Vay nóng Homecredit

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 070

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 070
Nam Cung Thu Nguyệt nửa chính nửa tà
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


"Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao?" Thanh âm của Nam Cung Thu Nguyệt ở phía sau vang lên trầm thấp đầy vẻ uy hiếp không hề còn là thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa khí xưa, hơi thở nóng hổi thổi ở bên tai của ta, thổi làm cho sợi tóc của ta bay bay, chân ta bắt đầu có hiện tượng đứng không vững, trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm của hắn: "Ngươi không phải luôn luôn rất thích ta à?"

Âm thanh ôn nhu mang theo vài phần trêu chọc, vài phần trào phúng, nhưng lại làm cho trái tim của ta băng giá. Thì ra là hắn luôn luôn biết, mà ta lại chỉ là một kẻ ngốc nghĩ rằng hắn không biết! Một nam nhân rất tà ác, một nam nhân quá phận!

Ta ngồi xổm trên mặt đất, quay mặt sang nơi hắn đứng, sau đó lưu loát đứng lên, xoay người, nhướng mày, Nam Cung Thu Nguyệt thu hồi cánh tay được khóe môi nhếch lên như đang đợi ta thừa nhận, đáng tiếc hắn sai lầm rồi, về tình về lý, bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng vân phải giữ tôn nghiêm cho mặt mũi, có đánh chết thì ta cũng không thừa nhận! Hơn nữa tình cảm kia chỉ là lúc ban đầu, đến bây giờ cũng đã không còn.

Ta cũng khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu mà đứng, lạnh lùng cừoi: "Không sai, là như vậy, nhưng phần lớn là ỷ lại, bởi vì lúc ta tỉnh người đầu tiên ta nhìn thấy chính là ngươi, tự nhiên đối với ngươi trong lòng sinh ra cảm giác muốn thân cận, đây là quy luật tự nhiên, giống như chó con vừa mới ra đời khi nó mở mắt ra nhìn thấy vật sống nào đó đầu tiên cũng coi người đó là mẹ, vì vậy một nửa ta cũng coi ngươi như cha vậy."

Nam Cung Thu Nguyệt nghe xong cười ha hả, liếm liếm môi liếm môi chơi đùa nhìn ta: "Vậy nửa kia thì sao?"

"Tỷ muội!" Ta trả lời lưu loát dứt khoát, Nam Cung Thu Nguyệt lập tức ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên, hắn ngừng cười cúi mặt xuống, tay trái chặn lại một bên cửa, tay phải không biết khi nào đã bóp lấy cái mũi của ta, hắn khôi phục lại vẻ ôn hòa khi xưa: "Ngoan, đừng ầm ĩ nữa."

"Ai thèm ầm ĩ?" Ta hất tay của hắn ra, rất may từ nhỏ ta đã luyện được" không đỏ mặt thần công", "Đây là sự thật, thôi được rồi nếu không phải tỷ muội thì cũng là huynh đệ. Mà này chuyện ngươi ám sát Hiên Viên Dật Phi "nàng" có biết không?"

Thân thể của Nam Cung Thu Nguyệt đổ xuống, nghiêng người dựa vào trên cửa, nhưng hắn không dựa vào cánh cửa, mà là giữa hai cánh cửa, tốt rồi không thể chạy được rồi. Hắn nhướng mày, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn ta dò xét: "Ngươi tại chuyển hướng đề tài rồi, nhưng ta có thể nói cho ngươi, ta không có ám sát Hiên Viên Dật Phi, hơn nữa, hắn cũng không biết thân phận thật của ta, ta cùng với hắn trong lúc đó có lời hứa danh dự, sẽ không tìm tòi nghiên cứu thân phận đối phương, chuyện này, không có người thứ ba người còn sống mà biết."

"Ôi ôi ôi..." Không có người thứ ba còn sống mà biết, những người biết thì toàn bộ đã chết à, "Nhưng ngươi biết hắn là Hiên Viên Dật Phi mà đúng không?"

"Đúng vậy, ta biết." Nam Cung Thu Nguyệt giọng điệu trở nên dày dạn, hắn chậm rãi cúi sang ta, "Vậy ngươi có chạy đi nói với hắn hay không? Hả?"

"Không, ta sẽ không nói gì cả. Ai nha, ta đói bụng rồi." Ta đối với Nam Cung Thu Nguyệt nháy mắt, hắn rời khỏi cánh cửa, cũng quay sang ta nháy mắt: "Ta cũng vậy." Sau đó hắn đi vào bên trong phòng, ta thở phào nhẹ nhõm mở cửa ra.

Ánh sáng ấm áp sáng rực chiêu vào, ta giống từ địa ngục bò trở lại nhân gian, ở cùng mọt chỗ với Nam Cung Thu Nguyệt như vậy cảm giác áp bức của hắn so với Hiên Viên Dật Phi đối với ta chỉ có hơn chứ không kém.

"Trong nhu có cương." lời nói của Nam Cung Thu Nguyệt sâu kín từ phía sau mà tới, ta dừng lại một chút, Long Hoàng đang đứng ở cửa, hắn nhìn ta nghiêm trang, ta đứng bên cạnh nó mắt nhìn về đằng sau, lời nói này là có ý gì?

"Ngươi không muốn biết tại sao ta lại điểm huyệt đạo của ngươi à?"

"Không phải vì không cho chân khí trong cơ thể phát loạn ra ngoài à?" Ta xoay người, bào sam màu xanh lay động, tay áo phấp phới, trong tay áo lộ ra ngón tay thon dài, một khắc này, giống như có một luồng ánh sáng trắng lướt qua mắt ta.

Hắn cúi mắt buộc chặt vạt áo, dùng khóe mắt liếc nhìn sang ta, ta đứng ngây ngốc, khóe mắt kia của Nam Cung Thu Nguyệt lộ ra một tia yêu mị, ta khó có thể tin nổi, nhìn khuôn mặt rất bình thường của hắn, nhưng nhìn đôi mắt kia giờ lại hiện lên tia giảo hoạt, cả khuôn mặt chỉ vì ánh mắt kia mà phát sáng chói lọi, giống như chỉ trong nháy mắt hắn trở nên tuấn mỹ vô cùng, hơn nữa lại là âm nhu mà yêu mị.

Ảo giác, tuyệt đối chỉ là ảo giác.

Nam Cung Thu Nguyệt vuốt lại vạt áo tiện tay cầm bội kiếm ở bên giường, hướng ta đi tới, vẫn tác phong như bình thường, vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là giờ phút này khóe môi mang theo nụ cười: "Thứ nhất không muốn làm cho thân thể của Phong Thanh Nhã bị thương, hai là không muốn cho ngươi luyện được võ công, đến lúc đó chỉ sợ tất cả chúng ta đều không thể đánh lại được ngươi." Vừa nói, ngón tay của hắn gõ nhẹ vào mũi của ta một cái, ta ngạc nhiên.

Sau đó, hắn thu hồi tay, thân hình cao ngất đứng ở bên cạnh ta, gật nhẹ đầu: "Thê chủ, nên ăn tối thôi."

Giọng Nam Cung Thu Nguyệt ôn hòa như gió xuân, giờ phút này, hắn lại hóa thành con dê nhỏ ngoan ngoãn, ngày hôm nay, ta không cẩn thận đã biết được bí mật của hắn, hắn không giết ta, bởi vì không cần thiết. Hắn là Như Lai, ta là Ngộ Không, ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

"Nàng có biết được bộ mặt thật của ngươi hay không?"

"Ngươi nghĩ nàng có biết hay không?" và như thường lệ Nam Cung Thần đi bộ bên cạnh ta, ta nặng nề bước đi, chuyện đã thế này chỉ sợ sau ba năm ta cũng không thể nào có được tự do.

"Ngươi sợ ta?"

Ta không đáp.

Hắn cười khẽ: "Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối với ngươi trước sau như một, ta đã nói rồi khi ta đã nói thì sẽ không đổi ý, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, trông coi ngươi..."

"Đừng nói nữa." Ta cắt lời hắn, "Ngươi làm cho ta có cảm giác là ta mới là Long Hoàng, là thú cưng của ngươi, lúc ngươi vui vẻ thì sẽ vỗ đầu trấn an ta, "

"Ngươi sai rồi, Long Hoàng không phải là sủng vật của ta, mà là bằng hữu của ta, nhưng .... ngươi thì chắc đúng là như thế đấy."

Quay mặt đi, không để ý tới hắn, không nhìn hắn, dù sao thì biểu hiện của hắn rất mê hoặc.

"Ngươi tức giận sao."

Tiếp tục không để ý tới.

"Lần này ta không thể cùng ngươi đi Thanh Châu, mang Hậu Huyền đi cùng."

"Hả!" Ta quay sang trừng hắn, Nam Cung Thu Nguyệt vẻ mặt thản nhiên mà chân thành, "Làm sao ngươi biết nhanh như vậy."

Nam Cung Thu Nguyệt sắc mặt hồng nhuận, khóe môi giơ lên: "Ta tự có cách của ta, mang theo cả Long Hoàng đi, Hậu Huyền tính tình nóng nảy sẽ không ở bên cạnh ngươi hai tư giờ được, nhưng là Long Hoàng có thể."

"Hứ! Ngươi chỉ cần giải huyệt đạo cho ta, dạy ta võ công, thì ta có thể tự bảo vệ mình a."

Nam Cung Thu Nguyệt ngừng cước bộ, mở trừng hai mắt, đôi mắt sáng như ngọc nhấp nháy một tia ánh sáng tinh quái, đôi môi mỏng nhấn mạnh từng chữ: "Không, mau đi thôi!" Nói xong, sướt qua bả vai của ta mà đi lên phía trước, tấm lưng kia muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.

"Này, ngươi nói ta phải ngoan một chút là có ý gì?" Ta chạy đuổi theo, Nam Cung Thu Nguyệt vừa đi vừa nói: "Ngươi ngoan ngoãn làm Hộ Quốc phu nhân, không được để cho nàng biết được bí mật này, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn chơi đùa, sau ba năm, ngươi sẽ được tự do, nếu ngươi làm cho ta hài lòng thì ta sẽ dẫn ngươi đi chơi đùa một số nơi vui vẻ."

Ta sững người, nghe giọng điệu này của Nam Cung Thần, hắn giống như là đến Hộ Quốc phủ này chỉ để chơi đùa? Lại là cảm giác sai lầm của ta hay sao, hay thực sự chính là như vậy?

Ngây người một lúc, Nam Cung Thần đã đi xa, bước chân của hắn dị thường nhẹ nhàng, vạt áo màu xanh cùng với bước chân của hắn mà mở ra nhẹ nhàng, giống như cánh bướm.

Nam Cung Thần thực sự là một người đàn ông kì lạ, nửa chính nửa tà.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )