Tiền Lư thị phát thiệp làm yến
← Ch.177 | Ch.179 → |
"Cậu, cô nương." Từ cửa một phụ nhân tuổi còn trẻ đi tới, vấn tóc, ăn mặc có vẻ sắc bén, đi tới trước mặt Lưu thị và Tương Nghi thi lễ một cái: "Cô nương, Tiền lão thái gia phái một ma ma quản sự tới, nói rõ ngày là sinh nhật Tiền lão phu nhân, mời ngài qua uống rượu."
"Đây cũng là đang nhắc nhở ta, nên đi tặng quà." Tương Nghi nhìn Lưu thị một cái, bất đắc dĩ cười cười, ông ngoại này đúng là không chịu bỏ qua bất kỳ một cơ hội mò tiền nào.
Hàng năm mùa xuân, nguyên tiêu, đoan ngọ, trung thu, đây là bốn ngày lễ tất nhiên phải đi đưa quà tặng, sau đó là sinh nhật Tiền lão thái gia và Tiền lão phu nhân, lần trước sinh nhật năm tuổi của lão Tứ Tiền gia Tiền Mộc Tín, Tiền lão thái gia cũng cho ma ma tới mời, Tương Nghi không đi, chỉ để cho Tần ma ma đưa một phần lễ đến Tiền phủ: "Bận rộn, Tương Nghi không tới."
Chỉ cần Tiền phủ có lễ, người đi không đủ cũng không quan trọng, Tiền lão thái gia thấy đơn lễ kia coi như phong phú, thì gật đầu nói: "Không việc gì không việc gì, nàng bận rộn thì không cần đi."
"Cô nương, lần này đúng là kỳ quái." Trên mặt Thúy Chi có thần sắc nghi hoặc: "Bình thường cô nương không đi dự tiệc, chỉ cần tặng quà đến được, nhưng lần này, ma ma quản sự kia nói là chỉnh sinh của lão phu nhân, mời cô nương nhất định phải đưa qua."
"Chỉnh sinh?" Lưu thị lắc đầu một cái: "Ở đâu là chỉnh sinh?"
Tiền Tứ tiểu thư Tiền Nhã Chi bên cạnh thấp giọng nói: "Mẹ, tính tới tính lui thì là ba mươi lăm đó."
"Ba mươi lăm, cũng không thể coi là chỉn sinh." Lưu thị tức giận nói: "Chẳng qua chỉ là thay đổi biện pháp để cho chúng ta đưa lễ nhiều hơn thôi."
Tương Nghi khoác tay Lưu thị nói: "Mợ, ngài nên đưa thế nào thì đưa thế đó, bà ta còn có thể bắt mợ tới chất vấn hay sao? Đừng để ý nhiều như vậy, chúng ta cứ dựa theo tán sinh đưa là được."
Tiền Nhã Chi cười gật đầu: "Nghi muội muội nói rất hay, mẹ, cứ làm như vậy."
Lưu thị có vài phần do dự: "Chỉ sợ nói ra người khác sẽ nói chúng ta không hiếu thuận..."
"Mợ, hàng năm bà ta từ trong cửa hàng của mợ cầm không ít đồ, mợ cũng đưa bà ra nhiều như vậy, đưa ít nhiều thì có gì liên quan?" Tương Nghi vừa nói vừa cười, năm trước nàng chỉ cho Lưu thị một chiêu, làm rõ ràng giá của đồ trong cửa hàng, đặc biệt làm ăn về người chết, tiền vàng bạc nguyên bảo nhang đèn, ngoài ra còn có đủ loại vòng hoa vải tơ hoa cầu, giấy châm nhà tiểu nhân, Chiêu Hồn Phiên bức trướng tế các loại, Tiền lão thái gia cũng không được lý do tới lấy đồ.
Hoa Dương có mấy sạp nhỏ bán loại này, còn có hai cửa hàng quan tài cũng bán thế này, nhưng lại không bán đầy đủ hết như trong cửa hàng của Lưu thị, người ta làm tang sự, đến cửa hàng Lưu thị chạy một vòng, sắp xếp thỏa đáng xong thì đi, hơn nữa trong cửa hàng còn đảm trách cho mướn, đây chính là làm ăn đáng kể.
Đại hộ nhân gia trong làm tang sự, số lượng tự nhiên nhiều, vải lụa trắng kéo qua dùng một lần thì ném, không cần thiết chút nào, mà tiểu môn tiểu hộ kia muốn làm cho náo nhiệt, lại không nhiều tiền vốn như vậy, chỉ có thể tê dại bố lạn gì đó thôi, giờ bỗng nhiên có thể dùng giá tiền ít mướn một hết về, tự nhiên vui mừng.
Cửa hàng làm ăn tốt, tự nhiên trong lòng Lưu thị vui vẻ, có thể kiếm tiền là thứ yếu, vui vẻ nhất là Tiền Lư thị không có cách nào đến trong cửa hàng lấy đồ nữa —— những thứ này lấy về cũng không có cách nào dùng.
Giờ nghe Tương Nghi và con gái muốn nàng đưa ít lễ chút, trong lòng Lưu thị cũng hơi động: "Cũng tốt, ta đây cũng chỉ đưa theo như sinh nhật bình thường."
Ngày hôm sau, Tương Nghi mang theo Phương tẩu và Liên Kiều tới Tiền gia chúc thọ, vừa mới cất bước đi vào tiền đường, chỉ thấy bên trong có người đứng lên đi tới chỗ nàng: "Cháu ngoại gái tới."
Người chào đón là Hạ thị, nàng kéo tay Tương Nghi lắc lắc, hết sức thân thiện: "Hôm nay con mặc xiêm y màu tím nhạt này càng xinh đẹp, da thịt kia còn trắng hơn tuyết mùa đông phải nữa." Lúc nói chuyện, ngón tay của nàng dùng sức bấm lòng bàn tay Tương Nghi, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng không thả.
Từ sau khi Tiền Mộc Dương bị kêu án khổ dịnh, cuối cùng Hạ thị cũng sống cuộc sống thoải mái, mấy năm này nàng lục tục gả hai cô con gái, cưới một đứa con dâu, mấy cửa hàng trong tay kia, hàng năm cũng có năm, sáu ngàn lượng bạc vào sổ, cuộc sống trôi qua coi như là đầy đủ sung túc.
Tiền Mộc Dương không bị xử lưu đày tây bắc, làm khổ dịch ngay một huyện trong Hoa Dương, Hạ thị thỉnh thoảng sẽ mang cơm nóng thức ăn ngon đi xem hắn, giữa vợ chồng nói chuyện phiếm một chút, tình cảm của hai người thân thiết hơn ban đầu mấy phần. Tiền Mộc Dương ở trong đại lao vài năm, mấy chuyện uống rượu đánh cược đều không làm nữa, tâm cũng lạnh nhạt vài phần, lại suy nghĩ một chút hành động trước kia của mình, cũng thật là hối tiếc, một cái nhà vốn thật tốt, bị hắn tản mạn đến độ nhanh không có cách nào sống qua ngày nữa, thiệt thòi cho phu nhân còn không ngại mình, một mực chăm sóc.
Những kỹ nữ trong thanh lâu kia, tuy là xinh đẹp trẻ tuổi diêm dúa lòe loẹt, ai có thể kiên trì như vậy đến thăm mình? Ăn thức ăn nóng hổi, trong lòng Tiền Mộc Dương khó chịu, cầm tay Hạ thị nói: "Trước kia là ta xin lỗi ngươi, chờ ta đi ra, chúng ta nhất định sống những ngày hạnh phúc."
Trong đại lao nhiều người như vậy, cũng chỉ có Hạ thị gió mặc gió, mưa mặc mưa đến thăm hắn, cho dù là tâm địa sắt đá cũng sẽ mềm, huống chi bên trong Tiền Mộc Dương thật ra thì còn có một tia lương tri: "Ngươi thay ta xin lỗi cháu ngoại gái, nói khi đó lương tâm ta bị chó ăn, sau này sẽ không bao giờ vô lại như vậy."
Hạ thị sắp xếp con gái thỏa đáng, trong nhà cũng có chút bạc, Tiền Mộc Dương lạc đường biết quay lại, dĩ nhiên là hài lòng, cho nên càng cảm tạ Tương Nghi, hôm nay nàng vừa mới nghe tin tức kinh người, quả thực muốn mau mau nói cho Tương Nghi nghe, nhưng khổ nổi tròng mắt Tiền Lư thị liếc nhìn chằm chằm, không thể nói nhiều, chỉ có thể đưa tay bấm một cái trong lòng bàn tay Tương Nghi.
Tương Nghi bị Hạ thị bấm một cái, trong lòng hiểu ý, hơi hơi nháy mắt với Hạ thị một cái, lúc này mới mang theo Liên Kiều và Phương tẩu đi tới chỗ Tiền Lư thị: "Chúc bà ngoại thiên thu."
Phương tẩu đưa đơn lễ đi lên, nha hoàn thiếp thân nhận lấy đưa cho Tiền Lư thị, bà ta vội vã nhìn lướt qua, trong lòng không vui, cháu ngoại gái này sao lại hẹp hòi như vậy khí? Nàng ta có vườn trà Thúy Diệp có thể coi như là một núi vàng, hàng năm đến một mùa xuân, không biết có bao nhiêu bạc vào sổ, nhưng nàng ta lại chỉ tặng một chút thọ lễ như vậy, quả thực rất đáng giận.
Tiền Lư thị buông đơn lễ xuống, nhìn Tương Nghi cười: "Ừ, Tương Nghi đúng là càng ngày càng đẹp rồi, ta thấy đến sắp mở mắt không được."
"Bà ngoại khen trật rồi." Tương Nghi khom người một chút: "Bà ngoại mới là đẹp thật kia, nếu người khác không biết, còn tưởng rằng bà ngoại chỉ có ba mươi ba bốn tuổi."
Ba mươi ba bốn và ba mươi lăm tuổi khác nhau ở chỗ nào chứ? Tiền Lư thị nghe lời này, trong lòng không khỏi tức giận, thấy Tương Nghi duyên dáng yêu kiều đứng đó, giống như một cây dương liễu trắng mềm, trong mắt bà càng bốc lửa. Tuổi còn trẻ thì có một khoản tiền vốn lớn như vậy, còn xinh đẹp như vậy——ông trời già này cũng thật là không có mắt, mang hết thứ tốt cho nàng!
"Tương Nghi, ngươi đã lâu không tới nhà Ngoại, ông ngoại ngươi và ta thật là nhớ nhung." Tiền Lư thị đưa tay vỗ Tiền Mộc Tín ngồi một bên một cái: "Tín nhi, mang ngươi cháu ngoại gái đi ra ngoài một chút, cũng để cho nàng nhìn hoa thụ Tiền gia chúng ta mới trồng xuống trong vườn."
Tiền Mộc Tín nghe nói không bắt hắn ngồi trơ trong tiền đường, trong lòng vui vẻ, lập tức nhảy: "Cháu ngoại gái, cậu dẫn ngươi đi đi dạo một chút!"
Tương Nghi thấy dáng vẻ kia của hắn, người nhỏ mà vai vế lớn thì không khỏi cũng cười một tiếng, đi theo Tiền Mộc Tín ra ngoài. Hạ thị có vài phần cuống cuồng, lúc này đứng dậy: "Tương Nghi, ta đi cùng con."
Tiền Lư thị quét nàng liếc mắt: "Vợ Lão đại, ngươi cũng sắp bốn mươi rồi, còn đi theo đám người trẻ tuổi bọn họ xem náo nhiệt gì, ở lại tiền đường thay ta chào hỏi khách."
Hạ thị không có cách, chỉ có thể lại chầm chậm ngồi xuống, một đôi mắt nhìn Tương Nghi, trên mặt là thần sắc lo âu.
Dưới chân Tương Nghi hơi chậm lại, thần sắc Hạ thị quả thực rất kì lạ, chẳng lẽ đi dạo vườn còn ẩn tàng huyền cơ gì hay sao? Phương tẩu bên cạnh cười đẩy nàng một cái: "Cô nương, chúng ta đi theo Tiền Tứ gia đi thôi."
"Đi một chút đi." Liên Kiều cũng gật đầu phụ họa, đến bên tai Tương Nghi nhẹ giọng nói: "Cô nương, có Phương tẩu ở đây, chúng ta còn sợ gì."
"Ta đâu phải là sợ phiền phức chứ? Chỉ là đang nghĩ sắc mặt mợ ta thật là kỳ lạ." Tương Nghi đi mấy bước, bước qua ngưỡng cửa, bức rèm sau lưng hạ xuống, một trận tiếng vang tất tất tốt tốt, như có người đang thấp giọng nói nhỏ.
Tiền Mộc Tín mang theo Tương Nghi hướng đi vườn, một bên dương dương tự hào nói: "Ta dẫn ngươi đi xem hoa mới trồng, các nàng nói là hoa tử đằng la, còn qua hơn một tháng là có thể thấy một bức tường đều là màu tím."
Tương Nghi cười nói: "Phải không? Ta đây cũng muốn đi nhìn một chút."
Tiền Mộc Tín nghe Tương Nghi nói muốn đi xem, cũng hứng thú, đi về phía trước thật nhanh, bà tử thiếp thân vội vội vàng vàng đuổi theo kéo tay hắn: "Thiếu gia, thiếu gia, ngài đừng có chạy lung tung! Vạn nhất ngã làm sao bây giờ?"
Tiền Mộc tin năm nay chín tuổi rồi, nhưng Tiền Lư thị vẫn xem hắn như em bé, mỗi lần đi ra ngoài, ma ma nha hoàn thiếp thân một đoàn, rất sợ dập đầu đụng đến chỗ nào. Nhưng Tiền Mộc Tín không thích tư thế này, mỗi lần đi ra ngoài, đều phải ầm ỹ một trận với đám nha hoàn ma ma kia mới buông tay.
Bởi vì đến lúc chia ra, vườn chia ra làm hai, cho nên vườn hoa Tiền gia cũng không lớn, lại cũng coi như rất khác biệt, khắp nơi mới trồng hoa hoa thảo thảo, trong ngày xuân này càng là cảnh tượng phồn thịnh bên trong, lá xanh, lộ ra đoàn đoàn hương hoa, hồng □□ đỏ, vàng nhạt tím nhạt, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tương Nghi đi theo Tiền Mộc Tín đến phía trước, từ bên kia núi thấp bỗng nhiên đâm đầu đi tới một người, thấy Tiền Mộc Tín thì kêu một câu: "Biểu đệ."
"Thành biểu ca, huynh làm thế nào mà tới từ bên kia?" Tiền Mộc Tín có vài phần ngạc nhiên: "Sao ta không thấy huynh ở nhà chính."
Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt chẳng qua là thẳng ngoắc ngoắc nhìn trên người Tương Nghi: "Ta tới từ sớm, ngươi không thấy ta, ta đi hai vòng trong vườn này rồi."
Tương Nghi thấy ánh mắt của người kia thật là vô lễ, trong lòng không thích, hơi hơi chuyển mặt rồi đưa qua: "Cậu tư, tự ta đi xem tử đằng la là được, cậu và biểu huynh cậu từ từ trò chuyện đi."
"Ai, vị cô nương này, cần gì phải khách khí? Đều là thân thích, cũng không nhất định tránh hiềm nghi như vậy mà?" Nam nhân kia cợt nhả bu lại, đưa tay tới muốn kéo ống tay áo Tương Nghi: "Ta và ngươi đi vào trong vườn dạo một chút thế nào?"
← Ch. 177 | Ch. 179 → |