Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Niệm - Chương 02

Chấp Niệm
Hiện có 29 chương (chưa hoàn)
Chương 02
Mùa đông đầu tiên của chúng tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-29 )

Siêu sale Shopee


Tác giả: Try Họa

Beta: Diệp Hạ

------------------------------------------

" Tình cảm đầu đời của chúng ta lúc đấy chưa sâu đậm đến mức có thể xưng hô là anh - em, em nhỉ? Nhưng dù là thế thì với anh nó vẫn in hằng trong tâm trí khó mà phai được! "

-------------------------------------------

Hơn một tháng ở ngôi trường này, tôi cũng có vài người bạn mới nhưng không hiểu sao tôi lại "thân" nhất với em, mặc dù cả hai không ít lần choảng nhau mấy trận long trời lỡ đất... Tôi chắc chắn rằng bản tính em tuyệt đối là LƯU MANH! Không tin? ... Nhìn xem nhé!

- Này, Chi Thụ!

- Hm?

- Tan học Thụ rảnh không? - Giọng em hơi buồn buồn.

- Có ... có chuyện gì? - Tôi do dự trả lời.

- Ừmm ... Tan học rồi nói, mình đợi.

Nhìn dáng đi thất thểu của em vào lớp, không hiểu sao trong lòng tôi dâng trào cảm giác muốn an ủi em, nhưng ...

....

...

..

.

Thôi quên đi!

Chết tiệt! Tại sao đáng lẽ giờ này tôi đã ở nhà nằm trong phòng bật điều hòa xem tivi thì lại phải còng lưng đi quét lá sân trường với con dở hơi này??? Lý do ư? Vì ai đó lại cúp tiết khiến cho chủ nhiệm Tô nổi cơn tam bành, bắt phạt lao động công ích!

Chuyện đó đã là gì, măc dù không muốn thừa nhận nhưng trong thâm tâm tôi rất bái phục sự thông minh trời phú của em ... có lẽ ông trời muốn bù đắp cho cái tính tình bất thường chăng ... Nhưng ai đó, nói cho tôi biết đi? Vì đâu một người thông minh như vậy lại có thể mù đường, mù hướng một cách không thể chấp nhận được như thế?

Tại sao tôi lại nói vậy à? Đó là phải kể đến kinh nghiệm xương máu khi được em mời đi ăn sau hội diễn văn nghệ của trường! Tôi vẫn còn nhớ, hôm đó tiết trời ngã gần sang đông ... khá lạnh.

- Này, sắp tới chưa? - Tôi hít hà, không ngừng thổi hơi ấm vào hai tay.

- Sắp rồi! Xem nào ... quẹo trá i... rồi đi thẳng ... uhmmm ... hmmm ... đi hướng này.

-" ... "

Hai mươi phút sau.

- Này .... chúng ta đi qua chỗ này rồi mà? - Tôi bắt đầu hoài nghi.

- Ah haha ... vậy sao ...? Để mình xem lại chỉ dẫn... Gần đây thôi sắp đến rồi ... - Ai đó ngượng ngùng nói.

-" ... "

Nửa tiếng sau.

- A Phong! Cuối cùng là cậu có biết đường không đây? - Tôi gắt lên.

- Không thấy mình dẫn cậu đi nãy giờ à?

- Dẫn cái rắm! Một tiếng đồng hồ rồi còn gì? Có mà đi hít không khí ấy ... Đưa tờ quảng cáo đây! - Vừa nói tôi dật phắt tờ quảng cáo có bản chỉ dẫn quán ăn trên tay em.

- Này... - Bị giật mất tờ quảng cáo, em do dự định giành lại, nhưng không biết suy nghĩ thế nào, cuối cùng lại chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nhìn tờ chỉ dẫn, xong lại nhìn em, rồi nhìn tờ chỉ dẫn, rồi... lại nhìn em. Thấy vậy em cũng ngoẹo đầu nhìn tôi đầy khó hiểu. Cuối cùng tôi đầu đầy vạch đen hỏi em:

- Phong đùa mình à? Cái quán này từ cổng trường chúng ta đi thẳng, rẽ trái là tới rồi?

- Thì mình biết là vậy mà?

- Thế nãy giờ cậu dẫn đi vòng vòng làm gì? - Tôi cố nén tức giận hỏi lại.

- Thì mình đi theo tờ quảng cáo chỉ mà... - Giọng em lí nhí.

- [=___=]!!!

Ai có thể nói cho tôi biết không? Mù đường còn xung phong đi trước? Tôi thật sự rất muốn biết làm sao hằng ngày em có thể đến trường được hay thế??!!?

......

...

..

.

.

Mùa đông đầu tiên.

Đó là mùa đông đầu tiên tôi trải qua ở đất nước này, bọn trẻ có vẻ rất thích vì được nghịch tuyết, lại còn có ngày giáng sinh. Những đứa trẻ sẽ viết điều ước của mình bỏ vào một chiếc vớ đỏ rồi giấu dưới gối hay để trên lò sưởi, sau đó đi ngủ với niềm háo hức mong chờ đến sáng sẽ nhìn thấy món quà của ông già Noel.

Các bậc phụ huynh đều nói với con cái của họ như vậy, ba mẹ tôi cũng như thế. Tôi đã từng tin cho đến mùa đông năm ngoái tôi mới lần đầu biết cái gì là điều ước, cái gì là ông già Noel. Tất cả vốn chỉ là dối trá, là lừa gạt.

Mùa đông năm đó tôi đã cầu xin ông già Noel rằng: Hãy cho ba mẹ con làm lành với nhau, tháng này con đã rất ngoan. Nhưng khi ba mẹ hỏi, tôi chỉ giả vờ cười nói là xin một máy bay điều khiển từ xa ... Sáng hôm sau, một chiếc máy bay điều khiển từ xa hiện đại nhất được đặt trên đầu giường của tôi và cũng trong chiều ngày hôm đó bố mẹ tôi quyết định ly hôn...

Tôi vẫn chìm trong mớ suy nghĩ về quá khứ không mấy vui vẻ của mình, thì đột nhiên một giọng non nớt cất lên:

- Hey - Em khoác tay lên vai tôi.

- Gì?

- Chút tan học chúng ta đi mua vớ đỏ viết điều ước không?

- Mình không tin cũng không muốn làm chuyện vớ vẩn đó.

Sự háo hức của em được đáp lại bằng vẻ mặt khinh miệt của tôi, trên đó viết rõ hai chữ: ấu trĩ. Em bĩu môi phản bác:

-Thái độ gì đây?

Tôi không thèm để ý tới em nữa, tiếp tục dẫm lên nền tuyết trắng đến trường. Em thì vẫn lon ton theo sau tôi líu ríu không thôi ...

- Đi nha, đi với mình đi mà.... A Thụ!!

- Không đi, đừng nhiều lời.

- A Thụ ***

...

..

.

Sau giờ học, rốt cuộc tôi vẫn bị em lôi đến cửa hàng chọn đông, chọn tây giữa một rừng vớ đỏ đủ loại hoa văn, kích cỡ ... Tôi chỉ có thể gào thét trong lòng: Trời ạ, bảo là ấu trĩ nhưng vẫn đi theo làm trò ấu trĩ, tôi có còn là tôi không??

------------------------------------

Lần đầu đến nhà.

Ngày 24 -12

-Chi Thụ, tối nay cậu làm gì?

Thân thiết với tôi gần một năm, em biết ba mẹ tôi đã li dị. Mẹ tôi hai ngày trước lại mới ra nước ngoài công tác, phải giữa tháng sau mới về. Hiện giờ ngoài tôi ra, trong nhà chỉ có người giúp việc.

- Như mọi ngày thôi. - Tôi nhún nhún vai đáp

- Tối nay đến nhà mình đi, hôm nay mẹ mình làm nhiều món ăn ngon lắm.

Mặt em sáng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn tôi, làm tôi có cảm giác thật chói mắt. Tôi dường như thấy thấp thoáng phía sau em là một cái đuôi đang ngoe nguẩy đầy mong chờ. Bất giác tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, môi tôi khẽ cong, vẽ ra một nụ cười rất nhẹ.

-Được rồi, tối gặp.

- Ừm ... Sẵn tiện đem bài tập toán tuần này qua cho tớ mượn luôn nha. - Em mặt dày cười hì hì nói.

- " ... "

Có khi tôi nghĩ quá nhiều rồi, xem ra đây mới là mục đích chính của em?

Chiều 24 -12

Từ phòng ngủ bước ra, tôi mặc một cái áo thun màu xanh rêu của Nike với quần kaki trắng, tôi không chút cảm xúc nhìn hai hộp quà to đề tên người gửi. Nhưng khi liếc qua hộp quà nhỏ bé kế bên, ánh mắt tôi mới thoáng chút ấm áp, cầm hộp quà bỏ vào ba lô, tôi phóng lên xe đạp đến nhà ai đó như đã hẹn.

Tíng toong! Tíng toong!!!

Chuông cửa mới vang lên vài tiếng, từ bên ngoài tôi đã loáng thoáng nghe được tiếng bước chân vội vã.

-Merry Christmas! - Chào đón tôi là đống bông giấy bung tứ tán vào mặt và tiếng hét của em.

- " ... "


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-29 )