Vay nóng Tinvay

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 093

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 093
Tuyên ngôn trọng sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Lazada


Không khí phía dưới này cũng không tệ lắm, đấy là cảm giác hiện tại của ta bây giờ. Chỉ cần ngẩng đầu một cái, không gian hỗn độn, hàng loạt linh hồn mang đủ mọi vẻ mặt lướt đi.

Xem này, cái linh hồn phi công này. Này, . v.. v..., mẹ nó còn mời ta lái máy bay sao.... Mà hình như ý hắn hoàn toàn không hẳn là như vậy nha, may mắn rằng ta cũng còn chưa có chửi hắn.

Hiện tại chỉ có hủ nữ Thư Thanh Nhã mà thôi nhé.

Ta quyết định, ta phải tôn trọng quy tắc của Hủ nữ chi thần.

"Ngươi xem này, vận khí của ngươi thật không tồi nha, vừa mới quay lại một chút là đã có cơ hội quay về rồi, nếu không á ngươi chỉ có thể chịu ở lại nơi đây. Ta cũng có thể giới thiệu việc làm cho ngươi nha ...làm như ta nè. Ai, nhưng mà hiện tại quỷ sai nơi đây cũng rất nhiều nha... Xếp hàng đi, mau mau xếp hàng." Quỷ sai đại thúc dẫn ta bay đến phía sau một hàng dài, chờ đầu thai.

Ta mờ mịt nhìn lại, thật đúng là một hàng thật dài nha, bọn họ lượn lờ giữ không trung, trái trái phải phải, từ trên xuống dưới như vậy một hàng dài vô cùng, trong số các hàng ở đây, hàng của ta đứng tương đối ngắn rồi.

"Thật dài a." Ta kêu lên.

"Cái này còn ngắn đó, nếu như mà gặp phải tai họa nhân gian, nơi này đều đen ngòm, tất cả đều là đầu người. Ngươi cứ từ từ chờ." Đại thúc chậm rãi nói một câu, rồi lặng lẽ đi ra.

Phía trước ta là một bé bự, nàng cứ thình thoảng lại đụng ta một phen, sau đó, , trong một lần nàng nhảy lên, chân của ta bị nàng dẫm bẹp.

"Au!"

"A, thật xin lỗi." Bé bự xoay người lại, thành khẩn nói lời xin lỗi.

Ta xoa chân: "Xếp hàng đi."

"Ừ, ngươi đừng kích động." Hai mắt bé mập sáng quắc, nhìn ta thân thiết.

Đây là cái chiết lý gì. Người đã chết rồi thì còn có gì mà kích động.

"Ha hả, xem ra ngươi không có kích động giống như ta nha, nhưng ta thật vui vẻ a, rốt cục có thể đi đầu thai chỗ khác."

Ta nghi hoặc: "Cuộc sống của ngươi chẳng lẽ không được thoải mái?

Bé mập quyệt quyệt miệng: "Đúng vậy nha, ta bị bán cho kỹ viện a... Có cái gì mà hài lòng."

"Ách... Thứ cho ta nói thẳng, tỷ tỷ a bộ dáng ngươi như vậy... Hẳn là tương đối tương đối an toàn đi."

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy a, nhưng mà a Hồng nương nơi đó nói cái gì mà ta sinh ra vốn mang nét mỹ nhân bại hoại, còn thật sự muốn ta giảm béo. Ngươi biết không? Nàng không chịu để cho ta ăn cơm! Quá tàn nhẫn! Còn nói, ta phải giảm béo để cho Bách Hoa Cung của nàng tiết kiệm lương thực đó!"

Bách Hoa cung? Hồng nương! Bà má nó, cái thế giới này thật sự rất nhỏ, đi đến đâu cũng đụng được người quen.

"Kia... tại sao ngươi không chạy trốn."

"Chạy?" Bé mập trừng mắt nhìn ta."Chạy như thế nào? Ngươi biết không, ngoài ta ra cùng lúc bị bán vào Bách Hoa Cung có tổng cộng năm cô nương nữa, lúc ấy chỉ trừ...ra ta thì tất cả các nàng đều muốn chạy. Trong đó một người bị cắt đứt chân mà bắt quay về, đến bây giờ chân vẫn còn là cà thọt; một người nghĩ muốn tự sát thì bị hạ xuân dược, ngay trong đêm đó đã bị khai bao, sống không bằng chết; còn có một người thì nói nàng quen biết với đại quan nào đó trong triều, Hồng nương liền cười to nàng nói nàng còn là Thái Hậu nương nương đó, trực tiếp đem nàng ném tới đại đường tiếp khách; lại một người biết võ công, đúng vậy, nàng cũng coi như tương đối lợi hại. Đáng tiếc, bị Bách Hoa Cung phái tứ đại cao thủ truy đuổi bắt về, sau đó đánh cho nàng một trận thừa sống thiếu chết.

Người cuối chính là ta a, ta vốn tưởng rằng bản thân ta như vậy, Hồng Nương nhất đinh sẽ không hạ độc thủ với ta. Nàng sẽ cho ta làm công việc tạp vụ nào đó, kết quả, không hiểu mắt nàng ra sao lại nhìn ta ra một mỹ nhân bại hoại, muốn ta giảm béo.

Trời ạ, không cho ta ăn cơm chuyện này đối với ta mà nói quả thực là sống không bằng chết, ta đói bụng quá chỉ có thể nằm trên giường, cũng may có nha đầu Nguyệt Nguyệt thương ta, nàng thường xuyên mang bánh bao đến cho ta ăn. Bình thường hàng ngày còn có cái thang thuốc giảm cân chết tiệt mà tên lang băm nào đó kê cho ta nữa. Còn tiểu Bích và Tiểu Lạc hai nàng lại chỉ cho ta uống nước cầm hơi.

Cho đến nay, ta ước chừng bị đói bụng cũng đã ba tháng, ở buổi tối hôm qua, tiểu Bích tiểu Lạc vội vàng đi xem náo nhiệt, nghe nói là thị lang nào đó của Hộ quốc phu nhân đang biểu diễn. Bọn họ lại quên không cho ta uống nước, kết quả. Ta đến cả sức thở cũng không còn. Liền như vậy teo luôn. Tiểu Bích tiểu Lạc có khi còn chưa biết là ta đã ra đi ấy chứ, Nhưng trong lòng ta vẫn còn muốn cảm ơn Hộ Quốc phu nhân kia lắm. Rốt cục ta cũng được giải thoát rồi —- "

"..." Ta nhất thời không biết có nên thừa nhận hay không bản thân mình chính là ân nhân hung thủ gián tiếp "Mưu sát" nàng. Đột ngột, ta nhìn thấy một Quỷ Hồn từ đâu trực tiếp chen vào giữa chúng ta, ta chỉ vào cái tên quỷ kia: "Chen cái gì mà chen, Ngươi dựa vào cái gì mà đòi chen ngang!"

"Lại nữa, ta cũng đã quen, một ngày xuống đây, bị chen ngang không biết bao nhiêu lần, bọn họ có cái...này." Hai ngón trỏ và ngón cái của bé mập xoa xoa vào nhau, ta kinh ngạc: "Bọn họ sao lại có thể đem tiền xuống đây?"

"Vừa nhìn đã biết ngươi chắc là bị chết uổng mạng rồi, hoặc là chính thức nhập táng, người nhà ngươi vẫn còn chưa có đốt tiền vàng cho ngươi đi."

"À thì ra tiền vàng mã là để dùng như thế này!"

"Đúng vậy, ta xuống đay mới biết đươc chuyện này, bất quá loại chuyện như thế này chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, cứ từ từ chờ đi, may mắn là chúng ta đã thành quỷ cũng không thể nào chết đói được, hơn nữa chúng ta ngồi đây tâm sự một chút nha ... rất nhanh sẽ tới lượt?"

Đang khi bọn ta đang nói chuyện, lại thêm một tên quỷ hồn chen ngang, trời ạ, như vậy thỉnh thoảng lại chen vào một quỷ như vậy, ta có cảm giác bản thân mình bao giờ mới đến lượt, hơi quá đáng nha.

"Bé Mập! Bé Mập!" Một tên quỷ sai đặc biệt hướng chúng ta chạy đến, Bé Mập hình thể khổng lồ, hắn rất nhanh liền tìm ra Bé Mập, hắn lại lấ ra một quyển sổ sinh tử, Bé Mập lòng tràn đầy hoan hỉ: "Chẳng lẽ bọn họ phát hiện rằng ta đã chết cho nên đã đốt vàng mã cho ta? Ta cuối cùng cũng có thể chen ngang được rồi!" Bé Mập cầm lấy hai tay của nhảy nhót.

Quỷ sai này cùng với vị đại thúc lúc nãy đều mặc quần áo như nhau, đem sổ sinh tử đặt ở phía trước bụng, bình thản hưng phấn nhìn Bé Mập:" Bé Mập, dương thọ của ngươi chưa hết, hiện tại ta phải dẫn ngươi trở về. Lập tức lên đường."

Vẻ hoan hỉ của Bé Mập trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó, nàng liền ôm lấy thân thể của ta bắt đầu trượt xuống: "Không a—- ta không đi về đâu —- ta chết cũng không trở về a —- "

" Bé Mập này ngươi có bị sao không đó! Người khác nghĩ muốn có cơ hội hoàn dương cũng không có, hiện tại cho ngươi miễn phí hoàn dương lại còn không muốn! Không được! Đi mau!" Quỷ sai kéo lưng quần của Bé Mập lôi đi, Bé Mập ôm từ thắt lưng của ta, xuống đến chân của ta: "Ta không muốn đi về a —- nơi đó sống không bằng chết —- tỷ tỷ cứu ta —- cứu ta a -

"Cái...này... Ta cũng đã chết... Lực bất tòng tâm a..."

"Ngươi cũng đã chết, đúng a, tỷ tỷ, ngươi hoàn dương đi, ta với ngươi trao đổi a!"

"A?"

"Quỷ sai soái ca, có thể như vậy hay không?" Bé Mập từ trên mặt đất đứng lên, ôm lấy cổ quỷ sai, ta sao lại có cảm giác hành động và lời nói của Bé Mập này lại có chút gì đó giống như ta.

Quỷ sai nhíu mi, cúi khóe mắt nhìn Bé Mập đang phấp phới, gật đầu: "Nếu như song phương đều đã thỏa hiêp, thì có thể."

Lập tức, một hàng quỷ hồn xếp hàng quanh chúng ta đều sôi trào lên.

"Ta nguyện ý!"

Không thể nào, cái tên nam nhân hèn mọn kia? Ta cũng không phải đàn ông.

"Ta cũng nguyện ý "

Không thể nào, đại thẩm a, ngươi chẳng lẽ chưa có hưởng qua mùi bị nam nhân? Đến kỹ nữ nguời cũng muốn làm?

"Ta nguyện ý!"

"Ta cũng nguyện ý!"

Không nghĩ tới trên thế giới này lại có nhiều người thích làm kỹ nữ như vậy.

"Tỷ tỷ" mập nữu bắt đầu ôm ta làm nũng, "Cầu ngươi, bộ dáng ta mà thay đổi cũng không có khó nhìn đâu, liền ngay cả Hồng nương ma ma cũng nói ta là một mỹ nhân, chỉ là quá mập mà thôii, thật sự, ta chỉ cần nhịn thêm một tháng nữa, dù sao ta đã da dày thịt béo sau này giảm cân đi da thịt chắc chắn mịn như bông, tỷ yên tâm đi, ta tuyệt đối cam đoan chất lượng của bản thân!"

Không phải vấn đề vê chất lượng, mà vấn đề về địa vị.

"Thư Thanh Nhã, ngươi thông minh như vậy, một cái Bách Hoa cung nho nhỏ há có thể kìm chân ngươi." Đại thúc tù nhân ở đâu bay tới cạnh ta, "Ngươi xem đi, ngươi ở đây không có tiền, lại không thể lo lót đầu thai vào cửa tốt, cái hàng này ít nhất phải một năm nữa mới tới lượt ngươi, ngươi để Bé Mập thay ngươi đi, dù sao ngươi trở lại thế giới của ngươi cũng là đầu thai thân phận mới."

"Như vậy trọng sinh sao?Ta có thể chọn hay không?"

"Làm gì có mà nhiều mà đòi chọn? Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ đi, hiện tại nếu đi đầu thai không biết ngươi sẽ vào bụng ai đâu. Hơn nữa khi ngươi vào vòng luân hồi, còn phải uống canh Mạnh bà, ở chỗ này, dương thọ Bé Mập còn có đến sáu mươi năm nữa, lúc đó con đường của ngươi mới chính thức bắt đầu."

"Mới chính thức bắt đầu sao?! Tính toán, ta vẫn có trí nhớ." Nếu như cũng là một lần đầu thai, ta tại sao không hưởng thụ sáu mươi năm này đã rồi hãy chết. Cái thế giới này đối với ta vẫn còn vô vàn điều kích thích, tối thiểu đại đa số phần lớn con người ở đây đều vô cùng thuần phác, hơn nữa ta còn có phương án 9527, những tài nguyên này mà lãng phí thì thât......

"Như vậy hai người song phương đều đồng ý?"

Ta cùng Bé Mập liếc nhau, đồng thời gật đầu: "Vâng!"

"Vậy xin hỏi Bé Mập cô nương, trong tương lai ngươi phải ở đây chờ đợi lâu khổ, ngươi chắc chắn sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay, có thể hay không sẽ hướng lãnh đạo của chúng tôi kiện cáo vì quyết định ngày hôm nay, có thể hay không sẽ không ngừng quấy rầy chúng ta công tác, có thể hay không cố tình gây sự, có thể hay không dao động lòng quỷ, có thể hay không mượn cớ khóc lóc om sòm. v.. v...."

"Sẽ không!"

"Vậy xin hỏi Thư Thanh Nhã tiểu thư, trong tương lai sáu mươi năm sau này, ngươi có thể hay không bởi vì bất mãn cuộc sống phàm trần mà lựa chọn tự sát, có thể sẽ đốt tiền để hối lộ cấp trên của chúng ta để thay đổi quyết định ngày hôm nay, có thể hay không kéo theo mấy võ lâm cao thủ cùng chết hướng chúng ta thi triển phương pháp trả thù, có thể hay không tại sau khi chết lại báo cáo cấp trên giáng chức chúng ta, đương nhiên, những cái điều lê này chỉ là phòng hờ thôi, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

"Sẽ không!"

"Rất tốt, mọi người ở đâu thì mau quay về chỗ, Đi —- đi ——- "

"Quang!" Có tên khốn nạn nào đó lại đạp ta một cước, Mẹ nó sao lại không nói cho ta trước là đưa ta đi bằng cách này!!!

"Nè tỷ nhớ đốt tiền cho ta để ta mua đường đó nha —-" thanh âm Bé Mập vẫn một mực theo ta đến tận dương gian.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )