Vay nóng Homecredit

Truyện:Ký Sự Hậu Cung - Chương 072

Ký Sự Hậu Cung
Trọn bộ 219 chương
Chương 072
0.00
(0 votes)


Chương (1-219)

Siêu sale Lazada


Lúc ban đêm, vô số ánh sao lấp lánh, trăng sáng trên bầu trời.

Đêm trăng mông lung.

Bên trong phòng ánh nến u ám tràn ngập mùi thơm.

Một đôi nam nữ tuổi không lớn lắm dây dưa cùng nhau, nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện, dường như nàng kia còn lớn hơn chút so với người đàn ông.

Nàng chính là mỹ nữ (người đẹp) điển hình của nước Nam Thấm này, thân hình thon thả, vẻ ngoài xinh đẹp, da thịt mềm mại, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc môi anh đào màu hồng phấn đi lại trên người thiếu niên.

Hình như kinh nghiệm của thiếu niên cũng không phong phú, chỉ là cho dù như thế, vẫn được cô gái phục vụ vô cùng thỏa đáng.

Cô gái giương mắt liếc nhìn thiếu niên, một nụ cười câu hồn, đưa ra cái lưỡi thơm tho liếm láp xuống hạt đậu đỏ trước ngực thiếu niên. Trêu chọc cho thiếu niên run rẩy một cái.

Thấy hắn như thế, cô gái cười khanh khách ra tiếng, trang@dđlqđ@bubble editor cái lưỡi thơm tho kia lại tàn sát bưà bãi, đi xuống dưới, không khách khí hoàn toàn ngậm xuống vị trí quan trọng của hắn, ngón tay ngọc xanh miết kia là rất có kỷ xảo xoa nắn chơi đùa.

Thiếu niên thở to hổn hển, đây vốn là lần đầu của hắn, phụ hoàng sắp xếp ca cơ xuất sắc trong cung cho hắn để lâm ngự (xxoo).

Mà cô gái này là mỹ nhân khó có được.

Nghĩ đến chỗ này, bên trong phòng tiếng thở dốc nhiều hơn.

Không nhiều hơn một lát, dưới bản lĩnh của nàng thì thiếu niên phóng thích.

Cô gái cười nũng nịu, nuốt vào tất cả tinh hoa của hắn. Sau đó cái lưỡi thơm tho còn lướt qua trên môi, quả là khiến người ta mê say.

"Điện hạ, cho phép nô tỳ súc miệng sau đó mới phục vụ ngài..."

Sau khi lấy được cho phép cô gái còn nở nụ cười câu hồn. Nhanh nhẹn đứng dậy, khi nàng đi tới trên giường nhỏ lần nữa, thiếu niên đang nhìn thẳng nàng.

Cưỡi đến trên người hắn, cô gái lại dùng môi dao động trên dưới, hai người đều say mê nhắm mắt lại.

Không lâu lắm, môi nàng đi tới cổ thiếu niên, bỗng mở mắt ra, cái lưỡi làm một hành động, trên làn môi kia lại là một lưỡi dao sắc bén.

Có thể là ý trời như thế, có thể là thiếu niên cảnh giác, chỉ là thời điểm nguy kịch ngàn quân lúc nàng cúi đầu này, thiếu niên cũng mở mắt, chật vật né tránh, khó khăn tránh thoát lưỡi dao sắc bén kia.

Cô gái thấy chuyện bại lộ, thoáng hoảng hốt ngay sau đó tiếp tục động tác, nàng đúng là có công phu.

Công phu thiếu niên cũng không yếu, hai người liền ra tay đánh nhau.

Thị vệ bên ngoài nghe được tiếng động cũng vội vàng chạy như bay vào...

Hình ảnh vừa chuyển, thiếu niên mới vừa bị ám sát ngồi ngay ngắn trên ghế, khoác áo khoác, bả vai rướm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt.

Thiếu niên xuống tay quỳ phía trước, bộ dạng tương tự với hắn, nhưng cũng có thể nhìn ra nhỏ hơn một chút, hắn ta quật cường quỳ ở đó.

Trong phòng là âm thanh tê tâm liệt phế (đau khổ tột cùng) của hắn ta: "Huynh đệ thì thế nào, khi nào các ngươi nghĩ tới sự tồn tại của ta, các ngươi lại có ai quan tâm tới ta, trong lòng đám người các ngươi, tất cả đều là hắn, tất cả đều là hắn, từ nhỏ đến lớn, có ai từng quan tâm cảm nhận của ta. Nhưng mẫu phi, lúc nào thì người từng che chở ta?"

"Súc sinh. Giết hại huynh đệ, ngươi còn lý sự?"

"Mẫu phi, ngươi chưa bao giờ chịu quan tâm ta, trong mắt ngươi cũng chỉ có hắn là con trai mà thôi, ta hận ngươi, ta hận ngươi... Ta cũng hận hắn, hận vì hắn luôn luôn có thể đoạt được nhiều ánh mắt của các ngươi...."

Âm thanh thiếu niên thảm thiết vang vọng đại điện....

"A..." Cảnh đế giật mình một cái, ngồi dậy, đợi phòng ngoài Lai Hỉ nghe thấy tiếng động trong phòng, thì vội vàng đứng lên hầu: "Hoàng thượng khoẻ không? Có cần nô tài đi vào hầu hạ?"

Thở ồ ồ, tiếng nói Cảnh đế trầm thấp: "Không cần."

Nhìn về chỗ cửa, Cảnh đế đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán mình.

Trên đời này trừ Lai Hỉ, người nào lại biết được, mỗi ngày hắn chính là giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng.

Đứng dậy khoác thêm áo khoác, vẻ mặt hắn đông lạnh, xoay người đi đến Ôn Tuyền sau phòng, vùi mình vào trong nước, hắn nằm ngửa bên cạnh ao, nỗi lòng nhấp nhô.

Từ thiếu niên là lúc hắn bắt đầu như thế, vĩnh viễn cũng không có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng này, trong mộng ngoại trừ lưỡi dao sắc bén kia, chính là âm thanh thảm thiết của Nghiêm Liệt.

Cười lạnh một tiếng.

Đây chính là anh em.

Anh em có thể ra tay giết hắn.

Cũng chính bởi vì anh em tốt của hắn, hắn không tin được bất kỳ kẻ nào, thậm chí hắn căm hận thứ truyền thống mỹ nữ mảnh mai kia của nước Nam Thấm. Nhìn thấy họ, hắn chỉ nhớ đến tiện nhân kia, nhớ tới lưỡi dao sắc bén kia, d!^Nd+n(#Q%*d@n thậm chí hắn không dám nghĩ, nếu như không phải là hắn mở mắt, hôm nay sẽ là một cục diện như thế nào, chắc hẳn mộ phần của hắn đã mọc cỏ rồi?

"Lai Hỉ..."

Âm thanh không lớn, nhưng Lai Hỉ lại là tai thính mắt tinh.

"Nô tài."

"Hầu hạ trẫm, bãi giá Thính Vũ Các."

"Tuân chỉ."

Trước mặt người ngoài, hắn lại trở thành Đế Vương tao nhã kia.

Toàn thân mặc áo dài màu đen nổi bật lên người nho nhã tài hoa vĩ đại, lúc này đã là giờ sửu (1-3 giờ sáng), dưới tình huống bình thường tất cả mọi người đã ngủ say, trái lại lúc này hắn mang theo tùy tùng đi tới Thính Vũ Các.

Tiểu thái giám gác đêm đang ngáp, chỉ thấy vài bóng người từ xa lại gần, cho dù cũng không mặc long bào, nhưng Lai Hỉ này là người trang phục muôn đời không thay đổi nên làm cho tên tiểu thái giám giật mình.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Vội vàng quỳ lạy.

Cảnh đế hơi gật đầu sải bước vào bên trong.

Tiểu thái giám bên cạnh ngược lại buồn bực, canh giờ như vậy, hoàng thượng lại vào nhà như thế, vậy gọi chủ tử hay là không phải gọi đây.

Trước kia hoàng thượng chính là không thích bọn họ thông báo, nhưng đêm khuya này, người dọa người thật là có thể hù chết người đấy.

Tiểu thái giám vẫn đang quấn quít, Cảnh đế đã vào phòng. Cẩm Tâm hầu hạ bên ngoài thấy Cảnh đế cũng hết sức kinh ngạc, đang muốn vào phòng thông báo, lại bị Cảnh đế ngăn lại.

Biểu hiện trên mặt hắn tối tăm khó hiểu.

Cẩm Tâm quy củ đứng một bên, cứ như vậy nhìn chủ tử gia vào trong phòng.

Nhiệt độ trong phòng còn được, mặc dù không bằng nhiệt độ cao của Tuyên Minh điện, nhưng cũng là vừa phải, Tịch Nguyệt cuộn tròn co thành một cục, chỉ là chân lại ở bên ngoài, cho dù cũng không thắp nến, vẫn có thể dựa theo ánh trăng nhìn ra đây là quần lót màu xanh nhạt, chân nhỏ nhắn xinh xắn tinh tế kia cứ để bên ngoài như vậy, chân nhỏ nhắn trắng noãn và chăn Mẫu Đơn đỏ thẫm ở cùng một chỗ, nổi bật lên bên trong phòng hẳn là một mảng ấm áp.

Chịu không nổi hấp dẫn này, bàn tay đã muốn xoa chân nhỏ mịn màng kia, nhưng đúng lúc này, nàng lại lật người, chăn vẫn quấn trên người, chỉ là cũng thầm thì mở miệng ra: "Hoàng thượng...."

Cho là nàng biết được mình tới, vừa muốn mở miệng, thì nghe nàng tiếp tục nói thầm: "Hoàng thượng là người xấu, là người xấu xa hư hỏng trên đời này..."

Nếu như không phải Cảnh đế ngồi bên cạnh nàng chắc hẳn còn không nghe được lời này, âm thanh của nàng đặc biệt thấp, lại lầu bầu lẩm bẩm.

Nhìn kỹ nàng, phát hiện nàng ngủ đến say sưa. Nghĩ đến mới vừa rồi chính là lời nói mớ (Mộng Nghệ ngữ).

Cảnh đế nhíu mày, trong giấc mộng của nàng? Hắn là người xấu xa trên đời này?

"Vì sao? Tại sao hắn là người xấu?" Hắn cúi đầu dựa vào bên tai nàng thì thầm hỏi khẽ.

Cô gái nhỏ nhíu mày bĩu môi, trên hai má non mềm như nước thoáng hiện lên mất hứng: "Chính là trứng thối lớn, cũng không nhớ sinh nhật ta."

Nghe được đáp án của nàng, Cảnh đế ngẩn ra, ngây ngô nơi đó rồi nghe nàng tiếp tục lầm bầm.

"Ta rõ ràng gọi Tịch Nguyệt, còn không nhớ sinh nhật ta. Không hỏi một tiếng một câu, thật xấu quá xấu thật xấu lắm...."Tiểu cô nương nói xong còn tăng thêm rất nhiều oán trách nhỏ phía sau.

Cảnh đế cứ ngồi bên giường như vậy, nghe nàng vẫn thì thào tự nói.

Lúc lâu sau, rốt cục nàng cũng ngừng lại, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười, không nhiều lời.

"Có thể bình yên ngủ say, chắc hẳn cũng rất là vui vẻ đây?" Âm thanh hắn trầm thấp.

Nghiêm Liệt, đến suốt cuộc đời, ngươi cũng không thể nào có được Nhạc Khuynh Thành ngươi * rồi. Bây giờ con gái nàng cũng là phi tử của trẫm. Huynh đệ ở chung hòa thuận? Làm sao có thể chứ? Từ lúc ngươi sắp xếp ca cơ ám sát ta trở đi thì chúng ta đã không phải anh em nữa.

Chỗ ngồi ngươi muốn, nữ nhân ngươi *, ngươi * nữ nhân, ông trời đã định trước, cái gì ngươi cũng không chiếm được.

