Vay nóng Homecredit

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 071

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 071
Ta không phải là cố ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


Gà còn chưa gáy, trăng còn chưa lặn, Tiểu Thiên đã đem ta dựng dậy từ trên giường. Tối hôm qua, khi hắn bắt đầu trở về phòng thì hắn đã bắt đầu" làm nhục" cái lỗ tai của ta, mặc dù trước đó Nam Cung Thu Nguyệt đã đưa cho ta một viên thuốc nói là thuốc ngủ có thể ngủ rất nhanh, nhưng khi ta đã liên miên lan man chuẩn bị say giấc nồng thì bị Tiểu Thiên nhéo mũi cho tỉnh ngủ.

Cho nên, ta bây giờ đang ngồi ở trên giường, cả người cũng không đứng vững, ngay cả y phục cũng là do Tiểu Nhược giúp đỡ mới mặc xong. Thuốc của Nam Cung Thu Nguyệt, đúng là thật hiệu quả.

"Đứng lên cho ta!"

"Hô... Hô..." ngã quay lại trở về giường.

"Hỗn đản! Ngươi thật là đã gây họa rồi mà dựa vào cái gì bắt ta phải chùi đít cho ngươi đây!"

"Hô... Ai bảo ngươi là... Hộ quốc phu nhân... chứ ***" tiếp tục ngủ như chết.

"Chết tiệt! Ngươi chỉ có sáu ngày thôi đấy! Tiểu Nhược, đem con lợn chết này ném vào xe ngựa cho ta!"

"Không cần đâu!"

"Ta tới đây."

"Thu Nguyệt! Ngươi tới đúng lúc lắm, Hậu Huyền đã nói cho ngươi sao?"

"Ân, ngươi yên tâm đi Thanh Châu, nơi này đã có ta."

"Khổ cho ngươi, Thu Nguyệt."

Cảm giác đã bị người ôm lấy, ta ngửi được mùi thơm quen thuộc, gượng gạo mở ra một con mắt, trong mông lung nhìn thấy gương mặt của Nam Cung Thu Nguyệt, ta cười cười, đưa tay xoa xoa mặt của hắn: "Cha đã lâu không gặp"

"Ôi!" Nam Cung Thu Nguyệt ôi một tiếng mãnh liêt, bỗng truyền tới tiếng nói nhỏ của hắn: "Xem ra thuốc này vẫn còn nhẹ."

Nghe xong những lời này, ta lại ngã đầu xuống ngủ tiếp. Cho đến khi đầu đụng vào vách tường, ta mới hoàn toàn tỉnh dậy.

"Cái gì cái gì thế? Ai nha, đau quá a."

Ta ôm đầu hô lên, bên tai truyền đến âm thanh xóc nảy của xe ngựa xóc nảy , "Thích thích tháp tháp". Lập tức, ta ý thức được là cái gì, toàn thân giống như bị sét đánh đình chỉ toàn bộ trong một thời gian sau đó mới vội vàng xốc một bên rèm, trước mắt là một rừng cây đang lướt qua cực nhanh.

"A ————" ta nhìn thấy rừng cây kia không khỏi điên cuồng mà hét lên.

"Ba!" Sau gáy bị người nào đó vỗ mạnh lên, truyền thêm tiếng gào thét: "Ngươi hét cái gì!"

Nháy nháy mắt, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy, rõ ràng ta nhớ là mới đây ta ở trên giường nghe Tiểu Thiên gào rối rít, nhưng bây giờ, trước mắt cũng toàn cảnh tượng xa lạ.

Mặc dù cảnh vật bên ngoài tươi đẹp, không khí mới mẻ, còn có chim chóc vui mừng hót vang, đây chính là tự do mà ta mong đợi mà. Nhưng hiện tại, đột nhiên trong lúc này, đáy lòng của ta xuất hiện một chút hoang mang.

Không sai, là hoang mang, còn có cả sợ hãi.

Nếu như ta thật sự rời khỏi Hộ Quốc phủ, ta thật sự có thể tìm được một cuộc sống hạnh phúc hay không?

Ở Hộ Quốc phủ, ta áo cơm không lo, còn có thể trêu trọc Hậu Huyền, đùa giỡn với Thuần Vu San San, không có việc gì có thể len lén chạy đi xem Viễn Trần, có việc khó khăn thì tìm Nam Cung Thu Nguyệt xin giúp đỡ.

Giống như Nam Cung Thu Nguyệt nói, ta cứ việc ăn của ta, ta chơi đùa chuyện của ta, thời gian này ta không cần phải lo lắng gì hết.

Nhưng một khi rời khỏi Hộ Quốc phủ...

Trước mắt xuất hiện quang cảnh một ăn xin nhỏ bé, ta cầm cái chén bể, quỳ gối trước cửa hộ Quốc phủ cửa, túm lấy váy của Phong ThanhNhã, Phong Thanh Nhã đắc ý được cười to: Ta sớm đã muốn thu thập loại nguời chỉ biết gây chuyện như ngươi từ lâu, ngươi còn có mặt mũi trở về! Không có giết ngươi diệt khẩu đã là may mắn cho ngươi rồi!

Toàn thân run rẩy, ta không muốn rời khỏi Hộ Quốc phủ, ta cũng không muốn bị diệt khẩu, ta đã biết rất nhiều bí mật không nên biết, Phong Thanh Nhã, Nam Cung Thu Nguyệt, Hiên Viên Dật Phi, sở dĩ có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là bởi vì ta đang là Phong Thanh Nhã không phải người đi đường giáp.

"Phu nhân, người nhìn xem hắn lại ngẩn người."

"Hừ, chả được cái tích sự gì cả, suốt ngày chỉ thích chạy tới viện của nam nhân, sắc tâm mãi không thay đổi!"

Giờ phút này, ta đột nhiên cảm giác được âm thanh của Tiểu Thiên với Tiểu Nhược nhẹ nhàng kín đáo trao đổi lại thân thiết như vậy, ta không nên không muốn rời xa bọn họ!

Xoay người, trên mặt mang theo vẻ mặt làm cho Tiểu Nhược với Tiểu Thiên đều hoảng sợ, Tiểu Thiên còn túm chặt áo, trừng trừng nhìn ta đề phòng. Mà ta, cũng đã không cách nào để ức chế được nội tâm đang sợ hãi cùng với kích động, một tay kéo Tiểu Thiên qua gắt gao ôm hắn ở trong ngực, làm cho Tiểu Nhược hét lên: "A! Ngươi đang làm gì vậy, mau buông hắn ra!"

Tiểu Nhược bắt đầu ầm ĩ nhào sang đánh ta, ta ôm Tiểu Thiên gắt gao: "Không muốn, ta không muốn rời khỏi Hộ Quốc phủ, ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ, ta không muốn rời khỏi ngươi, xin ngươi, ta không muốn đâu..." Thật ra ý của ta rất rõ ràng, chính là xin Phong Thanh Nhã cho ta cơm ăn, nhưng, ta quên Phong Thanh Nhã đã một mực đã cho ta là nam nhân... Vì vậy, mới có cái hiểu lầm này

Trong xe lập tức trở nên yên lặng, Tiểu Nhược trố mắt đứng nhìn nhìn ta, ta đẩy đẩy Tiểu Thiên ở trong ngực ra, hắn cũng kinh ngạc được há to cái miệng chúm chím đỏ mọng.

Cũng là tại trong lòng ta thật sự sợ, hai giọt nước mắt rất không có tiền đồ mà rớt xuống, ta là vô lại, nhưng ta cảm giác được đã có cơ hội làm sâu gạo, vì sao phải đi thử nghiệm cái cơ hội mà ta rất có thể trở thành người chết đói. Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều khinh thường sự vô lại với vô năng của ta, nhưng ta cũng không muốn rời khỏi Hộ Quốc phủ mà biến thành người vô gia cư đâu.

Ta không có đầu óc buôn bán, không thể giống như các nhân vật nữ trong truyện xuyên không có thể tìm được đường sống trong mọi cách; càng không có sức quyến rũ cường đại, có thể giống như những nữ nhân vật đó người gặp người thích. Huống chi đến cuối cùng ta còn không biết được là có thể thoát ra khỏi được thân thể của Phong Thanh Nhã hay không.

Cho dù là thân thể của Phong Thanh Nhã, ta nghĩ người giống như ta nếu đi buôn chắc chắn bị phường buôn lừa gạt, nếu không thì là bị người khác lấy về để chà đạp. Chỉ có vận khí mười phần tốt đẹp, mới có thể gả cho được người có gia thế tốt.

Ta không dám làm thử nghiệm như vậy, ở đây ta chỉ có một mình với cái thế giới lạ lẫm này, rời đi khỏi Hộ Quốc phủ bé nhỏ, ta thậm chí hoài nghi chính mình có thể sống sót được hay không.

Đột nhiên, có người vén lên màn xe, là Hậu Huyền: "Các ngươi ầm ĩ cái gì ..."Hậu Huyền nói được một nửa, thấy rõ được mấy người chúng ta đang làm gì, gương mặt hắn ngẩn ra, khóe miệng co rúm lại, cứng ngắc nói:"Không nghĩ là ngươi lại thích luyến đồng... Nhưng, Tiểu Thiên hình như hơi nhỏ quá thì phải..." Nói xong, hắn rùng mình một cái rồi buông màn xe xuống.

Chớp chớp mắt, lại chớp chớp thêm cái nữa, ta vội vàng buông Tiểu Thiên ra, thẳng thắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải là cố ý, không phải đâu, không phải thật đó..."

Lời xin lỗi đó, cũng chỉ có có ba người ở trong xe mới nghe rõ được.

Tiểu Thiên đột nhiên hoàn hồn, quay sang bò vào lòng Tiểu Nhược, ôm lấy thân thể của hắn vẻ mặt phức tạp nhìn ta, sau đó hô một câu: "Sau này ngươi phải cách xa ta một chút!"

"Ừm ừm, được thôi." Thật mà rõ ràng là ta không cố ý mà.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )