Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Nhi Lạc Gia - Chương 248

Nữ Nhi Lạc Gia
Trọn bộ 324 chương
Chương 248
Vì đoạt vị nội ứng ngoại hợp
0.00
(0 votes)


Chương (1-324)

Siêu sale Shopee


Người chỉ dạo trên đường một vòng, lúc trở về phủ lại thiếu một người, bọn Bảo Trụ nghe thấy, người người đều nhíu mày lại, Ca Lạp Nhĩ hô một tiếng đứng lên: "Ta đây phải đi chỗ kiện tướng kia đón Liên Kiều về."

"Ca Lạp Nhĩ, ngươi tỉnh táo lại." Tương Nghi ngăn Ca Lạp Nhĩ lại: "Nàng muốn làm vài việc vì ngươi."

Lư Thế Phi suy nghĩ một lúc lâu, quơ quơ tay với Ca Lạp Nhĩ: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi là người Bắc Địch, tự nhiên biết chuyện cúng tế nữ thần Hi Tư này, trong mấy ngày này Liên Kiều tạm thời không chuyện gì, chờ huấn luyện xong, nàng sẽ được phái đi thần miếu cúng tế, chưa tới ba ngày, đó mới là lúc nguy hiểm. Nàng vì ngươi mới đi mạo hiểm, ngươi cũng phải hiểu nàng, chúng ta vừa vặn dùng thời cơ này, bố trí xong hành động thế nào."

"Không, ta không thể để cho nàng bất chấp nguy hiểm đi làm những chuyện này!" Đôi mắt Ca Lạp Nhĩ đỏ lên: "Ta một chút cũng không muốn, ta chỉ muốn nàng thật tốt, không cần nàng vì ta đi làm những việc này, chảy máu chảy mồ hôi cũng là chuyện nam nhân nên làm, sao có thể để cho nữ tử đi làm? Ta nhất định phải cứu nàng về!"

"Ca Lạp Nhĩ, ngươi yên tĩnh chút đi!" Phương tẩu quát to một tiếng, tiến lên một bước, tay đè chặt rồi bả vai hắn: "Vì sao ngươi không nghĩ tới khổ tâm của Liên Kiều? Tự nàng bằng lòng đi làm thị nữ kia, ngươi cho dù đi cứu nàng, nàng cũng không đi ra với ngươi, ngươi cần gì phải lãng phí nổi khổ tâm của nàng chứ?"

Ca Lạp Nhĩ quẩy người một cái, nhưng sức lực của Phương tẩu rất lớn, hắn căn bản không cách nào tránh ra khỏi. Hắn nhìn Phương tẩu một cái, giọng nói dần dần trầm thấp: "Phương tẩu, làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì? Qua nhiều năm như vậy ta cơ hồ mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, bỗng nhiên trước mắt không có bóng dáng của nàng, ta rất hoảng sợ."

"Đây chỉ là ly biệt tạm thời, để sau này có thể gặp nhau." Phương tẩu đè Ca Lạp Nhĩ ngồi xuống, thần sắc nghiêm nghị: "Ngươi cùng nghĩ cách với mọi người, nhìn xem làm sao mới có thể bảo đảm an toàn của Liên Kiều, lại có thể áp dụng kế hoạch của chúng ta."

"Ngươi không cần phải gấp, Ca Lạp Nhĩ, "Lư Thế Phi an ủi hắn: "Chúng ta cũng không thiếu người chung hợp sức, phải biết ngoại trừ Đại vương Mạc Nhĩ Khích và mấy vị cố mệnh đại thần, cũng không thiếu dân chúng Bắc Địch ủng hộ ngươi, người Hán chúng ta có câu đắc đạo đa trợ thất đạo quả trợ*, lòng dân quyết định có thành công không, ngươi chỉ cần buông tay mạnh dạn đi làm, bên quân đợi chúng ta cũng có người, Liên Kiều sẽ không có chuyện gì. Nàng xâm nhập vào quân doanh Bắc Địch, đây là cơ hội tốt, vấn đề là không biết nàng có thể được chọn không."

* đắc đạo đa trợ thất đạo quả trợ: chính nghĩa thì được ủng hộ

Người các binh lính chọn từ đầu đường, không hoàn toàn sẽ được chọn đi làm thị nữ nữ thần Hi Tư, trải qua mấy ngày huấn luyện, từ trong đó lựa ra một trăm người, còn lại liền mỗi người cho ít tiền đuổi về nhà, coi như phí khổ cực. Mặc dù Liên Kiều bị Ngõa Đăng Luân kia mang đi, nhưng cũng không nhất định có thể đi vào thần miếu Hi Tư, dù sao dung mạo của nàng khác nữ tử Bắc Địch, có lẽ không chọn nàng.

Ca Lạp Nhĩ ngồi ở chỗ đó, lặng lẽ không nói gì, nửa ngày mới nói một tiếng: "Được, ta nghe các ngươi, chẳng qua là, "hắn giương mắt nhìn Phương tẩu, trong giọng nói lộ ra chút cầu xin: "Phương tẩu, mỗi ngày ngươi đi thăm nàng một lần có được không?"

Phương tẩu gật đầu một cái: "Chuyện này là đương nhiên, không cần ngươi nói ta cũng sẽ đi gặp nàng."

Tương Nghi giương mắt: "Phương tẩu, ngươi mang câu cho Liên Kiều, để cho nàng cẩn thận tất cả, ta sẽ không theo qua."

"Đương nhiên nàng không thể đi." Gia Mậu cơ hồ muốn nhảy lên: "Chỗ nguy hiểm như vậy, sao nàng có thể đi?"

Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi một cái, trên mặt có thần sắc phức tạp, nửa ngày mới sâu xa nói: "Ngài đừng đi, Liên Kiều sẽ biết tâm ý của ngài."

Trong lòng Tương Nghi đau xót, Ca Lạp Nhĩ có ý là đang nói nàng lạnh lùng? Không phải nàng không muốn cùng đi thăm Liên Kiều, chẳng qua là nàng không thể đi, nàng không so được vói Liên Kiều, nàng không có võ công, đến nơi đó có thể liên lụy mọi người, không có bất cứ tác dụng gì. Nàng... Tương Nghi hít một hơi hơi lạnh: "Ca Lạp Nhĩ, không phải ta nhát gan, ta sợ ở đó sẽ liên lụy các ngươi."

Lư Thế Phi nhìn Tương Nghi, trên mặt vậy mà hiện ra vui mừng: "Nếu là Lạc tiểu thư bằng lòng, cũng có thể đi quân doanh kia huấn luyện."

Gia Mậu lớn tiếng hô lên: "Không ổn thỏa, ta phản đối."

Tình thế bây giờ hung hiểm, sao hắn có thể để cho Tương Nghi đi mạo hiểm? Bên trong có Liên Kiều đã đủ để cho người ta lo lắng, còn đi thêm Tương Nghi, vậy hắn sẽ điên mất.

Ca Lạp Nhĩ cũng vội vàng mở miệng: "Lạc tiểu thư, ta không phải có ý này, ta chỉ cảm thấy Liên Kiều sẽ nghĩ tới chúng ta, dù sao chúng ta đã lâu như vậy không tách ra."

Những lời này đâm vào trong lòng Gia Mậu, có chút khó chịu, hắn đứng lên: "Ca Lạp Nhĩ, mấy năm trước ta đánh một trận với ngươi, hôm nay ngươi sẽ không muốn ta lại tới đánh một trận cùng ngươi chứ?" Tay hắn nắm quá chặt chẽ, trong một tròng mắt tất cả đều là lửa giận: "Ngươi biết rõ Tương Nghi không phải có ý này, vì sao còn phải dùng lời này buộc nàng?"

Bảo Trụ nhảy lên, bắt lại tay của Gia Mậu: "Gia Mậu, trấn định, bây giờ cũng không có ai nói Tương Nghi nhất định phải đi, chẳng qua là Lư tướng quân cảm thấy biện pháp này có thể được."

"Có thể được? Ngươi cũng cảm thấy biện pháp này có thể được?" Gia Mậu châm chọc nhìn Bảo Trụ, gương mặt tức giận: "Tương Nghi không phải Ca Lạp Nhĩ, không phải ngươi, không phải Phương tẩu, thậm chí không phải ta! Nàng không có võ công trong người, ngươi muốn nàng đi chỗ nguy hiểm như vậy, xảy ra vấn đề ngươi tới phụ trách?"

"Gia Mậu!" Tương Nghi hô to một tiếng: "Chàng chớ nói, nếu tất cả mọi người cảm thấy ta nên đi, thì ta sẽ đi, dù sao đó không phải chiến trường, ta chỉ là muốn đi làm thị nữ trong thần miếu, chắc không có nguy hiểm gì. Liên Kiều ở đó, ta vốn nên chủ động yêu cầu đi, chúng ta tình như tỷ muội, sao có thể yên tâm để cho nàng một mình ở đó?"

"Không, bất kể như thế nào, ta cũng không để cho nàng đi!" Đột nhiên Gia Mậu trở nên ngang ngược, hắn liều lĩnh hất ra tay của Bảo Trụ chạy nhanh tới trước mặt Tương Nghi, nắm tay nàng thật chặt: "Tương Nghi, ta đã nói phải bảo vệ nàng thật tốt, không thể để cho nàng bị thương tổn, nàng đi đến Bắc Địch, ta đã rất áy náy trong lòng, nàng còn phải đưa bản thân đến quân doanh Tạp Na kia, ta..." Hắn lo lắng nhìn chăm chú vào Tương Nghi: "Không, nàng không nên đi."

"Gia Mậu." Tương Nghi khẽ mỉm cười với hắn: "Ta biết tâm ý của chàng, nhưng mà..." Nàng hít một hơi, làm người không thể quá ích kỷ, nàng không thể để Liên Kiều một mình ở đó, Liên Kiều là tỷ tỷ ruột của nàng, dù thế nào nàng cũng phải ở cùng với nàng ấy, hai người cùng nhau đối mặt tất cả những chuyện sắp xảy ra.

"Ta bằng lòng tiếp nhận đề nghị của Lư tướng quân, xin hãy sắp xếp thỏa đáng." Tương Nghi cười chúm chím nhìn Gia Mậu: "Chàng lo lắng như vậy sao? Chẳng lẽ ta là một nữ nhân vụng về hay sao?"

"Tương Nghi!" Gia Mậu chợt kéo nàng vào trong ngực, hoàn toàn không để ý những người khác thấy thế nào: "Ta thật, thật không thể để cho nàng đi."

"Gia Mậu, theo như cách nói của chàng, ta cũng không thể cho chàng tới Bắc Địch." Tương Nghi cười cười: "Chàng ra sức vì nước, chúng ta tuy là tiểu nữ, cũng phải ra sức vì nước, huống chi Ca Lạp Nhĩ là bạn của chúng ta, chúng ta hẳn trợ giúp hắn, để cho hắn có thể thuận lợi cầm lại thứ vốn nên thuộc về hắn."

Lư Thế Phi vỗ tay khen ngợi: "Lời này của Lạc tiểu thư, thật sự là biết tròn biết méo, nữ nhi gia cũng có tấm lòng của đại trượng phu!"

"Tương Nghi, ta ủng hộ muội!" Bảo Trụ cũng toét miệng cười gật đầu: "Gia Mậu, ngươi lo lắng cái gì, trên người Phương tẩu chắc chắn mang theo không ít thứ tốt, Tương Nghi muốn tự vệ tuyệt đối không thành vấn đề, lại nói chúng ta còn có nhiều người nằm vùng trong nội bộ Bắc Địch như vậy, quân doan Tạp Na kia, nhất định cũng có người."

Tay của Gia Mậu hơi buông lỏng một chút, hắn lui một bước, nhìn từ trên xuống dưới Tương Nghi, lại nắm chặt ngón tay của nàng: "Không được, Tương Nghi, ta vẫn không nỡ bỏ, thân thể nàng yểu điệu thế này, làm sao có thể... Không, không, Tương Nghi, nàng đừng đi, những chuyện này ngươi chớ xía vào."

Tương Nghi đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Gia Mậu, trong lòng quả thực rung động, nhưng nàng biết, nàng không thể không đi, Lư Thế Phi, Bảo Trụ, Ca Lạp Nhĩ đều hy vọng nàng đi, chỗ Liên Kiều cũng cần người giúp đỡ, nàng không thể cứ núp ở trong nhà này nghe tin tức bọn họ mang về: "Không, Gia Mậu, ta đi, ta nhất định phải đi."

Sáng hôm sau, Tương Nghi thu thập một chút, đổi váy vải to, cùng Phương tẩu ra cửa.

Hai người kêu một chiếc xe ngựa, chạy hơn nửa canh giờ mới đến quân doanh Tạp Na, binh lính giữ cửa ngăn các nàng lại: "Tìm ai?"

Phương tẩu cười nhét một thỏi bạc vào trong tay hắn: "Làm phiền quân gia nói một chút với Ngõa Đăng Luân tướng quân, nói ta đưa một cô nương qua cho hắn xem qua, xem có thể đưa vào làm thị nữ nữ thần Hi Tư không."

Người binh lính kia quan sát Tương Nghi, ước lượng thỏi bạc, gật đầu một cái: "Hai người các ngươi tới đây chờ, ta đi hỏi tướng quân một chút."

Không lâu lắm, người binh lính kia đi trở về, ngoắc tay với Phương tẩu: "Hai người các ngươi tới."

Phương tẩu và Tương Nghi đi theo hắn đến quân trướng, Ngõa Đăng Luân thấy Phương tẩu xách giỏ đi vào, thấy Tương Nghi bên cạnh, hơi ngẩn người: "Cô nương này là muốn làm thị nữ nữ thần Hi Tư?"

"Tướng quân, cô nương hôm qua là tỷ tỷ của nàng, nàng nghe nói tỷ tỷ được chọn làm Thị nữ nữ thần Hi Tư, trong lòng hâm mộ, ở nhà la hét cũng phải làm Thị nữ nữ thần Hi Tư, ta bị nàng nháo đến không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mang nàng đến thử xem, không đi biết chỗ tướng quân còn muốn người không?"

"Hôm qua tìm chừng 300 người, chờ chiều hôm nay A Nạp Đạt đại nhân tới kiểm định chọn, chọn xong thì không nữa cần người, nàng coi là vận khí tốt, vào đi thôi." Ngõa Đăng Luân cười híp mắt nhìn Phương tẩu, trong lòng thầm nói, đây là tẩu tẩu lòng dạ đen tối, muốn đưa em chồng tới nơi này, xem có thể bị vương công quý tộc chọn làm vợ bé không, mình cũng dễ vớt chỗ tốt hơn.

"Đa tạ Tướng quân." Phương tẩu cười đưa cái giỏ cho Tương Nghi: "Nhìn thấy tỷ tỷ ngươi rồi thì hai người chia thứ bên trong mà ăn, ngày mai ta lại tới tặng đồ cho các ngươi."

"Tẩu tẩu, ta biết rồi." Tương Nghi xách giỏ, dịu dàng nhìn Ngõa Đăng Luân: "Tướng quân, ta có thể ở cùng tỷ tỷ của ta không? Chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tương Nghi đứng ở nơi đó, duyên dáng yêu kiều, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, Ngõa Đăng Luân đâu có từng thấy nữ tử dung nhan như vậy? Thấy nàng mắt ngọc mày ngài cười rực rỡ, đầu óc đã sớm mơ mơ màng màng: "Tỷ tỷ ngươi tên gọi là gì? Ta để cho bọn họ dẫn ngươi đi tìm một chút."

"Đa tạ Tướng quân." Tương Nghi yêu kiều thi lễ một cái: "Tâm địa Tướng quân thật sự là nhân từ."

"Ha ha, cô nương sau này ngươi trèo lên cành cao đừng quên nói tốt giúp ta, ta gọi là Ngõa Đăng Luân."

Cô gái xinh đẹp như vậy, không lo sẽ không bị người nhìn trúng, có lẽ sau này mình còn phải đi cầu nàng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-324)