Nhà xí …?!! Không gặp không về
← Ch.054 | Ch.056 → |
Thuần Vu San San uống cạn ly rượu, cười nói: "Mọi người nhầm rồi, Lãnh quận chúa đã trả bạc mời ta về dạy trù nghệ, cho nên Thuần Vu mới truyền cho nàng cách nấu nướng, để cho Quận chúa có thể xuống bếp. Đáng tiếc là bây giờ Thuần Vu đã trở thành thị lang của Hộ Quốc phu nhân, nếu không thì các vị tiểu thư ngồi đây nếu nguyện ý xuất bạc thì Thuần Vu không ngại mà truyền thụ trù nghệ."
"Ai nha, thật đáng tiếc a, phu nhân, không bằng đem Thuần Vu thị lang cho ta mượn vài ngày đi."
"Phu nhân thật rất tinh mắt a."
"Không được, hộ quốc phu nhân hôm nay phải phạt rượu, vốn là chúng ta đều có thể làm học sinh của Thuần Vu thị lang, hiện tại không được rồi, phu nhân người quá đáng lắm nhé, hôm nay phải phạt rượu!"
"Ách..." Ta giơ lên ly rượu, "A.. được.. tốt thôi."
Rượu mới vừa vào miệng, chợt nghe thấy Thuần Vu ở một bên nói: "Có thể gả cho thê chủ, là phúc khí cả đời này của Thuần Vu San San."
Vì vậy, "Phụt" ta lại một lần nữa tráng lệ lệ phun hết rượu ra ngoài.
"Thê chủ người tại sao lại như vậy chứ." Thuần Vu San San dùng khăn nhẹ nhàng lau, Hậu Huyền vốn vẫn đang chăm chú nghe Hoa Liễu hát nhìn thấy cảnh này cũng phải nhướng mày lên: "Này! Người đang làm gì vậy, bị kích thích cái gì à!"
May là lần này ta sớm có chuẩn bị, toàn bộ phun luôn trong chén của mình, bằng không lại sẽ bị mọi người cùng bàn khinh thường.
"Ha ha ha, phu nhân không phải chịu kích thích, mà là kích động, có thể có được thị lang tri kỷ như vậy, phu nhân thật sự là hảo phúc khí."
"Không không không, là phu nhân thật tinh mắt."
Chịu không được nữa, ta vội vã đứng dậy: "Thất lễ, xin thất lễ."
"Thê chủ người định đi đâu?" Thuần Vu kéo chéo áo của ta, ta xấu hổ nhìn Thuần Vu, hắn nhíu chặt mi, "Để Thuần Vu San San bồi người đi."
"Ách... Được." Tính tình của Thuần Vu San San ta biết nhưng ta chẳng qua chỉ muốn bắt bẻ hắn mà thôi.
"Này, ngươi cần phải học hỏi Thuần Vu San San nhiều vào đó." Có người bắt đầu trêu ghẹo Hậu Huyền, "Ngươi nhìn gì chứ, chả lẽ ngươi muốn thất sủng hả."
Có lẽ là bọn họ không biết được tính tình thật sự của Hậu Huyền, bọn họ nói xong đang đợi trò vui diễn ra thì, Hậu Huyền cho bọn họ một cái lườm tráng tráng lệ lệ, trong không khí lập tức hàn khí bao phủ, những người này ít khi có lúc nào thành thật được như vậy ngay lập tức không dám nhiều lời nữa.
Ra khỏi phòng, được người hầu chỉ đường, đi một mạch thẳng tới nhà xí, đứng ở trước cửa nhà xí, ta lạnh lùng trơ mắt nhìn Thuần Vu, suốt dọc đường đi hắn đều thất thần, chỉ dựa vào cảm giác mà đi theo ta.
"Ngươi sẽ không theo ta đi vào cả chỗ này đó chứ."
Thuần Vu San San hoàn hồn, khuôn mặt nhuộm hồng, liền xoay người quay lại.
Lúc đi ra ta nhìn thấy Lãnh Nguyệt Dao đang từ xa đi tới, lại một lần nữa vội vàng trốn vào nhà xí, thật bực mình. Sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước tội gì phải nể nang.
"Ngươi tại sao không đến chỗ hẹn?" Lãnh Nguyệt Dao tiến lên hỏi một câu chất vấn, Thuần Vu San San cuống quýt nhìn trái nhìn phải, đè thấp âm thanh: "Thê chủ đang ở bên trong."
Lãnh Nguyệt Dao nhìn lại hướng chỗ ta, ta trốn ở phía sau cửa, không dám thở mạnh.
Lãnh Nguyệt Dao nắm lấy tay trái của Thuần Vu San San: "Đi theo ta!"
Thuần Vu San San do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn theo nàng đi.
Cái...này... Ta nên làm cái gì bây giờ? Theo dõi bọn họ, hay là phải giả vờ như không biết?
Con virus mang tên Bát Quát trong người ta bắt đâu nổi loạn, ta cắn răng một cái liền đi theo.
Lãnh Nguyệt Dao không có dẫn Thuần Vu San San đi xa, chỉ là đi đến cạnh một ngọn núi giả.
"Ngươi tại sao không đến?"
"Nguyệt Dao... Ta..."
Ta đứng ở bên ngoài nghe lén, không dám tới gần.
"Phành phạch phành phạch" có vật gì đó rơi ở trên đỉnh đầu của ta, thì ra là một con chim sáo, nhưng vì không để cho Thuần Vu phát hiện ra, nên ta chỉ có thể làm cây cho chim sáo đậu chơi.
"Chúng ta vốn là đường đường chính chính, ngươi rốt cuộc là sợ cái gì? Ngươi chỉ là một thị lang, chẳng lẽ ngay cả tư cách được kết giao bằng hữu cũng không được?"
"Nguyệt Dao... Thực sự chúng ta vãn không nên gặp mặt nữa như vậy sẽ tốt hơn nhiều."
"Tại sao! Có phải tại Phong Thanh Nhã hay không!"
"Chuyện này không có liên quan tới nàng."
"Vậy thì tại sao? Chúng ta là bạn tốt mà!"
"Không, cho dù là bạn tốt, chúng ta cũng không thể gặp mặt nữa, ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân, ta là thị lang của Phong Thanh Nhã, ngươi là Lãnh Quận chúa, Nguyệt Dao, ta với ngươi bây giờ với trước kia hoàn toàn không giống nhau."
"Chỗ nào không giống chứ? Nơi nào không phải? Ta chỉ biết ngươi là Thuần Vu San San, còn ta là Lãnh Nguyệt Dao, chúng ta..."
"Nguyệt Dao!" Thuần Vu San San bỗng nhiên hét lớn lên, "Thôi được, ba ngày sau, ở chỗ cũ, ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, nơi này là Cổ phủ, không phải là Lãnh gia."
Sau đó, một mảnh yên lặng.
Ta cẩn thận đưa con sáo tới một nơi âm u, nhìn hai người kia từ sau núi giả đi ra, tâm tình ta quái dị tới cực điểm, quả thực có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.
Thuần Vu San San cùng Lãnh Nguyệt Dao quay trở lại ... cái nhà xí kia, vô lý, làm gì có người nào vào đó lâu như vậy còn chưa ra.
Không nghĩ tới, Cổ thiếu lại từ trong nhà xí đi ra, nhìn thấy Thuần Vu San San cùng Lãnh Nguyệt Dao rất nhiên rất ngạc nhiên, hắn lập tức nhếch khóe miêng tới bên bồn nước bằng đá để rửa tay.
Thuần Vu San San quay sang Lãnh Nguyệt Dao cung khính nói: "Làm phiền Quận chúa vào xem, thê chủ như thế nào lâu như vậy còn chưa có ra."
Khuôn mặt Lãnh Nguyệt Dao không chút thay đổi gật đầu, vẻ mặt bộ dạng, thật sự là buồn bả mất hồn, làm cho lòng người thương tiếc.
Cổ thiếu thấy Lãnh Nguyệt Dao đi vào nhà xí, tiến ngay tới bên cạnh Thuần Vu San San, đưa tay sờ mó lên bàn tay bị bó nẹp lại của Thuần Vu San San, Thuần Vu đề phòng được tránh ra ngay lập tức, Cổ thiếu sắc mặt khẽ biến, nhưng cặp mắt hoa đào kia vẫn sáng lóng lánh.
"Gặp qua Cổ thiếu."
"Thuần Vu thị lang tại sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu như là không muốn nấu cơm thì chỉ cần nói với bổn thiếu gia một tiếng cần gì phải tư mình làm tổn thương mình như thế?!"Cổ thiếu đang muốn tiến lên, Thuần Vu lập tức lui về phía sau, bạc môi không mân, sắc mặt bởi vì khẩn trương mà có chút phiếm hồng:" Thuần Vu không phải cố ý gây làm ra thương thế, sự thật là hôm qua đang làm đồ ăn cho Cổ đại nhân thì bị thương"
"Sách sách sách, biểu tỷ thật đúng là hảo phúc khí, thật là đẹp..."
Đôi mất hồ ly của Thuần Vu sắp bắn ra sát khí, gió thổi bay bay sợi tóc của hắn, quét qua cằm của hắn. Mỹ nhân tức giận, toàn thân lộ ra một cổ tà khí, nhưng bởi vì gương mặt mềm mại đáng yêu của Thuần Vu cho nên ngược lại thành một cỗ yêu khí.
Thật sự là mỹ nhân tức giận cũng yêu kiều.
Cổ thiếu đưa tay sờ mó lên cằm của Thuần Vu, ta ngay lúc này hô lớn tiếng!
"Cổ thiếu!" "Phành phạch phành phạch" con chim sáo từ đỉnh đầu của ta bay lên.
"Cổ Thiểu Hoa! Ngươi đang làm cái gì vậy!"
A? Như thế nào còn có một thanh âm nữa, nhìn lại, nàng cũng đang nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thanh tú của nàng mở to, quay mặt qua hướng khác. Giờ phút này nàng lấy thân phận gì đi bảo vệ người mà nàng yêu thương?
Ai, thật đáng thương, thật đáng tiếc.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |