhi. Ta vốn dĩ cũng không phải là Phương Ly Đường nha!"_ Hơn nữa. Hắn cũng không muốn là Phương Ly Đường. Hắn chỉ sẽ là Phong Nhật Lam.
Mà hắn. Sẽ khin nàng yêu Phong Nhật Lam này!
Giơ lên khóe môi. Hắn nở nụ cười tự tin.
___________________
Nam nhân đáng chết!
Vân Chu Tước thề. Nàng tuyệt đối sẽ giết Phong Nhật Lam. Hơn nữa sẽ ngàn đao vạn qu(chém ngàn đao, đánh vạn cái) hắn. Thống khoái mà lăng trì hắn.
Vân Chu Tước giận đến cắn răng. Oán hận đánh cái bàn. Trở về phòng sau khi bị Phong Nhật Lam chọc giận. Nàng ở trong phòng đi tới đi lui một mình. Cả đầu óc đều là nghĩ cách đối phó nam nhân đáng ết kia."Phong, Nhật, Lam!" Nghiến răng nghiến lợi thanh âm từ miệng nàng phát ra. Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn không hề bình tĩnh. Lửa giận hừng hực bốc lên.
Nàng không thể quên từng thanh âm chói tai lại tràn đầy khiêu khích đó. Mỗi một câu đều gi lên lửa giận của nàng. Đáng chết là nàng không thể phản bác. Đối với hắn, nàng đoán không ra. Cảm giác này khiến nàng vừa bất an vừa nôn nóng. Cũng khiếnnàng mất sự bình tĩnh nên có. Dễ dàng bị hắn làm tức giận.
Biết rhư vậy là không đáng. Hắn là cố ý muốn chọc giận nàng. Nàng biết. Nhưng biết rõ lại không thể khống chế nổi chính mình. Hình dạng lưu manh của hắn khiến trong lòng nàng nổi lên tức giận.
"Đáng n!" Tại sao lại như vậy? Nàng lại bị vây ởthế yếu...Vân Chu Tước cắn môi. Giận đến trừng mắt. Lại đối diện với gương đồng. Vừa nhìn thấyng. Nàng không khỏi sửng sốt.
Khuôn mặt rất quen thuộc. Đó là mặt của nàng. Nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại thực xa lạ. Nụcười luôn ở trên môi nàng không thấy. Tĩnh táo trong mắt biến mất. Thay thế chính là hoảng loạn cùng lửa giận.
Tại sao lại như vậy? Nàng đưa tay chạm vào chính mình ở trong gương. "Thế nào lại..." Nàng bịPhong Nhật Lam chọc giận đến mất đi sự thong dong bình thường. Trở nên chính nàng cũng xa l.
Như vậy không đáng! Như vậy trò chơi không đáng! Nàng phải chiếm được ưu thế mà không phải là bị Phong Nhật Lam đùa giỡn đến lộn xộn.
Chính là... Nàng không ngờ một lần bị hắn gây ra não. Còn bát hắn nước trà. Khí được một trở vềphòng.
Chính là...Nàng không ngờ mình lại hết lần này đến lần khác bị hắn chọc giận. Còn hắt nước trà vào hắn. Giận đến trở về phòng.
"Ông trời!"ớ tới việc nàng làm buổi chiều. Vân Chu Tước không khỏi kinh sợ. Đây không phải là việc nàng sẽ làm nha! Nàng luôn luôn tĩnh táo. Dùng mặt nạ ôn nhu là thói quen. Lại sẽ bị Phong Nhật Lam khiến lộ ra bản tính...Nàng tại sao lại biến thành y? Vân Chu Tước càng nghĩ càng hoảng sợ. Sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Như vậy không đáng. Nàng không nên bị Phong Nhật Lam điều khiển...Khó trách hắn cười đắc ý như vậy. Hắn nhìn thấy mọi việc. Mới vài ngày mà thôi. Nàng đã bị trêu chọ>n không treo lên được mặt nạ.
Không được như vậy!
Nàng đứng lên. Không có cách nào đối diện với chính mình ở trong gương. Hoảng đến muốn chạy trốn.
"Không được!" Rời khỏi ý tưởng mới xuất hiện. Nàng lập tức đuổi chúng nó đi."Chạy trốn. Không phải chịu thua sao?"
Vân Chu Tước gấp gáp cắn môi. Không thế nhận chính mình đơn giản như vậy đã thua. Vân gia cũng không phải là loại người chỉ biết trn tránh. Nàng phải khôi phục tĩnh táo. Không thể lại bị hắn chọc giận. Nàng có thể. Chỉ cần không để ý tới lời nói xấu xa của hắn là tốt rồi.
Vân Chu Tước hít sâu một hơi. Đt. Cực lực áp lực hoảng loạn trong lòng. Trong trò chơi này nàng sẽkhông thua. Tuyệt đối sẽ không!
Mở mắt ra. Mắt đẹp lập tức khôi phục tĩnh táo. Môi giơ lên tươi cười ôn uyển (ôn nhu, uyển chuyn). Nàng lại quay về Vân Chu Tước thong dong ưu nhã trước đây.
Nàng nhìn hướng gương đồng. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của chính mình. Tâm tình khủng hoảng dần dần bình tĩnh lại. Nàng chuyển đầu nhìn về phía sắc trời. Ánh mặt trời đã bớt. trời sắp tối rồi.
Không khỏi nhíu lại đầu lông mày. Vài ngày gần đầy Thiên Nhất luôn quấn quýt bên nàng. Hôm nay lại để nàng ở trong phòng một mình chờ đợi cảbuổi trưa. Không đến làm ồn nàng...việc này cũng thật kì lạ!
Nàng suy nghĩ một lát. Đi ra cửa phòng. Mới đi đến đầu thang lầu. Liền nghe thấy tiếng cười đùa.
Đi xuống xem. Chỉ thấy Ki Dang cô nương quấn lấy Phong Nhật Lam nói đùa. Trên khuôn mặt dâng lên tươi cười e lệ rụt rè. Nhiệt thành (nhiệt tình, chân thành) nhìn Phong Nhật Lam. Mà Phong Nhật Lam thì mang theo cười nhạt. Tay vẫy vẫy quạt xếp. Một bộ phong lưu tiêu sái. Vân Chu Tước lạnh lùng đôi mắt. Chạy bộ xuống lầu. Bên tai nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Phong công tử. Tốt thôi. Đi dạo phố cùng chúng ta thôi. Thực náo nhiệt. Không đi thật sự rất đáng tiếc đấy!" _Một cô nương trong đó phóng nhẹ thanh âm nói.
"Đúng nha. Phong đại ca. Người hãy đi cùng chúng ta tôi! Được không?" Một cô nương khác cũng phóng mềm thanh âm cầu xin.
"Này..." Phong Nhật Lam đang muốn trả lời. Vừa vặn nhìn thấy Vân Chu Tước đang đi xuống thang lầu. Lông mi tuấn tú nhẹ giơ lên. Đứng dậy đi về phía nàng."Tiểu Tước Nhiết giận?"
Nhìn thấy tươi cười ôn uyển (ôn nhu, uyển chuyển) trên môi nàng. Lại khôi phục hình dạng tĩnh táo trước đây...Ai! Nàng như vậy thật không đáng yêu.
Vân Chu Tước liếc nhìn mấy cô nương một cái. Lại liếc về phía Phong Nhật Lam. Bên môi hiện lên tươi cười."Xem ra ngươi diễm phúc không ít?" Đến chỗ nào đều có cô nương dây dưa. Phong nhật Lam nhẹ nhàng nhún vai. Cười vô tội lại mê người."Các nàng nói chợ buổi tối ở đậy thực náo nhiệt. Ngươi có muốn cùng đi không?"
"không cần." Thái độ của Vân Chu Tước lãnh đạm. Khuôn mặt nhỏ nhắc dù treo lên tươi cười. Nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh.
"Thích thì ngươi tự mình đi."
"không cần như vậy thôi! Cùng đi chơi được không?"_Phong Nhật Lam mặt dày lại quấn lấy nàng. Không để nàng từ chối."Đi! Đi dạo chợ." Vừa nói. Hắn mạnh mẽ dắt theo tay nàng.
Vân Chu Tước không vui nhíu mày. Muốn thoát khỏi tay hắn."Phong Nhật Lam. Ta nói ta không..."
"Tốt thôi. Tỷ tỷ. Cùng đi thôi!" Cô nương ở một bên cũng quấn lấy nàng. Cầu xin nàng cùng đ
Vân Chu Tước mím môi. Hình dạng khẩn cầu của các nàng khiến nàng không có cách nào từ chối. Nàng nóng giận trừng hướng Phonbg Nhật Lam...Đáng giận!
Thấy nàng trừng hắn. Phong Nhật Lam có trong chốc lát vô tội. Đối với nàng nhún vai. Chuyện không liên quan đến hắn nha!
Vân Chu Tước híp mắt oán hận. Biết hắn cố ý. Bây giờ nàng nếu từ chối. Không phải thành người có tội?
Nàng giận đến cắn răng. Tĩnh táo thật vất vảkhôi phụại bị hắn phá hỏng. Nàng lại giận lại buồn bực. Nhưng lại không có cách nào. Cuối cùng đành phải không cam lòng gật đầu.
Phong Nhật Lam đáng chết!
_____________________
Nàng thề. Nàng tuyệt đối phải đemọ Phong nghiền xương thành tro. Băm thây vạn đoạn! (Băm xác thành vạn đoạn)
Ở chợ. Vân Chu Tước đi ở cuối cùng. Mắt đẹp hung hăng trừng Phong Nhật Lam đi ở phía trước. Hắn bị những cô nương kia quấn lấy. Căn bản không thể rời khỏi.
Tốt nhất là như vậy. Sau này hắn tốt nhất không cần lại đến chọc nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng. Nàng thu hồi ánh mắt. Không muốn lạihuôn mặt của Phong Nhật Lam. Cũng không muốn nhìn thấy hình dạng hắn và Tiếu cô nương kia nói cười. Nhìn liền chướng mắt!
Vân Chu Tước yên lặng đi theo phía sau. Đámngười đông đúc. Có lúc cùng người đi qua bên cạnh đụng vào nhau. Khiến đầu lông mày của nàng không khỏi nhẹ. Nàng không thích những chỗnhiều người.
Nàng ngẩng đầu. Trong ý thức muốn tìm Phong Nhật Lam. Nói với hắn nàng không đi dạo.
Vừa nhấc đầu. Lại không thấy thân ảnh của hắn. Nàng sửng sốtột chút chung quanh. Chính là không thấy hắn. Không khỏi gấp gáp đi lên phía trước.
"Phong..." Vừa lên tiếng muốn kêu tên hắn. Nàng lại im miệng
Nàng tìm hắn làm gì? Người nhiều như thế. Bịphân tán là chuyện đương nhiên. Hơn nữa nàng cũng không phi không biết đường quay về quán trà. Có cái gì phải hoảng sợ?
Vân Chu Tước dừng lại. Nhìn người chung quanh. Trên mặt bọn hắn đều mang theo tươi cười. Vui vẻ đi dạo chợ. Chỉ có nàng. Một người đứng ởgiữa đường. Bóng hình lẻ loi.
Ánh mắt nàng giật mình. Nở nụ cười sâu kín. Đang muốn quay người đi về quán trà. lại nhìn thấy người bán đường hồ lô ở bên đường.
Thân mình dừng lại. Vân Chu Tướ đường hồ lô màu hồng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nghĩ đến lúc trước nàng cùng Ly Đường ca đi dạo chợ. Hắn biết nàng thích ăn đường hồ lô. Mỗi lần đi chơi đều mua một chuỗi cho nàng.
Mà từ khi hn rời khỏi. Nàng không bao giờ...đi dạo chợ nữa. Một ngụm đường hồ lô cũng chưa từng ăn thêm. Hết thảy liên quan đến hắn. Nàng toàn bộ trốn tránh. Không khiến tiếp xúc chính mình. Vân Chu Tước nhắm mắt. Không để chính mình suy nghĩ tip. càng nghĩ. Tâm chỉ biết càng đau. Bốn năm. Nàng đau đủ. Cũng đau sợ.
Hít sâu một hơi. Nàng cố gắng khống chế suy nghĩ không bình tĩnh của mình. Một lát sau. Mới chậm rãi mở mắt.
Đột nhiên một chuỗi kẹo hồ l xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng không khỏi sửng sốt."Cuối cùng cũng tìm được nàng! Này. Cho nàngmột chuỗi đường hồ lô." Phong Nhật Lam cười nhìn nàng. Đưa chuỗi đường hồ lô trên tay đến trước mặt nàng.
Hắn tại sao lại biết...
"Ửm?" Phong Nhật Lam nhíu mày.
"Nàng luôn luôn nhìn, không phải muốn ăn sao?" Hắn lấy một viên kẹo hô lồ đưa đến trước miệng nàng."Đến. A..."
Nàng nhìn hắn ngơ ngơ ngẩnn. Miệng nhỏ hơi mở. Ngậm vào kẹo hồ lô trên tay hắn. Rất ngọt, mùi vị rất quen thuộc. Mắt đẹp không khỏi hiện lên sương mù. Phong Nhật Lam liếm đi đường màu hồng dính trên tay. Hương vị ngị khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn nhịn không được nhăn nhó. "Ngọt quá."
Biểu tình khó chịu trẻ con của hắn khiến Vân Chu Tước nở nụ cười. Ánh mắt sâu kín nhìn thẳng hắn. Mặt m mỉm cười. Vui sướng động lòng người.
Nhìn thấy nàng cười. Phong Nhật Lam nhíu mày. Ánh mắt tối lại. Bàn tay to chạm vào khuôn mặt non mền."Hiện tại nàng đang nhìn ai? Đối với ai cười?"
"Ưh?" Không cự tuyệt tip xúc của hắn. Đôi mắt sương mù cùng đôi mắt của hắn đối diện. Sâu thẳm chăm chú đó có thể khiến bất kì nam nhân nào tình nguyên luân hãm. Ánh sáng trong mắt hắn lướt qua, trầm giọng hỏi."Ta là ai?"
"Phong..." Mới nói lên một chữ. Môi lức bị che lại. Đoạt đi hô hấp của nàng một cách bá đạo. Khiến nàng không có cách nào tự hỏi. Chỉ có thể chìm sâu vào...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |