Vay nóng Tima

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 099

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 099
Nhà vệ sinh cũng có thể kiếm tiền
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


Vội vã chạy tới nhà vệ sinh, thật đúng là quá mót, đi vào một gian, lại phát hiện không có giấy vệ sinh, liền chạy qua một gian khác. Trong lúc ta đi vào đó không lâu, thì bên cạnh cũng có người đi vào. Ầy cái gian kia không có giấy vệ sinh nha..

Xuất phát từ tinh thần hỗ trợ bạn bè, ta đem giấy vệ sinh đưa qua từ phía trên: "Cho ngươi."

Bên cạnh thật lâu cũng không có lên tiếng, chỉ là nhanh chóng tiếp nhận giấy vệ sinh. Sau đó, rất là trùng hợp, ta với nàng cùng đi ra cửa, ta tùy ý nhìn về phía bên cạnh bồn rửa, nàng đang chỉnh lý quần áo, vừa nhìn thấy, ta lập tức thu hồi ánh mắt, thật là oái oăm a, người đó cư nhiên lại là Hoàng Hậu Phong Tuyết Âm! Sao nàng lại có thể tới đây? Ta cố gắng giữ biểu hiện rằng bản thân mình không có biết nàng, nhưng, ta có nên chào hỏi hay không a?

Ngiêng mặt đi, nàng lại hướng ta cười một cái, ta cũng lịch sự nở một nụ cười lại, nàng tiến tới bồn rửa tat, ta đúng là chỉ buồn lo vô cớ.

Ra cửa, đứng ở cửa quả nhiên là cung nữ thân cận của nàng, ta biểu hiện rất kinh ngạc, ngây ngốc đứng lại ở một bên, trước đây là một Hộ Quốc phu nhân tài trí hơn người, hiện tại ta lại chỉ là một người hầu nhỏ bé, ngược lại nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có dùng bất động để che dấu sơ hở.

"Ngươi tên gì?" Phong Tuyết Âm cười nhẹ hỏi ta, ta cúi đầu: "Ta, không không không, nô, nô tỳ là cô nương của Bách Hoa cung, gọi là Hỉ Dương."

"A?" Nàng hình như nhìn ta một hồi, "Ân, thưởng đi." Vừa dứt lời, cung nữ của nàng liền thưởng cho ta một thỏi bạc, ta lập tức tiếp nhận, cúi đầu cúi người: "Đa tạ Đại nhân ban cho, đa tạ Đại nhân ban cho."

Một mực chờ Phong Tuyết Âm đi xa, ta mới từ từ đứng thẳng lưng, nhìn bạc một hồi, ha, con đường tài vận của ta cũng không có giảm đi nha, trước đây được lòng Hiên Viên Dật Phi, hiện tại lại được lòng Phong Tuyết Âm.

Được rồi, bạc của ta. Ta vội vàng đi vòng đến phía sau nhà vệ sinh, tìm được địa điểm trước đây mình chôn bạc, ta bắt đầu đào.

"Thê chủ. Ngươi đi chậm chút." Là âm thanh của Tiểu Nhược, ta lập tức dừng lại động tác, hôm nay thật đúng là náo nhiệt.

"Ta làm không được, ta làm không được! Tiểu Nhược, ta vốn làm không làm được!" Phong Thanh Nhã tựa hồ rất kích động, nàng có cái gì không làm được sao?

"Thê chủ... Tiểu Nhược cũng mới hiểu được, thì ra muốn làm một người khác. Thực sự vô cùng khó khăn... Chúng ta cùng người đi đường giáp ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng không có cách nào khéo léo đưa đẩy giống như hắn, nêu như thê chủ có thể giống như hắn, có lẽ thê chủ người cũng đã thát khỏi tất cả."

"Người đi đường giáp rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào? Rốt cuộc hắn làm như thế nào! Tại sao hắn lại có thể cợt nhả được ở trước mặt của Hiên Viên Dật Phi. Còn ta ngay cả cười cũng không nổi. Tại sao hắn có thể vô lại với tất cả mọi người, mà ta ngay cả ăn nói khép nép cũng không thể làm được!"

Bọn họ sao lại muốn giống như ta? Có điểm kỳ quái, trước đây không phải bpnj họ luôn luôn khinh thường ta sao? Ha hả, hiện tại các ngươi cũng đã biết được chỗ tốt của ta rồi đi.

"Ngươi chính là ngươi!" Đột nhiên, âm thanh của Nam Cung Thu Nguyệt lại lần nữa xuất hiện, hiện tại giọng hắn hoàn toàn không giống với lúc nói chuyên với Hậu Huyền. Mà lại là giọng nói on nhu như gió giống trước đây. Ta vẫn không nhúc nhích, bản thân ta thực sự muốn biết bọn họ muốn làm cái gì.

"Nguyệt? Mấy ngày hôm nay ngươi có tin tức của Người đi đường giáp không?" Thì ra mấy ngày nay Nam Cung Thu Nguyệt hắn vẫn luôn đi tìm ta.

"Không có... Thanh Nhã, nếu nàng đã đi, vậy ngươi chính là ngươi. Không cần cố sức giống như nàng."

"Nhưng Minh Ngọc thích như vậy, Nguyệt, Minh Ngọc trước kia chưa bao giờ dùng chân tình quan tâm ta, nhưng mà những ngày này, nụ cười của hắn đối với ta là sự thật, hắn đuổi theo ta hỏi ngày đó vì sao ta lại lắc đầu thở dài? Nhưng chuyện đó ta không biết, ta căn bản không biết nên nói với Minh Ngọc rằng chuyện đó là như thế nào?

Ngày đó hắn rốt cuộc gặp Minh Ngọc như thế nào, đã nói gì với hắn..... Hơn nữa đã làm cái gì. Tại sao hắn lại có thể dễ dàng thu được tâm của Minh Ngọc? Nguyệt, hắn rốt cuộc là đã làm như thế nào! Tại sao tất cả mọi người đều nhắc đến hắn, đều sẽ chú ý hắn, đều sẽ thích hắn, giống như tất cả mọi thứ trên đời này đều xoay quanh hắn. Hắn, Hắn. Hắn rốt cuộc là ai!"

"Thanh Nhã, tỉnh táo lại đi. Tỉnh táo lại đi." Âm thanh ôn hòa làm cho con người ta phải cảm động của Nam Cung Thu Nguyệt vang lên, hắn lại dùng sở trường của mình trấn an được sự kích động của Phong Thanh Nhã, "Nếu như ta biết rằng nàng đã đi đâu vậy thì tốt rồi..."

"Nguyệt, ngươi ngày đó rốt cuộc đã làm cái gì với hắn! Tại sao khi ta tỉnh lại , lại ở trong phòng của ngươi? Mà hắn cũng đã đi mất, nếu như ngươi đã tìm được cách thay đổi linh hồn tại sao lại không nói cho ta biết, chúng ta còn cần hắn mà."

"Đó là một chuyện ngoài ý muốn, chúng ta không có cách nào nắm được trong tay thiên ý..." trong giọng nói của Nam Cung Thu Nguyệt, lại có chút bất đắc dĩ.

Khóe môi vung lên, Nam Cung Thu Nguyệt, ngươi có phải hay không đã hoàn toàn không có cách nào quên ta? Đây là chắc hẳn là đại trừng phạt với ngươi chứ! Ngươi không phải đã nói có thể thao túng được vận mênh sao, ngươi, cũng chỉ là một phàm nhân! "Nguyệt, ngươi quay về Ảnh cung, nhất định phải tìm được hắn, sự tồn tại của hắn, với chúng ta la phúc hay họa nhất định phải tra cho rõ!" Âm thanh của Phong Thanh Nhã chuyển sang âm trầm, giống như đã tỉnh táo.

"Vâng!"

"Còn có, thông tri cho Cung Chủ của ngươi, bảo hắn để cho người khác tiếp nhận vị trí của ngứoi, ngươi chỉ cần cố gắng tìm hắn cho ta, nhanh nhất có thể! Cho dù một tháng, một năm, mười năm, bất kể chết sống nhất định phải cho ta một kết quả!"

"Vâng!"

Ừm? Ta nhớ kỹ đêm đó Nam Cung Thu Nguyệt tự xưng là Bổn cung, chẳng lẽ hắn là Cung chủ của Ảnh cung? Nhưng ngeh Phong Thanh Nhã nói, giống như Nam Cung Thu Nguyệt không phải là cung chủ, như vậy, chẳng lẽ Phong Thanh Nhã không biết Nam Cung Thu Nguyệt chính là Ảnh cung Cung chủ?

Rốt cuộc thân phận của Nam Cung Thu Nguyệt là gì? Ta rất muốn biết, nhưng ta sẽ không đi tìm kiếm đáp án, Nam Cung Thu Nguyệt giống như là một Mạn Đà La đẹp đẽ, tràn ngập thần bí, nhưng một khi tới gần, sẽ vạn kiếp bất phục.

"Ngươi cũng nên trở về đi, ta cũng phải đi ra phía trước, tỷ tỷ cũng đến rồi."

"Hoàng Hậu? Vậy Hoàng Thượng thì sao?"

"Hắn không có, hắn hẳn là đã phát hiện ta không phải là người đi đương giáp, ta hiện tại đang lo lắng là hắn sẽ tứ hôn cho ta, như vậy thì thật là..." Giọng điệu Phong Thanh Nhã trở nên sầu não.

"Ta hiểu rồi."

"Tiểu Nhược, mau đi mời Ly Ca công tử."

"Dạ.."

Mời Ly Ca? Ly ca sẽ đến à?

Phong Thanh Nhã và Nam Cung Thu Nguyệt đã hoàn toàn đi xa, cả người ta xụi lơ xuống, đứng thật sự rất lâu, hai chân ta đã mỏi muốn chết. Mặc dù ngồi dưới đất, nhưng tay của ta không có ngừng, kỳ quái? Tại sao lại đào không ra? Chậm đã, đây là cái gì!

Dưới lớp đất đen ngòm bỗng xuất hiện xương trắng, ta lúc này sợ đến thét chói tai: "A!" Vội vàng che miệng, cả người giống như mộng, tại sao bạc của ta lại biến thành xương người! Chẳng lẽ là Phong Thanh Nhã giết ai, rồi đem chôn ở đây?

Ta kinh hoảng đứng dậy, hai chân lập tức như nhũn ra, lại lần nữa ngã quỵ, thân thể ngã xuống trước, tay lại chạm đến đoạn xương kia, ta sợ đến toàn thân xụi lơ, lại không dám hô lên, nước mắt lập tức liền chạy ra.

. v.. v..., mà sao xương này... lại chỉ có một đoạn? Ta tiện tay lấy ra, trừng mắt, có phải chiều nay ta gặp được quá nhiều chuyện hay không cho nên đầu óc có vấn đề, đoạn xương trong tay ta, lại thô lại to, vừa nhìn thì đã biết chính là xương heo.

Xương heo! Long hoàng!

Long Hoàng nó chắc chắn đã trộm bạc của ta, rồi chôn xương xuống!

Đoạn xương từ tay ta rơi xuống, khóe miệng bắt đầu rút gân, chuyện đùa này có phải có chút quá đáng hay không a. Ngửa đầu nhìn trời, Nam Cung Thu Nguyệt a, chó của ngươi thành tinh rồi!

Thất hồn lạc phách đi trở về, ánh trăng chiếu vào trên người cua ta, ta cảm giác như là phủ thêm một tầng ngân sương, từ đáy lòng cảm giác được lạnh buốt, Nam Cung Thu, Nguyệt ngươi đây rõ ràng là tuyệt đường lui của ta! Mông mông lung lông trong không khí truyền đến tiếng đàn, là Hoa Liễu. Thì ra ta đã bước sâu vào vườn sen a.

Đưa mắt nhìn lại, Hoa Liễu lại đang bắt đầu đàn, mà thật không ngờ, Viễn Trần cũng đang gảy đàn, hai người hỗ trợ lẫn nhau, giống như kinh đào hãi lãng.

Trên chỗ chủ vị, giờ phút này lại là Phong Tuyết Âm, nàng nhắm mắt lắng nghe, Nam Cung Thu Nguyệt ngồi ở bên cạnh Sở Dực, lúc này Hậu Huyền cũng đang ngồi trên ghế, mà ở ghế cuối cùng, đúng là Ly Ca. Hắn quả thật đã đến, chuyện này hình như có chút bất thường.

Tất cả mọi người lẳng lặng thưởng thức tiếng đàn của Hoa Liễu và Viễn Trần. Tiếng đàn của Trần giống như làm cho người ta người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, giống như từng đợt, từng đợt sóng mà đến, mà tiếng đàn của Hoa Liễu lại giống như là bờ cát.

Mơ hồ, lại cảm giác có một bóng dáng đứng sừng sững tại vách đá vách đá trên, đón gió nhìn xa, tuy có gió mạnh, lại ở cạnh gần hắn thì biến mất, không thể thổi bay được nửa phần y bào của hắn, không thổi được bất kỳ lọn tóc nào.

Cho dù sóng biển ở phía dưới hắn kêu gào, may đen trên đỉnh đầu cua hắn bay quanh, hắn vẫn như trước lẳng lặng đứng yên, giống như ngăn cách, xunh quanh hắn tạo thành không gian khác, trong không gian này, không có gió, không mây, thậm chí không có tiếng động.

"Thật sự là trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, hợp diệu a." Ta không nhịn được mà tá thưởng, tầm mắt không cách nào rời khỏi người của Viễn Trần.

Tiếng đàn dần dần ngưng, tiếng vỗ tay lập tức mà đến, ta cúi đầu chậm rãi đi lại khoảng sân, ngồi trở lại chỗ cũ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )