← Ch.245 | Ch.247 → |
"Liên Kiều, nàng đừng lo lắng." Ca Lạp Nhĩ nhìn Liên Kiều cười một tiếng, trong nụ cười kia mang theo một chút an ủi: "Chúng ta trở lại, là đón các nàng đi, trong khách sạn không an toàn rồi, chúng ta đến một chỗ an toàn khác đi."
"Chỗ an toàn?" Liên Kiều mở to hai mắt: "Đó là nơi nào?"
Gia Mậu hết sức đắc ý: "Chúng ta đại Chu xếp người vào Bắc Địch, đã ở nơi này sáu năm rồi đó."
Liên Kiều hoan hô một tiếng: "Quá tốt quá tốt! Chúng ta mau mau rời khỏi nơi này!"
Đây là một cái viện u tĩnh, Tương Nghi đứng trong viện, nhìn chung quanh một lần, không khỏi sợ hãi than một tiếng: "Bắc Địch cũng có phong cảnh đẹp như vậy, ta vốn tưởng rằng nhà ở Bắc Địch đều rất thô ráp, không nghĩ tới viện này giống như lâm viên Giang Nam vậy."
Gia Mậu cười dẫn nàng đi tới trước một thùy hoa môn, chỉ chỉ cánh cửa kia: "Nàng thấy điêu khắc bên trên chưa?"
Tương Nghi có vài phần kinh ngạc: "Cửa này cũng còn quá tinh xảo rồi!"
Này thùy hoa môn bên trên còn vẽ bằng sơn đỏ miền nam, chú tâm mô tả ra đủ loại hoa cỏ, bên trên còn điêu khắc ra nhật nguyệt đồng huy, hết sức tinh mỹ, cho dù là ở đại chu, cũng ít thấy cửa như vậy.
Phương tẩu "Di" một tiếng: "Đây là cửa càn khôn!"
Hán tử trung niên mang bọn họ tiến vào nhìn Phương tẩu, ánh mắt kinh ngạc: "Vị đại tẩu này, sao ngươi biết đây là cửa càn khôn?"
"Cửa vẽ nhật nguyệt, trong giấu càn khôn!" Phương tẩu cười nhạt, vươn tay ra dời xuống mấy tấc dưới chỗ nhật nguyệt giao nhau, rơi xuống một trên đóa hoa, nàng quan sát tỉ mỉ một lần, sờ vào chỗ nhụy hoa kia.
Người kia chắp hai tay sau lưng, mặt đầy trấn định nhìn Phương tẩu lần tìm cơ quan, trên mặt hơi có nụ cười, nhưng khi hắn thấy chùm nhụy hoa dưới tay Phương tẩu từ từ hướng lõm vào, mặt hơi biến sắc: "Công phu Đại tẩu thật tốt, không biết có quan hệ gì với Kim Đao Đường?"
Phương tẩu dửng dưng một tiếng: " Viện này là Kim Đao Đường làm cho ngươi? Ông ấy là học trò của ông nội ta, tính theo bối phận, ta nên kêu ông là sư thúc." Nàng cười một tiếng với Liên Kiều: "Liên Kiều, ngươi đi bên phải nhìn một chút sau bức tường kia có phải có một cánh cửa mở ra không?"
Liên Kiều liền vội vàng nhấc váy lên chạy qua, tiếng bước chân ba lạp ba lạp, không bao lâu sau lại ba lạp ba lạp chạy trở lại: "Phương tẩu, thật, thật có một cánh cửa."
Phương tẩu cười buông tay ra, nói với người đàn ông trung niên đứng ở nơi đó: "Trong nội viện này chắc là cũng là xây theo thuật ngũ hành hả?" Nàng thò đầu nhìn một chút, có chút ngạc nhiên: "Sao ta thấy giống như cũng không có cơ quan?"
Nam tử trung niên kia lúc vô cùng kính nể phương Tẩu, giơ tay lên ôm quyền nói: "Vị tẩu tử này đúng là cao nhân! Bên trong quả thật không có cơ quan, chỉ cần đi tới là được."
"Nếu đã xếp đặt cửa càn khôn, vì sao không lập cơ quan?" Phương tẩu nhìn hắn một cái: "Nội viện này chẳng lẽ còn có tuyệt đỉnh hảo thủ hay sao?"
Người kia thẹn nói: "Bởi vì thiếu bạc, chỉ có thể làm một bộ phận thôi, chúng ta từ trong cửa càn khôn thấp kém đào ra thẳng tới ngoài thành, chỉ một đường này, cũng đã hao tổn rất nhiều của cải, không có cách nào lại làm cơ quan còn lại."
Phương tẩu giờ mới hiểu được, gật đầu cười nói: "Một phân tiền bức tử anh hùng hán."
"Tại hạ nơi nào có thể coi là anh hùng? Giống như đại tẩu vậy, dùng một tay là nhấn được cơ quan cửa càn khôn, mới là anh hùng! Lư Thế Phi vô cùng bái phục!" Trong cửa càn khôn này mặc dù có giấu cơ quan, nhưng không có nội lực nhất định đè vào vị trí nhất định nút ấn, cửa ngầm sẽ không tự động mở ra, thường ngày bản thân hắn đến chỗ này, phải dùng hai chưởng đồng thời hợp lực mới mở được, nhưng Phương tẩu chỉ một tay đã đè xuống, không khỏi khiến hắn giật mình.
Mặc dù Lư Thế Phi không phải hảo thủ giang hồ, nhưng cũng là hảo thủ trong quân doanh đại chu, hắn tự cho là lực cánh tay của mình cũng coi như không tệ rồi, cho nên lúc Kim Đao Đường thiết kế cửa càn khôn này, nhờ ông ấy thiết kế sao cho phải dùng nhiều lực mới ấn vào nút cơ quan được: "Nếu là dùng cái loại nhấn một cái lập tức mở này, sợ rằng không quá bảo mật, dễ dàng bị người phát hiện."
"Ba thạch Cung đó." Lư Thế Phi bay suy nghĩ một chút, lực cánh tay ba thạch cung, người thường khó mà đạt tới, trong quân doanh tây bắc, có thể có lực cánh tay như vậy, không hơn trăm người (nơi này một thạch tương đương với một trăm hai mươi cân*), cơ quan này gắn nút ấn ba thạch cung, ước chừng có thể chống đỡ nhóm lớn địch nhân.
*1 cân = 0, 5kg
Nút ấn cửa càn khôn nối liền với cửa ngầm bên kia, càng cách xa, cần lực cánh tay càng lớn, cũng càng bí mật, người khác không dễ phát hiện, làm nút ấn ba thạch cung, cửa ngầm đã có thể thiết lập chỗ liền với vách tường sân nhỏ, mặc dù có người ở chỗ này đè xuống cơ quan, nhưng cũng sẽ không thấy có cửa mở ra, phải biết vị trí mới có thể tìm được cửa ra.
Không nghĩ tới... Lư Thế Phi nhìn Phương tẩu, tâm trạng phức tạp, mình vốn tưởng rằng mình trong quân doanh đại chu cũng coi là một tay hảo thủ, không nghĩ tới bây giờ một phụ nhân trung niên cũng lợi hại hơn hắn.
"Tướng quân khách khí, ta chẳng qua chỉ là hạng người vô danh, sao có thể nói tới anh hùng? Huống chi anh hùng cũng không phải dùng lực cánh tay lớn hay nhỏ để tính, chỉ có những người làm ra đại sự, lợi nước lợi dân, mới có thể gọi là anh hùng!" Phương tẩu cười lui đến sau lưng Tương Nghi: " Người như ta, chẳng qua là đi theo Cô Nương đi khắp nơi, xem một chút phong cảnh, kiếm bạc trắng thôi."
Lư Thế Phi nhìn Tương Nghi một cái, thấy nàng dung quang lấp lánh, tuổi tác tuy nhỏ, vẻ mặt khí độ lại không thể bỏ qua, trong lòng lập tức nổi lên kính nể, không dám khinh thị nữa, đưa tay nói: "Các vị mời."
Ca Lạp Nhĩ và Bảo Trụ cất bước vào nội viện trước, Gia Mậu phụng bồi Tương Nghi cùng đi về phía trước, nói khẽ với nàng: "Tương Nghi, chớ khẩn trương, đến nơi này đã bình an."
Lư Thế Phi là người Dương lão thái gia phái tới Bắc Địch ẩn núp vào sáu năm trước, cùng hắn đi tới, còn có chú tâm chọn □□ mấy trăm người, bọn họ ôm lòng kiên trung đền nợ nước, ở Bắc Địch đã khổ tâm kinh doanh sáu năm, đặc biệt chờ mệnh lệnh từ đại chu.
Trong những năm ở Bắc Địch, bọn họ có thân phận khác nhau che giấu bản thân, nhìn trên mặt nổi, tựa như không có chút dính líu nào, nhưng trên thực tế lại thường xuyên tụ họp trong tối ở trong nhà Lư Thế Phi.
Dương lão thái gia để cho bọn họ liên lạc Mạc Nhĩ Khích và bộ hạ cũ của Ca Lạp Nhĩ, để cho bọn họ tin tưởng, Ca Lạp Nhĩ còn sống, đến lúc đó đồng thời ra tay, kéo Hãn Vương Bắc Địch bây giờ xuống khỏi ngai vàng Hãn Vương.
"Những năm gần đây chúng ta phát hiện vị Hãn Vương mới này của Bắc Địch quả thực hơi tàn bạo." Lư Thế Phi dẫn của bọn họ vào nhà chính, để cho tùy tùng đi pha trà tới, chậm rãi nói đến tình thế Bắc Địch: "Tam vương tử, đây là một việc đáng mừng."
Hắn một mực chờ chỉ thị của đại chu, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng đến lúc, Lư Thế Phi trong lòng vui mừng, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thì mình có thể trở về đại chu.
Mặc dù hắn ở Bắc Địch là lấy thân phận phú thương sinh sống, nhưng ngàn tốt vạn tốt, cũng không bằng quê hương mình, Lư Thế Phi là người nhà binh, có trái tim muốn đền nợ nước, dù là ăn mặc tốt hơn nữa, nhưng không thể ra trận giết địch, đây cũng là một chuyện tiếc nuối. Hắn ngày nhớ đêm mong, chỉ mong Ca Lạp Nhĩ mau mau tới Bắc Địch, mình nâng đỡ hắn lên làm Hãn Vương, hắn cũng có thể xong việc thối lui.
Ca Lạp Nhĩ cuống quít khoát tay: "Đừng gọi ta là Tam vương tử, cứ gọi tên ta đi."
Liên Kiều nghe mấy chữ Tam vương tử này, trong lòng cũng chua chát, nghe Ca Lạp Nhĩ tự mình nói không nên kêu hắn Tam vương tử, lại hơi thư thái chút. Tương Nghi cảm thấy Liên Kiều đứng sau lưng mình hơi giãy dụa, biết giờ phút này tâm thần nàng không yên, vội vươn tay cầm tay nàng, nhéo nhẹ một cái, tỏ ý nàng trấn định.
"Ha ha, Tam vương tử đúng là bình dị gần gũi, ta đây cũng không khách khí." Lư Thế Phi quan sát Ca Lạp Nhĩ, thấy mặc dù hắn chỉ mặc một bộ váy vải, nhưng giữa hai Lưng mày vẫn khí vũ hiên ngang, không giống người bình thường, trong lòng âm thầm khen ngợi, người này là người đại độ tha thứ, nếu Bắc Địch có thể có vị Hãn Vương mới này, dân chúng sẽ sống tốt hơn.
"Lư tướng quân, nghe nói tiết đại hàn này Hãn Vương Bắc Địch mời Đại vương Mạc Nhĩ Khích?" Ca Lạp Nhĩ có chút khẩn trương: "Các ngươi có khuyên hắn không nên tới không? Đại ca kia của ra là một kẻ âm hiểm xảo trá, mời thúc ấy tới không có chuyện tốt lành gì!"
"Chuyện này Đại vương Mạc Nhĩ Khích đã sớm nghĩ đến." Lư Thế Phi cười một tiếng, gương mặt khí định thần nhàn: "Dương lão tướng quân đã sớm phái người đưa tin ngươi sẽ về Bắc Địch cho Đại vương Mạc Nhĩ Khích, Đại vương nói, cuộc đời này hắn nhất định sẽ trợ giúp ngươi đoạt lại vị trí Hãn Vương, thay anh trai và chị dâu báo thù."
"Mạc Nhĩ Khích thúc thúc..." Trong lòng Ca Lạp Nhĩ cảm kích không thôi, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc đúng là một người trọng tình nói tín nghĩa! Bắc Địch năm bộ, bây giờ cũng chỉ có một bộ của thúc ấy không có phụ họa đại ca, du cư ở quyền quý Bắc Địch. Sở dĩ Mạc Nhĩ Khích thúc thúc làm như vậy, cũng là vì mình, vì lời dặn dò của Hãn phụ.
Năm đó lúc Hãn phụ bị bệnh liệt giường, kêu mấy vị vương công quý tộc và cố mệnh đại thần vào, định ra một phần chiếu thư, lập mình là Thừa Thiên vương tử. Thừa Thiên vương tử Bắc Địch tương đương với Thái tử đại chu, nói cách khác, sau khi Hãn phụ qua đời, là do hắn tới thừa kế vị trí Hãn Vương.
Không nghĩ tới đại ca biết chuyện này thì sinh lòng xấu xa, đột nhiên phát động chính biến, lúc mọi người còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã bị sát thủ bố trí sẵn ám toán. Nếu không phải khi đó Mạc Nhĩ Khích thúc thúc còn mang theo mấy vị kỵ sĩ dũng mãnh tới thịnh kinh với thúc ấy, chỉ sợ là thúc ấy cũng gặp bất trắc.
Mạc Nhĩ Khích thúc thúc còn giữ lời hứa, muốn hoàn thành ước nguyện của Hãn phụ, Ca Lạp Nhĩ thật sự cảm kích, cơ hồ sắp nói không ra lời. Những người năm đó Hãn phụ phó thác, không phải bị đại ca giết, thì là đầu phục đại ca, phản ra khỏi Bắc Địch như Mạc Nhĩ Khích thúc thúc vậy, cũng chỉ có một mình thúc ấy thôi.
"Ca Lạp Nhĩ, ngươi đừng tưởng rằng chỉ có Đại vương Mạc Nhĩ Khích còn quan tâm ngươi." Trên mặt Lư Thế Phi lộ ra nụ cười khoái trá: "Thật ra thì mấy vị cố mệnh đại thần Hãn phụ ngươi nhờ vả, chỉ cần còn sống, trong lòng vẫn là nhận ngươi là Hãn Vương Bắc Địch."
"Cái gì?" Ca Lạp Nhĩ cơ hồ không thể tin vào tai của mình: "Bọn họ thừa nhận ta? Bọn họ không phải làm việc dưới tay đại ca sao? Mỗi người đều thăng chức như diều gặp gió kìa!"
"Làm tốt, làm tốt! Lúc thực lực của mình chưa đủ, cũng chỉ có bảo vệ tốt bản thân trước, lại mưu thay đổi." Gia Mậu ở một bên lớn tiếng khen ngợi một câu: "Ca Lạp Nhĩ, những đại thần cố mệnh kia cũng coi là cơ trí, người chết không thể sống lại, nếu bọn họ liều mạng với đại ca ngươi, chỉ có một chữ chết, sao có thể tới bảo vệ ngươi? Không bằng gìn giữ thực lực của mình trước, chờ thời cơ lại phản công, đây mới là kế tạm thời."
Ca Lạp Nhĩ suy nghĩ một chút, không khỏi không thừa nhận Gia Mậu nói đúng: "Vậy bây giờ bọn họ bằng lòng giúp ta?"
Lư Thế Phi gật đầu một cái: "Bọn họ bằng lòng, người trong bộ của ngươi, đã sớm chạy tới phía tây, sau đó Hãn Vương cưỡng ép đưa con trai trưởng của hắn làm thủ lĩnh bộ kia, tuy nói bây giờ ở danh nghĩa con trai trưởng Hãn Vương, nhưng trên thực tế chân chính lo liệu, lại là mấy vị cựu thần, chúng ta đã hỏi dò qua, mấy vị kia là cựu thần chịu phụ thân ngươi dặn dò, quả thật trong tối giúp ngươi làm nhiều chuyện, ít nhất, bọn họ cho dân chúng trong bộ của ngươi và chờ ngươi trở lại."
"Bác A Nạp Đạt..." Ca Lạp Nhĩ thở phào nhẹ nhõm: "Ta cũng biết ngươi sẽ không phản bội Hãn phụ."
← Ch. 245 | Ch. 247 → |