Về sau cũng giống như vậy, ngươi muốn, trẫm cũng sẽ không để cho ngươi lấy được.

Nắm cằm Tịch Nguyệt, chỉ thấy nàng từ từ tỉnh lại, còn chưa chờ nàng kêu to, chỉ thấy Cảnh đế lập tức dán vào môi nàng.

Quả đấm của Tịch Nguyệt thì đập trực tiếp trên người hắn, Nghiêm Triệt bắt được cổ tay không thành thật của nàng, đè trên đỉnh đầu, động tác trở nên suồng sã, hắn ngừng lại ngắn ngủi để cho Tịch Nguyệt thấy được là hắn, khéo léo cọ xát mấy cái trên người hắn.

Trong chốc lát, đã nghe thấy bên trong phòng truyền đến tiếng thở dốc liên tiếp.

Bình minh Cảnh đế định vào triều, trang@d#d#l#q#d@bubble Tịch Nguyệt cũng không có đứng dậy, cứ nằm nơi đó như vậy, trên hai má trắng mịn vương nước mắt thật to, làm như bị bắt nạt rất thảm.

Cảnh đế thấy nàng như vậy, cười ấn xuống một cái hôn trên môi nàng, đây là lần đầu tiên hắn hôn không chứa tình dục.

"Ngoan ngoãn ngủ một giấc thật ngon."

Dứt lời liền đứng dậy rời đi.

Đợi hắn thật sự rời đi, Tịch Nguyệt nhìn về phía cửa, mở mắt nở nụ cười.

Cho dù đêm qua hắn chỉ nói một câu, nhưng Tịch Nguyệt lại nghe được yếu ớt trong đó, không ai biết, kể từ nàng sống lại, giấc ngủ cũng rất nông, hơi có gió thổi cỏ lay, thì nàng sẽ tỉnh giấc.

Cảnh đế mới bước vào phòng ngoài, chưa đến phòng trong, thì nàng đã tỉnh lại, rất nhiều biểu hiện sau đó cũng chỉ là diễn trò thôi.

Thật ra thì sinh nhật của nàng đã qua hai tháng, nhưng nàng càng muốn lấy chuyện này mà nói, nàng muốn Cảnh đế biết, nàng là một cô gái nhỏ không có tâm tư. Nàng nhớ tới sinh nhật mình không được coi trọng.

Tuy là không biết Cảnh đế có thể tin hay không, nhưng Tịch Nguyệt cảm thấy, đã có cơ hội này, chính là nàng nên nắm chắc thật tốt.

Gần đây Cảnh đế hơi có lòng nghi ngờ đối với nàng, như vậy luôn luôn tốt.

Lại nghĩ đến hôm qua Thái hậu giữ nàng lại sau đó chuyện trò với nàng, Tịch Nguyệt mỉm cười, người khác cho là Thái hậu là răn dạy nàng, lại không biết, Thái hậu cũng khuyên, hai người vừa chơi cờ vừa tán gẫu.

Thái hậu nói thẳng biết nàng uất ức, đứa bé chắc chắn sẽ có, để cho nàng yên tâm bớt buồn lo, hầu hạ hoàng thượng thật tốt, như vậy ngược lại đều mạnh hơn so bất cứ chuyện gì.

Đối với ý tốt của Thái hậu, Tịch Nguyệt cảm thấy rất uất ức, lúc ở kiếp trước Thái hậu chưa từng đối xử như thế với nàng, kiếp này có cơ hội như vậy, cũng đúng là khó có được. Nàng nhìn ra ngoài, Thái hậu là thật sự suy nghĩ cho nàng, tất nhiên nàng biết, trong cung này, có một đứa bé bên người là chuyện quan trọng dường nào. Nhưng hôm nay nàng chỉ mười bốn, thật không phải là thời điểm thích hợp để có con.

Nghĩ tới trong cung này sắp xuất hiện hỗn loạn tới tấp, hai mắt Tịch Nguyệt nhắm nghiền.

Trong cung này, mỗi một người có thể bình an sinh ra đứa bé cũng quá khó khăn rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-219)