← Ch.19 | Ch.21 → |
"Sao Viên huynh cũng học Lan Âm thế?", thấy Tiêu Nguyên thiếu chút nữa tẽ ngã, Tưởng Hoài Chu bước tới giúp đỡ, cười cười trêu ghẹo.
Mặt Tiêu Nguyên không đổi sắc, nhìn sơn đạo quanh co ngoằn nghèo nói: "Bình thường sống an nhàn sung sướng đã quen, không mấy khi đi qua đường núi thế này, khiến cho các vị chê cười rồi".
Nói xong lại liếc mắt qua Tạ Lan Âm một cái.
Tạ Lan Âm trốn xong thì chột dạ, lặng lẽ quan sát thần sắc của hắn, muốn biết hắn có phát hiện hay không, lại thấy ánh mắt phượng của hắn, Tạ Lan Âm giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt được, cực kì thuần thục giả bộ như không biết gì đi về phía trước, bước chân còn đặc biệt nhẹ nhàng.
Khóe miệng Tiêu Nguyên khẽ nhếch lên, nhìn Tưởng Hoài Chu gật đầu, lại tiếp tục bước đi.
Đi càng sâu trong, đến chỗ không còn đường để đi nữa, liền biến thành Tưởng Hoài Chu đi phía trước dẫn đường, Tạ Lan Âm cùng Tiêu Nguyên đi ở giữa.
"Lại đi thêm một đoạn đường cua là được", đi liên tục hơn nửa canh giờ, trán Tưởng Hoài Chu toát mồ hôi, vừa đưa tay lau vừa chì về một góc đường phía trước, "Tầm nhìn của chỗ này tốt, chính là đường núi khó đi, cho nên rất ít người đi đến tận đây, trước đây là ta cùng đại ca cũng là đánh bậy đánh bạ mới tìm được chỗ này".
Bởi vì hết đường, Tạ Lan Âm mệt đến mức thở dốc, đi Hoa Sơn cũng không thấy mệt như vậy, căn bản không còn khí lực ngẩng đầu, chỉ cúi đầu thở không ra hơi, ánh mặt lại nhìn chằm chằm giày của biểu ca, hắn đi đến đâu nàng liền bước theo, thậm chí còn lười oán giận hắn giày vò mình. Nàng tới đây là để nghe ca hát, có thể nghe thấy là được, tự dưng đi xa như vậy làm gì?
Tuy Tiêu Nguyên sống lâu trong cung, bình thường cũng rất ít đi lại, nhưng hắn biết hai loại công phu trong ngoài, chút đường nhỏ này còn chưa tính là gì, hô hấp vẫn vững vàng như cũ. Không hề vội vàng đi chậm lại về phía sau, nhìn thấy dải khăn buộc của nam tử trên đầu tiểu cô nương, lại nghe thấy hơi thở ngày càng nặng của nàng, thì cực kì hưởng thụ.
Tạ Lan Âm cũng không biết bản thân trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác, rốt cuộc cũng đến được đỉnh núi, thấy biểu ca đưa tay kéo nàng một phen, Tạ Lan Âm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu khẽ thở gấp, còn chưa thấy rõ bóng người phía trước, chân đã giẫm phải đất bùn trên núi, người cũng ngã về phía sau.
"Cẩn thận!"
Không đợi Tưởng Hoài Chu sợ đến mức tim ngừng đập, Tiêu Nguyên đã ngay lập tức bước lên phía trước, vững vàng ôm lấy Tạ Lan Âm vào trong ngực.
Lồng ngực của hắn rộng lớn, cánh tay ôm lấy eo nàng thon dài mà hữu lực, Tạ Lan Âm hoảng hốt ngẩng đầu lên, liền trông thấy khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn của nam nhân, cặp mắt phượng ý vị thâm trường kia đang nhìn nàng, giống như đang cười nàng là kẻ tiểu nhân chỉ biết lo cho bản thân, còn hắn là quân tử đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân vậy.
Thẹn quá thành giận, Tạ Lan Âm đnag định hung hăng đẩy hắn ra thì Tiêu Nguyên đã lùi về sau mấy bước, thấp giọng bồi tội: "Sự việc quá bất ngờ cho nên đã đường đột, mong Ngũ tiểu thư thứ lỗi".
Khiêm nhường thủ lễ, muốn quân tử bao nhiêu thì có quân tử bấy nhiêu.
Nhưng nếu thực sự là quân tử, chẳng lẽ lại còn vì chuyện nhỏ hồi này mà dùng ánh mắt châm chọc nhìn nàng sao?
Nói chung cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà thôi.
Tạ Lan Âm giận dỗi không thèm để ý tới hắn, cũng không quan tâm tới lời quở trách đầy thiện ý của biểu ca, giành đi lên đỉnh núi trước.
Rặng núi phía trước là một khoảng khe núi, nhẹ nhàng khoan khoái trườn mình ra đón gió, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, Nhìn thấy cảnh vật Đồng Sơn rậm rạp xanh tốt trước mặt, không biết vì sao Tạ Lan Âm nở nụ cười, cực kì vui vẻ nhìn lướt xung quanh một vòng, hứng phấn quay đầu lại nói: "Tam biểu ca, bọn họ hát đối ở đâu vậy?"
Tiểu cô nương đứng trên đỉnh núi, trên đỉnh đầu là bầu trời quang đãng xanh thẳm, dưới chân là đệm cỏ xanh mướt, nàng mặc một thân y bào màu trắng, mắt ngọc mày ngài, nhìn thấy bốn nam nhân đều đang ngẩn ra.
Tạ Lan Âm nhìn thấy Tiêu Nguyên cũng nhìn chằm chằm nàng đến mức xuất thần, không hiểu sao tự dưng cảm thấy vui mừng, cắn cắn môi, nhanh chóng quay đầu lại, trong mắt đều là ý cười.
Kỳ thật hắn cũng có chút thích nàng đi?
Nếu không sao lại mặt dày ở lại trường đua xem nàng cưỡi ngựa, lại yêu cầu cùng nàng dạo phố, bây giờ lại còn cùng tới Đồng Sơn với nàng?
Trái tim khẽ đập thình thịch, xoay đầu thấy hắn đứng bên trái nàng, Tạ Lan Âm lặng lẽ liếc mắt nhìn qua.
Tiêu Nguyên vẫn đang nhìn nàng, bởi vì ánh mắt mang ý cười khi nàng xoay người vừa nãy, một cái chớp mắt kia, ánh sáng rực rỡ trong mắt nàng cực kì mê người, khiến hắn thậm chí đã quên đi thanh âm của nàng.
Hai ánh mắt gặp nhau, có chút gì đó không cần nói ra nhưng trong lòng đều biết, Tạ Lan Âm ửng đỏ nghiêm mặt cúi đầu xuống.
Không biết là vì sao, có đôi khi thực chán ghét hắn, nhưng khi xác định được hắn thích mình, nàng lại không nhịn được cao hứng.
Có lẽ nàng cũng có chút thích hắn chăng?
Tạ Lan Âm không biết, nàng chỉ biết là, hiện giờ nàng rất vui mừng, có một người không phải người nhà khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Tiêu Nguyên không nhận ra là nàng đỏ bừng mặt hay là do mệt mà hồng lên, hắn chỉ biết, dường như nàng không còn tức giận nữa.
"Bọn họ hát đối ở chỗ này", Tưởng Hoài Chu không chú ý đến sự khác thường của hai người, chỉ vào hai bên sườn núi nói. Chỗ này ba mặt đều vây quanh khe núi, nói là núi nhưng không tính là cao, trong đó có hai ngọn khá tương đối, khoảng cách khá gần, chỗ bọn họ đang đứng là bắc phong, khoảng cách có chút xa.
"Thấy không, nơi đó có bóng người". Tưởng Hoài Chu chỉ vào một chỗ ở sườn núi phía Tây, ý bảo tiểu biểu muội nhìn xem.
Tạ Lan Âm hưng phấn gật đầu, "Bên đó có mấy cô nương, ta nhìn thấy ngân sức trên đầu các nàng!", hơn nữa váy của mấy cô gái này màu sắc rất tươi tắn, cực kì nổi bật giữa rừng cây xanh thẳm, đáng tiếc khoảng cách quá xa, khônh thể nhìn rõ được dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đi lại.
Tưởng Hoài Chu giới thiệu cho nàng một chút tập tục tuyển thân, "Thực ra bọn họ là người của hai thôn, ở hai thôn đó, cô nương nào đến tuổi lập gia đình, hán tử nào cần cưới vợ, nếu đã có người cân nhắc trong lòng, thì cũng có thể xem mắt trước. Hội hát đối hôm nay, mẫu thân hai bên sẽ cùng cô nương đứng ở sườn núi phía tây, nhóm phụ thân sẽ đứng ở sườn núi phía đông, như thế có thể nhìn rõ vị hôn phu, phòng ngừa có người quấy rối".
"Những người sinh ra đã rất xấu có phải sẽ không lấy được cô nương nào không?" Tạ Lan Âm tò mò hỏi.
Tưởng Hoài Chu khẽ gõ trán nàng một cái, "Có nam nhân xấu tất nhiên sẽ có cô nương xấu, cụ thể thì ta không biết rõ, dù sao người ta cũng sẽ có biệ. n pháp thôi, chúng ta đi xem náo nhiệt là chính. Đi thôi, hẳn là sắp bắt đầu rồi, chúng ta ngồi dưới cây nghe.
Vừa lúc Tạ Lan Âm cảm thấy mệt mỏi, liền cùng biểu ca tới đó nghỉ tạm.
Tiêu Nguyên đi đến cạnh Tưởng Hoài Chu, Lư Tuấn chủ động đi đến một bóng cây ở hướng khác, Lục Trì do dự một lúc, cũng đi thoe hắn.
Tạ Lan Âm lấy đấu lạp trên đầu xuống, nâng cằm, nhìn về phía rặng núi xanh xa xa.
Còn đang nhìn thì từ trong khe núi vang lên làn điệu uyển chuyển du dương của cô nương, gió núi và tiếng chim làm nhạc đệm, hát lên cho đám thiếu niên lang nghe.
Ca từ của khúc hát kia giản dị tự nhiên, trực tiếp gọi ra "Đại ca muội muội", lần đầu tiên Tạ Lan Âm nghe thấy một khúc hát trắng trợn như vậy, trên người nổi một tầng da gà, mặt cũng lập tức nóng lên, nhưng nơi này thanh sơn nước biếc, tuy lời ca thẳng thừng nhưng không có cảm giác thô bỉ, Tạ Lan Âm rất nhanh bị hấp dẫn, nhịn không được đi đến bên vách núi nhìn về phía chỗ phát ra thanh âm, muồn nhìn thử dáng vẻ của cô nương nọ.
Nhưng chưa nhìn thấy, một khúc đã hát xong, bên sườn núi phía đông nhanh chóng vang lên giọng hát của nam tử, ca từ lại càng cởi mở hơn.
Tạ Lan Âm cười khom cả eo, đỏ mặt chạy về, ngồi xuông bên cạnh biểu ca, "Người này hát thật khó nghe, là ta thì còn lâu mới chọn hắn".
Tưởng Hoài Chu khẽ gõ quạt theo khúc hát, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Muội thì biết cái gì, mấy cô nương trong núi đều thích hán tử giọng lớn, giong lớn như vậy chứng tỏ thân thể khí lực tốt. Muội cũng đừng ghét bỏ người ta, loại người vai không thể gánh tay không thể xách như muội, mấy hán tử này cũng thấy chướng mắt".
"Huynh dám nói thế à!", hắn thế mà dám đánh đồng nàng với người trong núi, mà lại còn hạ thấp, Tạ Lan Âm tức giận đến mức cướp lấy cây quạt của hắn.
Tưởng Hoài Chu cười cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiêu Nguyên, "Viên huynh nhìn muội ấy xem, nha đầu kia nói không lại ta liền động thủ, huynh chống đỡ giúp ta đi, không muội ấy lại không biết xấu hổ đánh ta".
"Hai huynh muội đùa giỡn vui vẻ thân thiết như vậy, quả thật khiến người khác hâm mộ", Tiêu Nguyên cười nói, dịch người về phía Tạ Lan Âm phía trước, ngoài miệng thì nói chuyện Tưởng Hoài Chu, ánh mặt lại nhìn về tiểu cô nương phía trước.
Ánh mắt của hắn dường như có thể nói, Tạ Lan Âm không cần nhìn cũng biết, lập tức đội đấu lạp lên đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt không che hắn nhìn.
Tiêu Nguyên nhắm mắt lại, dựa đầu vào thân cây, đắm chìm trong làn điệu dân gian được gió núi đưa tới.
Nghe một lúc, lại nghe thấy nàng nhỏ giọng ngâm nga, nhẹ nhàng ôn nhu, như có như không.
Không hiểu sao Tiêu Nguyên cực kì khẩn trương, không dám mở to mắt cũng không dám cử động, chỉ sợ nàng giật mình lại không chịu hát nữa.
Nhưng Tạ Lan Âm cũng không phải hát theo làn điệu của từng cô nương, chỉ khi nào cảm thấy dễ nghe, nàng mới kìm lòng không đậu mà khẽ ngâm nga theo, đến phiên mấy nam nhân hát, phần lớn thời gian nàng chỉ cười, mà cười còn nghe hay hơn cả hát.
Tiêu Nguyên giật giật ngón tay, cố gắng kiềm chế xúc động muốn chạm vào nàng.
Hắn thật sự rất thích cô nương này, thanh âm cũng thích, tính tình yếu đuối lại giảo hoạt cũng thích, hắn muốn mang nàng về bên cạnh, hắn muốn dưỡng nàng.
Nhưng là không thể được, hắn không có lý do gì, nàng cũng chỉ mới mười ba, bên trên còn có hai tỷ tỷ chưa xuất giá, đến quá sớm để đến phiên nàng, hơn nữa nàng sắp phải rời đi, mà hắn không biết phải ở lại Tây An này bao lâu nữa mới có thể trở về kinh thành. Nàng giống như chú chim hoàng oanh tiêu dao khoái hoạt không rành thế sự, hắn là kẻ sinh ra lớn lên trong cái lồng giam là hoàng cung, nàng vô ưu vô lự, còn hắn có rất nhiều chuyện phải làm, ngay cả lần này vào núi, hắn cũng có mục đích khác.
Mặt trời ngày càng lên cao, Tiêu Nguyên đứng lên, nói với Tưởng Hoài Chu: "Ta đi thử thời vận một chút, các người chờ ở chỗ này sao?"
Buổi chiều còn có mấy tràng hát đối.
Tạ Lan Âm lặng lẽ kéo tay áo biểu ca, nàng cũng muốn xem săn thú, ở chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tưởng Hoài Chu đối tiểu biểu muội từ trước đến này đều là cầu gì được nấy, liền đứng lên, nhìn xuống chân núi nói: "Cùng đi đi, ngọn núi này có sông, huynh đi săn thú, chúng ta sẽ xuống sông bắt cá, sau đó sẽ nhóm lửa bên bờ sông, sửa soạn ăn uống xong chúng ta lại đến đây".
Tiêu Nguyên gật đầu, mời hắn dẫn đường.
Lần này ba người Tưởng Hoài Chu đi phía trước, hắn cùng Lư Tuấn đi phía sau.
Đi đến góc rẽ phía trước, đột nhiên có hai hắc y nhân lao ra, còn chưa động thủ đã ném một gói bột về phía bọn họ. Tưởng Hoài Chu cùng Lục Trì đều tưởng là vôi phấn, lập tức nhắm mắt lại, Lục Trì tiến lên trước nghênh địch, Tưởng Hoài Chu che chở Tạ Lan Âm đang hoảng sợ lùi về phía sau, chưa đi được mấy bước, thân mình Tưởng Hoài Chu mềm nhũn, giống như núi lớn đè về phía Tạ Lan Âm, Tạ Lan Âm kinh hãi, cố gắng đỡ lấy biểu ca nhưng trước mặt cũng đột nhiên tối sầm, ngã người xuống.
Trong giây lát cả năm người đều hôn mê nằm trên đất.
Hai hắc y nhân liếc mắt nhìn nhua, kẻ có vóc dáng cao hơn lập tức bước tới khiêng Tạ Lan Âm lên vai, người phía trước dẫn đường, hai người thuần thục chạy về phía ngọn núi. Bọn họ là người của Thanh Bang ở ngoài thành, chỉ cần nhận đủ bạc thì chuyện gì cũng dám làm.
Ở một sơn động trong núi sâu, tri phủ Tây An Phương Trạch một thân áo xanh đầu đội đấu lạp đứng trước cửa sơn động, nghĩ đến chốc lát nữa Tạ Lan Âm sẽ trở thành người của hắn, cực kì đắc ý nở nụ cười. Hắn muốn nàng ở ngay trong sơn động này, sự tình qua đi, cho dù người nhà có Tưởng có bãn lĩnh mấy cũng không tra ra hắn được, ngày sau gặp mặt còn phải kính cẩn gọi hắn một tiếng "Phương đại nhân".
Vừa được tiện nghi tiết lửa, lại còn không dính phiền toái lên thân, quả thật là nhất tiễn song điêu*.
*Một mũi tên trúng hai con chim
← Ch. 19 | Ch. 21 → |