← Ch.177 | Ch.179 → |
Editor: Anh Thơ
Chu Vũ Ngưng nói những điều này đương nhiên là vì đã phát hiện ra cái gì đó, Tịch Nguyệt thấy nàng ấy không giải thích nhiều thì cũng biết chuyện này chúng chỉ là hoài nghi.
"Tỷ tỷ, lần trước không giúp người là Tịch Nguyệt nhỏ mọn rồi." Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói.
Chu Vũ Ngưng mỉm cười nói: "Thực ra tỷ cũng hiểu. Tuy trong lòng có hơi buồn nhưng mà thực sự có thể hiểu. Muội không giống ta, không giống bất kỳ nữ tử nào trong hậu cung. Chúng ta đều không có gì phải vương vấn nhưng bên cạnh muội còn có ba đứa bé. Mặc dù không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mấy đứa bé. Phải nghĩ nhiều mới có thể bảo vệ bản thân và đứa bé."
Chu Vũ Ngưng rất rộng lượng nói ra những lời này, Tịch Nguyệt nhìn nàng ấy một cách khâm phục.
Thấy ánh mắt như vậy của Tịch Nguyệt, Chu Vũ Ngưng cười khổ một tiếng: "Đừng nên nhìn tỷ như vậy. Thực ra trong cung này, người ta khinh thường nhất chính là bản thân mình. Nhưng rất nhiều chuyện không phải do nhất thời tạo thành, mà tính tình của ta lại càng không phải ngày một ngày hai. Đã tiến cung mà lại không buông bỏ được tình cảm trong lòng. Đã phụ lòng mong đợi của gia tộc, lại không bảo vệ vững tình cảm của mình. Cuộc đời của ta, chỉ là một chữ sai!"
Tịch Nguyệt nắm tay Chu Vũ Ngưng: "Tỷ tỷ tại sao phải tự làm khổ mình như vậy. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, không thể nói được ai đúng ai sai!"
Chu Vũ Ngưng lắc đầu đứng lên: "Sai chính là sai. Nếu như có thể, tỷ không bao giờ muốn quen biết cái người khiến ta cả đời đau khổ kia nhưng nếu đã gặp phải vậy đó là số kiếp của ta."
Chu Vũ Ngưng nói những lời này khiến cho Tịch Nguyệt bất an, giống như là nàng đã đi đến tận cùng của sinh mệnh rồi.
"Tỷ tỷ, người đừng nói như vậy khiến muội sợ."
Chu Vũ Ngưng lắc đầu: "Muội không cần lo lắng cho ta, ta chỉ cảm thán mà thôi. Thời gian gần đây bắt đầu lễ phật, đúng là cảm thấy nhân sinh cần phải nhìn theo góc độ khác. Hiện tại, đúng là đã buông tay rồi."
...
Chu Vũ Ngưng đi rồi, Tịch Nguyệt suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn cảm thấy tính cách của nàng và Chu Vũ Ngưng vốn không giống nhau.
Nếu như là nàng, nhất định sẽ không thể nào đến mức vô dục vô cầu như nàng ấy. Nàng muốn rất nhiều thứ!
Nhưng mà nghĩ đến lời của Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt trầm từ, nàng tin rằng Chu Vũ Ngưng không phải loại người bắn tên không có đích.
"Cẩm Tâm."
"Có nô tỳ."
"Sắp xếp người theo dõi Bạch Du Nhiên, ta không yên tâm về nàng ta." Tịch Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ truyền lệnh như vậy.
Cẩm Tâm đương nhiên là hiểu được, đáp một tiếng rồi ra ngoài sắp xếp. Thời gian này Tịch Nguyệt quản lý chuyển cung vụ, Cẩm Tâm cũng theo đó mà càng chín chắn chắn hơn, xử lý mọi việc trong cung cũng thỏa đáng hơn.
"Nương nương, Tuệ Từ Cung truyền đến tin tức, thân thể Thái Hậu lại không tốt rồi." Hạnh Nhi vội vã chạy vào.
Tịch Nguyệt vừa nghe thì vội vàng đứng dậy.
Gần đây thân thể Thái Hậu càng lúc càng không tốt, không lúc nào là Tịch Nguyệt không chú ý tới Tuệ Từ Cung.
Khi nàng đến Tuệ Từ Cung thì Thái y đã đến rồi, Hoàng Thượng ở Tuyên Minh Điện xử lý công vụ nên vẫn chưa đến.
"Thế nào, thân thể Thái hậu thế nào rồi?"
Mấy người Thái y nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống.
"Vi thần không dám lừa gạt, thân thể Thái hậu không được tốt. Chúng thần đã cố gắng hết sức nhưng mà hiện tại thuốc thang cũng không thể làm giảm bệnh tình của Thái hậu."
Tịch Nguyệt không nghĩ nhiều: "Nhanh xuất cung, phái người xuất cung tới Vạn gia mời Vạn phu nhân."
"Khời bẩm Qúy phi nương nương, vừa rồi vi thần đã phái người về phủ báo chuyết kinh(*) tiến cung rồi." Vạn Thái y vừa thấy thân thể Thái hậu lại không tốt thì đã lập tức phái người về phủ nhưng mà người còn chưa tới.
(*) Chuyết kinh: cách gọi vợ mình ngày xưa.
Tịch Nguyệt nghe thấy vậy thì gật đầu: "Hiện tại tất cả các ngươi đều đi vào cho ta, bất luận thế nào đều phải bảo trụ thân thể Thái hậu nương nương, nếu không, hậu quả thế nào thì bản cung cũng không phải nói nhiều nữa."
Mọi người nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Hoàng Thượng, trong lòng lạnh lẽo sau đó lập tức nhanh chóng bước vào bên trong.
Không chỉ Tịch Nguyệt, những phi tần khác nghe tin thân thể Thái Hậu không tốt thì cũng đến thăm.
Đến khi Cảnh Đế tới thì bệnh tình của Thái Hậu cuối cùng cũng được ổn định lại nhưng mà đã vô cùng suy yếu rồi.
Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ khó chịu của Cảnh Đế cũng khuyên giải an ủi.
Mặc dù Vạn phu nhân đã tới nhưng thân thể Thái Hậu vẫn không tốt. Thực ra Tịch Nguyệt và những người không rành y thuật khác cũng đều hiểu Thái Hậu đã sắp dầu hết đèn tắt rồi, hiện tại cũng chỉ là kéo dài qua ngày mà thôi.
Nhưng mà cũng may là có các vị Thái y đồng tâm hiệp lực mới có thể cứu Thái hậu trở về lần này.
Thấy đã tới nửa đêm, Cảnh Đế xoa huyệt thái dương: "Các ngươi đều trở về đi."
Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua Cảnh Đế, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nhiều lời.
Dặn dò Cảnh Đế mấy câu, Tịch Nguyệt sắp xếp cho mọi người rời đi nhưng mà Chu Vũ Ngưng lại không chịu đi: "Hoàng Thượng, nô tỳ có một chuyện muốn cầu xin."
Lúc này Cảnh Đế không có tâm trạng nhiều lời với nàng, không kiên nhẫn phất tay ý bảo nàng rời đi. Nhưng mà Chu Vũ Ngưng lại quỳ xuống: "Tần thiếp chỉ cầu xin Hoàng Thượng nghe một lời của tần thiếp."
Cảnh Đế thấy nàng như vậy, nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì."
Lại nhìn một đám phi tần tò mò không muốn rời đi, trách mắng: "Còn không mau cút đi."
Mọi người vội vàng nối đuôi nhau ra ngoài.
Tịch Nguyệt cũng không lưu lại, có một số việc nàng không nên quản cũng không thể quản.
Đợi tất cả mọi người ra ngoài, bên trong chỉ còn Cảnh Đế, Chu Vũ Ngưng và Lai Hỷ.
Chu Vũ Ngưng ngẩng đầu: "Hoàng Thượng, tần thiếp tự xin vào quốc tực cắt tóc làm ni cô, mỗi ngày ăn chay niệm phật cầu phúc cho Thái hậu."
Lời này vừa nói ra, Cảnh Đế cười lạnh: "Cầu phúc cho Thái hậu? Chu Vũ Ngưng, ngươi coi trẫm là tên ngốc hay sao?"
Chu Vũ Ngưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tần thiếp chưa từng nghĩ như vậy."
"Chưa từng nghĩ nhưu vậy? Chu Vũ Ngưng, không phải là ngươi vẫn muốn xuất cung sao? Ngươi cho là trẫm thực sự không biết gì?" Cảnh Đế đưa chân đạp ngã Chu Vũ Ngưng.
"Trẫm sẽ không để cho bất luận kẻ nào có ý đồ lợi dụng Thái Hậu, trẫm cũng sẽ không khách khí với bất kỳ ai."
Chu Vũ Ngưng không cam lòng yếu thế, ngẩng đầu nhìn Cảnh Đế: "Tần thiếp không có. Thái Hậu là mẫu thân của người ta yêu nhất, ta sẽ không lợi dụng người. Tuy lúc trước tần thiếp đã từng nghĩ như vậy nhưng mà không phải lần này. Vài ngày trước tần thiếp đã nghĩ kỹ rồi, đã hạ quyết tâm xuất cung cầu phúc cho Thái Hậu nhưng mà vẫn không có cơ hội thích hợp để xin Hoàng Thượng ân chuẩn."
Tuy không nhắc đến Lục Vương gia nhưng hai người gần như đã nói rõ ràng rồi.
Mấy ngày nay Chu Vũ Ngưng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu, rất nhiều chuyện cuối cùng cũng là giấy không gói được lửa, nhìn thái độ của Thái Hậu là có thể hiểu được một chút. Nếu như Thái Hậu biết thì làm sao Hoàng Thượng có thể không biết chứ!
Lúc này nàng mạnh tay một lần, bầu bạn với thanh đăng cửa phật có thể nói chính là kết quả tốt nhất của nàng.
"Nghiêm Liệt vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi." Cảnh Đế trào phúng nói
Chu Vũ Ngưng giật mình khi Cảnh Đế nói thẳng mọi chuyện ra như vậy, sững sờ nhìn hắn, rất lâu sau, khóe mắt có một giọt lệ rơi xuống.
"Mỗi người đều có tương ngộ của mình. Có lẽ là cuộc đời của tần thiếp ngay từ đầu đã là một sai lầm, nhưng mà cho tới bây giờ, rất nhiều chuyện đều là không thể vãn hồi. Nếu như Hoàng Thượng thấy tần thiếp chướng mắt, cho dù Hoàng Thượng ban chết thì tần thiếp cũng không có một câu oán hận. Nói yêu cầu này với Hoàng Thượng, có thể người sẽ cảm thấy ta lợi dụng Thái Hậu để thoát khỏi khốn cảnh nhưng mà vài ngày trước tần thiếp cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như muốn tu hành thì nơi nào cũng giống nhau, không nhất thiết phải rời cung. Hoàng Thượng, thân thể Thái Hậu không tốt, nô tỳ thực sự muốn cầu phúc cho người. Người như ta, ở trong cung thì có ích gì, chẳng bằng để cho ta cả đời bầu bạn với thanh đăng cửa phật, cầu phúc cho Thái Hậu, cho Hoàng gia, như vậy bản thân ta cũng an lòng."
Cảnh Đế lẳng lặng nhìn Chu Vũ Ngưng, lúc này trên mặt Chu Vũ Ngưng không có đau buồn lại càng không có khủng hoảng, có lẽ là thực sự nhìn thấu rất nhiều chuyện!
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Cảnh Đế thở dài: "Trẫm ân chuẩn."
Không chỉ Chu Vũ Ngưng mà ngay cả Lai Hỷ đứng trong góc nhỏ cũng thấy gật mình, bất luận là ai thì cũng không thể ngờ Cảnh Đế thực sự đồng ý.
Qủa thực là Cảnh Đế không thích Chu Vũ Ngưng nhưng mà trong lòng hắn lại càng xem trong Thái Hậu hơn. Nam Thấm Quốc không nơi nào không tin phật, Cảnh Đế cũng vậy, rất nhiều chuyện khi con người đã bất lực thì luôn muốn tìm một con đường khác để gửi gắm niềm tin.
Vốn là lúc Cảnh Đế lưu Chu Vũ Ngưng ở lại là vì có chỗ muốn dùng nàng nhưng mà hôm nay, đứng trước sinh tử của Thái Hậu, hắn buông tha những kế hoạch và tính toán kia.
Không phải hắn mờ mịt lại càng không phải hắn hồ đồ, chẳng qua là tấm lòng hiếu thảo sai khiến hắn làm như vậy.
Mặc dù lúc nhỏ, mẫu hậu coi hắn là bia ngắm nhưng chung quy cũng không thể làm phai mở tình cảm yêu thương thật lòng và vô số lần liều mạng cứu hắn của bà. Bọn họ là hai mẫu tử nương tựa lẫn nhau.
Khi đó Nghiêm Liệt càng ngày càng bất hòa với mẫu hậu, phụ hoàng coi hắn là một người kế nhiệm còn hơn là một người con trai, chỉ có ở chỗ mẫu hậu thì hắn mới có được một chút ôn nhu. Cho nên, vào thời điểm mấu chốt này, hắn do dự.
Hơn nữa cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Chu Vũ Ngưng.
Đợi Chu Vũ Ngưng rời đi, Cảnh Đế mệt mỏi không chịu nổi: "Bãi giá Khánh An Cung."
Lúc này, chỉ có bên cạch Tịch Nguyệt mới làm cho hắn thấy thoải mái, yên ổn, giống như không có bất kì phiền não nào.
Tịch Nguyệt vẫn chưa ngủ, không biết vì sao nàng cảm thấy đêm này Cảnh Đế sẽ tới chỗ của nàng, quả nhiên là như vậy.
Hai người rửa mặt chải đầu một chút, Cảnh Đế tựa đầu vào lòng Tịch Nguyệt, nói ra chuyện Chu Vũ Ngưng xuống tóc làm ni cô cầu phúc cho Thái Hậu.
Nghe Hoàng Thượng nói, Tịch Nguyệt cũng không che dấu việc bản thân mình bất ngờ.
"Hoàng Thượng, người...." Nàng không biết nên nói thế nào, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, Tịch Nguyệt trấn an nói: "Có lẽ người không thích nghe những lời này. Tuy rằng người không thích Lệ tần tỷ tỷ nhưng mà nô tỳ lại thực lòng thân thiết với nàng ấy. Không phải là vì nàng ấy luôn nhắc nhở thiếp mà là vì trái tim của nàng ấy. Trong cung này, mỗi người đều có tâm tư, ngay cả nô tỳ cũng không ngoại lệ, chỉ có Lệ tần tỷ tỷ, chỉ có nàng ấy là có thể vô dục vô cầu."
Cảnh Đế cười lạnh: "Nàng ta vô dục vô cầu là vì nàng ta không thích trẫm. Các ngươi có tâm tư chứng tỏ các ngươi vẫn có một chút chờ mong với trẫm."
Tịch Nguyệt phì cười: "Chính vì nàng ấy không thích người cho nên nô tỳ mới có thể thân thiết với nàng ấy. Nếu như cùng yêu một nam nhân thì sao có thể làm bạn chứ. Hoàng Thượng, trong hậu cung này làm gì có tỷ muội tốt thực sự chứ?"
Nghe xong những lời này, Cảnh Đế im lặng, kéo tay Tịch Nguyệt không nói nữa.
← Ch. 177 | Ch. 179 → |