Vay nóng Tinvay

Truyện:Tai Nạn May Mắn - Chương 06

Tai Nạn May Mắn
Trọn bộ 11 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Khi Lư Phương Phỉ tỉnh lại thì Lâm Thiên Vũ đã không còn ở trên giường. Trời đã tối rồi, xem ra nàng đã ngủ thật lâu.

Mở mắt nên thấy ngọn đèn trong phòng ngủ giờ đây thấy rất chói mắt, Lư Phương Phỉ vén chăn lên nhìn thân thể của mình giật mình thấy chỗ có màu đỏ. Đó chính là lạc hồng sao? Tuy nói là nàng lần đầu tiên nhưng là cùng với Lâm Thiên Vũ phát sinh chuyện này trong lòng nàng chỉ có thỏa mãn.

Lâm Thiên Vũ trên đùi còn bị thương, mà mình tỉnh dậy liền không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Lư Phương Phỉ mắt nhìn trên mặt đất quần áo rơi tả lả lung tung, thân thể không mảnh vải đi ra mở tủ quần áo, bên trong đều là quần áo nam, chọn đi chọn lại nàng cũng chỉ có thể mặc tạm 1 chiếc áo sơ mi của Thiên Vũ. Chọn được 1 cái áo sơ mi trắng, Lư Phương Phỉ mới tra được hai nút áo cửa phòng đã mở ra.

Lư Phương Phỉ thấy hắn xuất hiện ở cửa sững sờ một chút, sau đó mặt đỏ lên cố gắng trấn định chào hỏi

"Có đói bụng không? Mình đi nấu cơm."

"Tớ đã gọi đồ ăn ngoài rồi."

Lư Phương Phỉ không chịu nổi vẻ mặt đang rất phức tạp của Lâm Thiên Vũ, mặc nhanh cái áo sơ mi như kiểu có tật giật mình đi đến trước mặt hắn, nàng suy nghĩ một chút có nên nói vài lời hay không, như vậy sau này đỡ phải lúng túng.

"Cái kia... chuyện hôm nay ngủ một giấc liền quên đi, không có gì đáng ngại cả." Lư Phương Phỉ gượng cười nàng biết rõ, bộ dáng của nàng bây giờ nhất định còn khó coi hơn cả khóc.

Lâm Thiên Vũ nghe được lời này của nàng biểu tình ngưng trọng, mặt lạnh vẫy vẫy tay.

"Tới đây."

Lư Phương Phỉ không rõ chuyện gì, đi tới đã bị Lâm Thiên Vũ một phát bắt được, hai tay chui vào trong áo sơ mi của nàng, nắm nơi yếu mềm dùng sức vừa bấm.

"Tại sao phải quên? Lư Phương Phỉ cậu cho là ăn hết sạch sẽ thì coi như không có gì xảy ra đúng không?" Lâm Thiên Vũ liếc xéo nàng, ánh mắt rét lạnh.

Nữ nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

"Tớ..." Lư Phương Phỉ là không có tự tin nàng không dám đi truy cứu chuyện ngày hôm qua của bọn họ. Dù sao đó chỉ là 1 cái cớ mà thôi. Vì không muốn bị thương tổn nàng chỉ có thể che dấu, thậm chí không muốn nhắc tới, nàng thật sự thật là sợ Lâm Thiên Vũ nói là chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý của đàn ông.

"Nói đi đừng có tớ mãi thế, cậu có gì muốn nói thì nói đi!"

"Tớ không phải là..." Lư Phương Phỉ nóng nảy

"Thiên Vũ, tớ chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Nàng chỉ là sợ hãi... đúng là Lư Phương Phỉ không thể nói, mà không nói ra nổi. Sau khi quyết định Lư Phương Phỉ nàng nghiêng đầu tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, cười quái dị một tiếng. Chạm tay của Lâm Thiên Vũ nhắc

"Này đừng tưởng rằng tớ không biết cậu đang sàm sỡ tớ mà giả vờ như không biết nha!"

"Ha ha..." Lâm Thiên Vũ cười đem tay từ trong áo sơ mi ra, tay hắn bàn tay của Lư Phương Phỉ hôn một chút

"Thực xin lỗi! Phương Phỉ kỳ thật tớ..."

"Thiên Vũ." Lư Phương Phỉ đột nhiên cắt đứt hắn muốn nói.

Nàng biết rõ hắn có lời muốn nói, vô luận kết quả là cái gì nàng hiện tại cũng không muốn biết, ít nhất là để cho nàng chuẩn bị tâm lý đã, dùng từ thực xin lỗi mở đầu nàng cảm giác là có gì không tốt.

Hay là tạm thời không nên biết. Nàng cảm thấy hiện tại hai người như vậy cũng rất tốt không có ai quấy rầy, hưởng thụ thế giới của hai người rất tốt đẹp mặc kệ kết cục là gì, hiện tại nàng cũng không muốn biết đáp án.

"Thiên Vũ chuyện của chúng ta chờ chân của cậu tốt lên nói sau được không?" Lư Phương Phỉ đem tay của hắn để tại trên mặt mình vuốt ve.

Lâm Thiên Vũ ngược lại không nghĩ tới Lư Phương Phỉ sẽ quyết định như vậy có mấy câu muốn nói đành phải lại nuốt trở vào.

Lư Phương Phỉ nghĩ gì hắn không biết?

Kỳ thật hắn vừa rồi muốn nói với Lư Phương Phỉ hắn thừa nhận chính mình thua, tình yêu rất kỳ quái, 10 năm không có cảm giác vậy mà tự dưng sớm chiều vì hắn bị tai nạn sống chung 1 chỗ lại có cảm giác, mà loại cảm giác này không thể so với trước kia, không thể tưởng tượng nổi, tới rất nhanh, rất mãnh liệt, che đi lý trí của hắn.

Cho nên hắn muốn nói: thực xin lỗi, tình yêu của tớ đã tới chậm.

Bất quá nếu Phương Phỉ đề xuất chờ chân hắn tốt lên thì sau này hãy nói, như vậy sẽ chờ chân hắn vậy chứ bây giờ ngồi ở trên xe lăn đi thổ lộ có vẻ rất không đúng lúc.

Chờ chân hắn tốt lại hắn có thể quỳ xuống cầu hôn.

"Vậy sẽ chờ chân tớ tốt lên, sau này hãy nói."

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lư Phương Phỉ ở tại Lâm gia lại qua nửa tháng nữa.

Trong nửa tháng này, tình cảm của Lư Phương Phỉ cùng Lâm Thiên Vũ nhanh chóng ấm lên, mỗi ngày bốn mắt nhìn nhau. Có khi sẽ nhịn không được mà ôm đối phương hôn môi.

Ban đêm, Lâm Thiên Vũ bá đạo lôi kéo Lư Phương Phỉ tới phòng ngủ mình, nói ra cho oai buổi tối đứng lên cần có người giúp đỡ. Lư Phương Phỉ buồn cười mới vừa bắt đầu vì thông cảm cảm xúc của Lâm Thiên Vũ nhưng nàng cũng không nói 2 chữ "chăm sóc" mà Lâm Thiên Vũ dõng dạc nói cái gì, mình là bệnh nhân cần chiếu cố ư? Chăm sóc vết thương chân hắn chứ đâu phải chăm sóc tay và miện của hắn đâu. Buổi tối trở nên gian manh như vậy, còn lăn qua lăn lại nữa. Ngày ngày Lư Phương Phỉ tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau.

Tối hôm qua Lâm Thiên Vũ lại muốn nàng suốt cả đêm, gần đây Lâm Thiên Vũ khôi phục rất nhanh mà ngay cả chân có được cảm giác bình thường, hồi phục vậy lại chút liền được voi đòi tiên điên cuồng muốn thân thể của nàng.

Đúng là như vậy, Lâm Thiên Vũ cũng không có bất kỳ lời bày tỏ nào Lư Phương Phỉ có kiên trì của mình nếu hắn không nói, nàng cũng không hỏi.

"Tỉnh rồi?" Lâm Thiên Vũ ôm eo Lư Phương Phỉ, cọ cọ cái mũi của nàng

"Đừng giả vờ! Tớ biết rõ cậu đã tỉnh."

"Móng vuốt của cậu trên người người ta sờ tới sờ lui như vậy không tỉnh mới là lạ." Lư Phương Phỉ tức giận trở mình vùi ở trong lồng ngực Lâm Thiên Vũ cọ cọ.

"Tớ đói bụng..."

Lâm Thiên Vũ hiện tại quả thực tựa như 1 con ngựa mất cương luôn cảm thấy "ăn" không no!

Lư Phương Phỉ giả ngu.

"Vậy tớ đi nấu cơm cho cậu thì sẽ hết đói thôi."

Nói xong Lư Phương Phỉ dùng khí thế nhanh như sét đánh nhảy xuống giường sợ bị Lâm Thiên Vũ bắt trở về giường lăn qua lăn lại một phen, đi đến cửa phòng.

"Lư Phương Phỉ! Cậu chạy cái gì? Tớ cũng sẽ không ăn cậu mà."

"Cậu nói lời này mà không thấy ngượng sao? Cậu muốn gì tớ còn không biết sao?" Lư Phương Phỉ dí dỏm le lưỡi một cái

"Mặc kệ cậu là đói thật hay giả đói, dù sao tớ cũng phải xuống lầu nấu cơm."

Lâm Thiên Vũ buồn cười nhìn Phương Phỉ nhảy chân sáo rời đi bóng dáng dịu dàng, cao quý xưa không có rồi. Hắn cuối cùng cũng hoàn toàn thấy rõ con người thật của Lư Phương Phỉ nếu như nói Lư Phương Phỉ trước kia ưu nhã dịu dàng không phải là giả như vậy nàng bây giờ dí dỏm đáng yêu chính là mặt khác của nàng.

Tình yêu sẽ làm thay đổi con người quả nhiên là sai!

Kỳ thật hắn cũng không phải là bởi vì tính tình Lư Phương Phỉ mà yêu nàng, mà là vì nàng là Lư Phương Phỉ.

Kỳ thật vấn đề này Lâm Thiên Vũ đã từng nghĩ tới nếu như đổi lại là trước kia dù cho Lư Phương Phỉ có nhí nhảnh đáng yêu như bây giờ dí chưa chắc hắn đã động tâm.

Rung động chẳng qua là đúng thời gian đã xảy ra đúng chuyện, chỉ là loại động tâm này chậm đi 10 năm thôi, cho nên hắn hiện tại chỉ muốn thật yêu chân thành người con gái này...

Chân hắn từ khi điều trị giờ đã là tháng thứ 3. Có thể chống 1 chiếc gậy đi lại. Trải qua thời gian trước hắn không ngừng kiên trì rèn luyện Lâm Thiên Vũ đã có thể vứt bỏ xe lăn chống gậy xuống đất đi lại.

Lâm Thiên Vũ đi vào phòng bếp khi đó Lư Phương Phỉ đang làm bữa sáng.

Lư Phương Phỉ cũng không quay đầu lại chỉ trong phòng bếp chuyên tâm tiếp tục công việc của mình, kéo ghế ra giúp Lâm Thiên Vũ dựa

"Ngồi xuống, ngồi xuống, đừng có cản trở tớ nấu cơm nha."

Những ngày này cuộc sống của bọn họ chính là như vậy, đơn giản mà ấm áp.

Lâm Thiên Vũ thường xuyên sẽ ngồi ở phòng bếp nhìn Lư Phương Phỉ nấu ăn, hắn nói ra cho oai là phòng bếp rất lãng mạn, đùa giỡn có âm hưởng. Lư Phương Phỉ nghe xong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt "sắc lang"!

"Phương Phỉ..." Ngồi ở trong góc Lâm Thiên Vũ cầm lấy trên mặt bàn Lư Phương Phỉ bình thường hay nướng bánh.

"Sao?" Lư Phương Phỉ đưa lưng về phía hắn, thanh âm có vẻ lười biếng hiển nhiên là trạng thái chưa tỉnh ngủ.

Lâm Thiên Vũ Tâm cười trộm, tối qua hắn xác thực quá điên cuồng.

"Vì sao mà cậu làm đồ ăn lại ngon như vậy?" (L: nịnh hót.. )

Lư Phương Phỉ quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Vũ một cái, hắn đang cắn một cái bánh bích quy, tò mò nhìn nàng.

Lư Phương Phỉ đắc ý hừ hừ.

"Đương nhiên! Ăn cũng không nhìn ra là ai làm hay sao?" (L: tự khen)

Bọn họ bây giờ chính là kiểu sống chung như vậy, nhẹ nhàng mà tự tại, có rất nhiều niềm vui.

"Đương nhiên tớ biết mà! Chính là tiêu thư Lư Phương Phỉ cao quý nhà chúng ta là người phụ nữ rất đảm đang nha!"

Lư Phương Phỉ cười cười, vô tình nói đến chuyện cũ

"Kỳ thật lúc trước tớ từng có ý định mở 1 tiệm bánh ngọt."

"Hả? Sao trước kia tớ chưa nghe cậu nói?"

Lâm Thiên Vũ lần đầu tiên nghe được Lư Phương Phỉ nói lời này, bọn họ quen nhau mười năm, lại lần đầu nghe nàng nói ý định này, hình như mình là thiếu quan tâm nàng sao?

Lư Phương Phỉ bưng bữa sang mới vừa làm xong đi tới

"Cậu chưa từng nghe qua là rất bình thường, bởi vì tớ chưa từng nói với ai."

"Vì sao?"

"Vì sao là sao?"

"Tớ là hỏi vì sao cậu muốn mở một tiệm bánh ngọt?"

Lư Phương Phỉ bưng sữa uống một ngụm, chậm rãi nói:

"Cảm giác thỏa mãn thôi, chắc cậu khả năng không có biết qua loại cảm giác này, khi dung hết tâm tư tình cảm của mình vào làm bánh thì những người ăn được sẽ như chia sẽ tình cảm cho họ vậy, như vậy mình cũng thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, sẽ rất thỏa mãn."

Lâm Thiên Vũ đã từng gặp qua bộ dạng Lư Phương Phỉ lúc làm bánh, qua lại, lên xuống, nghiêm túc lại gợi cảm.

"Tới đây." Lâm Thiên Vũ đột nhiên về phía Lư Phương Phỉ vẫy vẫy tay.

"Sao?"

Lư Phương Phỉ để ly sữa xuống, vẻ kỳ quái đi đến trước mặt hắn.

"Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lâm Thiên Vũ vỗ vỗ vào cái chân trái không bị thương.

"Ngồi."

"Cậu cứ nói đi, tớ đứng đây cũng được?" Lư Phương Phỉ vẻ mặt không tin.

"Không cần phải luôn hoài nghi "năng lực" của tớ, kêu cậu ngồi thì ngồi."

Lâm Thiên Vũ ôm chầm Lư Phương Phỉ làm cho nàng ngồi vào trên đùi của mình.

"Vì sao khi người khác ăn đồ ngọt của mình cậu lại hạnh phúc?"

Lư Phương Phỉ thân thể cứng ngắc, không dám dùng khí lực toàn thân ngồi xuống chỉ có ôm cổ hắn đem đầu gối vào bờ vai hắn.

"Kỳ thật đơn giản là một loại hạnh phúc, hạnh phúc cũng có khi là một việc rất đơn giản, không chỉ là yêu còn có một loại hạnh phúc sống! Tớ chỉ nghĩ tới 1 cuộc sống đơn giản, hưởng thụ hạnh phúc giản đơn, những hạnh phúc từ những chuyện rất bình thường, rất nhỏ nhặt, như làm được gì cho người mình yêu thương, khi họ ăn đồ ngọt của tớ tớ thấy đnag cũng chia sẽ hạnh phúc với họ."

Lư Phương Phỉ nói 1 hơi làm cho Lâm Thiên Vũ có chút rung động.

Nàng nói đúng lắm! Điều hạnh phúc nhất chỉ đơn giản là làm cho người mình yêu mến ăn được bánh ngọt của nàng...

Lâm Thiên Vũ cầm bánh trên bàn cắn một cái, ngọt mà không ngán, xốp giòn trong có hương thơm nhàn nhạt.

Cầm lên tay của Lư Phương Phỉ nhẹ nhàng hôn.

"Đây là món bánh quy ngon nhất mà tớ đã ăn."

Hắn còn có một loại cảm giác hạnh phúc nhè nhẹ nữa, đúng là hắn biết rõ loại hạnh phúc này không phải là bởi vì bánh bích quy kia mà là người làm bánh bích quy kia, hắn có thể cảm nhận được loại cảm giác hạnh phúc đơn giản mà nàng nói.

Gần đây cái chân bị thương của Lâm Thiên Vũ khôi phục càng ngày càng tốt, cũng dần dần có tinh thần theo như Lư Phương Phỉ tổng kết một câu nói là bầu trời tan đi mây mù. Hiện tại Lâm Thiên Vũ không chỉ có thể có thể ném ra cái gậy từ từ đi mà còn có thể từ từ ở nhà nghiêm túc xử lý công việc.

Chỉ chớp mắt Lâm Thiên Vũ gân cốt đã ổn định hơn một trăm ngày, hắn bây giờ có thể xuống đất hành động dần dần tự nhiên, Lư Phương Phỉ vừa vui lại có chút cảm giác mất mát.

Nàng cơ hồ mỗi tuần lễ đều gọi điện cho bác gái báo tình huống, khi nàng nói cho bà ấy biết Lâm Thiên Vũ đã có thể đi xuống đất bác gái rất kích động nói muốn bay trở về xem một chút.

Lư Phương Phỉ cũng không phải là không muốn bác gái trở lại mà là khi bác gái trở lại thì đồng nghĩa với việc mình không thể ở lại biệt thự, nàng ít nhiều vẫn còn có chút mất mát có lẽ do bọn họ ngày ngày ở cùng nhau giờ lại không cùng 1 chỗ liệu có tốt như bây giờ không? Hơn nữa khi bác gái trở về, bác ấy sẽ nói về chuyện của nàng và Thiên Vũ, hắn sẽ phải quyết định, như vậy.... Không biết tại sao Lư Phương Phỉ trong đầu đột nhiên loáng một cái ý nghĩ nàng ở chỗ này ở đã hơn hai tháng hình như "bà chị cả" nhà nàng đã lâu không có tới...

"Phương Phỉ..." Lâm Thiên Vũ vẫy vẫy tay.

"Nghĩ gì thế?"

"Xin lỗi." Lư Phương Phỉ hồn trở về, nổi lên nụ cười ưu nhã, hướng người bên cạnh cười cười

"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?"

Trong thư phòng ngoại trừ Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ mà có 2 vị quản lí của công ty. Thời gian này khi Lư Phương Phỉ chiếu cố Lâm Thiên Vũ thì việc của công ty đều do hai người này đảm nhiệm.

Sau khi Lâm Thiên Vũ khôi phục sức sống thì đã yêu cầu cứ mỗi thứ 2 hàng tuần thì bọn họ sẽ tới biệt thự này họp.

"Vừa rồi tôi đã hồi báo về kim ngạch tiêu thụ của công ty so với năm ngoái cao hơn 30%." Giám đốc tiêu thụ nói.

"Tôi đã xem xét qua bảng báo cáo, làm rất tốt, hãy tiếp tục kế hoạch tiêu thụ đẩy mạnh trong quý sau." Lâm Thiên Vũ hài lòng gật đầu, một đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lư Phương Phỉ không tha.

Lư Phương Phỉ sắc mặt không thay đổi đồng ý gật đầu.

"Ngoại trừ cái này Tiếu Dương, tháng sau cong ty chúng ta tại Mĩ gia tăng thêm 3 chi nhánh tạiNew Yorkchúng ta sẽ tới Mĩ đẻ bàn chuyện hợp tác với các đại lý."

"Cậu đi, tớ làm sao bây giờ?" Lâm Thiên Vũ nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy Lư Phương Phỉ hôm nay là lạ.

"Với tốc độ khôi phục bây giờ của cậu thì tháng sau khẳng định cũng có thể tự đi bộ được, khi đó thì tớ sẽ nhờ quản gia để ý đến cậu, hơn nữa tớ và mẹ cậu cũng trao đổi qua bác ấy rất vui khi cậu dần bình phục, không chừng sẽ sớm trở về thăm cậu nữa."

Lâm Thiên Vũ mím môi rốt cục không nói được gì.

Bên cạnh hai vị kia chỉ là cúi đầu nhìn nhìn 2 vị đại lão bản nói "việc riêng ", kỳ thật bí mật của bọn họ là bạn thân tự nhiên thấy mừng rỡ chứng kiến hai người thành 1 cặp. Anh chàng này và cô nàng cả 2 đều không ở công ty, sớm chiều cùng nhau lửa gần rơm đi! Chắc là có nhiều tiến triển rồi

Xem ra ánh mắt của Lâm Thiên Vũ nhìn về phía Lư Phương Phỉ khác xưa rồi cái gọi là "người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo" không phải là giả, nhưng là bây giờ sao thấy mắt Lâm Thiên Vũ càng ngày càng lạnh vậy. Tiếu Dương rùng mình một cái, thấy hiện tại không khí rất căng hắn nhất định phải mở miệng nói chính sự:

"Cái kia... Lâm tổng, Lư tổng nhân tiện tôi cũng có một việc nhất định phải báo cáo."

"Nói." Hai người trăm miệng một lời, không khí rất căng thẳng

Tiếu Dương nuốt nước miếng

"Cái vòng do Lư tổng thiết kế ở hội nghị triển lãm lần trước, được bán đấu giá từ thiện với số tiền là một ngàn ba trăm vạn."

"Cái gì?" Lâm Thiên Vũ trợn to hai mắt

"Đây không phải là hàng không bán sao?"

Hắn quay đầu nhìn Lư Phương Phỉ, vẻ mặt chất vấn:

"Chuyện ày là sao?"

"Cái gì chuyện gì cơ?" Lư Phương Phỉ nháy mắt mấy cái.

"Đừng giả vờ ngốc." Lâm Thiên Vũ đem tài liệu trong tay quăng ra, dựa lưng vào ghế sofa

"Vì cái gì đem dây chuyền đó đi bán đấu giá?"

"À! Cậu nói chuyện này à." Lư Phương Phỉ đành phải thành thật trả lời

"Tháng trước tớ đem nó quyên cho một nhà từ thiện bán đấu giá đều dùng danh nghĩa coog ty thành lập một quỹ từ thiện, về sau tớ sẽ đem vài vật phẩm thiết kế đi bán đấu giá, tiền thu được sẽ cho vào trong quỹ đó."

"Sao chuyện này không có thong qua với tớ?" Lâm Thiên Vũ có chút giật mình

"Làm từ thiện là chuyện tốt, nhưng là... nhưng là..."

"Nhưng cái gì?" Lư Phương Phỉ không chú ý tới Lâm Thiên Vũ ve mặt đang nhăn nhó.

"Tớ đã dự định về sau sẽ đem thiết kế của mình trợ giúp cho những em bé không nơi nương tựa." Lư Phương Phỉ lúc nói lời này, hắn chú ý nhìn nét mặt của nàng, rất nghiêm túc và nụ cười trên mặt cũng giống như 1 vầng sáng vậy.

Không đúng! Nàng tuyệt đối có việc giấu hắn! Là chuyện gì đây?

Lư Phương Phỉ nói rất rõ ràng dùng để làm từ thiện.

Làm từ thiện hắn hoàn toàn không có ý kiến nhưng là... Sợi dây chuyền chẳng lẽ đối với nàng không có ý nghĩa quan trọng gì ư? Sợi dây đó không phải nói lên tình yêu của nàng 10 năm giành cho hắn hay sao? Sao lại bán nó?

Việc này làm cho Lâm Thiên Vũ rất nhăn nhó, sắc mặt kia cực kì khó coi, cả ngày đều suy nghĩ chuyện này, hắn vừa nghĩ tới Lư Phương Phỉ vì cái gì lại không quan tâm ý nghĩa của sợi dây chuyền kia, đem nó cho đi đấu giá, hắn rất rối loạn, cơm cũng không muốn ăn nữa. Làm từ thiện là chuyện tốt nhưng... hắn phải tìm người đem dây chuyền mua về cho dù giá cao cũng phải mua trở lại.

Còn Lư Phương Phỉ thì cả ngày nay cũng mất hồn bạt vía vì chuyện kia!Ăn cơm tối xong, Lư Phương Phỉ đi một chuyến đến tiệm thuốc, khi về nhà Lâm Thiên Vũ vẫn ngồi ở thư phòng làm việc.

Lư Phương Phỉ lén lén lút lút tiến vào toilet, xuất ra que thử thai hít sâu một hơi, sau đó dựa theo hướng dẫn sử dụng thi hành, không đến 3 giây đồng hồ sau, que thử thai liền hiện ra 2 vạch.

"Lạch cạch" que thử thai rơi trên đất. Nàng có...

Những ngày qua vì nàng tập trung tinh thần chiếu cố Lâm Thiên Vũ lại quên mất chuyện phát sinh của 2 bọn họ, hơn nữa mỗi lần như vậy lại không dùng biện pháp tránh thai. Lư Phương Phỉ không tự chủ sờ sờ bụng của mình, tính một chút trong bụng của nàng cục cưng chắc đã có hơn một tháng, trong bụng của nàng lại có đứa bé.

Nói không nên lời là cảm giác gì, Lư Phương Phỉ đột nhiên rất muốn khóc, không biết nên làm cái gì bây giờ, nàng rất ít khi tâm hoảng ý loạn nhưng hiện tại loại tình huống này nàng rốt cuộc phải làm gì? Là chạy lên trên lầu nói với Lâm Thiên Vũ, cười hơ hớ nói: này Lâm tiên sinh trong bụng tớ có con của cậu sao!

Là dạng gì đây? Nếu bây giờ nói chuyện này cho Lâm Thiên Vũ nói nàng mang thai này chẳng khác nào uy hiếp hắn phải có trách nhiệm sao? Hay là hắn sẽ nói bỏ nó đi, chúng ta không thể nào! Con của mình pahir làm thế nào bây giờ

Việc này vẫn không thể nói cho Lâm Thiên Vũ, không thể nói.

Cứ từ từ rồi tính vậy! Nhưng bây giờ nàng có bầu, mặt sẽ xấu đi, người sẽ biến dạng. Thời gian nay hắn và mình luôn dính lấy nhau, cũng có tình cảm, vậy chọn 1 dịp nào đó rồi nói ra vậy! Cứ quyết định vậy đi!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-11)