← Ch.151 | Ch.153 → |
Trong lư hương hình thú màu đồng mạ vàng phun ra sương mù màu trắng, mang theo mùi hương thơm tho thanh đạm, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong miệng đọng lại thơm ngọt không nói ra được. Chậu lửa than trong phòng cháy lên rừng rực, tiếng vang tất tất ba ba, hoàn toàn đánh vỡ yên tĩnh, chỉ là cũng vang lên một chút rồi cũng không thấy một tiếng động.
Xuân Hoa vén rèm cửa lên đi vào trong nhìn một chút, Dung đại phu nhân cầm một mảnh tắc nướng nóng đang đút Đông Hoa ăn, tay nhỏ mập mạp của Đông Hoa leo trên cánh tay của Dung đại phu nhân, đứa đầu tới bên tay nàng, mút vào không ngừng. Dung đại phu nhân cười điểm mũi nhỏ của nàng một cái: "Quỷ tham ăn, thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay của mẹ."
"Mẹ." Xuân Hoa thật cao hứng đi vào trong vừa đi, lúc này mẹ đang vui vẻ, mình mau mau đưa yêu cầu: "Mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Hôm nay mới sơ tam, có cái gì hay mà đi dạo? Trong vườn nhà chúng ta còn chưa đủ cho con đi dạo?" Dung đại phu nhân cười nhìn Xuân Hoa một cái: "Không phải đi theo Vân Uyển học vẽ với Tam thẩm nương sao? Sao về sớm như vậy?"
Xuân Hoa lấy ra một tờ xếp xong giấy lớn mở ra: "Mẹ ngươi nhìn một chút, có thể so với ban đầu vẽ tốt lắm?"
Dung đại phu nhân nhìn một chút: "Không tệ không tệ, hôm nay tranh này còn có thể phân ra cành khô hoa mai và nụ hoa, không thể so với hôm qua, như trong đen thấm đỏ vậy."
"Mẹ, mẹ lại giễu cợt con." Xuân Hoa uốn éo người, một tay kéo tay mập mạp của Đông Hoa lay động: "Con muốn ra ngoài mua chút pháo hoa về, tối nay thả pháo hoa."
"Để cho người làm đi ra ngoài bên mua là được." Dung đại phu nhân nói hết sức kiên quyết: "Trời đông giá rét như vậy, đi ra ngoài làm chi? Cẩn thận đông lạnh hỏng thân thể! Hôm nay lại là sơ tam, cũng không biết tiệm bán pháo hoa có mở cửa không, nếu đảo ra bên ngoài uổng công một chuyến, không phải càng mất hứng sao."
Xuân Hoa há miệng, không lời nào để nói, chỉ có thể ngượng ngùng xoay người đi ra ngoài.
"Một đứa hai đứa, sao đều muốn chạy ra bên ngoài? Chẳng lẽ trong nhà này còn không chứa được cho bọn họ?" Dung đại phu nhân giao Đông Hoa cho bà vú, nghi ngờ đứng lên, nhìn màn cửa đung đưa, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, năm trước cũng không thấy Xuân Hoa thích thả pháo hoa, năm nay là thế nào? Ngày mùng ba tháng giêng nói muốn đi ra ngoài mua pháo hoa!
"Thế nào rồi? Mẹ chấp thuận không?" Gia Mậu đi ra từ sau cây cột màu đỏ, trên mặt là một mảnh thần sắc lo lắng: "Muội được mẹ thích nhất, muội vừa mở miệng, chắc chắn nàng chấp thuận, có phải không?"
Xuân Hoa hơi ủ rủ: "Không có, mẹ không cho phép đi ra ngoài." Nàng liếc mắt nhìn Gia Mậu, thấy mặt hắn đầy phiền muộn: "Lần trước huynh lại không chịu trốn vào trong xe ngựa hai thẩm nương, bất kể thế nào, đi Hoa Dương trước lại nói."
Gia Mậu than thở đạo: "Lần đó ta còn chờ Tam thẩm nương làm xong áo choàng, không nghĩ tới mẹ đóng cửa, giờ muốn đi ra ngoài cũng khó."
"Ca ca, huynh có thể chui chuồng chó đi ra ngoài." Xuân Hoa hì hì cười một tiếng: "Muốn đi ra ngoài vẫn có chủ ý."
"Muội thật là nghĩ ra được." Gia Mậu tức giận không vui, vẫy vẫy ống tay áo: "Đắc đắc đắc, ta suy nghĩ tiếp tìm cách."
Xem ra mẫu thân đã hạ quyết tâm không muốn cho mình ra cửa, Gia Mậu hơi phiền não, không biết vì sao, mẹ có một loại trời sinh không thích với Tương Nghi, hắn quả thực không nghĩ ra vì sao mẹ có thành kiến, cuối cùng Tương Nghi có chỗ nào không tốt?
Kiếp trước, mẹ chê nàng con nhà bình dân có hơi thở hẹp hòi, không có cách nào làm đương gia chủ mẫu, khi hạ ý chỉ cô tổ mẫu hôn sự cho hắn, mẹ lập tức vui vẻ tính toán cho hắn, hận không thể hắn lập tức kéo Tiết Liên Thanh về nhà. Gia Mậu biết trong nội tâm nàng nghĩ thế nào, còn không phải là không muốn đêm dài lắm mộng, muốn mau mau bắt Tương Nghi chặt đứt niệm tưởng sao.
Khi đó Dung gia đã dọn đi kinh thành, mà Tương Nghi tại Nghiễm Lăng xa xôi làm thế nào biết được chuyện mình thành hôn, hơn phân nửa là mẫu thân phái người truyền lời qua, mẹ kế kia của Tương Nghi lúc trước còn có hai phần cẩn thận, sau đó được tin này càng không chút kiêng kỵ, dám hứa nàng cho một lão tú tài.
Trời xui đất khiến, hắn và Tương Nghi đến tột cùng vẫn bỏ lỡ.
Dĩ nhiên, cũng phải trách kiếp trước hắn quá hèn yếu, kiếp trước hắn luôn nghĩ không để cho cha mẹ thất vọng, nên phải làm một đứa con trai ngoan hiếu thuận cháu trai tốt. Nếu hắn dám kháng chỉ không lập gia đình với Tiết Liên Thanh, không biết Trường Ninh Hầu Phủ có thể vì vậy chịu ảnh hưởng hay không, những ngày kia, mỗi lần hắn nhắm mắt lại chính là tấm ý chỉ màu vàng kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình.
Cuối cùng hắn cô phụ nàng, phụng chỉ thành thân.
Kiếp trước đã làm sai chuyện, kiếp này cũng không thể bỏ qua, hắn không thể lại hèn yếu, không thể lui về sau nữa, dù thế nào cũng phải bảo vệ Tương Nghi, kiếp trước nàng chịu nhiều khổ như vậy, kiếp này không thể lại dẫm lên vết xe đổ.
"Dù thế nào, ta cũng nên thử một chút." Hắn siết quả đấm một cái, đi thật nhanh về viện mình.
Ngày thứ hai, trong học đường Giang Lăng có mấy người đến tìm Nhị thúc Gia Mậu Dung Trung Mẫn, mọi người đang ở trong thư phòng nói mặt mày hớn hở, đột nhiên nhớ tới Gia Mậu: "Đại chất tử của ngươi có trong phủ chứ? Không bằng kêu hắn tới đàm đạo một hồi."
Gia Mậu rất nổi danh trong học đường Giang Lăng, không chỉ vì xuất thân Dung gia Giang Lăng, chủ yếu nhất là sự xuất sắc của hắn, gần bảy tuổi đã vào học, cái này đã đủ khiến một ít người lấm lét rồi, trong học đường hắn thường được phu tử khen ngợi, đều nói văn chương hắn làm ra đó là lão tú tài 30 năm đích cũng không sánh nổi.
"Ta ngược lại quên mất Gia Mậu." Dung Nhị gia vội vàng phân phó đầy tớ của mình đi kêu Gia Mậu: "Nói cho Đại thiếu gia, bạn cùng trường trong học đường Giang Lăng tới."
Gia Mậu được tin này, trong lòng bịch bịch nhảy dồn dập, sáng hôm nay hắn bảo gã sai vặt đi tìm một bạn cùng trường, dùng danh nghĩa Nhị thúc hắn xin hắn mời những người này tới họp gặp, không nghĩ tới thật có người tới.
Dung đại phu nhân nghe nói bạn cùng trường của Gia Mậu tới, rất là cao hứng: "Gia Mậu, không phải con nói cả ngày ở trong nhà bực mình? Không bằng đi ra ngoài trò chuyện với bạn cùng trường của con."
Gia Mậu thần sắc nhàn nhạt đáp một tiếng, cất bước đi ra bên ngoài, bước chân không nhanh không chậm, nhưng trái tim lại như muốn nhảy ra từ yết hầu. Đi ra khỏi Tinh Tuyết Viên, hắn trừng trừng mắt với gã sai vặt, móc ra một khối bạc vụn: "Đi, xách bọc quần áo ta thu thập xong hôm qua ra bên kia đại môn chờ ta, cái này cho người giữ cửa, cứ nói ngươi mang y phục về đưa cho mẹ, bảo đảm hắn sẽ không ngăn ngươi."
Đi tới cửa, bà tử giữ cửa cười hăng hái: "Đại thiếu gia phải đi ngoại viện?"
Gia Mậu chẳng qua là gật đầu một cái, bước đi ra ngoài, vân cẩm màu tím trên đường dài xoẹt qua ngưỡng cửa màu đỏ, bỗng nhiên trộn thành một màu sắc.
Đến thư phòng, một đám bạn cùng trường đang nói vui vẻ với Dung Nhị gia, thấy Gia Mậu tới càng vui vẻ: "Gia Mậu tới, mau mau tới ngồi."
Ngồi cùng một nơi, nói không gì khác ngoài những lập thuật phá cách, mọi người cầm văn chương không người phân tích, từ nơi này phá đề lập ý, mỗi người lần lượt phát biểu ý kiến của mình. Có người còn mang theo một quyển văn chương chọn lọc 30 năm khoa thi tới, chọn gần ba trăm bài văn, một xấp thật dầy, cũng sắp dày hơn cả gạch xanh.
Gia Mậu nhìn quyển sách kia, trong lòng đắc ý, sách này là góp nhặt văn
Mọi người cầm văn chương phản phản phục phục tính toán nghiên cứu, cười cười nói nói, không lâu lắm đã qua giờ Thân. Gia Mậu nhìn Dung Nhị gia một cái: "Nhị thúc, không thì hôm nay cháu làm chủ, mời các vị đồng học ra Cẩm Tú lâu bên ngoài dùng cơm tối?"
Dung Nhị gia cười ha ha một tiếng: "Sao có thể cho con bỏ bạc? Con muốn quét mặt của Nhị thúc?"
"Con nghĩ Nhị thẩm nương về Hoa Dương đi, lo lắng trên người Nhị thúc không bạc kia." Gia Mậu khom người một chút với Dung Nhị gia: "Nếu Nhị thúc có bạc, vậy dĩ nhiên là Nhị thúc làm ông chủ rồi."
Mọi người nghe nói có cơm tối ăn, càng vui vẻ, đứng lên, đi theo Dung Nhị gia và Gia Mậu một đạo ra ngoài Dung phủ.
Một cước bước ra đại môn Dung Phủ, lúc này Gia Mậu mới an tâm không ít, ánh mắt nhìn qua bên cạnh một chút, thì thấy gã sai vặt của mình đang xách bọc quần áo đứng cạnh cửa, tội nghiệp nhìn mình. Gia Mậu vẫy vẫy tay kêu hắn đi qua: "Ngươi đi mướn chiếc xe ngựa trước, đến Cẩm Tú lâu ia chờ ta, ta theo bọn hắn dùng cơm xong xuống ngay."
Gã sai vặt gật đầu một cái, xách bọc quần áo đi thật nhanh, Gia Mậu nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.
Giá cháy rừng rực, đỏ hồng phun ra hoa. Mấy hàng nến chiếu nhà sáng trưng, ngay cả trên mặt bọn nha hoàn đứng trong đó cũng như được bôi một lớp vệt sáng màu vàng óng.
Dung đại phu nhân khẽ mỉm cười nhìn Đông Hoa trong tay bà vú, nàng chơi đùa đã hơn nửa ngày, đã mệt mỏi, lúc này nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Kim Chi cầm một mảnh thảm lông cừu nhỏ đắp cho nàng, ngủ hết sức ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, giống như bôi phấn.
"Phu nhân, phu nhân!" Bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, một bà tử chạy như bay vào: "Giờ Đại thiếu gia còn chưa có về!"
"Cái gì?" Dung đại phu nhân có vài phần ngạc nhiên: "Đến lúc nào rồi, sao còn chưa về? Không phải nói đi cùng Nhị thúc hắn đến Cẩm Tú lâu dùng cơm sao? Chờ một chút, không chừng uống rượu nói chuyện phiếm với bạn cùng trường mà quên cả thì giờ."
Bà tử thở một hơi nói: "Nhưng Nhị gia đã về!"
"Cái gì?" Dung đại phu nhân ngồi thẳng người: "Nhị gia đã về? Vậy ngươi có hỏi Nhị gia không, Đại thiếu gia đi đâu?"
"Nhị gia nói Đại thiếu gia về trước, hắn đã từng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy gã sai vặt Đại thiếu gia xách bọc lớn đứng ở dưới Cẩm Tú lâu, mới yên lòng." Mặt bà tử đầy kinh hoảng: "Nhưng Đại thiếu gia căn bản chưa có về!"
"Tốt tốt, thật là càng ngày càng lợi hại!" Dung đại phu nhân sừng sộ quá, vừa giận lại vừa lo, không cần nói, nhất định Gia Mậu đi Hoa Dương rồi! Mình để cho người coi chừng ngựa, vậy hắn đi thế nào? Chẳng lẽ là mướn xe ngựa hay sao? Ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì!
Dung đại phu nhân đi nhanh lên đến trước bàn thờ thần, cúi đầu chắp tay, lẩm bẩm niệm kinh.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |