Vay nóng Tima

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 039

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 039
Ra là cá hồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


Dao sáng lấp lánh, ngân quang lóng lánh, Thuần Vu đại nhân bắt đầu đánh vẩy cá. Cá Hồi có rất nhiều chủng loại, bắt Trung Quốc, cụ thể là niên đại nào ta cũng không biết, ta nhớ nó được còn kêu là món cá sống. Khi ăn Cá hồi thì người nào cũng phải biết được rằng Cá hồi phải ăn sống mới thưởng thức được hương vị thật sự của nó.

Vì phải xử lý Cá Hồi thật nhanh, các đầu bếp nghiêm túc đem vẩy cá loại bỏ hết, bởi vì Cá Hồi phải được lấy hết máu từ bên trong rồi tách thịt cá với xương cá, cũng không được lọc da, mà phải cắt thịt cá từ bên trong. Cho nên đầu bếp với kỹ thuật cao siêu sau khi cắt thành từng lát mỏng xong chỉ còn lại mỗi da cá, sau đó đem da cá cho vào chảo nóng rồi chiên lên, miếng da cá chiên vàng giòn trông rất là ngon miệng. (ßß:món này là "sashimi" cá sống chấm với "wasabi"mù tạt =p~)

Nhưng lúc này Thuần Vu đại nhân đánh vẩy cá xong thì ta liền có một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ người Hiên Viên Vương triều chưa bao giờ làm cá sống sao? Lúc này Thuần Vu đại nhân nhấc nắp nồi lên, chuẩn bị đem Cá hồi cho vào nồi kho á.... . Đem cá hồi giống như cá chép mà kho sao....

Những người Đông Lai bên kia bắt đầu trộm lén vui mừng, bắt đầu dùng Nhật ngữ mà huyên thuyên với nhau:

"Không thể nào nghĩ ra được Hiên Viên Vương triều đất đai rộng lớn của cải nhiều như nươc, đến ngay cả Cá hồi mà cũng chưa từng thấy."

"Hắn định đem kho sao, ha ha ha, làm như vậy Cá hồi có thể ăn được sao?"

"Người Hiên Viên Vương triềukiến thức thật sự là nông cạn, chúng ta có phải nói với Hiên Viên đại đế không?"

"Đừng đừng đừng, chúng ta ở đây xem náo nhiệt, để khi trở về còn có chuyện để mà chê cười."

Trong lòng có chút buồn bực, ở thế giới trước của mình, món cá sống là từ chúng ta mà tuyên truyền đi khắp thế giới, vậy mà ở nơi này lại để cho một tiểu quốc như Đông Lai hưởng trước.

Vốn là những lời này mọi người nghe không hiểu, mà trên mặt của bọn họ vui vẻ như là đang nói chuyện phiếm vui đùa, nhưng Cổ Minh Khải lại đứng lên: "Hoàng thượng, xin Hoàng Thượng cho Thuần Vu đại nhân dừng tay, cá này không phải làm như vậy."

A? Chẳng lẽ Cổ Minh Khải có thể hiểu được tiếng Nhật?

Nhìn lại Hiên Viên Dật Phi, sắc mặt của hắn giờ phút này vô cùng đáng sợ, có thể nói phải sát khí nồng đậm, hắn trầm giọng nói: "Ngự trù Thuần Vu, ngươi rốt cuộc có thể làm được loại Cá hồi này hay không!Để làm cho sứ giả chê cười Hiên Viên Vương triều chúng ta ngay cả một con cá cũng không biết làm!"

Hai người Đông Lai giật mình, lập tức không nói thêm gì nữa, bọn họ định là không nghĩ tới Hiên Viên Dật Phi sẽ nghe hiểu được tiếng Đông Lai của bọn họ.

Thuần Vu đại nhân liền quỳ xuống: "Thần biết tội, nhưng mà cá trừ chưng nấu hun khói ra, chả lẽ còn có cách làm khác sao?"

"A... Xem ra Thuần Vu đại nhân không biết." Cổ Minh Khải cười cười, thần thái lộ ra một tia đắc ý, "Nghe nói thị lang Thuần Vu San San của Hộ Quốc phu nhân đã từng làm ra Thiên Măng Yến, xem ra là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy mà đánh bại cả trời xanh, nói vậy Thuần Vu thị lang chắc hẳn là sẽ biết làm loại cá này đi."

Thuần Vu San San ngồi bên cạnh ta khe khẽ nhúc nhích, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn nhìn về phía cha của mình, Thuần Vu đại nhân cùng hai phụ bếp khác đều quỳ bên dưới bàn bếp, chỉ nhìn thấy được chiếc mũ đầu bếp màu trắng. Việc này nếu không làm được khả năng bị chém đầu là rất cao.

"Phu nhân, cựu thần nói không sai chứ." Cổ Minh Khải còn cố ý nói lại ta một câu nữa, gương mặt hắn sáng rỡ giơ ra hàm răng trắng sáng chói lọi, hắn đang báo thù cho con hắn đây mà. Nếu là Thuần Vu San San làm không được, chính là làm mất mặt Hiên Viên vương triều, ta tất nhiên sẽ bị liên lụy.

Lão hồ ly.

Thuần Vu San San từ bên cạnh ta đứng lên: "Thần nguyện ý thử một lần."

A?Thuần Vu tự động đưa lên cửa?

Hiên Viên Dật Phi he hé mắt, sắc mặt có đã có chút hòa hoãn, nhưng sát khí vẫn không giảm, rất hiển nhiên là phỏng đoán được gia tộc Thuần Vu lần này khó có thể giữ được danh hiệu Ngự Trù đệ nhất.

"Ha hả, đươc rồi chúng ta sẽ chờ được Thuần Vu thị lang cho chúng ta được nếm yến tiệc hải sản chân chính." lời nói này của Cổ Minh Khải làm như đối với Thuần Vu mà nói, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên mặt của ta, ta nhếch mép cười nhạt, kéo lại Thuần Vu San San đang muốn rời khỏi chỗ ngồi: "Thuần Vu, lần này chúng ta làm cá hồi theo phương pháp đó đi."

Thân thể của Thuần Vu cứng đơ, ta chậm rãi đứng dậy, nhéo phần thịt trong bàn tay hắn, con cá đó rất được mập a: "Ngươi quên cái phương pháp đó rồi sao?"

Họ Thuần Vu làm như bừng tỉnh đại ngộ: "Thuần Vu nhất thời nhớ không được phương pháp mà thê chủ nói, thê chủ làm ơn nhắc nhở giùm."

"Được thôi." Ta buông hắn ra, hắn đi theo ta đi tới bên cạnh chiếc bàn, ta chỉ vào thùng gỗ, bên trong còn có một con cá hồi nằm ngay ngắn ở đó: "Lấy ra đi."

Thuần Vu lưu loát xắn ống tay áo, những ... con cá này tại hộ quốc phủ dưỡng chắc lại trắng lại mập.

Thuần Vu lấy cá hồi ra đặt ở trên thớt gỗ, nhìn Thuần Vu đại nhân vẫn còn đang quỳ dưới mặt đất, ánh mắt của hai người chúng ta đều lấp lánh sự kỳ vọng, mà thuần Vu đại nhân lại nghiêm mặt cúi xuống, hai hàng lông mày xiết chặt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn như thế nào cũng không cho Thuần Vu San San một cái khích lệ?

" Nhìn cái gì mau làm đi!". Ta huých mạnh vào Thuần Vu, hắn vội vã cầm lên dao thái lên, ta bắt đầu ở bên cạnh khoa tay múa chân: "Làm như vậy nè, lấy hết nội tạng ra, ừ ừ... Rửa đi, bỏ đầu, đúng đúng, động tác nhanh một chút, ở nơi này, dọc theo lưng, rất tốt, thát lát mỏng thôi, độ dày đại khái như vậy, này mấy người các ngươi còn quỳ ở đó làm cái gì, nhanh nhanh mang một khối băng lại đây, còn có đem chiếc chậu sành sạch sẽ lại đây, mau mau cầm chúng tới."

"Dạ, dạ, dạ!"

Rất nhanh, một con cá hồi được xếp vào trong chậu, mà Thuần Vu lại cầm chậu hướng tới lồng hấp, ta lúc này hung hăng đạp cho hắn một cước, hắn kỳ quái nhìn ta, ta lập tức từ trong tay của hắn cướp đi cái chậu, để tránh hắn lại đem cá hồi thành cá trích mà đem hấp lên.

Cầm lấy một miếng cá hồi, mỏng như cánh ve, dưới ánh mặt trời lóe sáng. Há mồm, cho vào miệng.

"Thê chủ!" Thuần Vu ở một bên kinh hô, ta cầm lấy một miếng liền ném vào miệng của hắn, hắn ngạc nhiên một lúc lập tức lộ ra ngạc nhiên vẻ: "Thật là tuyệt, thật sự mùi vị rất ngon!"

Không nghĩ tới lúc này Cổ Minh Khải lại đứng lên: "Phu nhân, ngài đang làm cái gì vậy? Bất cứ thức ăn gì đều phải cho Hoàng Thượng dùng trước."

"Hoàng thượng dùng trước?" Ta cười, "Ta đang thử độc đó." Một câu nói làm cho Cổ Minh Khải á khẩu không trả lời được. Ta chuyển mặt hướng sứ giả Đông Lai, dùng Nhật ngữ nói: "Các ngươi đã cầm cá hồi tới, tại sao không có dâng lên mù-tạt? Các ngươi định để cho cả Hiên Viên vương triều bị tiêu chảy sao?"

Đông Lai sứ giả kinh hãi, vội vã đứng lên nói xin lỗi: "Sơ sót sơ sót, người đâu, mang mù- tạt tới!"

"Muội muội, cá này ăn sống như vậy sao?"

"Đúng vậy, thỉnh dùng thử."

Phong Tuyết Âm như trước không dám động, các nhóm quan viên nhìn Hiên Viên Dật Phi, hắn chậm rãi gắp lên một miếng cá, chấm chấm vào nước tương, ta bổ sung thêm: "Cái...này phải để vào trong miệng, ngậm một lúc, nếu không sẽ không cảm nhận được hương vị."

Hiên Viên Dật Phi để ở trong miệng, lập tức hai mắt hắn trợn tròn, trong con ngươi màu hổ phách lộ ra điểm kinh ngạc, mù-tạt không nhiều lắm, nhưng cũng gay mũi, đó là một phần cay cay giống như rượu, sẽ đả thông cảm giác của tâm phế, nhưng rồi lại trở về như cũ, rồi lại tiếp tục như vậy.

Hiên Viên Dật Phi khó có thể tin được nhìn những lát cá mỏng đặt ở trên mặt băng, kêu lên một tiếng: "Tuyệt!"

Lập tức, tất cả mọi người đứng dậy đi tới thật nhanh.

Ta thừa dịp lúc này Hiên Viên Dật Phi đang hài lòng, vội vàng nói: "Chuyện này, tỷ phu, có thể cho thuần Vu đại nhân đứng lên không?"

Hiên Viên Dật Phi gật đầu, xa xa Thuần Vu San San đã đi tới nâng Thuần Vu đại nhân dậy, thuần Vu đại nhân chắc do quì lâu, nên lúc đứng dây liền lảo đảo một phen, may mắn có Thuần Vu San San giúp đỡ, mới không có té ngã.

Thuần Vu San San đỡ phụ thân của hắn đến một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )