← Ch.05 | Ch.07 → |
"Có phải hay không, ngươi là ma cà rồng, cư nhiên lại thiếu máu?"
Thật vất vả dìu hắn đến sô pha phòng khách, Khâu Phù Lạc tức giận quở trách hắn."Bả đầu cúi xuống, bảo trì tư thế này, khẳng định choáng váng sẽ biến mất thôi."
"Ta tháng này *** một giọt máu cũng chưa uống ~~" Farl suy yếu ngồi trên sô pha, giống như không có xương cốt nằm úp nằm sấp trên sô pha, đừng nói bả đầu, cả người hắn cơ hồ cũng ở trên sô pha.
"Một giọt huyết cũng chưa uống?"
Hắn ngẩn đầu, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc, giống như đó là một ô nhục rất lớn.
"Nữ sĩ, không phải là ta không uống, mà là con người bây giờ sinh hoạt rất không kiềm chế, ăn rất nhiều đồ ăn thiếu dinh dưỡng, còn hít thuốc phiện, hút thuốc, uống cà phê, ăn dược bậy, cuộc sống dâm loạn, hơn nữa còn ô nhiễm môi trường, tất cả đều làm cho máu vấn đục không thuần khiết." Hắn đúng đắn sửa chữa.
"Thì như thế nào?"
"Như thế nào?" Hắn vẻ mặt tối tăm xuống."Ngươi cũng biết loại huyết này rất khó uống? Hương vị lại ghê tởm."
"Cũng không phải tất cả mọi người đếu hít thuốc phiện, cũng có người chú trọng sức khỏe."
"Mọi thứ đều không thích hợp, gầy quá không được, béo quá không được, đuuờng máu rất thấp, huyết mỡ quá cai, thậm chí xấu quá cũng không được, như thế thực khó nuốt, mà thật đẹp cuộc sống lại dâm loạn, càng không được, nhớ đến thàng trước ta hấp huyết của một nữ nhân như thế, kết quả hại ta đau bụng ba ngày, ta cũng không thể ban ngày ban mặt từ trong quan tài đi ra, hiện tại nghĩ đến còn muốn buồn nôn." Hắn thở dài, hề hề nói: "Thời gian trăng non qua, ta lại không có ăn no, nếu không rất đói bụng, ta cũng không ban ngày ban mặt từ trong quan tài đi ra, ai~~" Hắn lại lần nữa lại xụi lơ trên sô pha, rất giống quỷ đói không đầu thai được.
Nàng nghe được chậc chậc lấy làm kỳ."Nhìn không ra ngươi thật đúng là kén chọn....."
"Nữ sĩ, đây không phải là kén chọn, là kiên trì thưởng thức."
Uống máu còn coi là thưởng thức, thực sự thua cho hắn!
Nhìn hắn đói đến sắc mặt tái nhợt, nàng cũng nhịn không được mà mềm lòng, một cái tình nguyện đói bụng còn muốn soi mói khẩu vị cùng nhân phẩm của người khác, cũng không phải hung thủ hung tàn giết người.
"A! Ngươi đừng đứng lên nha." Phát hiện hắn giãy dụa đứng dậy, nàng vội ngăn cản.
"Ta đói đến không chịu nổi rồi, nữ sĩ, phiền ngươi hảo tâm đi đến tủ lạnh lấy giúp ta chén nước được không? Ta thật sự không có sức."
"Ngươi muốn uống nước? Không phải cần uống máu sao?"
"Không có máu, đành phải uống nước, để có thể trong mơ tưởng tượng một chút." Hắn hiện tại ngay cả khí lực đi săn cũng không có.
Ma cà rồng nghèo túng.......
Nàng vẻ mặt tà tuyến, kéo hắn ngôi lên sô pha, mệnh lệnh nói: "Nằm chờ ta một chút, đừng nhúc nhích biết không?"
Đối với hắn nghiêm khác dặn dò, buồn bực nhìn hắn. Khâu Phù Lạc hướng nàh chính mình đi đến, trong chốc lát, nàng lại đi trở về, trên tay có một cái ly.
Bên trong ly thủy tinh là chất lỏng màu hồng sắc, tản ra hương vi nồng đậm. Farl vừa nghe thấy, lập tức ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm chất lỏng trong chén kia.
"Nha, uống đi." Nàng đem ly đưa tới trước mặt hắn.
"Đây là ......"
"Ta mang từ kho máu về, tất cả đều đã được trải qua kiểm ra đo lường, thực an toàn, ngày hôm qua ngươi đã dùng một ly, còn lại một nữa. Yên tâm đi, lần này không có bỏ thuốc."
Farl lộ vẻ ngoài ý muốn, tầm mắt trên mặt hắn từ cái chén chuyển qua nàng, không dám tin nhìn nàng, thật lâu không thể dời.
Người này sao lại dùng dùng ánh mắt như thế nhìn người a! Phù Lạc không được tự nhiên đứng lên, nhịn không được trách mắng: "Rốt cuộc có uống hay không? Không thì ta ném đi."
"Đương nhiên uống." Hắn một phen cầm lấy cái chén, đồng thời cũng cầm lấy tay nàng.
Nàng giống như bị nóng lậy tức thu tay về, liếc mắt nhìn hắn, biết rõ là hắn cố ý, hai má cũng không chịu thua lập tức đỏ lên.
Hắn động tác tao nhã đưa ly lên miệng, khí độ quý tộc trong lúc đó giơ tay nhấc chân rơi tự nhiên.
Khâu Phù Lạc quan sát hắn biến hóa, quả nhiên không bao lâu, hắn lập tức bừng tỉnh trơ lại bình thườn, hắn sắc mặt từ trắng bệch như người chết chuyển thành trong suốt trong sáng, thần sắc lại một lần nữa lóe lên màu đen thần bí. Cánh môi có huyết sắc, tròng mắt xanh lam ánh lên ánh sáng xnah ngọc bích, trong suốt như ngân hà.
Cả người tràn ngập nguyên khí rực rỡ hẳn lên, tuấn mỹ trí mạng hại nước hại dân, cho dù nhìn không chỉ một lần, nàng vẫn là choáng váng, hơn nữa khi hắn dùng đầu lưỡi liếm vết máu bên môi, chừa ăn sách sẽ cạn, tản ra một khí chất cuống quyến lại tao nhã.
"Phiền ngươi cho thêm một ly." Ánh mắt khiếp người, cùng tầm mắt nàng chống lại.
"Ngươi cho là đang gọi Whidky trong quá bar sao?" Nàng khóe mắt co rúm.
"Ta còn muốn uống....." Hắn rút đi một thân tà khí, thay vào khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ, hướng nàng cầu xin thương xót.
Khâu Phù Lạc gương mặt lạnh như băng."Xin thứ lỗi, đã không còn."
"Ai....." Hắn khó nén thất vọng, ôm cái ly không buông, cố gắng liếm sạch từng giọt từng giọt đều là ngọc dịch quỳ tương, làm nàng vừa tức giận vừa buồn cười.
Nếu không nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, nàng đúng là bị bề ngoài dương quang sáng lạng của hắn đánh lừa, có thể hoán chuyển hoàn toàn khí chất thiên sứ và ác ma, trên đời chỉ có một mình hắn, có lẽ đây là đặc tính của ma cà rồng!
Được rồi, uống no rồi, nguyên khí cũng bổ sung đủ, kế tiếp cũng nên làm chính sự.
"Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi không có giết người, có phải thật hay không?"
"Đương nhiên là thật, ta chỉ uống máu, không có chuyện gì làm sao giết người?"
"Nếu là như thế, vì sao người của cục điều tra liên bang muốn lùng bắt ngươi?"
"Ngươi nói cái tên gọi là Uy Đức sao?" Hắn không chút để ý hỏi, vẫn chuyên chú nhìn máu còn lưu trên cái ly.
"Ngươi biết hắn?"
"Đương nhiên, tên kia cùng ngươi giống nhau." Hắn vói lấy cái ly.
"Giống như ta, có ý gì?"
"Tâm trí hắn cũng không chịu ta khống chế." Đầu ngón tay dính vào huyết.
Nàng sửng sốt, thực kinh ngạc khi nghe nói như thế, nguyên lai trừ bỏ chính mình, Uy Đức tham viên cũng là người ngoại lệ.
"Vì sao chúng ta không bị ngươi thôi miên?" Nàng thập phần tò mò.
Chậc ~~ chậc ~~ hắn đem ngón tay dính huyết hết liếm rồi lại hấp, ý còn đang say mê.
Hưu! Trong tay hắn bỗng nhiên trống không, cái chén đã bị nàng lấy đi.
"Phiền ngươi chuyên tâm một chút!" Nàng nghiêm túc cảnh cáo.
"Vâng, vâng." Trên đời này, nữ nhân làm hắn không có cách chính là nàng, lấy lòng tươi cười."Cái kia..... Có lẽ là vì nghị lực của các ngươi so với người thường cao hơn rất nhiều, tóm lại, trừ hai người bọn ngươi ra, ta còn chưa gặp qua người nào không bị ta thôi miên."
Thì ra là thế.
Nàng trầm ngâm, khó trách Uy Đức tham viên không bị lấy đi trí nhớ, còn một đường lùng bắt từ Đông Ngoạn đến Tân Ngoạn. Căn cứ tự thuật của Tony, hắc đạo khi nghe đến tên của Uy Đức không hề không sợ hãi, bởi vì một khi bị hắn nhìn trúng, hắn tựa như oan quỷ dây dưa không ngớt, lên trời xuống biển cũng phải đem đối phương tìm ra, có một ngã tội phạm bởi vì bị hắn lùng bắt không ngừng mà vô cùng đau khổ, cuối cùng phải ra đầu thú.
Nếu Farl bị hắn tìm được nhất định sẽ rất thảm, nếu biết Farl là ma cà rồng, hắn nhất định sẽ chuẩn bị một đống ngân đạn để công k1ich Farl, sau đó dùng cộc gỗ đâm vào tim hắn, hoặc sẽ đem Farl cột vào cọc gỗ, làm cho thái dương thiêu chết chết.......
Một màn hình ảnh kinh khủng giống như chiếu phim ảnh hiện lên trong óc nàng, làm cho nàng hít thở không thông.
Không! Nàng tuyệt đối không thể làm cho Farl gặp phải đãi ngộ như vậy, người xấu phải bị chế tài, nhưng người vộ tội phải được rửa sách oan khuất.
Cho dù nàng tin tưởng Farl, nhưng nước Mỹ là quốc gia chỉ nói chứng cứ, chỉ có chứng cớ mới có thể chứng minh hết thảy, không có chứng cớ hết thảy cũng chỉ là nói suông, nói đến toạc miệng cũng là vô dụng.
"Farl, Uy Đức tham viên nghĩ ngươi là hung thủ giết người." Nàng nhìn sắc mặt hắn.
Lam mâu giương mắt, không chút phật lòng, ngược lại còn có cút cà lơ phất phơ nở nụ cười."Ngươi tin sao?"
Nàng trầm mặc trong chốc lát, quyết định đem hinhw chụp hiện trường vụ án ngày hôm qua cho hắn xem, đây là nàng vừa rồi khi trở về lấy huyết thuận tay mang tới.
Farl vẻ mặt nghi hoặc tiếp nhận hình ảnh, cúi mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp.
Nháy mắt, tuấn lãng đột nhiên trở nên đột biến!
Nhìn thấy hắn sắc mặt khác thường, Phù Lạc một lòng trầm mặc, thật ngoài dự kiến của nàng, không thể tin được hắn lại phản ứng kịch liệt như thế, thần sắc bối rối kia, ánh mắt run sợ, khuôn mặt vi đẩu, ngoài chột dạ, làm sao có thể.......
Nàng run động cánh môi, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run run."Chẳng lẽ..... Thật là ngươi......"
"Nôn ~~"
Giây tiếp theo, chạy đến thùng rác nôn như điên.
Nàng ngây người, có điểm không hiểu được vì sao?
"Này...... Ngươi......."Không nên có loạn phản ứng như vậy? Trán nàng nhỏ vài giọt mồ hôi.
"Ảnh chụp đáng ghét ~ ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua loại chết khủng khiếp kiểu này ~~ người trong ảnh giống như trư bị phân thành bốn năm mảnh ~~ thật là khủng khiếp ~~ đáng chết....... Ta nhìn đã muốn nôn ....... Nôn ......."
Dại ra, là biểu tình giờ phút này của nàng.
Ma cà rồng sao có thể sợ nhìn thấy người chết? Nhìn còn có thể nôn? Có lầm hay không a! Nàng còn chưa nôn a.
"Này! Ngươi thực mất mặt nha! Mặt mủi tổ tiên ma cà rồng đều bị ngươi làm mất hết!"
"Không quan hệ đến mất mặt, mà là vấn đề mỹ cảm...... Nôn......"
"Thật sự là thua cho ngươi! Chưa thấy qua ma cà rồng suy yếu như ngươi vật!"
"Thứ lỗi nha nữ sĩ, ban ngày của nhân loại các ngươi, đối với chúng ta mà nói chính là đêm khuya, ngủ không đủ giấc lại ăn không đủ no, còn chịu đủ loại kinh hách như vậy, ác...... Không buồn nôn mới là lạ....."
Bởi vậy mới nói, điện ảnh dù sao cũng là hư cấu, ma cà rồng được hình dung quá mức dũng mãnh phi thường, ma cà rồng trước mắt nàng một chút cũng không hung ác dữ tợn như người ta hình dung, ngược lại còn là kén chọn khó chơi, chú trọng mỹ cãm, cón sợ xem tử thi ghê tởm.
Khâu Phù Lạc xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau, người như thế là hung thủ mới là lạ.
"Quên đi, ngươi ngủ một giấc trước đi rồi nói sau."
"Phiền ngươi lại lấy cho ta một ly huyết tinh ....."
Thừa dịp Farl trở về quan tài ngủ, Khâu Phù Lạc lập tức đi đến khoa giám thức làm, hối chỉnh các thành viên tiểu tổ đi tìm xác vật căn cứ, đem kết quả ghi lại, liền phái người đến thông tri với cảnh sát.
Công việc giám chức chuyên nghiệp phải có thật nhiều tri thức, có đôi khi vượt qua giới hạn của ngành pháp y, nhất định phải tìm kiếm chuyên gia của các mặt khác đến hổ trợ, mọi người thường bận rộn như nhau, mỗi ngày đều có công việc mới khiêu chiến.
Thẳng đến khi mặt trời lặn về tây, Phù Lạc mới đem công việc cất đi, trở về chổ ở.
Tr6en đồng hồ chỉ hướng tám giờ, hắn cũng đã đi ngủ? Mà nàng, bởi vì hôm nay chạy rất nhiều nơi, đi tới đi lui tìm hiểu vụ án, nên bụng đói cô lỗ cô lỗ kêu.
Ngồi trên thang máy, đến lầu mười hai, nàng xuất ra chìa khóa đang muốn mở cửa, thoáng nhìn trên cửa có mảnh giấy nhỏ, bên trên viết — Phù Lạc thân ái, sau khi trở về thỉnh đến hàn xá. Bên dưới được kí tên là Farl, tiếng Anh được viết bằng bút máy cứng cáp đầy hữu lực, bên trong tràn ngập hơi thở nghệ thuật cổ điển, lối viết chữ giống như trong sách văn cổ điển mới có.
Đây chính là một phong thiếp mới, cầm lấy tờ giấy, nàng nhìn sang cửa cạnh bên, quyết định nhận lời mời của hắn, dù sao cũng cần phải tìm hắn để nói cho xong chuyện lúc sáng, để xem hắn đang làm cái trò gì?
Gõ nhẹ cửa hai cái, không thể tin được cửa liền tự động mở ra, nhưng tới đón tiếp nàng chỉ là một con mèo đen nhỏ.
"Meo meo ***"
Miêu mễ mở to mắt nhìn nàng, vẫn biểu tình vô tội kia, càng xem càng đáng yêu.
Nàng ngồi xổm thân xuống, đem miêu mễ ôm vào trong ngực, dùng chân đóng cửa lại, thuận tay đặt túi trên sô pha, tìm kiếm bóng dáng của hắn. Nhưng hấp dẫn đầu tiên của nàng là cách bài trí trong phòng, bởi vì ban ngày nhưng trong phòng vẫn u ám, không giống với hiện tại mở đèn lên, nàng vừa lúc có thể cẩn thận thưởng thức.
Dụng cụ trang trí đều tỏa ra nét cổ kính, tỷ như chụp đèn, trên chụp đèn có chữ viết thi pháp. Mà trong phòng khách còn có một bức bình phong, trên bàn trà còn có dụng cụ trà đạo, trên tường treo đầy tranh sơn thủy cùng bút lông. Thoạt nhìn cũng có thể biết chủ nhân đam mê tình thơ ý họa trung quốc.
Có một vài vật phẩm trang sức hấp dẫn ánh mắt của nàng, một đôi chén uyên ương, một đồ án điêu khắc mẫu đơn, cùng với một chiết phiến chế tác bằn gỗ, nàng mở cây quạt ra, một bên đề Tô Thức Định Phong Ba.
Nàng đối với vật này cũng không thấy xa lạ, bởi vì dù sao chính nàng cũng có một nữa huyết thống Trung Quốc, hơn nữa từ nhỏ đã thực thích Đường Thi Tống Từ, lúc học trung học, trường nàng học là trường học Hoa Kiều, Tô Thức Định Phong Ba của Lý Bạch, đúng là thi từ nàng thích nhất.
Thực nhìn không ra tên kia đúng là có hiểu biết về Trung Quốc! Thực làm cho nàng kinh ngạc.
Sau lưng một trận gió đánh úp lại, không cần quay đầu, nàng cũng biết chính là hắn.
"Mọi thứ đều là do ngươi sưu tầm?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy." Thanh âm khàn khàn mê người vang lên bên tai nàng, hắn hơi thở ma mị vây trụ lấy nàng.
Nàng quay đầu đón nhận ánh mắt hắn, rõ ràng là lam mâu, nhưng chính là so với ban ngày có hơn một chút sức quyến rũ mê người, tuyên cáo ban đêm đã thuộc về hắn.
"Ngươi rốt cuộc là người triều đại nào a?"
"Ta sinh ra ở thế kỷ mười tám."
"Vây ngươi cũng hơn ba trăm tuổi rồi?"
"Đúng vậy."
Không thể nào? Nàng ...... đang cùng một yêu quái hơn ba trăm tuổi nói chuyện...... Quên đi, đây không phải là tin tức quan trọng, từ sau khi biết hắn là ma cà rồng, thì bất cứ chuyện gì thái quá nàng cũng đều có thể tiếp nhận hết rồi.
"Thế kỷ mười tám..... Khi đó Châu Âu chính là cùng Trung Quốc đối với Tây Âu ảnh hưởng tới thời kì cao nhất đó sao?" Hồi tưởng lại lịch sử nàng đã học qua, khi đó chính là thời đại thường xuyên trao đổi này nọ.
"Đúng vậy, vào thế kỷ mười tám Châu Âu thực lưu hành văn hóa Trung Quốc, nhất là tác phẩm nghệ thuật, tỷ như đồ sứ. sơm mài, tơ lụa, làm cho ta thập phần ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa, cho nên sau này liền đi đến Trung Hoa một phen."
Trong mắt nàng hiện ra kinh ngạc."Ngươi đã từng đến Trung Quốc? Vậy ngươi...... biết tiếng Trung?"
"Đúng." Hắn dùng tiếng Trung trả lời nàng.
Hắn làm nàng không thể tin được a, Khâu Phù Lạc không khỏi đối với hắn tự hỏi, người này còn có thể gây cho nàng ngạc nhiên gì? Nàng rất ngạc nhiên.
"Thập yêu vị đạo?" Nàng hí thập sâu, không phải nằm mơ, nàng gửi được hương vị món ăn quen thuộc.
Farl không trả lời nàng, chính là thần bí mỉm cười, xoay người hướng nhà ăn đi đến, hắn biết nàng sẽ cùng đến đây.
Trên bàn ăn rải đầy một bàn đồ ăn, tất cả đều là món ăn điển hình của Trung Quốc, đây cũng là nguyên nhân làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, bởi vì tất cả đều là món trước đây nàng thường ăn.
"Đây là......."
"Ta vì để lấy lòng ngươi, đã cất công chuẩn bị." Hắn lại nở nụ cười mê người đó.
Hắn lại lần nữa thành công làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
"Tất cả đều là ngươi làm?"
"Đúng vậy, có thịt Đông Pha, đậu hủ Ma Bà, đậu nàng miêu, đợi lát nữa còn có món canh, đây đều là do một người Trung Quốc dạy ta, nghề nghiệp của hắn là đầu bếp."
Điều này đối với nàng thực là mới mẻ, nàng đã rất lâu chưa được ăn đồ ăn Trung Quốc, bình thường đều là ăn hamburger cùng coca, hoặc là thức ăn do nhà hàng đưa đến, nhưng cũng là kiều bít tết Âu Tây, bánh cùng rau xà lách linh tinh, cho dù là món ăn của nhà hàng Trung Quốc, bánh cùng đồ ăn Trung Quốc cũng là khẩu vị nước Mỹ, một chút cũng không chính gốc. Giờ đối mặt với hình ảnh ấm áp hạnh phúc này, ngực không khỏi dân lên cảm giác kỳ diệu, nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng
Nhìn ra vẻ phòng bị của nàng, hắn sớm liền mở miệng.
"Yên tâm đi, ta lấy danh dự gia tộc Pháp Nặc Kiệt Nhĩ Tư xin thề, không hề động tay chân vào đồ ăn, thuần túy là vì đáp tạ ngươi hôm nay buổi sáng đưa than giúp ta sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Nghe hắn nói như vậy, nàng liền yên tâm, kì thật nàng đã tin tưởng hắn không phải là người xấu, nếu không buổi sáng đã không đến giúp hắn.
Ngửi được mùi vị món ăn chính gốc, Khâu Phù Lạc cảm thấy càng thêm đói bụng, vụng trộm nuốt nước miếng, thật không thể tin được hắn là người ngoại quốc so với nàng mang một nữa dòng máu Trung Quốc trong người càng muống giống hơn, không chỉ có thi từ, còn có thể nói lưu loát tiếng Trung, lại còn biết nấu món ăn Trung Quốc.
Nàng đem miêu mễ buông xuống, đi đến bên cạnh bàn ăn, đang muốn ngồi xuống ghế dựa, hắn đột nhiên mở miệng ngăn cản.
"Đợi chút."
Nàng nhìn hướng Farl, đang buồn bực hết sức, liền thấy hắn đi tới, vì nàng kéo ghế dựa.
"Mời." Hắn cúi người làm động tác phục vụ bàn, chỉ có phong thái cũng đủ là nữ nhân mê chết.
"Cám ơn." Nhìn hắn cúi người phục vụ như thế, nàng cũng không tự giác giống như thục nữ tao nhã ngồi xuống.
Nàng không thể không thừa nhận, không nói đến hắn là thân phận ma cà rồng, người này thực sự là một nam tử ôn nhu, nàng luôn luôn rất ít khi cười, nhưng giờ phút này khóe miệng cũng không tự giác mà cong lên.
Nàng cắn một ngụm thịt Đông Pha, mùi vị thực ngon miệng, vừa vào đến miệng liền lập tức tan ra.
"Rất ngon."
"Vậy ăn nhiều một chút." Farl ngồi một bên, thưởng thức biểu tình nàng ăn thực ngon miệng, con ngươi màu lam lóe lên quang huy dị thường.
Nàng vừa ăn, một bên lại nhìn hắn.
"Ngươi thường hay đối với nữ nhân cười dâm đãng vậy sao?"
Gương mặt tươi cười hoàn mỹ không tỳ vết thoáng chốt trở nên cường điệu, chưa có nữ nhân nào thoát khỏi dụ hoặc của hắn, nàng là người duy nhất, quả nhiên là khó đối phó.
"Ta khi cười chính là như vậy, thực sự có lỗi."
Xem bộ dáng xấu hổ của hắn, nàng nhịn không được muốn cười, cố gắng nhịn xuống, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Ngươi đối với thi từ Trung Quốc có nghiên cứu?"
"Ta đam mê thi từ Trung Quốc, cùng các tác phẩm sơn thủy nghệ thuật, nhất là thi từ của Lý Bạch."
Nàng gật gật đầu: "Ngươi đúng là hiểu biết rất nhiều."
Hắn thực vinh hạnh giới thiệu sở trường chính mình."Ta đã nói rồi, công việc của ta chính là giám thức tác phẩm nghệ thuật, nhất là tác phẩm nghệ thuật ở thể kỷ 18 lưu lại."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được trừ bỏ thân phận là ma cà rồng, hắn vẫn là an phận làm công việc như người thường?
Vì sao nhìn ta chằm chằm?" Hắn nhẹ nhàng dựa vào nàng, hơi thở ấm áp cẩn thận phản phất qua khuôn mặt nàng, vẻ mặt dụ hoặc này, chỉ nhằm vào nàng.
"Ta vẫn nghĩ ngươi là lừa gạt." Nàng thành thực nói.
Hắn cố ý gây dựng không khí lãng mạng ái muội, bởi vì nàng thẳng thắn mà phá đi.
"Nữ sĩ, ta tuy rằng là ma cà rồng, nhưng không cần phải đi gạt người."
Nàng nghiêm mặt nói: "Tốt, như vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao trên cổ người vết đều lưu lại vết cắn?"
"Chuyện này nói đến rất dài, nói cho ngươi cũng không sao —-" Hắn không chút nào dáu diếm đem nhựng chuyện từng trải qua nói cho nàng biết, nàng là người duy nhất hắn nguyện ý thổ lộ hết tất cả mọi chuyện.
Nàng xinh đẹp, bình tĩnh cùng lý trí, đều nói lên nàng là nữ tử đặc biệt cở nàng, chỉ là không tỏ thái độ sợ hãi, liền làm hắn mê muội thật sâu.
Sau khi nghe Farl tự thuật, Khâu Phù Lạc thế này mới bừng tỉnh đại ngộ."Thì ra là thế......"
"Ta đối với huyết vị thực mẫn cảm, mùi vị máu tươi ngoài mấy trăm mét ta đều có thể ngửi được, là từ gió gửi đến, có đôi khi mùi vị máu ngoài một km từ gió truyền đến, ta liền biết được có phát sinh chuyện giết người, có huyết có thể nhấm nháp."
"Khó trách ở hiện trường vụ án có lư lại dấu chân cùng dấu vân tay của ngươi, ngươi bị tình nghi là chuyện rất bình thường."
"Ta chỉ là đi nhờ xe, dừa dịp khi có người bị thương hay bị giết thuận tiện dùng thử một chút huyết, trước kia có thể thần không biết quỷ không hay quay lại rất tự nhiên, nhưng là hiện tại khoa học kĩ thật rất tiên tiến, ai......"
Khâu Phù Lạc bị bộ dạng hối tiếc của hắn làm cho tức cười.
"Ngươi còn vui sướng khi có người gặp họa?"
"Trộm uống huyết của người khác ngươi còn dám kêu oan?" Nàng phản bác.
Hắn tức giận khiếu nại: "Thật ngại, ta là ma cà rồng, không uống huyết chẳng lẽ bảo ta mỗi ngày đều giải khát trong mơ?"
"A, nói thế cũng đươc nha."
Nàng cười thật vui vẻ, tuyệt không làm cho hắn tức giận, ngược lại còn rất hứng thú khi cùng hắn tranh cãi.
Thật sự là ban đêm rất kỳ diệu, cùng một ma cà rồng sống hơn ba trăm năm ăn bữa tối, từ cổ chí kim chắc chỉ có mình nàng.
Nhìn nàng sung sướng tươi cười, con ngươi lạnh như băng trăm năm kia hiện lên một chút ôn nhu, trong lòng dần cảm thấy ấm áp......
← Ch. 05 | Ch. 07 → |