Vay nóng Tima

Truyện:Nữ Nhi Lạc Gia - Chương 117

Nữ Nhi Lạc Gia
Trọn bộ 324 chương
Chương 117
Thân thích nói cười vui vẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-324)

Siêu sale Lazada


Hẻm Hồ Đồng nhà chỉ có năm nhà, không quá lớn, cũng không quá nhỏ.

Lúc Tiền lão thái gia còn trẻ, thích một cô gái lầu xanh, đầu óc nóng lên, len lén tiêu một số bạc lớn chuộc thân cho nàng, còn mua nhà chỗ này để nàng vào ở. Sau người nhà biết chuyện này, cắt bạc của Tiền lão thái gia, cô gái lầu xanh kia thấy mấy tháng kim chủ không đưa đồ trang sức ngân lượng, lập tức ngoài ra tìm nhà khác, làm một di nương phú thương, đi đến phía nam, cũng không trở lại nữa.

Tòa nhà này để trống một năm, cuối cùng Tiền lão thái gia chặt đứt niệm tưởng với cô gái kia, những vẫn không nỡ bán đi, lấy đến cho thuê, hàng năm ít cũng cho mướn được chừng một ngàn lượng bạc, cho mướn sắp được 30 năm, cũng coi như là một khoản bạc lớn, khi chia nhà cũng có công dụng.

Cậu hai Tiền Mộc Thần và cậu ba Tiền Mộc Nghiêu đều là người tính tình thành thật, ăn nói vụng về, biết cha thiên vị, có cũng không có cách nào cạnh tranh mấy phần chỗ tốt cho mình, đàng hoàng lấy được một số thứ mang ra khỏi Tiền phủ. Huynh đệ hai người thảo luận một chút, cũng không ngoài ra mua phòng ốc, dứt khoát cùng nhau chung sống, tường rào cũng không xây, hai nhà ở trong một vườn, mặc dù hơi chen chúc, nhưng lại vui vẻ hòa thuận, từ sáng sớm đến tối nghe thấy bên trong hô bằng dẫn bạn tất cả đều là tiếng cười trẻ thơ.

Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu mỗi người cũng được chia hai cửa hang và mấy vạn lượng bạc, rất là kinh hỉ, chẳng qua là vợ hai người cũng hơi không vừa ý: "Đại ca chia được một vườn lớn như vậy, còn có năm sáu cửa hàng, cửa hàng điền trang còn dư lại đều là để lại cho đứa con đó, tâm này cũng thật là thiên đến chân trời!" [ý là quá thiên vị]

Hai người cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên phu nhân của mình: "Không có cách nào, con cả con út luôn luôn tốt hơn! Chờ chúng ta thi đậu cử nhân, sau này tự nhiên cho các ngươi sống những ngày an nhàn!"

Lý thị và Lưu thị liếc mắt nhìn nhau, quả thực hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng biết phu quân mình là người tâm tính thế nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng một thôi. Lý thị và Lưu thị thương lượng trong tối: "Đệ muội, bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ, bạc trong tay chúng ta tiết kiệm còn đủ tiêu, nhưng chờ trưởng thành đến lúc nghị hôn, chỉ sợ trong tay sẽ rất khó khăn."

Lưu thị nhíu mày nói: "Sao lại không phải, chúng ta nên suy nghĩ một chút, cửa hàng này làm thế nào mới có thể làm ra nhiều bạc mới đúng, Nhị tẩu ngươi cũng còn khá, chỉ có một nam một nữ, bây giờ trong bụng ta lại thêm một đứa, thật đúng là làm người buồn bực."

Dù oán trách hay than phiền, thời gian vẫn qua, cũng chỉ có thể từ từ tìm cách. Năm nay hai người Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu tham gia thi Hương, đang chờ yết bảng, ở trong nhà đứng ngồi không yên, trong lòng trong bụng, mỗi ngày đều lạy linh vị khổng thánh vô số lạy, nhan thơm trong nhà dự cũng đốt sạch rồi.

Hôm nay Lý thị đi ra ngoài mua nhang đèn về cho bọn họ, lại vô tình gặp Tương Nghi, trở lại nói một chút với Tiền Mộc Thần, hắn gật đầu liên tục: "Phải, phải, dĩ nhiên phải bảo cháu ngoại gái tới dùng cơm, nếu là không có người chăm sóc, ở với chúng ta là được."

Lưu thị nghe nói Tương Nghi tới, cũng rất là vui vẻ, vội vàng an bài nữ đầu bếp đi mua thức ăn tới tốt hơn: "Chỉ chớp mắt cũng có mấy tháng không thấy Tương Nghi rồi, không biết giờ là dáng vẻ gì rồi, lần trước gặp nàng... Thật đúng là làm người thương yêu!"

Lần trước thấy Tương Nghi, nàng tiến thối hợp lễ, một chút cũng không giống chỉ là một hài tử bảy tuổi, trong lòng Lưu thị không khỏi thêm mấy phần thương tiếc, nhất định là sống ở Lạc Phủ không được tự nhiên, cho nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy, nghĩ đến Lạc lão phu nhân ngược đãi nàng, Lưu thị có vài phần phẫn hận, bây giờ biết Tương Nghi ra khỏi Lạc gia, lúc này mới cảm thấy an tâm thay nàng.

"Biểu tiểu thư tới." Ninh ma ma cười đi tới: "Cũng tới cửa rồi!"

Lý thị và Lưu thị vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, thì thấy con gái của mình kéo Tương Nghi đi qua bên này, vừa đi, còn vừa trò chuyện, hai người nhìn nhau cười một tiếng: "Dù sao cũng là biểu huynh muội, mới thấy một lần đã thân cận như vậy!"

Tương Nghi mang theo mấy khối tơ lụa liêu tử và mấy sắc bánh ngọt làm lễ vật, Lý thị và Lưu thị thấy những thứ đó, hai người đều hơi bất an, Lý thị đẩy tơ lụa và bánh ngọt về tay Tương Nghi: "Ta kêu con qua đây ăn cơm tối, sao có thể thu đồ đạc của con, mau thu những thứ này lại, tự mình mang về!"

"Nếu mợ không nhận lấy đồ của Tương Nghi, đó chính là khách khí!" Tương Nghi thấy thái độ của Lý thị và Lưu thị kiên quyết, biết các nàng thật lòng, cũng không phải giả vờ, quả thực cảm kích, hai mợ của mình đều là người thông tình đạt lý, chỉ tiếc người hiền bị người ác khi dễ, lại bị đuổi ra Tiền gia đến ở nơi này.

Đẩy qua đẩy lại một trận, Lý thị và Lưu thị đành phải thu mấy thứ này, để cho người đi tìm Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu về: "Nói với lão gia, biểu tiểu thư tới, để cho bọn họ mau về dùng cơm!"

"Hai cậu đi nơi nào vậy?" Tương Nghi ngồi xuống nhàn thoại chuyện nhà với Lý thị Lưu thị: "Không phải đã Thi Hương xong rồi? Chẳng lẽ còn phải đi học đường sao?"

"Haizz, nghe nói rõ ngày yết bảng, hai người bọn họ sao có thể an tâm chứ!" Lý thị lắc đầu một cái, cười khổ: "Ta và mợ ba con vẫn khuyên bọn họ không biết bao nhiêu, nhưng họ lại tập trung tinh thần ở trên đó không chịu buông tay!"

"Hai cậu nhất định có thể được như nguyện." Tương Nghi cười nói: "Ta nghe biểu muội nói bọn họ về nhà đều là ôn bài, bỏ công sức như vậy, sao lại có chuyện làm không được?"

Lưu thị hợp tay đọc một câu Phật: "Tương Nghi, vậy phải mượn con chúc lành rồi." Đều nói trẻ con nói chuyện đúng nhất, Tương Nghi lời vừa mới nói kia thật đúng là làm nàng vui vẻ, lần này không chừng phu quân thật có thể thi đậu Cử nhân, đến lúc đó nàng cũng là nương tử Cử nhân, có thể hãnh diện ngẩng đầu ưỡn ngực rồi.

Không lâu lắm, hai người Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu về đến, thấy Tương Nghi tới, hai người đều rất vui vẻ: "Lần này về con phải ở Hoa Dương thêm mấy ngày, hết lần này tới lần khác vội vội vàng vàng về Nghiễm Lăng, lúc này phải ở lại thêm mấy ngày mới được."

Lý thị cười híp mắt nói: "Bây giờ cháu ngoại gái đến Hoa Dương ở rồi, hai người các ngươi làm cậu phải chăm sóc nhiều hơn nàng đó!"

"Đến Hoa Dương ở rồi hả?" Tiền Mộc Thần thấy hơi lạ: "Sao Lạc gia lại cho phép con ra ngoài ở?"

Bất đắc dĩ, Tương Nghi chỉ có thể lại nói nguyên nhân ra, Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu nghe cũng nghiến răng nghiến lợi: "Lạc Phủ lại đáng ghét như vậy!" Nghĩ đến Tiền thị đã qua đời, hai người cũng ảm đạm hao tổn tinh thần: "Còn không biết khi muội tử còn tại thế bị bao nhiêu uất ức, cũng là chúng ta quá không dùng được, thấy nàng mỗi lần về chỉ nói tốt, cũng không đi nghe ngóng tinh tế!"

"Cậu, đã qua thì hãy cho qua, sau này tất cả rồi cũng sẽ tốt thôi." Thấy bi thương trên mặt hai người là thiệt tình, Tương Nghi vội vàng mở lời an ủi: "Nghe Lưu ma ma nói, xưa nay mẫu thân của con ôn uyển, không tranh không biện, nàng trở lại không muốn nói cho cậu nàng bị ủy khuất, cũng là sợ hai người lo lắng cho nàng, hai người coi như làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng, giả bộ không biết đi."

"Haizzz..." Tiền Mộc Nghiêu thở dài một cái, nhìn Tương Nghi: "Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, Tương Nghi, bây giờ con ở đâu? Trong cửa hang phố Đông hả?"

Tương Nghi gật đầu một cái: "Tạm thời chỉ có thể ở nơi đó."

"Vậy không bằng con đến ở với chúng ta, cùng mấy biểu huynh muội ở cùng nhau, cũng thân cận nhiều hơn." Tiền Mộc Thần suy nghĩ một chút nói: "Mặc dù hơi chen chúc, dù sao có người chăm sóc."

Trong lòng Tương Nghi Tâm ấm áp một trận, hai cậu đều thân thiết suy nghĩ cho nàng, nhưng nàng cũng không thể không để ý tình cảnh nhà cậu. Cái nhà này chỉ có năm phòng, cậu mợ và mấy biểu huynh muội đã là tám người, còn có nha hoàn bà tử, lại cầm phòng bếp nhà kho, nơi nào còn có thể có chỗ cho mình tới! Nàng cười lắc đầu nói: "Phía sau hai cửa hang phố Đông đều có nhà, chen một chút cũng có thể chấp nhận, chờ qua hai năm kiếm lời bạc, lại đi mua một nhà nhỏ ba phòng ở cũng được."

Lý thị và Lưu thị nghe lời này mới yên lòng, mặc dù các nàng hiền huệ, nhưng là nghĩ đến Tương Nghi mang theo nha hoàn bà tử vào ở, cũng không chỗ sắp xếp, trong lòng cũng buồn rầu, may mắn Tương Nghi tự mình cự tuyệt.

"Vậy..." Tiền Mộc Thần thấy sắc mặt phu nhân mình dần dần biến hóa, bỗng nhiên cũng nhớ lại mình không còn ở Tiền phủ nữa rồi, tòa nhà này đã là nghèo rớt mồng tơi, đâu có thể thoải mái đón người đi vào. Người nghèo chí ngắn, cho dù là có lòng chăm sóc cháu ngoại gái, cũng không sức lực này.

"Cậu, hai người yên tâm, Tương Nghi có ma ma và nha hoàn thiếp thân chăm sóc, không có chuyện gì được." Tương Nghi cười với Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu một cái: "Có chỗ khó gì, Tương Nghi nhất định sẽ đến tìm cậu mợ giúp."

"Được lắm." Tiền Mộc Nghiêu vội vàng nhận lời: "Có chuyện khó gì, không thể một mình gánh vác, đến chỗ cậu mợ thương nghị, cũng giúp con đối phó qua."

Đến nơi này, cuối cùng đưa đề tài này qua, lòng Tương Nghi khẽ than thở, con người là phải có tiền vốn, không có tiền vốn, nói chuyện cũng khó khăn. Nhìn cậu mợ mặc như thế, chỉ là vật liệu phổ thông, nhìn sinh hoạt hai nhà còn không so được Lạc Phủ.

Tiền Mộc Thần và Tiền Mộc Nghiêu hỏi tình huống trong cửa hàng Tương Nghi, biết được kia ba cửa hàng mỗi tháng chỉ kiếm được mấy mười lượng bạc, bóp cổ tay thở dài: "Tương Nghi, con nên đi mời quản sự tốt xử lý, lại tìm mấy chưởng quỹ lợi hại, bây giờ mấy cửa hàng chúng ta đều giao cho quản sự xử lý, mỗi tháng mỗi của hàng có thể có một hai trăm lạng bạc ròng, miễn cưỡng có thể đối phó đến một phủ chi tiêu dùng."

Tương Nghi hỏi một chút, mấy cửa hàng đều ở phố tây, trong lòng có mấy phần kinh ngạc, mỗi tháng cũng chỉ kiếm bạc như vậy? Nhưng bọn cậu lại là vẻ mặt hài lòng, Tương Nghi hơi mê muội, xem ra vũng nước hành thương bên Hoa Dương này coi như sâu, khó trách một tháng bọn Lưu ma ma chỉ kiếm lời hơn mười lượng bạc.

Chẳng qua là, hai cậu không suy tính cho biểu ca biểu tỷ của mình sao? Tương Nghi nhìn mấy biểu huynh muội ngồi bên cạnh, trong lòng không khỏi có vài phần bi thương, biểu huynh lớn nhất năm nay cũng mười ba rồi, chớp mắt mắt, qua hai năm thì đến mười lăm, nên nói chuyện cưới gả rồi, trong phủ không bạc, lấy cái gì đi cưới gả? Cái gì làm đồ cưới? Tương Nghi than thở, bây giờ chỉ có thể nhìn xem hai cậu có thể kim bảng đề danh không, nếu là trúng Tiến sĩ, bổ nhiệm bên ngoài, biểu huynh muội mới có đường ra tốt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-324)