Vay nóng Tinvay

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 059

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 059
Thuần Vu San San cố gắng lên
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


Cảnh xuân sáng lạn, hoa đào bay nhẹ nhàng. Ta ngồi nhìn cổng vòm ngẩn người, tại sao hôm nay lại không thấy Nam Cung Thu Nguyệt. Hôm nay đâu phải là cuối tuần. Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lần trước không thấy hắn là do hắn đi bắt chim bồ câu, lần này không thấy hắn, lại đi bắt cái gì à?

"Ngươi lại đang ngẩn người rồi?" Một người tùy tiện ngồi xuống đối diện với ta, cánh tay đặt trên mặt bàn, hai tay giống như hoa nở đặt ở dưới cằm, cái tên Hậu huyền này, chính là một đại nam hài.

Ta miễn cưỡng thay đổi cánh tay chống đỡ mặt: "Thế nào rồi?" Ta kéo dài giọng nói để cho giống với các lãnh đạo.

"Ha ha, rất thú vị." Hậu Huyền đứng lên, hoa chân múa tay vui sướng, "Cổ Minh Khải sao lại có thể sinh được một nhi tử vô dụng như vậy, nhưng hắn có nói là sẽ báo thù cho con của hắn, hắn muốn người phải chịu hậu quả, hắn sẽ chống mắt lên mà coi đấy."

"Muốn cho ta mất mặt" ta lại lười biếng thay đổi một cánh tay, "Có khi ngược lại sẽ là hắn đấy"

"Đừng nói những chuyện này nữa, ngươi khi nào thì chính thức truyền võ công cho ta?" Hậu Huyền xoa xoa tay, hai mắt phóng ánh sáng.

"Vậy cái đạo cụ kia đã làm xong chưa?"

"Mộc nhân? Sao mà có thể nhanh như vậy, ngươi có thể dạy ta một chút tâm pháp, toàn bộ tâm pháp."

"Tâm pháp?" Ta mở mắt, miễn cưỡng vươn tay ra, mở ra lòng bàn tay, "À à."

"À à?" Hậu Huyền nghi hoạc chăm chú nhìn ta, "À à là cái loại tâm pháp gì?"

Ta ngây người, chỉ số thông minh cua Hậu Huyền rốt cuộc là nhiều hay ít?

"Cầm tiền mang tới đây!" Ta không nhịn được rống to, Hậu Huyền nháy nháy mắt, vội vã móc ra hà bao, đổ ra hai mươi lượng, sau đó vẫn còn nghi hoặc nhìn vào hà bao, nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu: "Kỳ quái, hình như tiền bị thiếu đi một ít?"

Ta vội vã đem hai mươi lượng nhét vào ống tay áo: "Ngươi hãy nghe cho kỹ!"

Lúc này Hậu Huyền thu lại hà bao vội vàng ngồi xuống ghế đá, dùng toàn lực nhìn chăm chú vào ta, ta trịnh trọng nói: "Tâm pháp của môn công phu này, chính Thái Cực!"

"Thái Cực!"

"Ân! Thái Cực!"

"Ách... Sau đó thế nào?"

"Không có nữa rồi." Ta nhún nhún vai, đứng lên hoạt động hoạt động, sau khi dây đuổi theo phía sau của ta: "Tâm pháp gì sao lại chỉ có hai chữ! Ngươi thu bạc của ta! Hai mươi lượng! Là hai mươi lượng đó! Không phải hai văn tiền! Làm người ai lại làm thế!"

"Ai nha, nếu mà chỉ có đơn giản như vậy thôi thì cũng đâu có gọi là võ công cao cường, cái môn công phu này ta mới ngộ ra được một tầng, ngươi căn cơ tốt, nói không chừng có thể đạt được tới tầng chín đó!"

Nghe xong lời của ta Hậu Huyền nghiêm nghị rời khởi, hướng về phía trước nhìn bầu trời, giống như đang suy nghĩ được một ngày thành "Super Star" của võ lâm.

Ta nhân cơ hội này vỗ vỗ mặt của hắn: "Thái Cực ẩn chứa lực lượng vô hạn, tâm pháp chính là tự mình học ra, học thành, ngươi có thể vận đổi sao dời, thay đổi Càn Khôn, nếu học không được, chỉ có khoa chân múa tay, ra vẻ bận rộn thôi. Giống như ngươi được ngộ tính cao như vậy, chắc chắn có thể vượt qua ta. Cố gắng lên!" Ta lại nhân cơ hội cầm lây tay của Hậu Huyền, gầy gò như vậy, sờ tới làm cho ta đau lòng.

Nói những lời hùng hồn cộng thêm những câu nói tâng bốc, Hậu Huyền đứng ở trong sân tới tận xế chiều, làm cho người hầu đi qua viện đâu kinh ngạc vạn phần, Tiểu Nhược không nhịn đượn len lén tới hỏi ta làm cách nào có thể cho con khỉ kia có thể đứng bất động tới tận xế chiều, ta cười cười, con khỉ kia nhất định sống chết phải ngộ ra tâm pháp.

Khi Hậu Huyền ngộ ra được thì đã ba ngày ba đêm, nghĩ đến trà không uống cơm không ăn, râu ở cằm mọc ra lún phún, cuối cùng hắn hiểu được, bản thân mình đã trở thành chuyện cười của mọi người trong viện.

Đương nhiên, điều đó cũng là ta nghe Tiểu Nhược nói, . Tiểu Nhược bảo Hậu Huyền ba ngày không có rời khỏi viện, rồi sáng sớm hôm nay ở trong sân cười như điên, đem chim chóc của Hộ Quốc phủ dọa bay hết. Ta nghĩ Hậu Huyền có thẻ ngộ ra được Thái Cực là chuyện tốt, Thái Cực có thể truyền lưu ở nơi này, lại càng không thể tốt hơn.

Mà trong lòng ta vẫn đang suy nghĩ một việc, chính là ước hẹn của Thuần Vu san san, xuất phát từ đạo đức, ta không nên đi nghe lén. Nhưng ta lại là con dân của Bát Quát thần giáo vĩ đại, không thể phản bội được chúng giáo!

Rốt cuộc có đi hay không?

Hoa ở trong viện bị ta bứt gần hết, mà ta vẫn còn chưa lựa chọn được giữa ác ma Bát Quái với nữ thần đạo đức. Tâm can khó chịu, cả người giống như sắp phát điên.

Nhưng không ngờ lúc này Thuần Vu San San lại tới, trong tay của hắn vẫn còn đang cầm một con diều Hồ Điệp. Nếu là hắn phải đi ra ngoài, hắn cũng sẽ không đi qua viện của ta, chẳng lẽ? Hắn đến là muốn đi cùng ta?

Không phải chứ, hắn đi chia tay bạn gái hay sao mà mang theo lão bà như ta đây chứ?

"Thê chủ."

Tinh thần của Thuần Vu hôm nay rất đắc ý, trên đầu đeo một con đồi môi bằng ngọc bích, con đồi mồi trù cánh tung bay như đang ghé vào tai hắn, trên đầu hắn trừ bỏ đồi mồi giữ một ít tóc mai, còn đâu để xõa tung trước ngực.

Một thân hoa trường bào màu trắng, rộng tay áo khinh dương, bên hông một sợi tơ tằm màu xanh thẫm, thắt lưng khảm một khối ngọc bội cung với một túi hương đeo bên hông. Cả người tinh thần sảng khoái, lóe sáng đổi mới hoàn toàn.

"Thê chủ." Hắn gọi toáng lên thêm một tiếng nữa, ta kinh ngạc một lúc mới lấy lại tinh thần: "Ngươi... muốn đi ra ngoài?"

Vẻ mặt của Thuần Vu San San nghi hoặc: "Thê chủ người quên rồi à?"

Ta trợn mắt.

Thuần Vu san san bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hắn đi tới bên cạnh ta, bỗng nhiên khoác tay lên trên vai của ta, ta với hắn đã rất lâu rồi không có biểu hiện yêu thương nhung nhớ thế này, ta lập tức không có kịp thích ứng, toàn thân cứng ngắc gương mặt nhìn hắn ai oán: "Thê chủ tại sao người lại quên hôm đó người rõ ràng đã đồng ý cùng với Thuần Vu đi Tam Tiên Sơn mà."

"Tam Tiên... Sơn?"

"Ai." Thuần Vu thở dài một hơi, "Đúng thật là tại ngày đó người uống rượu, thật sự là không có nhớ được gì."

Ta tiếp tục nháy mắt, Thuần Vu San San đang chuẩn bị ôm lấy cánh tay của ta: "Người đã đáp ứng ta rồi, thì phải theo ta đi!" Dứt lời, hắn kéo ta đi. Ta lảo đảo bước đi theo, hắn muốn tìm người làm chứng hả?Chắc không đâu phải là người hậu thuẫn mới đúng.

Thuần Vu có lẽ rất cần một người có thể cho hắn dũng khí.

Đây là lần đầu tiên ta cùng Thuần Vu San San đi du ngoạn một mình, cảnh hay ý đẹp, nam anh tuấn nữ dịu dàng, đây không phải là cảnh du ngoạn lí tưởng hay sao?, Không biết khi Lãnh Nguyệt Dao nhìn thấy ta thì sẽ thế nào nhỉ.

Hai con ngựa, một đen một đỏ, sóng vai mà đi.

Trên núi trăm hoa đua nở, tơ liễu tung bay.

Trong lòng ta hiện vô vàn lo lắng, phần buồn bực này chỉ có bản thân mình tư biết.

Thuần Vu San San híp lại đôi mắt hồ ly miệng rầm rì giống như tinh thần của hắn đang rất sảng khoái, thật ra hắn đau cố tình che giấu sự khẩn trương cùng buồn khổ, nếu không hắn cũng sẽ không híp đôi mắt lại như vậy.

"San San."

"Cái gì? Thê chủ?" Thuần Vu San San híp hai mắt, mân được môi, nhếc môi, trông hắn hiện tại còn giả dối hơn lúc đầu nữa. Nhưng như vậy hắn nhìn qua lại càng giống như hồ ly.

Ta thở dài, nhìn cảnh xuân sắc tươi tốt này trước mắt: "Thật xin lỗi, ngày đó ta đã nghe lén."

"Ta biết." Vẫn vẻ mặt hồ ly mị hoặc như trước.

"Vậy ngươi còn bảo ta đến." Nhìn về phía Thuần Vu, Thuần Vu vẫn dùng vẻ mặt đó đối với ta bỗng dưng trầm lại, một lúc lâu, hắn không nói gì, sau đó, hắn quay đầu trở lại, ngồi trên lưng ngựa đầu lắc lắc, trong miệng tiếp tục rầm rì.

Thở dài một hơi: "Thật sự là phục ngươi."

"Ta... Muốn cần có thêm dũng khí." Thuần Vu mặt vẫn nhìn về phía trước, gương mặt hắn từ từ khôi phục lại bình thường.

Sau đó là một hồi trầm mặc, gió núi mang theo mùi hoa, ta nhìn con diều trong tay hắn, ta giục ngựa chạy lên phía trước hắn cướp con diều, quay đầu cười nói: "Ta chờ ngươi rồi chúng ta cùng nhau chơi diều."

Hai tròng mắt uể oải của Thuần Vu càng ngày càng sâu, càng ngày càng phức tạp, sau đó, hắn nở một nụ cười, nặng nề gật đầu.

Giục ngựa phóng đi, con diều hào hứng ỏe trong tay, Thuần Vu San San, ta sẽ ở bên cạnh của ngươi. Mặc dù, ta không cách nào thành toàn cho ngươi cùng Lãnh Nguyệt Dao, nhưng mà ta sẽ cố gắng hết sức của ta để cho ngươi bớt đi nỗi đau thương này.

Cố gắng lên! Thuần Vu San San!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-130 )