Vay nóng Tima

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 090

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 090
Chuyện nhà người ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Lazada


Hàn Tư Ức nhớ lại mà xem lúc trước là ngươi thóa mạ ta, sau đó ta lại đả kích ngươi, mà đầu sỏ gây nên, chính là tên Hậu Huyền này, thật sự là lam nhan họa thủy!

Hàn Tư Ức đang bị đả kích lớn nhìn về phía Hậu Huyền: "Ngươi thực sự thà rằng đi theo phụ nhân bại hoại này, cũng không nguyện ý cùng ta sao."

Lại là bại hoại, ta rốt cuộc bại hoại chỗ nào!

"Hàn Tư Ức! Ta không cho phép ngươi một lần nữa gọi thê chủ là bại hoại!" Bỗng, Hậu Huyền gào lên, gương mặt hắn ngày thường mềm mại đáng yêu nay liền nhíu thành một đoàn, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại tức giận, hắn hung hăng vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc màu lúa mạch, , "Thê chủ của ta chính là thê chủ tốt nhất trên đời này, các ngươi căn bản không biết thê chủ rốt cuộc là người như thế nào, thì các ngươi không có tư cách nói nàng như vậy! Ta cho ngươi biết, trong vòng một năm, ta nhất định tuyệt đối sẽ cùng luyện võ với thê chủ để đánh bại ngươi! Hừ! Lười phải giải thích với loại .... đầu đóng đá này, thê chủ, chúng ta đi!"

Không cần Hậu Huyền phải nói, ta sớm đã muốn đi. Thục nữ thì có gì là giỏi? Ta đây chính là bại hoại đó? Có sao không!

"Huyền, ngươi sẽ hối hận!" Sau khi chúng ta bước ra khỏi phòng, truyền đến tiếng gào đau lòng của Hàn Tư Ức.

"Nếu ngươi còn cố chấp như vậy thì ngươi mới là người phải hối hận!" Hậu Huyền nói thầm một câu, hắn giục ta đi tiếp.

"Nhà ta làm sao lại có thể nuôi ra được một cô nương quái dị thế này cơ chứ, không đáng yêu chút nào." Hậu Huyền lại ở phía sau ta lẩm bẩm, ta lấy làm kinh hãi, lập tức dừng lại, xoay người, kết quả là cái tên Hậu Huyền ngu dốt này liền đụng vào người của ta, ta bị hắn đụng đến lảo đảo, hắn lại ôm lấy cổ ta, thiếu chút nữa cả hai người cùng nhau ngã sấp xuống.

"Hàn Tư Ức có quan hệ thân thích với ngươi?" Ta đứng ở trong lòng hắn hỏi, Hậu HUyền nháy nháy mắt một phen, bắt đầu ngẩng mặt lên ngắm sao: "A, thê chủ. Người xem đêm nay ánh trăng rất đẹp, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo một chút nhé."

"Trăng sao cái đầu của ngươi, chỗ ngươi đang đứng vẫn còn là dưới mái hiên nhà người ta, cái tên đáng chết này, thì ra đây vốn là chuyện nhà của ngươi. Từ bây giờ ngươi không cần hồi phủ nữa, chuyện giữa ta và ngươi cứ kết thúc như vậy đi." Dứt lời, ta xoay người đi, quan tâm cái gì thì quan tâm nhưng cũng không thể quan tâm đến chuyện nhà của người khác, đó chính là xen vào việc của người ta...

"Không được, thê chủ, cái...kia ngươi. v.. v... Ta." Hắn lại kéo lấy ống tay áo của ta, "Kỳ thật là do mẫu thân phong hoa tuyệt đại của ta."

"Mẫu thân ngươi chỉ phúc vi hôn cho ngươi sao?"

"Không phải như vậy. Là nương của ta đoạt sư huynh cua a di ta.. Cũng chính là cha ta... Làm cho a di ta một mực canh cánh ở trong lòng, cho nên mới dạy ra nữ nhi như vậy, nàng nói rằng nhất định con gái nàng phải gả cho nhi tử của nương ta, cũng chính là ta..

Thật sự là oan nghiệt a.

"Nếu như vậy, thật xin lỗi thê chủ ta cũng không giữ được ngươi."

"Cho nên thê chủ, khi ngươi đem toàn bộ võ công kia dạy hết cho ta, ta sẽ không bao giờ trở lại làm phiền người nữa, có được hay không? Có được hay không?" Hậu Huyền lại bắt đầu túm lấy tay áo của ta mà lắc lắc, ta cuối cùng cũng chịu không được kiểu làm nũng này của hắn.

Ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Biết rồi, biết rồi."

"Người là thê chủ tốt tuyệt đỉnh thiên hạ." Hắn ôm lấy cổ ta lại bắt đầu cọ cọ. Ta có cảm giác ta đang là mẫu thân của hắn.

"Buông...ra được rồi đó, ta không muốn trở thành tâm điểm ở trước của nhà người ta thế này." Đứng ở trước cửa lớn Bách Hoa cung, trên người hắn mặc bộ trường bào màu trắng, làm cho người ta cảm giác được sự trong sáng thuần khiết. Thế nào đi nữa cũng có cảm giác như là ta đang ép buộc hắn vậy.

"A, ha hả, ta có cảm giác thê chủ giống như là nương của ta vậy, cho nên ta có chút không nhịn được..." Hậu Huyền lắc lắc cái đầu, ta trừng, thật không biết rằng hắn coi chính mình giống như mẫu thân của hắn nên vui mừng hay là bi thương đây: "Vậy ngươi sau này gọi ta là mẹ nuôi nha."

"Mẹ nuôi rất già đó, làm tỷ tỷ nha ... Tuổi của chúng ta không xê xích nhiều lắm. Được rồi vậy gọi là mỹ nhân sư phó. Mỹ nhân sư phó —-" Hậu Huyền vừa hô vừa hướng người ta xông tới định cọ cọ, ta bình tĩnh giơ lên tay phải, ba, đặt tại trước ngực Hậu Huyền, mới ngăn cản được cơn khích động muốn ôm của hắn.

Lúc này. Tay ta đè ở trước ngực Hậu Huyền... Hung hăng lườm hắm, đôi mắt Hậu Huyền lại bắt đầu mở lớn đầy vẻ oan ức. Ta nhanh chóng cùng Hậu Huyền trừng mắt nhìn nhau, Hậu Huyền lập tưc lại cọ cọ cánh tay ta, nói thật là, giờ này khắc này ta thực sự cảm giác được bản thân mình giống một mẫu thân.

Lúc này Hậu Huyền vẫn túm lấy cánh tay của ta, hắn kéo ta đi trên phố...ta đối với hắn hoàn toàn không có cảm giác được đi dạo cùng với thị lang, mà là thực thật sự chỉ là mẹ con cùng nhau đi dạo phố.

"A!"Biểu tỷ."

Cổ Thiếu Hoa cầm cây quạt một bước thành ba bươc hướng đến trước mặt ta, trên người hăn mang theo ba phần men say, hắn trâng tráo nhìn chăm chú vào trước người của ta, Hậu Huyền lập tức kéo ta lại tạo ra một khoảng cách: "Tránh xa một chút!"

Sự uy hiếp này của Hậu Huyền thực sự không mấy có tác dụng với thể loại lưu manh. Lưu manh kỳ thật là giống loài can đảm nhất trên đời này, bọn chúng một khi đã hưng phấn lên, đến mông cọp cái cũng còn dám cắn. Tựa như Cổ Thiếu Hoa, giờ phút này hắn đang giơ cây quạt của hắn nâng cằm của Hậu Huyền lên.

"Muốn chết!" Hậu Huyền định đập cho Cổ Thiếu Hoa một trận, ta vội vàng đem Hậu Huyền kéo đến đến phía sau, cười nói: "Biểu đệ, cái trò lần trước chúng ta chơi đó .... có ý định chơi tiếp hay không?"

"Được." Cổ Thiếu Hoa vung tay lên, ngay lập tức, bốn năm tên hộ vệ xuất hiện phía sau Cổ Thiếu Hoa, đôi mắt hoa đào của Cổ Thiếu Hoa híp lại, lóng lánh, "Kỳ thật biểu tỷ à lần trước cái... trò kia thực sự là rất kích thích."

"Đúng vậy, rất kích thích." Nhếch khóe môi, một tay gắt gao giữ chặt Hậu Huyền, một tay chắp sau lưng, "Chỉ cần ngươi không đánh chủ ý lên người của ta, thì ta vẫn sẵn lòng chơi với ngươi trò chơi.... hai người đó."

"A đệ đã rõ ràng, phu nhân thì ra lần trước là do tỷ ghen a." Người nào đó bừng tỉnh ngộ.

"Đúng vậy, Thiếu Hoa, ngươi hiện tại mới hiểu được sao? Ngươi động vào người của ta, nếu như ta không để cho ngươi điểm giáo huấn, ngươi nghĩ mặt mũi của Hộ Quốc phu nhân ta để ở đâu đây?"

"Tiểu đệ đã rõ ràng, vậy đêm nay..." Cổ Thiếu Hoa tiến tới gần ta thêm vài bước, ta cầm chặt lấy bàn tay của Hậu Huyền: "Đêm nay không được, Huyền Huyền đang tức giận nha, ngươi cũng nhìn thấy đó, hắn mà nóng giận, ta sẽ ăn không tiêu. Qua vài ngày nữa, ta sẽ tới tìm ngươi được không a?"

Cổ Thiếu Hoa nhìn lại Hậu Huyền, trong mắt hắn bất đắc dĩ hiện lên tia hoảng sợ, vội vàng gật đầu, cung kính hướng ta thi lễ: "Vậy thì biểu đệ sẽ chờ tin lạnh của biểu tỷ."

"Tốt." Xoay người bước đi, Hậu Huyền trước khi đi còn quay lại trả cho Cổ Thiếu Hoa một cái mặt quỷ, sau đó vẫn bám chặt cánh tay của ta, "mẹ con" dung dăng dung dẻ hồi phủ.

Thật sự là bất ngờ, ta không ngờ rằng hôm nay lại gặp được Cổ Thiếu Hoa, hơn nữa cũng đã thỏa thuận xong với Hoa Liễu, bước tiếp theo chỉ cần chờ Ninh Tiểu Điệp hồi kinh, đến lúc đó chỉ cần xem Ninh Tiểu Điệp đại náo Bách Hoa Cung mà thôi.

"Sư phụ, có sát khí." Sau khi vừa mơi bước đi được vài bước, Hậu Huyền đột nhiên kéo ta nhẹ giọng nói, haha, tiểu tử này còn gọi ta là sư phụ, mẹ nó thực là sảng khoái quá đi mà, ta đoán một thân võ công cao cường này của hắn được như bây giờ chắc hẳn công lao từ cái miệng ngọt này là không ít đâu.

Sát khí?

Thân thể Hậu Huyền đột nhiên trở nên căng cứng, bỗng hắn nhìn sang một hướng: "Nam Cung Thu Nguyệt?"

Ta theo ánh mắt của hắn nhìn lại, cách đó không xa, là một chiếc xe ngựa nhìn quen mắt, mà bên cạnh xe ngựa, chính là một thân lam bào cao ngất Nam Cung Thu Nguyệt, gương mặt hắn nở nụ cười ôn hòa, tuy nhiên đúng là như Hậu Huyền nói, ánh mắt của hắn hiện tại giăng đầy sát khí. Đương nhiên, là cái loại sát khí này chỉ có cao thủ chân chính mới thấy được thôi nha.

Mà ta, chính là bởi vì đã hiểu rõ tính tình của Nam Cung Thu Nguyệt, cho nên không tự chủ được, toàn thân rùng mình một cái.

"Sư phụ, ngươi lạnh sao?"

"Á... Phải.."

Đang khi ta nói, Nam Cung Thu Nguyệt bước tới trước mặt của chúng ta, trên gương mặt kia của hắn vĩnh viễn mang một nụ cười vô cùng bao dung, tràn ngập từ ái, tràn ngập tình yêu mỉm cười: "Viễn Trần đã trở về nói cho ta biết, các ngươi chiều nay tính toán đi Bách Hoa Cung, cho nên ta mới đánh xe ngựa tới đây chờ. Qủa thật, ta đã tới đúng lúc."

"Thật tốt quá, không cần phải đi bộ trở về." Cái tên vô tâm vô phế Hậu Huyền này, trong mắt hắn ai cũng là nguời tốt à. Hắn lôi kéo ta đi, "Sư... Không, thê chủ, đi thôi."

Bước sát qua thân thể Nam Cung Thu Nguyệt, từ trong ánh mắt ôn hòa kia của hắn, ta phảng phất cảm giác được như hắn đang muốn nói: khi trở về sẽ tính sổ với ngươi.

Gió đêm từng trận từng trận lạnh buốt, màn xe lắc lư. Bên trong xe một mảnh đen nhánh, ta có cảm giác như là tiến vào hang sói.

Hậu Huyền lên xe ngựa, cười hì hì giúp đỡ kéo ta lên, sau đó lưu loát đem màn xe buông... xuống, trong xe liền tối om, một thân bạch y của hắn càng chói mắt.

Hắn ngồi ở bên cạnh ta bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng: "Thê chủ, chiêu này có phải như vậy hay không?"

"Ừ..." Mặt cúi thấp, không dám nhìn Nam Cung Thu Nguyệt đối diện, kỳ quái, ta tại sao lại sợ hắn như vậy? Ta lại không có làm chuyện gì sai phạm, lại càng không dùng thân thể Phong Thanh Nhã đi khinh bạc Tiểu Huyền, ta cùng lắm chỉ là mời hắn lên đài vũ múa kiếm thôi.

"Ta biết rồi!" Hậu Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, xoay người nắm chặt hai bả vai của ta, "Thì ra là lấy nhu thắng cương có đúng hay không! Có đúng hay không?"

"Ách..."

"Nhưng hình như còn thiếu chút gì đó." Hậu Huyền buông nâng cằm trầm tư, cũng chỉ có lúc nghiên cứu võ học, hắn mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy, "Thê chủ." Hậu Huyền lại bắt đầu ôm lấy cánh tay của ta cọ, "Nói cho ta biết đi, rốt cuộc là sai biệt ở chỗ nào? sai biệt chỗ nào aaaa?" Cằm hắn để trên vai của ta, đôi mắt đen nhánh đang mở to như một chú cún nhỏ bộ dáng cầu khẩn.

"Ai... Là lấy lực chế lực." Bị hắn đánh bại, lòng của nữ nhân vốn mềm mà TT. TT.

Hậu Huyền mở to hai mắt nhìn ta, một hồi lâu không có đổi thay đổi động tác, liền như vậy ôm chặt lấy cánh tay của ta, tựa vào đầu vai của ta, kinh ngạc nhìn ta, trong mắt hắn ngàn vạn biến hóa, đào hoa mênh mông.

"Thì ra là thế!" Rốt cục, hắn kêu lên câu này, đôi mắt chớp chớp, đôi môi lập bập, giống như một người máy cần đem đi sửa chữa.

Bất tri bất giác trong lúc đó, xe ngựa đã dừng lại, đột nhiên, cánh tay cua ta bị người nào đo xiết chặt, chưa kịp hoàn hồn đã bị người khác đột nhiên kéo đi, Hậu Huyền lập tức từ trên người của ta đổ xuống, nhưng hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái hỏng hóc đó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )