Vay nóng Tinvay

Truyện:Ký Sự Hậu Cung - Chương 133

Ký Sự Hậu Cung
Trọn bộ 219 chương
Chương 133
0.00
(0 votes)


Chương (1-219)

Siêu sale Shopee


Lần này tú nữ dự bị rất nhiều, chỉ có hơn chớ không kém so với bọn họ lần trước.

Cho dù là mỗi ngày Tịch Nguyệt chăm sóc con rất ít ra cửa, lúc thỉnh an cũng sẽ nghe được mọi người thảo luận.

Hôm nay phần vị nàng cao, lại được Thái hậu và hoàng thượng cưng chiều, quan trọng là còn có Đại công chúa hiếm lạ, hai tiểu hoàng tử, bây giờ mọi người đã không thể nói là ghen tỵ.

Có lúc, khi một người đến địa vị cực kỳ cao, lấy được rất nhiều, khi người khác lại không có cách nào với tới, thì mọi người lại cảm thấy tự nhiên.

Đang lúc nói chuyện đều có mấy phần khen tặng đối với Tịch Nguyệt.

Có lúc, con người còn thực sự tin mệnh.

Dĩ nhiên, cho dù là người khác, giống như vài ngày trước đó Lệ Tần được cưng chiều, hôm nay cũng không bị người khác công kích.

So với khuôn mặt mềm mại sắp vào cung kia, ngược lại đám người cũ này thuận mắt hơn.

Hôm nay phần vị Tịch Nguyệt cao, dĩ nhiên là ngồi vị trí cao nhất.

Nhìn Huệ phi mặt lạnh bên cạnh, Tề phi dịu dàng và ấm áp, Bạch Du Nhiên mặt không chút thay đổi, còn có Chu Vũ Ngưng mặt có vẻ u sầu.

Tịch Nguyệt vuốt ve vòng ngọc trên tay mình, cười như có như không.

Hôm nay hình như An Tu nghi kia bị kích động, sao không kích động chứ, năm nay muội muội ruột của nàng ta lại muốn tham gia tuyển tú, hai năm qua hành vi của nàng ta cũng càng ngày càng không hiểu chuyện. Mà mỹ danh Kinh Thành của muội muội nàng ta cũng loan truyền xôn xao, làm sao nàng ta có thể không nén giận. Có lẽ là gia tộc đã không muốn đặt cược lên một mình nàng ta.

Nhắc tới một vài phi tần địa vị cao hoặc địa vị thấp, trong nhà thật đúng là đều có người muốn tuyển tú năm nay, chỉ xem quan hệ là gần hay là xa thôi.

Tịch Nguyệt cầu tình với Cảnh đế, tuy là Cảnh đế đồng ý, cũng không có lộ ra. Nếu Cảnh đế không nói, thì bản thân Tịch Nguyệt cũng sẽ không nói.

Ít có nội bộ mấy gia tộc không ai tham tuyển dĩ nhiên là âm thầm vui mừng, nhưng vui mừng thì vui mừng, sẽ không ai kiếm chuyện trên thời điểm mấu chốt này. Dù sao, trong cung này gia tộc phần vị cao cũng có người muốn tham tuyển.

Năm nay danh tiếng lớn mạnh trừ muội muội mỹ danh tốt bên ngoài của An Tu nghi, còn có thiên kim nhà Lý đại nhân, cô gái này lấy danh tài nữ.

Hai năm qua, danh thanh nàng ấy cũng càng ngày càng lớn.

Có lẽ tài nữ Liên Tú Vân trước đó làm người ta thất vọng quá mức, vậy Lý tiểu thư này chính là được đánh giá cao một bậc.

"Thái hậu giá lâm ——"Hôm nay Thái hậu lại tới trễ.

Từ khi biết chân tướng, thật ra thì Tịch Nguyệt cũng có rất nhiều ý kiến đối với Thái hậu, nhưng tuy là như vậy, nàng vẫn giống như trước đây. Hơn nữa liên tục nhắc nhở bản thân, chuyện kiếp trước và kiếp này cũng không liên quan.

Nếu nàng để chuyện kiếp trước ảnh hưởng tâm trạng mình, tâm trạng rất dễ dàng mất ổn định.

Các vị phi tần đều dịu dàng cúi đầu.

"Dậy đi." Hôm nay tâm tình Thái hậu dừng như không tệ.

Có lẽ cũng đúng, từ khi chuyện tuyển tú này chính thức đề ra nhật trình, hậu cung các vị lại hòa hài hơn nhiều, đều buông xuống những ân oán và ghen tỵ trước kia của mình. Cùng nhau xoa tay muốn nhất trí đối ngoại đấy.

Tịch Nguyệt nghĩ tới đây đã cảm thấy buồn cười, không biết lúc họ tuyển tú, có thể cũng xảy ra những thứ giống vậy hay không.

"Nhân dịp các ngươi tới đây thỉnh an, vừa vặn ai gia cũng có vài lời muốn dặn dò." Thái hậu nâng ly trà lên thổi trà.

Lúc này mọi người lại đâu phải không biết, nhất định là vì chuyện tuyển tú. Cho dù trên mặt cười tươi như hoa nhưng trong nội tâm lại âm thầm tức giận.

Thấy mọi người cũng đang nhìn mình, Thái hậu tiếp tục mở miệng: "Nghĩ rằng các ngươi cũng biết, qua chút thời gian nữa lại là tuyển lớn ba năm một lần. Thời gian này trôi qua đúng là.. , có vài nha đầu các ngươi bộ dáng nhỏ tuổi lúc tuyển tú còn gần trước mắt lại đã qua ba năm."

Trong lời nói hơi xúc động.

An Tu nghi là một người lanh lợi, cười nói: "Không phải là vậy sao? Lúc trước Bổn cung nhìn bọn muội muội từng người một trong veo, càng là hâm mộ. Không ngờ đã qua tròn ba năm."

Tuy rằng lời này của An Tu nghi phụ họa Thái hậu, nhưng cũng gián tiếp chán ghét mọi người một chút. Đúng vậy, lập tức sẽ có cô nương trẻ tuổi, trong veo vào cung.

Tịch Nguyệt cúi đầu cười yếu ớt, cũng không nói nhiều. Lúc đầu An Tu nghi cũng không phải như vậy, có lẽ thời kỳ sau đã trải qua quá nhiều. Thế nhưng hoàng thượng cũng không hết sức cưng chiều nàng ta, tiếp đó lại đẻ non.

Tất cả những thứ này đủ để khiến cho một người thay đổi.

Dĩ nhiên là Thái hậu nghe được ý trong lời An Tu nghi nói, chẳng qua cũng nhiều lời khác, chỉ cười.

Nhìn chung quanh một vòng, Thái hậu tiếp tục: "Ba năm nay một lần tuyển lớn vốn là sung túc hậu cung cho hoàng thượng. Thật sự có chút chuyện ai gia cũng không thể không nói."

Dừng lại một lát, nhìn mọi người một chút: "Nghĩ rằng gia tộc các ngươi cũng không ít cô nương đến tuổi. Có người xuất sắc, cũng có người không xuất sắc. Tất nhiên các ngươi đã biết, nếu như xuất sắc, ngày khác nhất định sẽ vào cung cùng hầu hạ hoàng thượng. Có mấy lời, ai gia vẫn muốn nhắc nhở các ngươi một chút, mặc kệ là quan hệ riêng nhà mình như thế nào, vào cung này chính là khác biệt. Các ngươi đều là hậu phi của hoàng thượng, ai gia không muốn thấy sau khi tú nữ vào cung xảy ra mấy thứ trước kia."

Dĩ nhiên là bộ dáng mọi người khéo léo hiền huệ.

Tề phi mỉm cười: "Thái hậu nương nương yên tâm, tỷ muội chúng ta vào cung cũng vì hầu hạ hoàng thượng thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì trái cung quy. Lúc trước chuyện cũng chỉ là ngoài ý muốn, lại nói, người gây chuyện kia đã nhận được trừng phạt xứng đáng. Bọn tỷ muội đương nhiên đều hoà hợp."

Thái hậu gật đầu: "Lời này của Tề phi nói có mấy phần đạo lý. Tề phi cũng là người cũ trong cung rồi, thì hiểu rõ cung quy. Mọi việc làm cũng thoả đáng, các ngươi đều học nhiều hơn một chút."

Thái hậu vừa nói lời này ra, người khác tất nhiên vội vàng đáp phải.

Tịch Nguyệt nhếch lên một nụ cười như có như không.

Lời nói này của Thái hậu đúng là thú vị, Tề phi làm việc thoả đáng? Hôm đó không phải là nàng ta đầu vội mặt trắng muốn định tội cho nàng sao?

Lại nói, dĩ nhiên là Tề phi có thể đứng nói chuyện không đau eo, lần này Tề gia cũng không có tú nữ dự bị. Cho dù là vào cung, cũng sẽ không có những chuyện ngổn ngang kia.

Bởi vì tuyển tú tất cả đều lựa chọn trong con gái quan viên, cho nên luôn tồn tại tình hình một nhà đưa ra mấy người.

Một gia tộc đưa ra vài tên tú nữ xem là một việc tốt, thật ra thì cũng không phải vậy, dù lúc trước quan hệ ở nhà như thế nào, vào cung này, cùng nắm giữ chung một người đàn ông, rất nhiều tỷ muội đều sẽ phản bội. Mà chính bởi vì có tình nghĩa cùng một gia tộc, thì có thể bắt được nhược điểm của đối phương, vì vậy, đây thật sự không coi là chuyện gì tốt.

Tịch Nguyệt nghĩ tới một điểm này, đương nhiên người khác cũng nghĩ đến. Nhìn bộ dáng Tề phi này nhẹ như gió mây, thật là làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Nhìn lướt qua mọi người, Thái hậu lộ ra một nụ cười ấm áp.

"Lúc trước Nguyệt nha đầu cầu xin hoàng thượng?" Thái hậu cười híp mắt hỏi Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt ngẩn ra thì biết được đây là nói chuyện Uyển Như.

Vừa nghĩ lại, bèn cười: "Hồi thái hậu, chính phải ạ."

Những người khác cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì, nhìn Tịch Nguyệt.

"Sáng nay ai gia nghe nói Hoàng đế cho biết, nha đầu người đó. Cũng quá theo người nhà rồi." Thái hậu nói tiếp.

Tịch Nguyệt lập tức hiểu, Thái hậu là muốn nói toạc chuyện này ra, lại suy tư một lát, Tịch Nguyệt hiểu ý Thái hậu.

Tuy là trong miệng nói hậu cung này phải hòa thuận, nhưng thực tế Thái hậu giả trang cũng không phải như vậy, lại hỏi nàng như vậy. Không biết được có phải hoàng thượng không chịu khoe khoang cũng là cố ý tùy Thái hậu nói chuyện này ra hay không.

Kể từ khi biết Thái hậu đã từng hãm hại người nhà họ Thẩm, đối với Thái hậu, tuy là Tịch Nguyệt vẫn như là thường ngày, nhưng mà trong nội tâm lại nhiều hơn mấy phần đề phòng.

Thái hậu hỏi như vậy, có lẽ chính là hi vọng nàng tuyên dương mở chuyện này ra, mà các cung phi tần đương nhiên cũng hi vọng nhà mình có thể vì các nàng làm đến tình trạng này. Đây đúng là phân hóa trần trụi.

Trong nháy mắt Tịch Nguyệt đã rõ ràng, cũng cười: "Trước đó trong nhà mang giùm thư từ đến trong cung, nói là Nhị muội muội tư chất bình thường, cũng không hy vọng xa vời có thể vào cung hầu hạ hoàng thượng, chính là hi vọng Bổn cung có thể nói một chút với hoàng thượng. Thần thiếp đây làm tỷ tỷ đương nhiên cũng hiểu ý định của muội muội. Nếu muội muội không muốn, mà trong nhà lại quả thật không hy vọng muội muội vào cung, chỉ ngóng trông có thể gả muội muội gần một chút, hầu hạ dưới gối trưởng bối. Cho dù không hợp quy củ, Bổn cung vẫn cả gan đề cập với hoàng thượng. Hoàng thượng là người nhân từ, nghĩ tới Thẩm gia chúng ta cũng coi là nhân khẩu mỏng manh, thì đồng ý thần thiếp."

Tịch Nguyệt nói xong như vậy, vẻ mặt mọi người đều thay đổi thất thường.

Dù Thẩm Tịch Nguyệt nói có phải là thật hay không, chuyện luôn đi về phía có lợi đối với nàng.

Không ngờ Thẩm gia lại có thể vì Thẩm Tịch Nguyệt làm đến như thế. Nghĩ đến nếu nhị tiểu thư Thẩm gia không vào cung, đó chính là không có chuyện tranh giành người tình này. Vậy xem ra, Thẩm Tịch Nguyệt lại nhàn rỗi.

Cũng có người suy nghĩ nhiều, nghĩ tới đây có phải Thẩm Tịch Nguyệt mình tự chủ trương hay không, nhưng lại nghĩ một chút điệu bộ hoàng thượng gần đây, còn có Thái hậu cài nằm vùng vào các cung, lại cảm thấy cho dù nàng thăng lên làm quý phi cũng chưa chắn có can đảm như vậy.

Lúc này lại nghĩ đến người thân của mình. Cùng là phi tần hậu cung, Thẩm gia này có thể làm được một điểm này cho Thẩm Tịch Nguyệt, tại sao nhà bọn họ lại không thể?

Trong một lúc có vài người đã bắt đầu lung lay trong lòng.

Thái hậu nhìn có vài người đã thay đổi vẻ mặt, thoáng nhếch lên nụ cười.

"Ai gia đã nghe hoàng thượng nói qua chuyện đã xảy ra rồi, hoàng thượng thương ngươi, cũng thương đứa bé. Người Thẩm gia các ngươi đã không tính là thịnh vượng, muốn giữ lại con gái thứ hai bên cạnh chăm sóc nhiều hơn, cũng có thể thông cảm được. Chuyện lần này cứ như thế. Chỉ là chuyện như vậy có lần một nhưng không có lần hai. Tính ra, chuyện như vậy cũng đã làm trái quy củ, nhưng nếu hoàng thượng cũng đồng ý, vậy ai gia lại không tiện nói cái gì. Sau này Thẩm Quý phi cần phải thêm lòng hầu hạ hoàng thượng."

"Thần thiếp hiểu rồi. Hoàng thượng đối xử tốt với Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt sẽ toàn tâm toàn bộ hầu hạ hoàng thượng thật tốt, không cô phụ hoàng thượng ưu ái đối với thần thiếp." Thái độ Tịch Nguyệt rất là khiêm tốn.

Thái hậu hài lòng gật đầu.

Tính ra, vậy bọn họ cũng ngầm hiểu lẫn nhau một xướng một họa đấy.

"Mấy ngày nay thân thể ai gia có chút không nhanh nhẹn, cũng không đi qua thăm mấy đứa bé? Vậy lớn lên thật không?" Thái hậu có chút không khoẻ, cũng không dám tiếp xúc đứa bé, rất sợ bị lây bệnh lên.

Tịch Nguyệt gật đầu: "Mỗi ngày thần thiếp ở với đứa bé lại không có cảm giác. Chỉ là hoàng thượng đúng là nói, đứa bé lớn hơn rất nhiều đấy."

"Sáng sớm lúc Hoàng đế tới đây, nói mấy đứa bé này phun bong bóng mỗi ngày, ngược lại tự ngu tự nhạc (tự chơi tự đùa) được ngay. Để cho trong lòng ai gia thiết tha vô cùng, chính là hận không thể bay qua thăm mấy tiểu tâm can này. Đáng tiếc thân thể ai gia không có tiền đồ."

Ba bào thai vốn mảnh mai, Thái hậu lại sợ bản thân lây phong hàn cho đứa bé, tất nhiên sẽ không đi thăm, Thái hậu luôn luôn có chừng mực trên điểm này.

Tịch Nguyệt tất nhiên sẽ không nói những lời mong mỏi Thái hậu đi xem đứa bé ngay lúc đó, nàng là mẹ đứa bé, đương nhiên muốn nâng tâm tư lên mười hai vạn phần đối với đứa bé.

"Đợi thân thể Thái hậu khoẻ lên, thần thiếp ôm mấy tiểu bướng bỉnh tới cho ngài nhìn."

Người khác thấy Tịch Nguyệt nói như vậy, đều chờ đợi Thái hậu có hay không. Nói lời này, ngược lại giống như ghét bỏ Thái hậu bệnh phong hàn đấy.

Có điều Thái hậu lại cười gật đầu, cũng không có phản ứng gì nhiều lắm.

Thật ra thì Tịch Nguyệt như thế, lại được ý Thái hậu. Trong lòng Thái hậu, hoàng tự vô cùng quan trọng. Nếu như mẫu phi mình cũng đối xử ngạo mạn, sao người khác có thể bảo vệ nhiều hơn đây.

Một mẫu thân tốt, dĩ nhiên là muốn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con của mình.

Bản thân Thái hậu đã là như thế, lúc trước dù xảy ra bao nhiêu chuyện, bà đều đặt con của mình vào vị trí thứ nhất.

Thấy Tịch Nguyệt cũng không kiêu ngạo không tự ti làm được một điểm này, gật đầu, trong lòng cũng vô cùng hài lòng.

Làm một người mẫu thân nên như thế.

Mọi người mắt thấy Thái hậu biểu lộ như vậy, trong lòng thở dài, được cưng chiều và không được cưng chiều này thật đúng là không phải như nhau. Chỉ là Huệ phi kia cũng không có vận may tốt như vậy!

Dĩ nhiên, những thứ này đều là chuyện nhỏ, cho dù là tiểu hoàng tử tiểu công chúa hay thái hậu có khiển trách Thẩm Quý phi hay không, điểm này họ đều không sao cả, họ toan tính chính là Thái hậu nói chuyện với Thẩm Quý phi mới vừa rồi.

Nếu Thái hậu nói có lần một nhưng không thể có lần hai. Vậy họ dùng chuyện này đi quấy rầy hoàng thượng, tất nhiên Thái hậu cũng sẽ phản cảm, vả lại hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ chấp nhận. Một người thỉnh cầu dễ dàng, nhưng nhiều hơn thì khó tránh khỏi hoàng thượng sẽ chán ghét.

Phân vị thấp kia, chức quan trưởng bối trong nhà cũng không cao dĩ nhiên là không dám suy nghĩ nhiều, nhưng đó có thể nói chuyện với hoàng thượng đấy.

Nếu như là trưởng bối trong nhà đưa ra loại yêu cầu này với hoàng thượng, cũng chưa chắc sẽ không được đồng ý.

Dù sao, hoàng thượng cũng không thiếu một người nửa cái, cũng không phải là không ai không thể.

Không nói người khác, chỉ nhìn trong nhà Huệ phi An Tu nghi có những tú nữ dự bị kia cũng động tâm rồi. Rõ ràng là có chút không ngồi yên.

Thái hậu hài lòng cười.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-219)