Xuyên không
← Ch.06 | Ch.08 → |
Lăng Tịch Vi bước đến Lăng Tinh Vũ nở một nụ cười mà cô ta cho là tươi tắn nhất. Vẫn là nụ cười ngày xưa ấy nhưng nay khiến cho bản thân Lăng Tinh Vũ cảm thấy thực ghê tởm. Dường như nụ cười tinh khiết ngày xưa mà cô vẫn thường hay thấy đã bị nhiễm bẩn từ lâu rồi.
"Chị à, chị xem cũng đã xem rồi, không hiểu cảm giác của chị thế nào nhỉ? Là thất vọng hay là đau thương đây! Nhưng dù thế nào em cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ."
Giọng nói tràn đầy sự chế diễu cùng khinh thường của Lăng Tịch Vi truyền vào trong tai của LĂng Tinh Vũ khiến cô cảm thấy đau lòng. Cô ngước lên nhìn đứa em mà mình đã từng thương yêu bao lâu nay bây giờ lại đi khinh thường cô.
Bây giờ chỉ biết ràng sự đời thật là trớ trêu.
Lăng Tinh Vũ cố gắng đứng dậy để có thể mặt đối mặt với Lăng Tịch Vi nhưng thân hình lại nặng trĩu mệt mỏi không sao đứng dậy được. Đôi mắt của cô bỗng nhiên lạnh đi khi ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong không khí.
Mùi hương này chính là một loại mê dược hương do chính tay cô điều chế ra và đem ra bán ở chợ đêm. Mùi hương này có tác dụng khiến người ta mềm yếu trong người không còn một chút sức lực, nó rất nhạt tỏa hương dễ chịu nên rất ít có người phát hiện ra, tuy nhiên chỉ cần uống thuốc giải vào là sẽ không sao cả. Vốn dĩ mùi hương này cô chế tạo ra để khống chế kẻ địch nhưng cô không ngờ rằng sẽ có một ngày thứ hương này sẽ hại chính bản thân cô.
Sở dĩ Lăng Tinh Vũ không nhận ra được mùi hương này cũng bởi vì lúc ấy tâm trạng cô rối bời, căn bản là không thể nào mà xem xét mùi hương trong không khí được.
Dù biết mình trúng mê hương nhưng với bản tính quật cường của mình nên Lăng Tinh Vũ không thể nào để bản thân ngồi trên mặt đất bị chính em gái mình phỉ nhổ được. Chính vì vậy cô chống tay muốn gắng gượng thân hình của mình để đứng dậy thì bỗng nhiên Lăng Tịch Vi lại tiến đến dẫm thật mạnh bào tay Lăng Tinh Vũ, khiến cho bàn tay vốn trắng nõn xinh đẹp của cô phút chốc thâm tím.
Nhìn chị mình thê thảm bị mình dẫm đạp lên khiến Lăng Tịch Vi cười to ba tiếng. Cô ta căm hận chị mình, hận đến thấu xương, bởi vì ngày ấy chị cô không ngần ngại rời bỏ cô để sống trong sung sướng. Cô ta đã từng thề rằng sẽ từng bước trả thù chị mình để thấy chị ta mất hết tất cả mà cô ta lại có được tất cả. Cô ta chờ ngày này đến từ rất lâu rồi. Cuối cùng cô cũng thấy chị mình thảm bại dưới tay mình.
"Chị bây giờ không còn cao cao tại thượng Lăng tổng giám đốc nữa rồi, bây giờ chị chỉ là một con chó đáng thương trước mặt tôi thôi. Anh thấy có đúng không anh yêu!"
Đinh Sử Thanh ánh mắt cưng chiều nhìn Lăng Tịch Vi, mỉm cười ôn nhu nói với cô ta. Tuy nhiên nụ cười cùng ánh mắt của anh ta có đạt tới đáy lòng hay không thì chỉ mình anh ta biết.
"Tịch nhi, muội nói gì cũng đúng hết. Cô ta bây giờ đúng là không khác gì một con chó đáng thương cả."
Tiếng nói ôn hòa nhưng lời nói lại ác độc khiến cho Lăng Tinh Vũ đau đến không thở nổi. Cô bây giờ rất muốn ngửa cổ lên trời cười to, đây mới là bản mặt thật của em cô? Đây mới là bản mặt thật của người cô yêu? Xem ra lúc trước cô thật hồ đồ cư nhiên không có nhận ra bên cạnh mình toàn những kẻ giả dối.
"Đúng vậy, tôi là một con cún đáng thương nên mới có thể nhận nhầm hai con cầm thú đội mặt nạ da người là người thân của mình. Thật đúng là quá đáng thương đi!"
Lăng Tinh Vũ cười tự diễu nhưng ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn thẳng vào hai người phản bội cô khiến cho cả hai bọn họ không tự chủ được rùng mình.
Tuy nhiên chỉ một lúc sau cả hai người bọn họ đều bình tĩnh trở lại. Làm sao mà Lăng Tinh Vũ có thể có được một đôi mắt đáng sợ thế cơ chứ, bọn họ chỉ là nhìn nhầm thôi.
"Chị à sắp chết đến nơi rồi thì đừng có mạnh miệng như thế chứ. Nếu chị cầu em thì có thể em sẽ động lòng mà cho chị một cơ hội sống sót."
"Em gái thân mến của chị, em có bệnh hoang tưởng thì cũng hoang tưởng vừa vừa thôi! Chị chết được hay không thì cũng phải xem trình độ hoang tưởng của em đến mức độ nào đấy."
Lăng Tịch Vi thấy thế liền cười lạnh lùng ánh mắt đầy tàn nhẫn, chưa kịp để Lăng Tinh Vũ chú ý thì cô ta đã lấy ra một bình dược thủy và nhanh chóng đổ tất cả lên người của Tinh Vũ.
Lăng Tinh Vũ lúc nhìn thấy lọ thủy tinh chứa dược thủy đổ lên người mình thì biến sắc, cô không thể ngờ rằng vì giết cô mà em gái cô lại chuẩn bị một loại độc tàn nhẫn đến vậy.
Hóa thi cốt thủy!
Một loại độc dược trí mạng khiến cho da thịt hài cốt đều không còn, vĩnh viễn biến mất trên thế gian không để lại bất kì một dấu vết nào. Đặc biệt hơn loại độc dược này trước khi thiêu đốt hoàn toàn cơ thể thì khiến người trúng có cảm giác sống không bằng chết.
"Chị à em không muốn ở đây nhìn một thứ dơ bẩn nên đi trước nhé! Chị cứ ở lại từ từ mà hưởng thụ."
Nói rồi Lăng Tịch Vi kéo tay Đinh Sử Thanh bước đi xa dần để lại mình Lăng Tinh Vũ đang quằn quại đau đớn do hóa thi cốt thủy mang đến.
Lăng Tinh Vũ nhìn theo bóng dáng của cả hai người họ đang dần đi xa chỉ thấy cả thân hình lẫn linh hồn vừa chua sót vừa đau đớn. Cảm giác bị phản bội lại lần nữa dâng lên trong lòng cô, khéo mắt chảy ra từng giọt nước mắt lăn tăn rớt trên nền đất. Tâm cô lúc này đã chết trở nên lạnh lẽo và u ám cô muốn kết thúc tất cả để mọi thứ trở về dĩ vãng. Đã muốn kết thúc liền kết thúc đi. Cô hét lên một tiếng, tiếng nói để kết thúc tất cả.
"Kích hoạt chế độ hủy diệt."
Lửa không biết từ đâu bốc lên bao chùm cả căn nhà thiêu cháy mọi thứ trong căn nhà, thiêu cháy cả linh hồn lẫn thể xác của Lăng Tinh Vũ, thiêu cháy cả sự đau đớn mà bản thân cô đã phải chịu đựng. Tất cả đã kết thúc rồi, đã chẳng còn gì để cô lưu luyến thế giới này thêm nữa, cô nở nụ cười nhẹ đã đến lúc cô biến mất khỏi thế giới này rồi.
Căn nhà chìm trong biển lửa hóa thành tro bụi, những thứ trong căn nhà đều trở về nơi mà nó xuất phát, về với lòng đất bao la và theo thời gian mọi thứ cũng dần vào quên lãng. Tất cả dường như đã kết thúc nhưng liệu có thật sự là kết thúc hay tất cả chỉ là để mở ra một câu truyện mới ở một thế giới mới?
Lúc căn nhà chìm vào biển lửa Lăng Tinh Vũ dần dần mất đi ý thức của bản thân thì đột nhiên dị biến xảy ra trong biển lửa. Chiếc vòng cổ Lăng Tinh Vũ đã đeo trên mình từ khi sinh ra tới giờ bỗng tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhu hòa bao bọc lấy thân xác đang bị thối rữa do độc dược của cô. Từ trong thân xác cũng bay ra một tia tơ mỏng trắng sữa cùng chiếc vòng cổ của cô biến mất trong không trung.
Vương Lăng thành. Phủ Lăng gia.
"Viễn Trình, Tiểu Tinh sẽ không có chuyện gì chứ? Nó vốn đã ốm yếu rồi cư nhiên lại còn bị Dương Lỗi Lỗi đẩy xuống hồ nước lạnh. Dương gia dạo này thật quá đáng."
"Thu nhi, Tiểu Tinh sẽ không sao đâu. Ngươi đừng lo lắng quá."
Trong sân đình Lăng phủ một nam tử tầm tuổi trung niên nhưng gương mặt lại tuấn mỹ cương nghị đang ôm vợ mình vào lòng dỗ dành, an ủi. Sở dĩ bọn họ như vậy bởi vì con gái cưng của họ rơi xuống hồ nước lạnh sống chết chưa rõ. Họ thở dài cùng nhau cầu nguyện đứa con của mình được bình an.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |