← Ch.137 | Ch.139 → |
Lời nói của Tịch Nguyệt gây ra kích động nhất định trong lòng Thái Hậu.
Giống như Tịch Nguyệt phân tích, Thái Hậu đương nhiên là suy nghĩ theo hướng phức tạp nhất.
Thấy Tịch Nguyệt rời đi, Thái Hậu nhìn Quế ma ma: "Ngươi nói xem, sao hắn lại không chịu ngồi yên vậy? Rốt cuộc muốn náo loạn đến lúc nào?"
Thái Hậu thở dàu, hai đứa con đều do bà sinh đương nhiên là không thiên vị ai nhưng không ngờ cách cư xử trước kia của mình thất bại lại khiến cho hai đứa con trai đi đến bước đường này.
"Tịch Nguyệt cảm thấy Nhạc Phong đặc biệt, sợ Hoàng Thượng nhìn trúng nàng ấy, đây cũng là vì nàng quan tâm Hoàng Thượng. Quan tâm quá tất sẽ loạn. Có lẽ sự tình cũng không phải như vậy nhưng Liệt Nhi theo đuổi Nhạc Phong là nàng thấy được. Hôm nay nàng đến nơi này của ai gia chưa chắc đã không phải là vì hy vọng ai gia khuyên nhủ Liệt Nhi. Nghĩ lại, có lẽ nàng cũng hiểu, tuy Nhạc gia không có công danh nhưng cũng là nhà phú quý, đương nhiên có thể giúp đỡ rất nhiều về mặt tiền bạc cho Liệt Nhi. Mà Nhạc gia lại có quan hệ thân thiết với Thẩm gia, nếu như nói Liệt Nhi không có ý đồ gì, chính ai gia cũng không tin."
Quế ma ma gật đầu, cùng phân tích: "Vậy không bằng chỉ định một Vương phi cho Lục Vương gia? Nhưng mà làm vậy cũng không được, lúc trước ngay cả công chúa Địch Ngõa mà Lục Vương gia cũng không đồng ý."
Thái Hậu cười lạnh: "Công chúa Địch Ngõa? Nếu như thực sự là công chúa Địch Ngõa thì ngươi cho rằng hắn sẽ không đồng ý sao?"
Quế ma ma kinh ngạc vì lời của Thái Hậu nhưng bà thông minh không hỏi nhiều về vấn đền của cô công chúa này.
Nhìn mấy lá trà Long Tỉnh lơ lửng trong chén, ánh mắt Thái Hậu trở nên kiên định, không còn do dự như trước.
"Ai gia đã đồng ý với Tiên đế rằng sẽ toàn tâm toàn ý vì Triệt Nhi. Cho dù không phải là vì Triệt Nhi thì nhìn tính cách hai người, Triệt Nhi cũng thích hợp làm Hoàng Đế hơn Liệt Nhi. Không cần nói đến cái gì khác, trái phải ở ngay trước mắt, ai gia vẫn còn hiểu được."
Quế ma ma nhìn vẻ mặt của Thái Hậu đã biết chủ tử đã quyết định rồi.
"Liệt Nhi không muốn cưới Vương phi, ai gia sẽ không làm khó hắn. Nhưng mà, hắn không cưới nhưng Nhạc Phong có thể gả." Gương mặt Thái Hậu không hề có cảm xúc, âm trầm nói ra một câu.
Quế ma ma cũng không nói gì, bà trung thành với Thái Hậu, chỉ cần Thái Hậu ra lệnh, là lập tức đi làm.
"Ngươi đi gặp Thẩm quý phi, để cho Nhạc Phong trở về đi, cũng không cần nói gì thêm, Thẩm Qúy phi là người thông minh, nàng sẽ hiểu."
"Vâng."
Trong mắt mọi người, Thẩm Quý phi này thực sự rất được Thái Hậu yêu thích, nếu không thì tại sao sau khi thỉnh an lại được Thái Hậu giữ lại đánh cờ, sau khi trở về lại được Quế ma ma bên người Thái Hậu đích thân đưa lễ vật ban thưởng tới cho tiểu công chúa, tiểu hoàng tử.
Tịch Nguyệt không ngờ Quế ma ma lại đến, điều chỉnh tâm tình một chút rồi lập tức đón người vào.
Tuy rằng thân phân của Tịch Nguyệt cao hơn Quế ma ma rất nhiều nhưng Quế ma ma là người thân cận bên cạnh Thái Hậu.
"Lão nô tham kiến Qúy phi nương nương." Quế ma ma ở trong cung mấy chục năm, không cao ngạo, không siểm nịnh.
Chờ Cẩm Tâm dâng trà, Tịch Nguyệt phất tay một cái, tất cả mọi người đều ra ngoài.
"Ma ma, có điều gì chỉ giáo sao?" Tịch Nguyệt nghiêm nghị, nói thẳng vào vấn đề.
Quế ma ma gật đầu: "Đúng vậy, Thái Hậu nương nương bảo nô tỳ tới nói lại với Qúy phi nương nương một câu."
Tịch Nguyệt mỉm cười, trên mặt cũng không có nhiều biến hóa nhưng trong lòng có chút căng thẳng.
Quế ma ma nhìn Thẩm Qúy phi như vậy, cảm thán, quả nhiên Thẩm Qúy phi này qua mấy năm ở trong cung quả thật là càng khiến cho người ta nhìn không thấu.
"Thái Hậu nương nương nói, cũng không thể trốn ở Địch Ngõa mãi, đây không phải là kế hoạch lâu dài, vẫn là trở về đi. Nương nương chắc chắn sẽ tìm cho cô nương Nhạc gia một gia đình tốt.
Lúc này Tịch Nguyệt hơi kinh ngạc.
Ý Thái hậu là muốn gả biểu tỷ đi?
"Thần thiếp đã hiểu, đa tạ Thái Hậu lo nghĩ cho biểu tỷ." Tịch Nguyệt cười yếu ớt đáp lại.
Quế ma ma gật đầu, chỉ ngồi một lúc rồi đứng dậy muốn cáo từ.
Có điều trước khi đi thì lại nhíu mày, thở dài nhắc nhở: "Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, Qúy phi nương nương như vậy thực sự là đã đắc tội với Lục Vương gia rồi, sau này ở trong triều, cha huynh của nương nương sẽ phải chịu chút oan ức."
Thẩm Tịch Nguyệt ở trong cung, đương nhiên là chỉ có thể nhào nặn cha con Thẩm gia rồi.
Mặc dù không có thực quyền nhưng Lục Vương gia dù sao cũng là một Vương gia.
Cảm thấy Quế ma ma thực lòng nhắc nhỏ nàng, Tịch Nguyệt cười khẽ: "Bổn cung tin tưởng Hoàng Thượng."
Lại gật đầu, Quế ma ma nghĩ một lúc rồi rời đi.
Chờ Quế ma ma rời đi, Tịch Nguyệt thay đổi sức mặt. Nàng quả thực không phải là người tính kế tốt sao? Chuyện này mặc dù thành công nhưng cũng cuốn cả biểu tỷ vào rồi.
Thực ra, Tịch Nguyệt nhắm mắt, chẳng lẽ từ lúc chuyện này bắt đầu nàng chưa từng cân nhắc tới khả năng này sao?
Là do nàng cố ý lảng tránh đi?
"Cẩm Tâm."
Nghe thấy giọng nói của chủ nhân, Cẩm Tâm vội vã vào cửa, thấy sắc mặt của Tịch Nguyệt không tốt thì hơi lo lắng: "Chủ nhân, có chuyện gì sao?"
Tịch Nguyệt mở mắt ra: "Cẩn thận một chút, nói cho Xảo Ninh liên hệ với cậu, nói Thái Hậu muốn tứ hôn cho biểu tỷ. Ta muốn biết biểu tỷ có ý trung nhân hay không, nếu có ta sẽ tận lực xin Thái Hậu, nếu không có, ta cũng sẽ chọn cho nàng một người tốt. Là ta có lỗi với biểu tỷ."
Cẩm Tâm chưa từng thấy chủ nhân nhà mình như vậy, có một chút vượt quy củ, tiến lên nắm chặt tay Tịch Nguyệt.
"Chủ nhân đừng thương tâm, tất cả rồi sẽ tốt thôi." Cẩm Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn chủ tử khó chịu như vậy, trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái.
"Đi xuống đi."
Chờ nàng đi ra ngoài, Tịch Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn những chiếc lá rơi vắng lặng, trong lòng cảm thấy chua xót.
Rốt cuộc nàng đã làm gì.
Cuối cùng nàng vẫn liên lụy người khác.
"Đang nghĩ gì?" Một giọng nam đột ngột vang lên.
Tịch Nguyệt cũng không quay đầu, thực ra từ khi Cảnh Đế bước vào nàng đã nghe thấy rồi, có điều lúc này nàng thực sự không khống chế được tâm tình của mình.
Bất luận thế nào, bất kỳ lúc nào nàng cũng phải đưa một mặt đẹp nhất của mình cho hắn xem.
Chuyển thành gương mặt tươi cười, nàng mím môi, núm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.
Dáng vẻ kia khiến cho người ta nhìn thấy mà thương.
Cảnh Đế ôm nàng tới giường, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng.
"Sao lại không vui?" Hắn đương nhiên là nhìn ra.
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế, ánh mắt hắn sắc xảo, gương mặt hơi gầy, môi mỏng, nàng từng nghe nói đàn ông môi mỏng đều bạc tình. Quả nhiên là rất đúng!
Đưa tay xoa gương mặt của hắn, Tịch Nguyệt nhìn như ngây ngốc vuốt ve gương mặt hắn nhưng thực ra là bắt đầu nhanh chóng cân nhắc.
Vì sao Cảnh Đế lại đến đây?
Theo lý thì không phải là đêm nay hắn nên gọi những người mới tiến cung tới thị tẩm sao?
Hay là chuyện nàng nói với Thái Hậu đã bị hắn biết rồi?
Nhưng mà chỉ chớp mắt, Tịch Nguyệt lập tức điều chỉnh tâm tình của mình.
Cúi đầu.
"Làm sao vậy?" Tịch Nguyệt cúi đầu nên không nhìn thấy tia tìm tòi nghiên cứu chợt lóe trong mắt Cảnh Đế.
Kiên định, Tịch Nguyệt ngẩng đầu: "Hoàng thượng, vì sao lúc trước người lại nói chuyện của biểu tỷ với thiếp?"
Cảnh Đế thấy nàng như vậy, cười: "Làm sao vậy? Không phải là trẫm đã nói sao. Nàng ấy là người thân của nàng, trẫm biết nên nói với nàng một tiếng thôi."
Tịch Nguyệt cắn môi: "Thiếp đã biết rồi, thiếp biết biểu tỷ đi Địch Ngõa, cũng biết vì sao tỷ ấy lại đi. Hôm nay thiếp tìm Thái Hậu, người nói hy vọng biểu tỷ trở về, sau đó sẽ tứ hôn cho biểu tỷ."
Lời này của nàng không hề phức tạp, bên trong còn rất nhiều điều không nói rõ nhưng Cảnh Đế cũng hiểu.
"Nàng không muốn sao?" Cảnh Đế hiểu được hàm ý bên ngoài lời nói của nàng.
Lắc đâu: "Không phải không muốn, chẳng qua là lo lắng, vô cùng lo lắng. Hoàng thượng, người vĩnh viễn không hiểu thần thiếp nghĩ gì, vĩnh viễn không hiểu."
Tịch Nguyệt nhìn ra xa ngoài cửa sổ, vẻ mặt đau thương.
Cảnh Đế không chịu được dáng vẻ này của nàng, đưa tay kéo nàng vào lòng.
"Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên làm dáng vẻ này, nàng như vậy là muốn làm trẫm đau lòng sao?"
"Vậy sao? Nô tỳ sẽ làm người đau lòng sao?" Tịch Nguyệt tự lẩm bẩm.
Vào lúc này, trong nháy mắt Tịch Nguyệt có cảm giác dường như là chính mình của kiếp trước đang tự hỏi.
"Không cần cho thiếp tất cả tình yêu, người sẽ cho thiếp một vị trí trong trái tim người sao, sẽ thực sự bảo vệ thiếp sao?"
Cảnh Đế thấy nàng yếu đuổi như vậy, nâng cằm nàng lên, cực kỳ nghiêm túc nói: "Trẫm sẽ."
Một giọt lệ rơi xuống, Tịch Nguyệt vùi đầu mình trong lồng ngực hắn, khóc thút thít.
Cảnh Đế không nói lời dư thừa nữa, chỉ ôm nàng như vậy. Ngoài tiếng khóc của Tịch Nguyệt thì không còn tiếng gì khác.
Nàng khóc vừa oan ức vừa cuồng loạn.
Gương mặt Cảnh Đế không có biểu tình gì.
Bất luận là Lai Hỷ ở phòng ngoài hay người bên ngoài đều nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Qúy phi, có điều không dám nói nhiều, yên lặng cúi đầu.
Khóc xong, Tịch Nguyệt cảm thấy hơi xấu hổ.
Lau nước mắt, trộm nhìn Cảnh Đế một chút.
Cảnh Đế thấy nàng như vậy, cười: "Sao vậy? Khóc xong rồi? Tại sao lại oan ức như vậy, có chuyện gì thì Trẫm sẽ xử lý giúp nàng. Hiện giờ muốn nói sao?"
Tịch Nguyệt ngượng ngùng gật đầu: "Lục Vương gia theo đuổi biểu tỷ. Trong lòng biểu tỷ cảm thấy hơi kỳ lạ, bảo người trong nhà liên lạc với nô tỳ. Nô tỳ cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Vốn lúc trước Lục Vương gia cũng đã tiếp xúc với biểu tỷ rồi nhưng cũng không có gì đặc biệt. Tại sao đến khi thiếp lên làm Qúy phi thì lại theo đuổi biểu tỷ? Mặc dù thiếp rất ngốc nhưng cũng thấy chuyện này có chút kỳ quái. Nói không êm tai thì chính là thiếp lo hắn có tình toán gì đó cho nên đi gặp Thái Hậu. Ai ngờ Thái Hậu lại muốn tứ hôn, nô tỳ cảm thấy thẹn với biểu tỷ, vì thế có chút khổ sở."
Cảnh Đế xoa đầu nàng: "Vì sao lại không nói với trẫm?"
Tịch Nguyệt cắn môi, một hồi, nói: "Thiếp sợ hắn hại ngài, nhưng cũng sợ ngài thích biểu tỷ."
Cảnh Đế nghe xong thì bật cười.
"Nha đầu ngốc. Thích biểu tỷ của nàng?"
Sao lại có chuyện đó được?
Tịch Nguyệt đỏ mặt ngẩng đầu: "Biểu tỷ rất đặc biệt.
Cảnh Đế lắc đầu: "Trẫm không thích. Trẫm thích là nữ tử như Tiểu Tịch Nguyệt kia, mềm mềm ngon miệng."
Nghe hắn nói vậy, Tịch Nguyệt bĩu môi: "Hoàng thượng chỉ biết dỗ dành người ta. Hôm qua một đống người mềm mềm ngon miệng cũng tiến cung đó!"
Nhìn dáng vẻ của nàng, không hiểu sao Cảnh Đế lại thấy vui vẻ.
"Trẫm thực sự chỉ tốt với nàng...." Dứt lời, một nụ hôn rơi xuống gương mặt nàng.
Ngừng một chút, Cảnh Đế mở miệng: "Trẫm sắp xếp người đến Địch Ngõa đón biểu tỷ của nàng. Nàng yên tâm đi, chuyện này, trẫm sẽ không để cho nàng phải khổ sở."
Tịch Nguyệt cười hôn lên khóe môi của hắn.
Ánh mắt lưu chuyển.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |