Vay nóng Tima

Truyện:Liệt Nữ Đấu Phu - Chương 08

Liệt Nữ Đấu Phu
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Không muốn yếu thế

Nhưng không khỏi mềm yếu

Muốn độc chiếm tất cả dịu dàng của nàng......

Quá chua quá đau đó......

Hướng Tiểu Danh chậm rãi mở ra mí mắt chua xót, đầu óc vẫn còn mang theo một chút choáng váng, khẽ nhúc nhích hạ thân, một cảm giác nhức mỏi truyền khắp toàn thân.

"Đau quá......" Đầu lông mày thật chặc vắt lên, nàng nhịn không được than nhẹ lên tiếng, lại phát hiện cổ họng khô rát giọng bị khan.

Hơn nữa chân vừa động, cảm giác một dòng chất lỏng dính trơn chậm rãi chảy ra, chỗ kín cũng đau đến không chịu được......

Nàng cúi đầu nhìn về phía giữa hai chân, chỉ thấy bối thịt trơn mịn màu đỏ sưng không chịu nổi, động một chút tựu truyền đến đau đớn thấu xương, mà theo bắp đùi mở, một cổ trắng dịch chậm rãi tràn ra......

Nàng trừng lớn mắt, lập tức nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước — nàng trúng xuân dược, sau đó......

Nàng không nhớ rõ chỉ nhớ rõ Thẩm Thiệu Văn kia sắc mặt thật tàn ác, nàng có cầu cứu, nàng có phản kháng, nhưng cuối cùng......

Nàng hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ có thân thể chua xót đau đớn và trắng dịch chảy ra nói cho nàng biết sự thật......

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng tái nhợt, toàn thân cũng run rẩy không ngừng.

"Không......" Nàng thật sự bị tên khốn khiếp Thẩm Thiệu Văn kia......" không thể nào......"

Vành mắt Hướng Tiểu Danh đỏ lên, nàng không tin nhưng sự thật bày ở trước mắt, chất lỏng trong cơ thể......

"Tỉnh rồi?" Đoan Mộc Thần đẩy cửa ra, thấy bộ dáng Hướng Tiểu Danh sững sờ hắn khẽ khiêu mi.

"Đoan Mộc Thần?" Vừa nhìn thấy hắn, nước mắt liền không cách nào khắc chế rơi xuống, không cách nào suy nghĩ sâu xa hắn tại sao ở chỗ này, nàng chỉ muốn khóc, không muốn nhìn hắn.

"Khóc cái gì?" Đoan Mộc Thần khép cửa lại, vừa nhìn thấy nước mắt của nàng tuấn lông mày lập tức nhăn lại, bước nhanh đến giường hẹp." không có gì tại sao khóc?"

Hắn chưa từng nhìn thấy nàng khóc, hơn nữa ở trước mặt hắn nàng luôn quật cường không chịu rơi lệ, lần đầu thấy nàng rơi nước mắt làm hắn có chút luống cuống.

"Hu......" Vừa đụng đến hắn, Hướng Tiểu Danh không chút nghĩ ngợi dùng lực ôm lấy hắn." Ta, ta bị Thẩm Thiệu Văn bỏ thuốc, sau đó......" bị tên khốn kiếp kia......

Đoan Mộc Thần ôm Hướng Tiểu Danh, vừa nghe xong lời của nàng hắn lập tức cười." Sau đó nàng được ta cứu." Hắn cũng không muốn trêu chọc nàng, nhanh chóng cắt đứt lời nàng.

"Cái gì?!" Hướng Tiểu Danh ngẩn người, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc hé mở trên mặt vẫn mang theo nước mắt, bộ dáng ngây ngốc thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Đoan Mộc Thần nhịn không được cúi đầu khẽ liếm cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, thấp giọng nói:" Ta nhân lúc chưa xảy ra chuyện gì, liền cứu nàng ra ngoài."

"Cho nên......"

"Cho nên dấu vết trên người nàng là do ta làm, ngay cả cái này......" Ngón tay đi tới ngoài cửa huyệt, nhẹ thấm lấy một tia trắng dịch, tà khí công bố đáp án." Cũng là của ta."

Lời của hắn làm cho nàng từ từ mở to mắt, nước mắt cũng không rơi nửa, cả người vẫn ngây ngốc.

Thấy nàng ngốc hơn ban nãy, Đoan Mộc Thần không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười." Sớm đã nói nàng cách xa Thẩm Thiệu Văn một chút, Không nghe lời bây giờ hối hận sao? Ngăn cản nàng còn lấy roi đánh ta, ta vốn giận đến không muốn quan tâm nàng, nếu không phải không an tâm......"

Hắn nhớ kỹ như vậy nàng cũng không cảm thấy ghét, nhịn không được giương cao khóe môi, áy náy đưa tay vuốt ve vết thương trên má hắn.

"Thật xin lỗi, có phải rất đau hay không?" Con ngươi ửng đỏ nàng áy náy nhìn hắn, tuyệt không giống như bá đạo như bình thường.

Đoan Mộc Thần thấy thế khiêu mi. Sáu năm qua lần đầu tiên thấy bộ dáng nàng dịu dàng như vậy làm hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút không quen.

"Lần đầu tiên thấy nàng ngoan như vậy, thế nào? Thật bị Thẩm Thiệu Văn hù dọa?" Bắt tay nàng, hắn hôn nhẹ, " Yên tâm, ta đã phế hắn."

Không chỉ như vậy hắn vừa mới đi ra ngoài, chính là truyền đạt mệnh lệnh muốn Minh Thiên Sơn trang không tồn tại nữa, cũng muốn Thẩm Thiểu Văn vĩnh viễn biến mất ở Cảnh Dương thành.

Dám đụng nữ nhân của hắn thì phải trả giá thật nhiều!

Hướng Tiểu Danh yên lặng nhìn Đoan Mộc Thần, thấy cử chỉ dịu dàng kia nỗi sợ bất an trong lòng dần dần ổn định lại, rũ mắt xuống nàng nhỏ giọng nói:" Ta không phải cố ý muốn đánh đả thương ngươi, ta chỉ do nhất thời tức giận mới không khống chế được mình, cùng Thẩm Thiệu Văn ra ngoài cũng là vì giận ngươi......"

Lần đầu tiên nàng giải thích với hắn, con ngươi nâng lên dò xét hắn một cái, thấy hắn ngạc nhiên nhìn nàng, nàng nhanh mở to mắt, cảm thấy lúng túng khó xử." Nói chung, tóm lại, cám ơn ngươi cứu ta!" Nàng nói lung tung khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.

"Nào có, ít nhất tối hôm qua ta cũng hưởng thụ được rồi." Hắn ngả ngớn nghiêng về phía nàng, ở bên tai nàng nhẹ thổi hơi nóng, mập mờ nói.

"Bị trúng thuốc nàng mạnh khỏe nhiệt tình, cầu xin ta muốn nàng, còn nói lời phóng đãng rất đáng yêu, bất kể làm với nàng bao nhiêu lần nàng đều không thỏa mãn, vẫn cầu xin ta muốn nàng, hại ta thiếu chút nữa bị nàng ép khô."

Lời của hắn làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hơn, trong đầu mơ hồ hiện lên một số hình ảnh phóng túng......

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Nàng dùng sức đẩy hắn ra, thẹn quá thành giận gào thét." Nói cho ngươi biết! Ngươi tốt nhất đem chuyện tối ngày hôm qua quên đi, đó là chuyện ngoài ý muốn......"

Đột nhiên nàng phát hiện có chỗ không đúng, nghi ngờ nhìn bốn phía." Đây là đâu?"

"Khách điếm." Thấy nàng cuối cùng phát hiện, Đoan Mộc Thần câu khởi một nụ cười đắc ý âm hiểm.

Hướng Tiểu Danh trừng to mắt, thanh âm khẽ run." Khác điếm cái gì?"

"Là khách điếm lớn nhất trong Cảnh Dương thành chúng ta." Hắn rất thích trả lời vấn đề của nàng.

Nhưng Hướng Tiểu Danh thiếu chút nữa té xỉu, thanh âm run rẩy hơn." Ngươi...... Ngươi làm sao đi vào khách điếm này?"

"Ôm nàng đi qua mọi người vào."

"Cho nên......"

"Cho nên có ít nhất hơn mười người nhìn thấy hai người chúng ta vào phòng, hơn nữa bây giờ cả thành đều biết chuyện của chúng ta."

Hướng Tiểu Danh ngạnh sanh sanh hít mạnh một hơn, thấy gương mặt tuấn mỹ cười, thật giống như tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, nàng lập tức hiểu.

"Đoan Mộc Thần, ngươi cố ý!" Lại dám trước mặt mọi người ôm nàng vào khách điếm, đây chẳng phải nói rõ cho mọi người biết quan hệ của bọn họ.

"Đúng! Ta cố ý đấy." Đoan Mộc Thần gật đầu, rất rộng rãi thừa nhận.

"Ngươi......" Hướng Tiểu Danh đưa tay chỉ hắn tức giận tới mức phát run, cảm tạ trong lòng mất sạch ngược lại bị lửa giận thay thế." Ngươi lại dám......"

Xong! Xong! Bảo nàng làm sao làm người?

"Ta tại sao không dám?" Không nhìn lửa giận của nàng, ngón tay ngả ngớn sờ lên môi dưới, tàn bạo hôn nàng.

"Ưm!" Hắn còn dám hôn nàng?

Hướng Tiểu Danh giận giữ giãy dụa, nhưng vừa động toàn thân liền đau muốn chết, làm cho nàng chỉ có thể bị khóa ở trong ngực của hắn, yếu ớt chấp nhận nụ hôn của hắn.

Đầu lưỡi Linh hoạt bá đạo bắt lấy phấn lưỡi, không chút dịu dàng dùng sức triền mút, quấy nước miếng thơm ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn. Kích hôn làm cho nàng không kịp nuốt nướt bọt xuống, dịch trong suốt theo khóe miệng chảy xuống.

Hồi lâu cho đến khi hai người thở không nổi, hắn mới buông ra môi nàng ra, liếm đi nướt bọt tuyệt hảo bên khóe môi, khàn giọng nói:" Danh Nhi của ta, chọc giận ta, nàng cho rằng ta có đơn giản bỏ qua cho nàng mà không cho nàng một chút trừng phạt không?"

Theo nàng chơi sáu năm cũng đủ rồi, sự chịu đựng của hắn đã đến cực điểm.

............

Quả nhiên mới ngắn ngủn một ngày, chuyện Hướng Tiểu Danh và Đoan Mộc Thần truyền sôi sùng sục trong thành Cảnh Dương, các loại phiên bản đều có.

Mà không quản phiên bản nào, mọi người trong thành đều biết nàng y phục không ngay ngắn ra vào khách điếm với Đoan Mộc Thần, còn ở trong phòng suốt một ngày.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, xảy ra chuyện gì đoán cũng đoán được.

Hơn nữa nghe người ở phòng cách vách nói, đêm đó thật chấn động tiếng nữ nhân rên rĩ truyền tới cách vách, điều này làm cho Hướng Tiểu Danh khó xử muốn chết. Thật là mất thể diện cực kỳ!

Vừa ra cửa nhà, thì là chỉ trỏ làm cho nàng chịu không được, dứt khoát đem mình khóa ở trong phòng, không ra ngoài!

Vừa ra cửa phòng, thì phụ thân khóc la ầm ĩ muốn chết!

"Đoan Mộc Thần, ta hận ngươi chết đi được!" Hướng Tiểu Danh giận đến ở trong phòng rống to, liên tục dậm chân, hận không giết được hắn!

Đều do hắn hại thanh danh cả đời nàng mất hết! Đấu với hắn sáu năm cuối cùng lại rơi vào loại kết cục này, hơn nữa người nào cũng đứng ở bên hắn, đều cho rằng nàng khi dễ hắn!

Thối lắm! Rõ ràng là nàng bị hắn khi dễ sáu năm, hết lần này tới lần khác không ai biết, mỗi người đều bị vô dáng vô tội kia đánh lừa, bởi vì nàng mới là ác bá là người xấu!

"Đoan Mộc Thần! Đều là ngươi hại ta!" Thét chói tai!

"Danh Nhi, thanh âm của con cả phủ cũng nghe thấy được." Lưu Ngọc Mai đẩy cửa phòng ra, bưng súp nhân sâm đi vào trong phòng.

"Dì Mai!" Vừa nhìn thấy Lưu Ngọc Mai, mặt Hướng Tiểu Danh lập tức vo thành một nắm, lấy súp nhân sâm trên tay bỏ lên trên bàn, khá hơn nữa là không ủy khuất ôm nàng khóc lóc kể lể.

"Đều do Đoan Mộc Thần! Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi con, hết lần này tới lần khác mọi người trong thành đều khen ngợi hắn đây rốt cuộc là chuyện gì!"

Nói cái gì hắn có gan có thể thuần phục cọp mẹ; Còn nói cái gì hắn là trừ hại cho nam nhân! Mà các nữ nhân thì nói nàng quyến rũ hắn, lập kế cưỡng bức hắn.

Tại...... tại sao không có người cảm thấy nàng đáng thương?

"Được rồi!Được rồi! Dì Mai biết con cả ngày không ăn, giờ chỉ có súp nhân sâm chút nửa dì gọi người đưa chén cháo nhỏ đến đây." Lưu Ngọc Mai vỗ vỗ tay Hướng Tiểu Danh nhẹ giọng dụ dỗ.

"Không muốn! Con ăn không vô!" Tức cũng tức no rồi!

Thấy Hướng Tiểu Danh nổi lên tính tình, Lưu Ngọc Mai không khỏi cười.

"Dì Mai, con đang phiền chết dì còn cười con!" Nhìn chằm chằm dì Mai, Hướng Tiểu Danh ủy khuất nói." Đừng nói với con, dì cũng đứng bên phe Đoan Mộc Thần kia!"

"Ta không có đứng ở bên hắn, bất quá hai người các ngươi xảy ra chuyện gì không cần dì Mai nói một mình con cũng rất rõ!" Dịu dàng nhìn Hướng Tiểu Danh, Lưu Ngọc Mai ôn nhu nói.

"Vậy thì thế nào!" Đối mặt sự dịu dàng của dì Mai, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe nàng nói chuyện.

"Vậy thì thế nào?" Thấy vẻ mặt nàng như không có chuyện gì, Lưu Ngọc Mai nhẹ nói." Chuyện như vậy chỉ có vợ chồng mới có thể làm, nếu đã xảy ra dĩ nhiên phải thành thân......"

"Thành thân?" Hướng Tiểu Danh trừng to mắt nhảy dựng lên." Con không muốn! Con chết cũng không muốn gả cho Đoan Mộc Thần!"

"Tại sao?"

"Bởi vì......" Hướng Tiểu Danh há mồm nhìn dì Mai, nàng lại nói không ra nguyên nhân, nói quanh co một hồi lâu nàng mới mở miệng." Bởi vì con ghét hắn!"

"Ghét hắn tại sao xảy ra chuyện này với hắn?" Lưu Ngọc Mai lại hỏi.

"Đó là bởi vì con bị bỏ thuốc......"

"Con xác định chỉ có bỏ thuốc lần này không?" Không để cho Hướng Tiểu Danh nói hết lời, Lưu Ngọc Mai lại hỏi nét mặt dịu dàng khi hỏi mang theo một tia khôn khéo.

Hướng Tiểu Danh sửng sốt, nhìn thần sắc khôn khéo của Dì Mai, " Dì Mai......"

"Ta từ nhỏ nhìn con đến lớn, chuyện của con ta làm sao không biết? Trước kia không nói để tùy các con làm nhưng bây giờ không giống như vậy, mọi người trong thành đã biết rồi, không thể không xử lý."

Đối với chuyện Hướng Tiểu Danh và Đoan Mộc Thần, Lưu Ngọc Mai đã sớm đoán ra nhưng trước đó nàng mở một con mắt nhắm một con mắt để hai đứa nhỏ này tự mình xử lý, nhưng bây giờ biến thành như vậy nàng không ra mặt cũng không được.

Dì Mai biết hiết hết chuyện của nàng và Đoan Mộc Thần rồi, Hướng Tiểu Danh không được tự nhiên đỏ mặt, ấp úng cúi đầu.

Thấy con bé như vậy, Lưu Ngọc Mai không khỏi dùng giọng dịu dàng, " Danh Nhi, con tại sao ghét Đoan Mộc Thần như vậy?"

"Bởi vì hắn rất đáng ghét! Hắn vừa xuất hiện liền đoạt danh tiếng của con, con cái gì cũng thua hắn, hơn nữa chỉ cần vừa nhìn thấy hắn cả người con đều khó chịu, có loại cảm giác rất kỳ quái, con không thích."

"Cảm giác gì?" Lưu Ngọc Mai nhướng mày nhẹ hỏi.

Hướng Tiểu Danh nghiêng đầu, rất buồn rầu nhớ, " Con không biết, chỉ cần con đến gần hắn tim sẽ đập rất nhanh, hắn tùy tiện nói một câu cũng đủ để cho con giận đến giơ chân, nhiều khi cũng làm con vui bất quá tức giận tương đối nhiều hơn...... Dù sao chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, con liền có trở nên rất kỳ quái, nhất định là hắn quá đáng ghét con mới có thể trở nên kỳ quái như thế."

Nói xong lời cuối cùng nàng ra kết luận. Đúng! Nàng nhất định là rất ghét hắn, mới có thể kỳ quái như thế!

Một người có thể làm cho nàng ghét sáu năm!

Nghe lời của Hướng Tiểu Danh, Lưu Ngọc Mai không khỏi mắc cười." Danh Nhi ơi! Con có nghĩ tới hay không, nếu con ghét hắn như vậy tại sao còn để cho hắn đụng con?"

Lời của dì Mai làm cho Hướng Tiểu Danh sửng sốt.

"Dì Mai hỏi con, nếu có một người rất đáng ghét đụng con, chỉ nói đụng tay thôi, vậy con sẽ làm như thế nào?"

"Chặt tay của hắn!" Không chút nghĩ ngợi Hướng Tiểu Danh lập tức trả lời.

"Đoan Mộc Thần không chỉ đụng tay của con, còn đụng nhiều những nơi khác, nhưng con sao không phản đối hắn?" Lưu Ngọc Mai lại hỏi.

"Đó là bởi vì......"

Bởi vì sao? Hướng Tiểu Danh cau mày nàng cũng không hiểu, đang lúc suy tư ngoài cửa truyền đến thanh âm Hướng Tiểu Giương.

"Lão Đại! Lão Đại!Người Đoan Mộc Gia đến cửa gạm hỏi!"

"Mẹ kiếp khốn khiếp kia! Đoan mộc lão đầu, ngươi lớn mật còn dám tới cửa!" Vừa nhìn thấy cừu địch tới cửa, Hướng Bá Thiên giận đến thiếu chút nữa cầm lấy đại đao chém người, hơn nữa nhìn thấy Đoan Mộc Thần phía sau hỏa khí càng lớn.

"Đoan mộc tiểu tử! Ngươi khá lắm! Chiếm tiện nghi của con gái ta còn dám tới, rõ ràng là muốn chết!" Hắn nâng lên đại đao muốn chém tới.

"Phụ thân, người tới là khách, nếu phụ thân đả thương một cọng lông tơ của khách dì Mai sẽ tức giận." Hướng Tiểu Tứ đứng ở một bên lành lạnh nói một câu.

Hướng Bá Thiên ngạnh sanh sanh dừng bước, đại đao chém người cũng dừng ở giữa không trung.

"Hừ! Hướng lão đầu! Ngươi cho rằng ta thích vào đây sao?" Đoan Mộc Nghĩa Hành lạnh lùng khẽ hừ, không giống với Hướng Bá Thiên hắn là phái tao nhã, hai đầu lông mày lộ ra vẻ lịch lãm." Ta cho ngươi biết, ta hôm nay là đi lên cửa gạm hỏi, không phải là tới cãi nhau!"

Nhìn cừu địch Đoan Mộc Nghĩa Hành cũng tức giận.

"Gạm hỏi?" Hướng Bá Thiên lớn giọng hơn."Buồn cười! Ngươi dựa vào cái gì tới gạm hỏi? Ngươi cho là con của ngươi xứng đôi với nữ nhi của ta không?"

"Hướng lão đầu, con ta là nơi nào không xứng với cọp mẹ nhà của ngươi l? Nếu không phải bây giờ trong thành mưa gió nổi lên, ông cho là con gái của ông có thể gả cho con ta? Hmm! Chỉ sợ có cả đời cũng không gả ra được!" Đoan Mộc Nghĩa Hành xuy hừ.

"Ngươi nói cái gì?!" Hướng Bá Thiên giận đến giơ chân, " Lão tử chính là không muốn! Danh Nhi nhà ta cho dù không lấy chồng cũng không gả cho tiểu tử kia!"

Đoan Mộc Nghĩa Hành trợn mắt, đang muốn đáp lời thì Đoan Mộc Thần nhanh đến ngăn cản." Cha, chúng ta là khách, chớ ầm ĩ với người ta."

"Khách nào?" Vừa nhìn thấy Đoan Mộc Thần nói chuyện, Hướng Bá Thiên càng tức hơn." Cút cho ta! Ta hướng Bá Thiên mới không tiếp loại khách này, người đâu! Tiễn khách cho ta......"

"Tỷ phu, thái độ đối đãi khách như thế không tốt?" Còn chưa tới cửa đã nghe đến âm thanh ồn ào, Lưu Ngọc Mai không khỏi lắc đầu.

Vừa nghe đến thanh âm Lưu Ngọc Mai, Hướng Bá Thiên lập tức im miệng, " Ta nào có? Rõ ràng chính là người Đoan Mộc Gia đến đập phá."

"Tiểu Mai, mấy ngày không thấy nàng đẹp hơn rất nhiều." vừa thấy được Lưu Ngọc Mai, nhãn tình Đoan Mộc Nghĩa Hành sáng lên, lập tức nghênh đón.

"Ơ ơ ơ! Cái gì Tiểu Mai? Làm gì thân thiết như vậy!" Hướng Bá Thiên tức giận ngăn cản hai người, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nghĩa Hành.

"Mai Nhi, cách loại người này xa một chút, người bên bọn họ không có một người tốt...... Danh Nhi, con ra ngoài rồi?" Quay đầu thấy nữ nhi, vành mắt Hướng Bá Thiên lập tức đỏ." Danh Nhi, con yên tâm, cha nhất định sẽ làm chủ cho con chém Đoan Mộc tiểu tử kia!"

Vừa nói vừa tàn bạo trừng mắt nhìn Đoan Mộc Thần một cái, vẻ mặt Đoan Mộc Thần vô tội, vừa nhìn thấy Hướng Tiểu Danh liền không nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng.

Vừa nhìn thấy Đoan Mộc Thần, sắc mặt Hướng Tiểu Danh sẽ không tốt." Ngươi tới đây làm gì?" Không biết xấu hổ còn dám tới cửa.

"Ta ........." Đoan Mộc Thần mở miệng, mới nói được hai chữ đã bị cha mình cắt đứt.

"Chúng ta là tới gạm hỏi, sính lễ muốn bao nhiêu, đặt ngày rồi cho hai người đứa trẻ thành thân." Đoan Mộc Nghĩa Hành kính tự nói.

Hướng Tiểu Danh nhịn không được cau mày, nàng còn tưởng rằng Hướng Tiểu Dương nói giỡn, không nghĩ tới người Đoan Mộc Gia thật đúng là tới cầu hôn......

Nhìn về phía Đoan Mộc Thần thấy hắn nãy giờ vẫn cười, nhưng nàng xem không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, đầu lông mày nhất thời vắt càng chặc hơn.

"Đoan mộc lão đầu, ông tới cầu hôn thì chúng ta phải gả nữ nhi sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hướng Bá Thiên gào thét.

"Hừ! Chuyện cũng nháo thành như vậy, ông cho rằng Thần Nhi nhà ta muốn lấy vợ sao? Nếu không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không tới cửa, nói cho ông biết, chúng ta chịu cưới Hướng Tiểu Danh là phúc phận của nhà họ Hướng các ngươi!" Đoan Mộc Nghĩa Hành cũng không khách khí trả lời.

Lời này không chỉ hướng Bá Thiên nghe tức giận, mà ngay cả Hướng Tiểu Danh nghe được cũng đầy bụng lửa, tính tình bướng bỉnh kiêu ngạo cũng đi theo lên.

Nói gì vậy? Nàng Hướng Tiểu Danh có cần Đoan Mộc Thần bố thí lấy nàng không?

Buồn cười! Nàng không thèm! Ai muốn gả cho hắn? Nàng tình nguyện gả heo gả cẩu cũng không gả cho hắn!

Nhếch môi, kiên cường phải mở miệng, Đoan Mộc Thần đứng ở một bên mở miệng nói chuyện đầu tiên.

"Cha, con chưa nói muốn lấy Hướng tiểu thư nha!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)